Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1348 - Chương 1350: Thần Đế Mất Mạng

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1349" class="block_" lang="en">Trang 675# 1

 

 

 

Chương 1350: Thần đế mất mạng



Trụ Thiên thần đế là tồn tại như thế nào? Trên đời này chưa bao giờ có cái gì có thể khiến cho hắn kinh hãi đến mất hồn.

Cho đến hôm nay.

Bốn thần đế đứng đầu là Phạm Thiên thần đế cũng toàn thân cứng ngắc, như gặp quỷ thần... Không, thiếu nữ trước mắt rõ ràng còn khủng bố hơn quỷ thần ngàn vạn lần!

Hắc khí lại một lần nữa che lấp mặt trời, tiếng khóc cười của Tà Anh lại vang vọng bên tai, hơn nữa càng thêm phẫn nộ thê lương.

Mạt Lỵ giơ cánh tay lên, Tà Anh vạn kiếp luân cuộn lên dòng xoáy hắc ám trong đôi mắt kinh hồn của bốn thần đế, một vết tích màu đen mở ra không gian, xé thẳng đến Trụ Thiên thần đế.

“...” Trụ Thiên thần đế chính là chưa động.

Ánh mắt của Nguyệt Thần đế giật giật, Tử Khuyết thần kiếm trong tay nở rộ tử quang, nổ tung ra một nguyệt vực màu tím, từ xa nhìn lại, giống như một vòng tử nguyệt trên trời cao, trong tiếng hô dữ dội rung trời rơi về phía hắc ám ma luân.

Rầm ----

Nguyệt vực màu tím bị hắc ám ma luân xé thành hai nửa trong chớp mắt, Tử Khuyết thần kiếm trong tay Nguyệt Thần đế rời tay bay ra, cùng bị đánh bay ra xa xa với Trụ Thiên thần đế, dư ba lực lượng khiến Phạm Thiên thần đế với Tinh Thần đế ở phía sau như bị vạn nhạc đè lên người, bị lật chuyển mấy trăm dặm.

Trung tâm của quang vực hắc ám, Mạt Lỵ lại không lập tức đuổi theo, mà thân thể lóe lên, chợt rớt xuống từ trong không trung, rơi mãi trăm trượng mới khó khăn dừng lại, hắc mang trên ma luân cũng hiện ra hỗn loạn với vặn vẹo.

Trước đó nàng bị Phạm Thiên thần đế gây thương tích, lại bị trấn hoang thần đỉnh làm trọng thương, nàng cuối cùng hủy diệt được trấn hoang thần đỉnh, nhưng lực lượng cũng hao tổn rất lớn, vết thương khắp cả người... Chỉ có phẫn nộ với oán hận của nàng vẫn không hề phai nhạt với trừ khử đi chút nào.

Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt đụng chạm tới Nguyệt Thần đế... trong nháy măt, hỏa diễm màu đen trong đôi mắt của nàng trở nên vô cùng dữ dằn.

Nguyệt Thần đế... bức tử mẫu thân của nàng, suýt chút nữa hại chết ca ca của nàng, người mà nàng đã từng trút xuống tất cả oán hận với sát ý, cũng vì sinh ra sát ý với oán hận này, thúc giục nàng thành Thiên Sát tinh thần!

Người mà kiếp này nàng phải giết!!

Oán hận vốn vô cùng mãnh liệt lại một lần nữa bị dẫn cháy, Mạt Lỵ xông về phía Nguyệt Thần đế, khoảng cách xa xôi theo một đường hắc quang đột nhiên lóe lên mà ngay lập tức gần như, Tà Anh vạn kiếp luân mang theo lực lượng hủy diệt tàn khốc đánh về phía Nguyệt Thần đế trong hoảng sợ.

Ma áp phủ thân, lệ khí nhiếp tâm, Nguyệt Thần đế cảm giác bản thân giống như bị con mắt ma quỷ nhốt lại, không chỗ trốn chạy. Bốn người vây kín Mạt Lỵ, cũng chỉ miễn cưỡng giằng co trong khoảng thời gian ngắn ngủi, một mình đối mặt, hắn vốn không hề có lực chống lại.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm rầm!!

Nguyệt giới mà hắn toàn lực phóng thích cũng chỉ miễn cưỡng đỡ được bốn lần công kích của Mạt Lỵ, lần thứ năm, nguyệt giới nát vụn, Tà Anh vạn kiếp luân đâm thẳng vào lồng ngực của hắn, mở ra vực sâu ma quang dữ dội ở trên ngực hắn.

- Ưm!

Nguyệt Thần đế lộ vẻ thống khổ, rơi thẳng xuống, nhưng Mạt Lỵ lại tới gần trong nháy mắt tiếp theo, Tà Anh vạn kiếp luân lại đánh xuống.

Nguyệt Thần đế trừng lớn đôi mắt, tử quang trong tay chợt lóe, một lần nữa triệu hồi Tử Khuyết thần kiếm vào trong tay, kiệt lực chém xuống.

Xoẹt xoẹt!!

Nguyệt mang màu tím giống như lôi quang tán loạn vỡ ra, Tà Anh vạn kiếp luân đánh văng Tử Khuyết thần kiếm, lại nặng nề nện lên trên ngực Nguyệt Thần đế, đôi mắt Nguyệt Thần đế lồi ra ngoài, nhưng không mượn lực gắng gượng chạy xa, mà cánh tay đột nhiên đâm ra, một đường tử quang nổ bắn theo mũi kiếm mà ra, nổ tung một nguyệt vực màu tím đậm ở trên ngực Mạt Lỵ.

Rầm!!

Nguyệt Thần đế đổ máu rơi xuống, thân thể của Mạt Lỵ cuộn lại trong không trung, trên mặt thoáng hiện trắng bệch trong nháy mắt, lại lấy tốc độ khủng bố tuyệt luân chợt rơi xuống, hỏa diễm tối đen trong mắt nàng cấp tốc phóng đại lên trong mắt Nguyệt Thần đế.

Cạch!!

Tử Khuyết thần kiếm lại một lần nữa bị đánh bay, ma luân bánh răng cuốn động lên hắc quang xé rách huyền khí hộ thân cuối cùng của hắn, xé mở thân thể thần đế của hắn, cưng rắn khảm vào thân thể, nổ tung một mảng lớn mưa máu ở trước ngực hắn... Mỗi một giọt máu đều là màu đen tuyền nhìn thấy mà ghê người.

Ngũ quang của Nguyệt Thần đế vặn vẹo, cánh tay hóa tử linh, dùng lực lượng gần như tuyệt vọng đánh văng ma luân và Mạt Lỵ ra... Nhưng mà hắn vẫn không có thể nhận được đến một chút thở dốc, hắc mang ác mộng đã lại một lần nữa đánh xuống.

Xoẹt!

Xoẹt!!

Xoẹt rắc!!!

Bánh răng tối đen xoay tròn giống như điên cắt rách trên người Nguyệt Thần đế, xé mở từng đường vết rách tối đen ở trên thân hình hắn, phá rách da thịt hắn, má tươi, gân mạch, xương cốt, nội tạng... Trong tiếng xé rách có thể khiến cho trái tim co rút, máu đen bắn ra giống như mưa to rơi xuống, tàn nhẫn kéo một đời thần đế về phía vực sâu tử vong.

Trụ Thiên thần đế cố gắng áp chế thương thế, cấp tốc xông đến, một chưởng lớn vô hình xuyên phá hư không nặng nề nện lên trên người Mạt Lỵ.

Mạt Lỵ khẽ rên một tiếng, như sao chổi rơi thẳng xuống, nhưng mà... Tà Anh vạn kiếp luân trong tay nàng đột nhiên lại bay ra, mang theo quỹ tích tối đen bay quanh Nguyệt Thần đế, thẳng vào trước thân thể đã huyết nhục mơ hồ của hắn, bánh răng xuyên thể mà qua, nổ tung lên một hắc mang ở sau lưng hắn, cũng bỏ lại một đám mưa máu đã bị hắc ám ăn mòn.

- A... a...

Tròng mắt Nguyệt Thần đế tan rã, miệng hắn há to, nhưng tiếng kêu ra khỏi miệng lại vô cùng mỏng manh khàn khàn. Hắn cảm giác được ý thức của mình đang cấp tốc mơ hồ, khóe mắt giống như xẹt qua mấy vệt nguyệt mang quen thuộc, bên tai cũng truyền đến tiếng gầm to khó nghe rõ từ xa xôi.

- Thần đế đại nhân!!

Bầu trời bao la phía tây, chín nguyệt mang không hề giống nhau nhưng nồng đậm hơn bất cứ thứ gì đang cấp tốc tới gần, mà mỗi một đường nguyệt mang đều là tượng trưng cho một nguyệt thần. Sau khi bọn họ tới Tinh Thần giới, ở trong chấn kinh liều mạng đi tới, nhìn thấy lại là hình ảnh Nguyệt Thần đế bị ma luân xuyên người, mưa máu tung tóe rơi xuống.

Kinh hãi trong chớp mắt này giống như trời sụp với đất nứt.

Hoàng Kim nguyệt thần Nguyệt Vô Cực lấy tốc độ nhanh nhất lướt không mà đến, đỡ Nguyệt Thần đế vào trong tay, khoảnh khắc khi ánh mắt chạm đến, hắn cả kinh đến trái tim gần như đột nhiên dừng lại.

Lồng ngực của Nguyệt Thần đế... đã hoàn toàn bị xuyên thấu và đâm nát, thân thể thần vô thượng thuộc về thần đế lại hóa thành một đống thịt nhão tối đen, máu đổ xuống trên tay hắn cũng là màu đen tuyền đáng sợ.

- Thần... thần đế...

Hai tay Nguyệt Vô Cực run run, phát ra âm thanh gian nan tối nghĩa tới cực điểm.

Nguyệt Thần đế suy yếu lên tiếng, trên người hắn là vết thương đáng sợ, còn có ma khí xâm nhập toàn thân... nếu không phải hắn là Nguyệt Thần đế, đã sớm chết muôn ngàn lần rồi:

- Đừng... quản ta... Nhanh chóng giết... Tà... Anh...

Một câu vừa dứt, ma khí công tâm, chết ngất... không, trái tim hắn đã bị hủy đến dập nát, chỉ có Tử Khuyết thần lực theo hắn vạn năm gắt gao treo lấy tính mạng và ý thức cuối cùng của hắn.

Bàn tay của Nguyệt Vô Cực phủ xuống, một luồng nguyệt mang màu vàng che phủ Nguyệt Thần đế, một nửa là vì cố gắng kéo dài tính mạng, một nửa kia chính là không để cho các nguyệt thần khác nhìn thấy thảm trạng lúc này của Nguyệt Thần đế, hắn quay đầu hét lớn:

- Bên này giao cho ta! Mệnh lệnh của thần đế, không tiếc tất cả, nhanh chóng giết Tà Anh!

Lực chú ý của tám nguyệt thần khác thay đổi, ở bên cạnh, Trụ Thiên thần đế với Phạm Thiên thần đế đã lại một lần nữa chiến đấu với Mạt Lỵ, mỗi một nháy mắt đều là thiên uy kinh thế.

Bầu trời bao la phía bắc với phía nam chia ra đều có vài khí tức cấp tốc tới gần, mỗi một khí tức đều cường đại không gì sánh bằng. Mà mỗi một khí tức trong đó, những nguyệt thần này đều quen thuộc!

- Là người thủ hộ của Trụ Thiên... mười một người đến đây!

Nguyệt thần cầm đầu trầm giọng nói, vừa dứt lời liền thay đổi sắc mặt:

- Bên kia là phạm thần với phạm vương của Phạm Đế thần giới... toàn bộ ba phạm thần đến đây!

- Đừng phân tâm... lên!

Thảm trạng của Tinh Thần đế nhìn thấy ghê người, nhưng hiện giờ không chấp nhận cho bọn họ hỏi nhiều một câu, tám nguyệt thần phóng thích nguyệt mang, như tám bánh xe hình vầng trăng lên trời cùng đánh Mạt Lỵ.

Tám nguyệt thần đồng thời ra tay, uy thế này to lớn mênh mông, vài nguyệt giới, nguyệt trận từ các phương hướng khác nhau trùm xuống, như mưa to gió lốc dừng ở trên người Mạt Lỵ, Trụ Thiên thần đế cuối cùng được thở dốc, hai tay hắn hơi khép lại, sắc mặt nặng nề, trong miệng rít từng tiếng, một đường thanh mang hiện lên trong lòng bàn tay, sau đó trong một chớp mắt xuyên phá hư không, đánh thẳng vào Mạt Lỵ.

Rắc roẹt!!

Một đường hắc mang hình vòng cung vỡ ra trong không trung, xé rách toàn bộ nguyệt giới nguyệt trận, một màn này làm cả kinh tám nguyệt thần đều đột nhiên thay đổi sắc mặt, không thể tin được vào hai mắt của mình. Nhưng mà trong cùng một khoảnh khắc này, bàn tay nổi lên thanh mang của Trụ Thiên thần đế đã đánh vào sau lưng Mạt Lỵ.

Phụt --

Toàn thân Mạt Lỵ run rẩy dữ dội, phun ra một ngụm máu đen, nhưng lại quỷ dị không bị đánh lui nửa bước, mà chậm rãi xoay người lại, trong mắt thiêu đốt lên hắc viêm, gần như đốt can đảm với hồn phách của đường đường là Trụ Thiên thần đế thành tro tàn.

Rầm!!

Tà Anh vạn kiếp luân hung hăng nện lên trên ngực của Trụ Thiên thần đế... ma khí như nước lũ vỡ đê, điên cuồng tuôn vào trong cơ thể Trụ Thiên thần đế, hai mắt hắn trợn trừng, ngực, thậm chí khuôn mặt và toàn thân lấy tốc độ cực nhanh phủ lên một tầng màu xám đen, sau đó như một con rối gỗ không có ý thức, từ trên không trung rơi lộn nhào xuống.

- Chủ... chủ thượng!?

- Chủ thượng!!!!

Tương tự như Nguyệt Thần giới, khi một đám người thủ hộ của Trụ Thiên đến đây, đã nhìn thấy một màn làm cho bọn họ kinh hãi muốn chết.

Ầm rầm!

Đâm xuyên không gian quá mức kịch liệt mang lên không gian phá nát giống như kinh lôi, mấy người thủ hộ giống như điên xông lên, đỡ Trụ Thiên thần đế vào trong tay, lạnh như băng trong tay giống như tử thi mai táng ngàn năm trong băng ngục.

Sắc mặt Trụ Thiên thần đế u ám đến dọa người, nhưng lại ngắc ngứ nói:

- Đừng... quản ta... đó là Tà Anh... nàng đã bị thương nặng, lực lượng... cũng không lớn bằng lúc trước... phải không tiếc tất cả diệt sát nàng... bằng không... hậu hoạn...

Trụ Thiên thần đế còn chưa nói hết, một ngụm máu màu đỏ tươi gần như tối đen điên cuồng phun ra.

- Chủ thượng yên tâm, chúng ta tuyệt đối không hổ thẹn!

Người thủ hộ mang theo nức nở nói.

Nguyệt Thần đế hoàn toàn không có ý thức, sinh tử chưa biết, Tinh Thần đế ngã xuống đất, toàn thân là máu, giống như đã mất lực lượng tái chiến, toàn thân Trụ Thiên thần đế càng bị thương nặng đến cực điểm... Không cách nào tưởng tượng được bọn họ hao tốn giá cao bao nhiêu mới đổi lấy được trạng thái hiện giờ của Tà Anh.

Toàn bộ mười một người thủ hộ quay đầu, trên chân trời xa xôi, Phạm Thiên thần đế và tám nguyệt thần đang hợp lực ác chiến với Tà Anh, nhưng mà cho dù Tà Anh ở trong miệng Trụ Thiên thần đế đã thân bị trọng thương, lực lượng cũng không lớn bằng lúc trước nhưng vẫn đáng sợ đến làm cho bọn họ không thể tin nổi vào hai mắt của mình.

Nguyệt thần có lực lượng tương đương với bọn họ, khi từng nguyệt mang nở rộ, uy áp này đủ để bao phủ lấy một tinh giới to lớn. Nhưng lúc này nguyệt vực do trọn vẹn tám nguyệt thần toàn lực mở ra hoàn toàn bị hắc mang bùng lên áp chế đến vô cùng ảm đạm... ảm đạm đến mức thê lương.

Xoẹt rẹt!!

Một tiếng nứt vang, huyền quang của ba nguyệt thần nứt vỡ, đổ máu bay ra. Cũng trong phút giây này, mười một người thủ hộ lưu lại một người bảo hộ Trụ Thiên thần đế, mười người khác xé không mà lên.

Ầm rầm!!

Trời cao vốn có vô số vết rách lại một lần nữa phá nát, tất cả mọi người đã hoàn toàn quên rằng nơi này là Tinh Thần giới, hoặc là nói sẽ không có ai tin tưởng rằng nơi đây là Tinh Thần giới. Một thần đế, tám nguyệt thần, mười người thủ hộ... đội hình đáng sợ đến cỡ nào, nhưng mỗi một người đều sắc mặt âm trầm, trong miệng điên cuồng gào thét, lực lượng toàn thân giống như điên áp chế, phong tỏa, công kích Tà Anh, cho dù kẻ nào đều không hề, cũng không dám giữ lại chút gì.

Mà chiến cuộc thảm thiết không kéo dài lâu lắm, theo nửa bầu trời sụp đổ, lại từng lực lượng kinh thế nảy lên, che phủ Tà Anh.

Bảy phạm vương của Phạm Đế thần giới đến... tuy rằng mười lăm phạm vương chỉ đến đây một nửa, nhưng khiến mọi người giật mình trong lòng chính là... phía sau bảy phạm vương, rõ ràng là khí tức của ba phạm thần Phạm Đế.

Mặc dù chưa bao giờ có người công khai tuyên bố ra, nhưng huyền giả ở đông thần vực đều biết rõ trong lòng: Ba phạm thần của Phạm Đế, địa vị ở đông thần vực đều ở trên phạm vương, người thủ hộ, tinh thần, nguyệt thần.

Cái tên “Thần đế” không đơn giản tượng trưng cho thân phận Giới Vương của Vương giới, cũng có một tượng trưng khác về cấp bậc lực lượng -- Thần Chủ cấp mười!

Cũng là đỉnh phong trong Thần Chủ! Chí tôn trong chí tôn.

Bốn Vương giới đông vực, Thần Chủ cấp mười của Tinh Thần giới và Nguyệt Thần giới đều chỉ có một người, đó chính là Tinh Thần đế Tinh Tuyệt Không và Nguyệt Thần đế Nguyệt Vô Nhai.

Trụ Thiên thần đế có hai người là Trụ Thiên thần đế Trụ Hư Tử với người đứng đầu thủ hộ Thái Vũ tôn giả.

Mà Phạm Thiên thần giới lại có tổng cộng năm người -- Phạm Thiên thần đế Thiên Diệp Phạm Thiên, Phạm Đế thần nữ Thiên Diệp Ảnh Nhi, cùng với... ba phạm thần của Phạm Đế!

Một Phạm Đế thần giới, Thần Chủ cấp mười, lực lượng ở cấp bậc “Thần đế” này còn nhiều hơn ba Vương giới đông vực cộng lại. Chỉ bằng điểm này, nó liền không thẹn với đứng đầu bốn Vương giới đông vực


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment