Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1349 - Chương 1351: Tinh Mang Chớp Mắt

. ._675__2" class="block_" lang="en">Trang 675# 2

 

 

 

Chương 1351: Tinh mang chớp mắt



Toàn thân Mạt Lỵ hắc mang, sắc mặt lạnh lùng vô thần, không tìm thấy chút tình cảm gì, giống như một con búp bê bị ép buộc linh hồn.

Nhưng mà nàng thật ra vô cùng tỉnh táo... Còn tỉnh táo hơn bất cứ thời khắc nào cả đời này.

Nàng biết mình là ai, ở đâu, trên người bắt đầu khởi động lực lượng như thế nào, biết chắc mình đang làm cái gì, khi đối mặt với người những này thì giết ai, thấy rõ Tinh Thần giới biến thành địa ngục như thế nào ở dưới ma luân của nàng.

Nàng không dừng lại, không đình chỉ, càng không có hối hận.

Bởi vì thế giới của nàng đã hoàn toàn sụp đổ, sau này cũng không còn khả năng có sắc thái gì. Bốn thần đế, tinh thần, nguyệt thần, người thủ hộ, phạm thần phạm vương... Những cường giả thần minh đương thời này vì một mình nàng mà đều đến cả đây, nàng biết, bản thân hôm nay nhất định táng thân như thế.

Cho dù không bị bọn họ giết chết, nàng cũng sẽ kết liễu bản thân... Tuyệt đối không để cho Vân Triệt cô đơn một mình trên đường hoàng tuyền.

Cùng lên thiên đường, cùng xuống địa ngục, cùng nhau đi luân hồi.

Chính là, trước đó, nàng muốn mảnh đất Tinh Thần nơi đã chôn cất hắn, khiến sinh mệnh với máu tươi cao quý nhất đông thần vực này... chôn cùng hắn!

Ma quang, vết đen, ma vụ... thế giới liên tiếp bị xé rách, sụp đổ, thân thể của những cường giả chí tôn này vốn là tồn tại khó bị tổn thương nhất thế gian, nhưng ở dưới Tà Anh vạn kiếp luân lại chạm tới liền thương tổn, mỗi một lần ma luân bay lượn đều sẽ mang lên máu đen bay ra đầy trời.

Xoẹt xoẹt!

Thân thể của một nguyệt thần bị một vết đen xé thành hai nửa trong chớp mắt.

Xoẹt xoẹt!

Một đường hắc mang đồng thời xuyên suốt thân thể hai người thủ hộ, ma khí xâm nhập cắn nát kinh mạch của bọn họ, hủy tất cả phủ tạng của bọn họ nát nhừ...

Ầm rầm --

Một nguyệt thần, hai phạm vương bị cuốn vào trong một hắc ám ma vực cấp tốc co rút lại, cho dù giãy giụa như thế nào đều không thể tránh thoát, sau khi ma vực co rút lại đến tận cùng đã nổ tung, ba người cũng trong tiếng kêu thảm thiết đổ máu bay xuống.

Từng lực lượng xé mở hắc ám, không ngừng nổ tung ở ma luân và trên người Mạt Lỵ. Tiếng cười to khóc thét của Tà Anh từ thê lương trở nên nhu nhược, bóng dáng Tà Anh cũng dần dần bắt đầu trở nên mơ hồ, Mạt Lỵ không biết lực lượng của mình còn lại bao nhiêu, không biết trên người đã có bao nhiêu vết thương, cũng vốn không để ý bị thương tổn như thế nào... Lại càng không để ý khi nào mình sẽ chết, chỉ có ma luân trong tay vẫn phóng thích ra ma quang còn đáng sợ hơn ác mộng giống như trước, chôn diệt lần lượt Thần Chủ chí tôn vào vực sâu tử vong.

Rầm! Rầm! Rầm!!

Ba đường thanh quang dung hợp cùng nhau đồng thời nổ tung trên người Mạt Lỵ, theo một tiếng rít của Tà Anh, Mạt Lỵ bị đánh bật ra xa xa, hắc mang trên người biến mất trong khoảnh khắc, ma luân cũng lần đầu tiên rời tay bay ra ngoài.

Ánh mắt của Phạm Thiên thần đế đột nhiên lóe lên, trong miệng phun máu, phun lên trên kim kiếm, thân kiếm nhất thời chói rọi lên chích mang như thái dương, ở dưới cơ hội ngàn năm một thuở này đâm thẳng vào mạch máu của Mạt Lỵ.

Ma luân rời khỏi người, ma quang tắt đi, sơ hở lộ ra cộng thêm không có Tà Anh hộ thân, hắn vô cùng tin tưởng, một kiếm này nhất định có thể hủy diệt hẳn mạch máu của Mạt Lỵ.

Xa vài dặm chẳng qua chỉ là khoảng cách quá mức nhỏ bé đối với thần đế, kim mang chợt lóe, kim kiếm của Phạm Thiên thần đế đã ở ngực Mạt Lỵ... Nhưng mà kim mang còn chưa phóng thích, một bàn tay nhỏ nhắn tái nhợt đã nắm lên trên thân kiếm, hắc quang trên tay lại sáng lên, thân kiếm nhất thời như bị băng phong, không còn cách nào tiến thêm, lực lượng thần đế vừa định bùng nổ cũng như bị khóa vào trong lồng giam hắc ám, không cách nào trốn ra.

- Ngươi...

Nhìn đôi mắt đen chậm rãi chuyển qua của Mạt Lỵ, Phạm Thiên thần đế như bị quỷ thần nhiếp hồn, toàn thân đột nhiên lạnh lẽo.

Lực lượng của Mạt Lỵ đột nhiên trở nên kinh khủng như thế, đúng là dựa vào sự thức tỉnh của Tà Anh vạn kiếp luân.

Nhưng mà thế nhân không biết, nàng cũng không phải bị Tà Anh vạn kiếp luân ép biến thành “Tà Anh”, ngược lại, nàng là chủ của Tà Anh vạn kiếp luân!

Nàng không phải bị ép biến thành Tà Anh, mà là chủ của Tà Anh!

Lực lượng của Tà Anh chính là lực lượng của nàng! Cho dù Tà Anh vạn kiếp luân rời khỏi người, trên thân thể nàng vẫn bắt đầu khởi động lên lực lượng Tà Anh hoàn chỉnh như trước!

Đáng tiếc, Phạm Thiên thần đế biết được quá muộn, trong đôi mắt thất sắc tràn đầy khó có thể tin của hắn, tay kia của Mạt Lỵ đánh lên trên lồng ngực hắn... Bàn tay khéo léo mang theo hắc mang nồng đậm vắt qua, phá máu giữa lưng hắn mà ra.

Hắc khí đến từ vực sâu trực tiếp nổ tung trong thân thể Phạm Thiên thần đế, sắc mặt hắn trở nên u ám với tốc độ còn nhanh hơn Trụ Thiên thần đế... mà cũng vào lúc này, ba đường kim ấn... ba đường lực lượng khủng bố đến từ ba phạm thần của Phạm Đế đồng thời đánh lên sau lưng Mạt Lỵ.

Rầm rầm rầm --

Ba đường kim mang phá nát sau lưng Mạt Lỵ, lại xuyên thẳng thân thể, nổ tung ở trước ngực nàng... Hai mắt Phạm Thiên thần đế xám tro, rơi thẳng từ trên không trung xuống, còn Mạt Lỵ như sao băng va chạm, mang theo hắc mang tán loạn với dòng máu bay rơi về phương xa.

- Thần đế!

Ba phạm thần hợp lực trọng thương Mạt Lỵ, sau đó cùng nhau lao xuống, đỡ Phạm Thiên thần đế lên. Sắc mặt Phạm Thiên thần đế xanh đen, lại quát lên một tiếng chói tai mang máu:

- Không cần lo cho ta... mau... giết... nàng... tuyệt đối không thể... để cho nàng chạy mất! Mau... đi!!

Toàn bộ bốn thần đế đông vực bị thương nặng, hơn nữa còn là bị thương nặng mà cả đời bọn họ chưa bao giờ bị. Nhưng lực lượng của Tà Anh cuối cùng bị suy yếu từng tầng, đây là giá cao thảm thiết cỡ nào. Nếu để Tà Anh chạy mất, chẳng những toàn bộ tổn hại nặng nề ngày hôm nay hóa thành bọt nước, hậu hoạn càng không thể tưởng tượng nổi.

- Vâng!

Ba phạm thần nhanh chóng lên tiếng trả lời, giao Phạm Thiên thần đế cho một phạm vương, mang theo kim mang toàn thân bay đi phương xa.

Rầm!!

Một đường hắc quang phá nát, Mạt Lỵ đứng lên từ trong một đống phế tích, Tà Anh vạn kiếp luân đã bay vào trong bàn tay nàng, chính là, nàng vừa mới đứng dậy lại lập tức quỳ xuống, phun liên tiếp mười mấy ngụm máu đen tuyền... Tầm mắt cũng trở nên càng ngày càng âm u không rõ ràng.

Ta cuối cùng... đã đến cực hạn rồi sao...

Không... ta còn có thể giết càng nhiều... ta còn chưa giết lão tặc kia...

Lão tặc nên chôn cùng với hắn nhất!!

Vân Triệt... chờ ta, ta lập tức sẽ đi cùng ngươi...

Chậm rãi giơ ma luân lên, hắc mang trên người chợt chói lọi lên, lại khiến cho trước mắt nàng chợt tối đen, trong tầm mắt càng thêm mơ hồ hiện ra bóng dáng của Vân Triệt... Hắn vì nàng đối mặt với Tinh Thần giới, vì nàng đẫm máu, vì nàng trong hỏa diễm hóa tro tàn...

Hỏa diễm... tro tàn...

Đột nhiên như có tia sét lóe lên trong lòng, đôi mắt nàng hơi sáng lên tinh mang đã tắt từ lâu...

Nàng phi thân lên, nhưng không nhằm về phía phạm vương nguyệt thần đang vây công tới, mà xoay người, mang theo một bóng đen cô đơn lạnh như băng bay về nơi xa xôi trống rỗng, càng là phương xa không biết chỗ nào...

- Nguy rồi! Nàng muốn chạy trốn!

- Mau đuổi theo!!

- Tuyệt đối không để cho nàng chạy mất!
....
....

Trên mảnh đất vỡ nát không chịu nổi, Thải Chi yên lặng nhìn theo phương hướng Mạt Lỵ rời đi, từng bóng người liên tiếp đuổi theo, bên tai là hỗn loạn với tiếng gầm lên điếc tai.

Từ đầu đến cuối nàng đều ngơ ngác nhìn, không có vẻ mặt gì, không nói tiếng nào, đôi mắt hiện ra trống rỗng không ánh sáng giống như Mạt Lỵ. Khi Tinh Thần giới hóa thành tai họa luyện ngục, bị bóng ma của Tà Anh bao phủ, giống như không có người phân tâm chú ý tới sự tồn tại của nàng.

Bóng dáng của Mạt Lỵ đi xa, tan biến nơi giao thoa giữa trời và đất, Thải Chi chậm rãi nhắm đôi mắt lại... Hồi lâu, khi mở ra, xuyên suốt lại là lạnh như băng xa lạ với dứt khoát.

Nàng đứng dậy, di chuyển bước chân, không tiếng động rời đi. Bóng dáng thiếu nữ yểu điệu nhẹ nhàng, xiêm y rực rỡ theo gió khẽ múa... Kèm theo lại là một trái tim u ám muốn vỡ.

Trong hỗn loạn với khủng hoảng, không ai chú ý tới nàng rời đi, càng không có ai biết nàng định đi đâu.... Ngay cả chính nàng cũng không biết.

----

----

Đông thần vực, Ngâm Tuyết giới, Băng Hoàng thánh điện.

Choang --

Bên trong nội tâm của Mộc Huyền Âm vang lên một tiếng vỡ tan rất nhỏ.

“...” Băng mâu của Mộc Huyền Âm rung động, vẻ mặt sững sờ, băng linh bay lượn quanh thân chậm lại, sau đó hoàn toàn yên lặng... Lại tiếp theo trở nên hỗn loạn.

Mộc Băng Vân đang nhỏ giọng nói chuyện với Mộc Huyền Âm nhất thời kinh ngạc:

- Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?

Mộc Huyền Âm chậm rãi đứng lên, nàng nhìn tuyết bay đầy trời ngoài điện, khẽ nói:

- Hồn tinh của Vân Triệt... nát.

“...” Mộc Băng Vân đứng bật dậy:

- Tỷ nói... cái gì!?

“...” Mộc Huyền Âm nhắm đôi mắt lại, thật lâu không nói gì.

Tuyết ảnh của Mộc Băng Vân lóe lên, đứng ở trước mặt Mộc Huyền Âm, gấp giọng nói:

- Tỷ nói Vân Triệt hắn... hắn...

- Hắn đã chết.

Mộc Huyền Âm nói, giọng nói hờ hững, không vui không buồn.

- Chết... thế nào?

Ngực Mộc Băng Vân phập phồng, cánh môi màu anh đào hiện lên trắng bệch như tầng tuyết.

- Hắn chết ở Tinh Thần giới, vì Thiên Sát tinh thần.

Mộc Huyền Âm nói khẽ. Hồn tinh vỡ nát đồng thời sẽ nhắn tâm niệm và hình ảnh cuối cùng trước khi chết tới người gieo hồn tinh. Nàng nhìn cực kỳ rõ ràng hình dáng cuối cùng lúc chết đi của Vân Triệt... còn rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào.

Cánh môi của Mộc Băng Vân khẽ nhếch, hồi lâu mới phát ra giọng nói nhẹ bổng như mộng:

- Không phải hắn ở Long Thần giới sao... Sao lại đột nhiên đi Tinh Thần giới... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..

Giọng nói của Mộc Huyền Âm thật lạnh lẽo, lạnh lẽo đến khiến Mộc Băng Vân phát hoảng:

- Chết liền chết đi, đừng quản. Hắn không phải bị người khác giết chết, mà biết rõ chắc chắn phải chết, lại cứ cố tình đi chịu chết... Nhiều người không muốn hắn chết như vậy, nhiều người dốc hết sức lực che chở hắn như vậy, hắn thế mà lại... muốn đi... chịu chết...

- Chết rồi cũng tốt... chết rồi là tốt nhất! Mộc Huyền Âm ta không có đệ tử ngu xuẩn như vậy!

Tay áo phất mạnh, bóng dáng của Mộc Huyền Âm chuyển qua, lạnh lùng rời đi.

Giọng nói lạnh lùng bên tai chưa mất, nhìn bóng lưng của nàng, Mộc Băng Vân lo lắng nói:

- Tỷ tỷ... tỷ... không sao chứ?

Bóng dáng của Mộc Huyền Âm chìm vào trong gió tuyết, mái tóc của nàng bay lên nhảy múa lạnh lẽo:

- Vài năm tiếp theo, ta định bế quan ở minh hàn thiên trì. Phát sinh đại sự gì cũng không được quấy nhiễu ta. Còn có, Vân Triệt vừa chết, vậy coi như hắn chưa bao giờ xuất hiện, về sau... không được lại nhắc tới tên hắn ở trước mặt ta!

Lời nói vừa dứt, bóng dáng đã đi xa, gió tuyết ngoài điện giống như trở nên hơi hỗn loạn Mộc Băng Vân giật mình hồi lâu, hơi mất hồn mất vía đi ra ngoài điện, sau đó ngơ ngác nhìn dấu chân lộn xộn trong tuyết bay.

Sống ở Ngâm Tuyết, cả đời làm bạn với băng tuyết, cho dù là đệ tử Băng Hoàng cung bình thường nhất, đạp tuyết đều sẽ không để lại một chút dấu vết.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment