Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1350 - Chương 1352: Bóng Ma Đông Vực

. ._676__1" class="block_" lang="en">Trang 676# 1

 

 

 

Chương 1352: Bóng ma đông vực



Ngoài Tinh Thần giới, gió lốc vũ trụ đáng sợ tuyệt luân, đủ để hủy diệt tất cả cuối cùng dừng lại.

Chính là từ xa nhìn lại, Tinh Thần giới vĩnh viễn đầy sao vờn quanh, như có trời cao che chở lại thành một mảnh đất hoang tàn khô cằn u ám. Bất cứ kẻ nào từ không gian thần giới nhìn xem đều tuyệt đối không dám tin tưởng kia chính là Tinh Thần giới một trong bốn Vương giới của đông vực.

Trung tâm của Tinh Thần giới, Tinh Thần thành trong quá khứ.

Nơi này đã không tìm thấy một khoảng đất nào hoàn hảo, thậm chí không tìm thấy được thứ gì hoàn hảo. Tinh Thần điện, Thiên Tinh hồ, huyền trận thủ hộ, Trích Tinh các... tích lũy, tượng trưng, nội tình... trăm vạn năm của Tinh Thần giới... tất cả của tất cả đều bị hủy diệt toàn bộ.

Giống như bị triệt để xóa đi khỏi thế giới.

Tinh Thần đế đứng trong một mảnh hoang vu, mà hôm qua, nơi này vẫn là Tinh Thần thành đầy sao lóng lánh, như tiên cảnh, như thánh địa.

Nếu Tinh Thần giới thật sự phải hủy diệt, cũng nên trải qua thiên tai diệt thế, hoặc là ác chiến Vương giới kéo dài ngàn năm, vạn năm. Nhưng chỉ trong một sớm, chẳng qua chỉ trong một sớm... Tinh Thần giới to lớn thế mà lại thành mảnh đất chết!

Một Vương giới bị hủy diệt trong một sớm... Buồn cười cỡ nào, buồn cười cỡ nào chứ!

Trong tứ đại thần đế, mặc dù hắn kiệt lực đầu tiên nhưng thương thế ngược lại nhẹ nhất. Hắn mờ mịt chung quanh, một đời thần đế nhưng lúc này trước mắt đục ngầu ngơ ngác, giống như khát vọng trận ác mộng hoang đường này có thể đột nhiên bừng tỉnh.

Thương thế của Nguyệt Thần đế quá nặng, đã được Nguyệt Vô Cực toàn tốc mang về Nguyệt Thần giới cứu trị. Còn Trụ Thiên thần đế và Phạm Thiên thần đế tuy rằng bị trọng thương, hơn nữa bị ma khí tra tấn mê muội nhưng đều không rời đi.

Bởi vì bọn họ phải tận mắt nhìn thấy Tà Anh bị chôn diệt, bằng không chắc chắn ăn ngủ khó yên.

- Khụ... khụ khụ...

Sắc mặt của Trụ Thiên thần đế vẫn hiện lên màu xanh đen làm cho người ta sợ hãi, vẻ mặt thống khổ, mỗi một lần ho khan kịch liệt đều sẽ phun ra bọt máu màu đen tuyền.

Hắn đang miễn cưỡng nâng người đứng dậy, mới vừa đi được hai bước liền đã lung lay sắp ngã, đành phải ngồi phịch dưới đất.

Bên kia, ngực của Phạm Thiên thần đế bị một quyền của Mạt Lỵ xuyên thủng, thương thế còn nặng hơn Trụ Thiên thần đế, nhưng dưới thần lực vô cùng hùng hậu, khí tức cuối cùng thoáng ổn định một chút. Bọn họ liếc nhìn nhau, đều có vẻ chua xót... Bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ thê thảm bị trọng thương như vậy của đối phương.

Nếu không phải các nguyệt thần, người thủ họ, phạm thần phạm vương kịp thời đuổi tới, sợ rằng bọn họ hai đại thần đế mạnh nhất đông vực này hôm nay đều phải nằm lại đây.

- Thương thế ra sao?

Trụ Thiên thần đế hỏi.

Phạm Thiên thần đế nói:

-... Thương thế không đáng ngại. Chính là ma khí này ăn mòn thân thể trái tim, sợ rằng trong vòng mấy năm đều đừng mong yên lòng được.

Một câu nói này của hắn khiến phạm vương ở bên cạnh tỏ vẻ kinh hãi... ma khí xâm thể có thể tra tấn Phạm Thiên thần đế tận mấy năm? Đây là lực lượng đáng sợ cỡ nào.

Trụ Thiên thần đế cười chua xót:

- Ha ha... nếu muốn sớm ngày yên ổn, cũng có phương pháp.

Phạm Thiên thần đế lắc đầu:

- Long hậu sao? Ơn huệ nhờ Long hậu ra tay trân quý cỡ nào, sao có thể lãng phí như thế. Vẫn chờ đến ngày kia thật sự nguy hiểm đến tính mạng lại nói đi.

Trụ Thiên thần đế gật đầu chấp nhận.

Phạm Thiên thần đế nhìn thoáng qua phía tây:

- Nhưng mà Nguyệt Thần đế, sợ rằng không chống đỡ nổi đến nhìn thấy Long hậu.

Hai đại thần đế trầm mặc xuống, người thủ hộ với phạm vương canh chừng bên cạnh đều thay đổi sắc mặt, trong lòng nảy sinh đè nén.

Làm tồn tại cao nhất thế gian, đột nhiên biết, cũng tận mắt nhìn thấy trên đời này còn có thể có lực lượng dễ dàng chôn diệt bọn họ, có thể nghĩ đến cảm giác trầm trọng trong lòng ra sao.

Phạm Thiên thần đế nói:

- Yên tâm, thương thế của Tà Anh tuyệt đối không nhẹ hơn chúng ta, nhất định trốn không thoát đâu.

Hắn vừa dứt lời, xa xa, từng luồng khí tức mạnh mẽ cấp tốc tới gần, đảo mắt hiện ra bên cạnh người.

Toàn bộ nguyệt thần, người thủ hộ, phạm thần phạm vương đuổi giết Mạt Lỵ đã trở về... Chỉ không nhìn thấy thân thể của Tà Anh.

- Tà Anh đâu?

Trụ Thiên thần đế giãy giụa đứng lên nói.

Những người thủ hộ quỳ xuống đất, ngượng ngùng nói:

- Tốc độ của nàng quá nhanh, hơn nữa không biết vì sao đột nhiên không có khí tức...

Trụ Thiên thần đế chấn động toàn thân, há to mồm, phun ra một ngụm máu, sắc mặt u ám đột nhiên bao phủ một tầng trắng bệch càng làm cho người ta sợ hãi.

Lúc này hắn đột nhiên nhớ tới nàng không chỉ là Tà Anh, còn là Thiên Sát tinh thần!

Thiên Sát tinh thần có tốc độ nhanh nhất, năng lực ẩn núp mạnh nhất đông thần vực!

Bốn thần đế trọng thương, Nguyệt Thần đế càng lâm nguy, tinh thần, nguyệt thần, người thủ hộ, phạm vương bị hao tổn số lượng lớn mới gần như đẩy Tà Anh vào nguy hiểm...

Lại bị nàng chạy thoát!

Một ngày kia nàng khôi phục lại, đây chính là đại nạn đối với đông thần vực... không, là cả thần giới!

Những người thủ hộ cả kinh, lo sợ không yên nói:

- Chủ thượng! Là chúng ta vô năng, xin chủ thượng bớt giận.

Phạm Thiên thần đế thở dài một tiếng, nhắm mắt lại:

- Tà Anh ra đời, đáng sợ tuyệt luân. Đây không chỉ là chuyện của đông thần vực chúng ta. Chuyện này phải lập tức báo cho tây thần vực và nam thần vực biết, cũng chiếu cáo thiên hạ, khắp nơi tìm tung tích Tà Anh, một khi phát hiện phải dốc lực tiêu diệt trước... Tuyệt đối không thể để cho nàng có cơ hội thở dốc và khôi phục.

Nói xong ánh mắt của hắn trợn trừng đâm thẳng vào Tinh Thần đế, gầm nhẹ nói:

- Tinh Tuyệt Không! Rốt cuộc sao lại thế này!!

Sắc mặt của Tinh Thần đế như tro tàn, giống như ngay cả bi ai đều đã vô lực:

- Ta không biết, ta cũng không biết... vì sao trên thân thể nàng sẽ có Tà Anh vạn kiếp luân.

Sắc mặt Phạm Thiên thần đế âm u, hiển nhiên không tin:

- Ngươi không biết? Vậy ngươi nói cho ta, lần này Tinh Thần giới các ngươi không tiếc giá cao mở tinh hồn tuyệt giới ra, lại vì cái gì hả!?

Giọng Tinh Thần đế lạnh đi:

- Ta nói không biết, đó là không biết. Chẳng lẽ là ta cố ý để Tinh Thần giới ta rơi vào tình cảnh như thế sao!?

Hắn đúng là hoàn toàn không biết Tà Anh vạn kiếp luân sau khi diệt sạch thời đại thần ma cũng chưa hiện thế nhưng lại ở trên người Mạt Lỵ. Nhưng mà... cảnh tượng Tà Anh hiện thế, hắn đến chết đều khó có khả năng quên được. Hắn đã thầm nghĩ đến, Tà Anh vạn kiếp luân vốn nên ở trạng thái hoàn toàn yên lặng, mà đánh thức nó là do Vân Triệt chết thảm dẫn đến cảm xúc của Mạt Lỵ thay đổi.

Mà truy cứu nguyên nhân lại chính là vì nghi thức của Tinh Thần giới... chuẩn xác hơn mà nói là dã tâm của hắn!

Nhưng hắn tuyệt đối không thể nói chuyện này ra. Bằng không, không hề nghi ngờ rằng hắn sẽ thành người đắc tội vạn linh. Sự phẫn nộ của Phạm Thiên thần giới, Trụ Thiên thần giới, Nguyệt Thần giới sẽ hoàn toàn phát tiết ở trên người hắn.

Tinh Thần giới hiện giờ -- nếu như mảnh đất dưới chân còn có thể gọi là Tinh Thần giới -- thật sự thê thảm đến cực hạn. Tất cả đều bị hủy, vạn linh chôn diệt, lúc này còn ở bên người Tinh Thần đế chỉ còn sáu tinh thần và mười bảy trưởng lão, hơn nữa toàn bộ bị thương, hai chân Thiên Hồn tinh thần bị gãy, trùng tố dễ dàng, nhưng khôi phục tới “Thân thể thần” lại cần thời gian rất dài.

Thảm trạng như vậy, cho dù còn sót lại hơn hai mươi Thần Chủ cũng có lẽ đã mất đi tư cách làm Vương giới... Bởi vì “Giới” đã không còn.

Sắc mặt của Phạm Thiên thần đế vẫn âm trầm, hắn vừa định ép hỏi tiếp, toàn thân đột nhiên lắc lư, ma khí trong cơ thể lại bạo loạn, khiến cho thân thể hắn mềm đi, sắc mặt thống khổ không chịu nổi.

Một phạm thần nghiêm nghị nói:

- Thần đế, thương thế của ngài không thể kéo dài nữa, bằng không sẽ tạo thành hậu quả không cách nào cứu vãn. Chúng ta đều sẽ toàn lực truy tìm tung tích của Tà Anh... còn phải làm phiền Trụ Thiên thần đế nhanh chóng lấy âm thanh Trụ Thiên chiếu cáo thiên hạ.

Phạm Thiên thần đế cố gắng áp chế ma khí, ngón tay chỉ Tinh Thần đế:

- Chuyện Tà Anh, tốt nhất không có liên quan gì tới ngươi, bằng không... bổn vương nhất định tự tay xé ngươi!

- Đi!

Phạm Thiên thần đế gầm nhẹ một tiếng, thương thế của hắn đúng là không thể kéo dài được nữa.

Trụ Thiên thần đế cũng nhìn Tinh Thần đế, đột nhiên hỏi:

- Vân Triệt đâu?

“...” Ánh mắt Tinh Thần đế vô thần đáp lại:

- Lực lượng của Tà Anh, ngay cả toàn bộ tinh vệ đều bị chôn diệt, hắn... sao có khả năng còn sống được.

Trụ Thiên thần đế không nói được gì thật lâu, sau đó thở dài một tiếng não nề. Đúng vậy, dưới lực lượng của Tà Anh, toàn bộ Tinh Thần giới gần như đều bị giết. Lấy thực lực của Vân Triệt, cho dù dính vào một chút dư ba cũng sẽ bị hủy diệt thành hư vô.

Tuy rằng trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng biết được kết quả này, trong lòng hắn vẫn thương tiếc và đè nén một trận.

- Sao hắn lại tới đây? Lại vì sao có thể đi vào tinh hồn tuyệt giới?

Trụ Thiên thần đế lại hỏi.

“...” Tinh Thần đế không nói tiếng nào.

- Haizzz, thôi, chết rồi thì thôi, hỏi nhiều hơn nữa cũng vô ích, chính là đáng tiếc cho một kỳ tài tương lai có lẽ có thể thay đổi thần thoại huyền đạo đông thần vực.

Trụ Thiên thần đế không hỏi tới nữa, hắn liếc nhìn chung quanh, thở dài một tiếng:

- Tinh Thần đế, sợ rằng sinh linh còn sót lại của Tinh Thần giới trong vạn người có một. Ma khí của nơi này càng không biết phải bao lâu mới có khả năng tan hết. Nếu các ngươi không có nơi nào để đi, không bằng đến Trụ Thiên thần giới của ta dưỡng thương có được không?

Tinh Thần đế lại lắc đầu, ánh mắt vẫn ngơ ngác:

- Tạ ý tốt của Trụ Thiên thần đế. Tâm huyết với vinh quang trăm vạn năm của tổ tiên hóa thành mảnh đất chết ở trong tay ta. Thân là đế của Tinh Thần, cho dù thành đất chết cũng không thể bỏ mặc. Mặc dù ta phải chết cũng muốn chết ở đây, bằng không càng không có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông.

Toàn bộ sáu tinh thần ảm đạm cúi đầu, không nói một lời.

Trụ Thiên thần đế gật đầu:

- Cũng đúng. Chính là lưu lại được núi xanh mới có ngày tái khởi, tin tưởng Tinh Thần đế không phải không hiểu được đạo lý này, nếu như thay đổi chủ ý, bất cứ lúc nào đều có thể vào Trụ Thiên ta.

- Chúng ta đi thôi.

Lời nói phen này của Trụ Thiên thần đế đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Sau Nguyệt Thần giới, Trụ Thiên thần giới với Phạm Đế thần giới đều rời đi hết.

Thế giới càng ngày càng yên tĩnh, càng ngày càng im ắng. Mà hắc ám ma khí vẫn còn tồn tại kia đã nhiễm lên một tầng tuyệt vọng u ám cho thế giới hỗn độn hoang phế này.

- Nghi thức, còn có chuyện về Vân Triệt và Mạt Lỵ, không được... nói ra với bất cứ kẻ nào.

Tinh Thần đế nói.

Các tinh thần, trưởng lão gật đầu, bọn họ cũng không phải kẻ ngu, sao sẽ không phát hiện ra được “Nghi thức” sụp đổ này vô cùng có khả năng là kíp nổ cho Tà Anh thức tỉnh. Hiện giờ Tà Anh chưa diệt, nếu như chuyện này để cho người đời biết được... thiết tưởng không chịu nổi.

- Ngô vương, hiện giờ chúng ta... nên làm cái gì?

Đại trưởng lão Tinh Thần suy sụp nói.

Tinh Thần đế giơ tay, năm ngón tay mở ra, một vòng tròn kỳ dị hiện lên trong tay hắn. Trên vòng tròn chớp động lên mười hai huyền quang khác nhau, chia ra ứng với mười hai tinh thần lực. Mà trong đó, tinh mang của Thiên Độc, Thiên Nguyên, Thiên Cương nồng đậm lạ thường, lúc lóng lánh như hỏa diễm thiêu đốt lên.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt, Tinh Thần đế chậm rãi nói:

- Tinh thần bất diệt, tinh thần nguyên lực vĩnh viễn không điêu linh. Nguyên lực còn đây, Tinh Thần giới liền có... lúc tái khởi!

Hắn lẩm bẩm mấy tiếng, từng cơn ác mộng ngày hôm nay hỗn loạn va chạm trong tâm hải, ánh mắt của hắn dần mờ mịt, máu toàn thân vào lúc này cuối cùng không khống chế được, giống như điên trào lên trên đỉnh đầu.

Phụt...

Một ngụm máu tươi phun thẳng ra hơn mười trượng, hắn ngã nhào xuống, hoàn toàn chết ngất.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment