.
._674__2" class="block_" lang="en">Trang 674# 2
Chương 1349: Trận chiến hủy thiên (hạ)
Tinh Thần giới đã từng tinh mang ngập trời quanh năm, như được đầy sao thủ hộ, là thánh địa chân chính trong mắt người đời. Tinh quang không thôi, mỗi một tấc không gian của Tinh Thần giới đều đẹp không sao tả xiết, hơn hẳn tiên cảnh.
Mà giờ khắc này, từ xa xa nhìn lại, tinh mang mãi mãi lóng lánh đã bị hắc ám bao phủ, một vết tích màu đen rõ ràng vắt ngang toàn bộ Tinh Thần giới, ở ngoài tinh vực xa xôi cũng có thể ngầm nghe trộm được vô số tiếng kêu rên thê lương đến gần như xé rách trời đất.
Không có ai biết, cũng không có ai dám tin tưởng, dưới hắc vụ với vết rách, sinh linh của Tinh Thần giới đã bị chôn diệt trọn chừng bảy phần... Hơn nữa mấy con số này không ngừng tăng vọt.
Mạt Lỵ nổi giận, lực lượng của bốn thần đế Tinh Thần, Nguyệt Thần, Trụ Thiên, Phạm Thiên bùng nổ trong nháy mắt đó hủy thiên diệt địa, toàn bộ thế giới bị năm luồng lực lượng kinh thế xé thành năm khu vực hủy diệt, ở trong thế giới sụp đổ, năm khu vực hủy diệt này đồng thời vặn vẹo, bốn khu trong đó hợp lại với nhau, cuốn về phía không gian hắc ám.
Rầm rắc --
Thế giới sụp đổ lại một lần nữa sụp đổ, sau đó, từng góc của thế giới đều xé mở ra gió lốc không gian đáng sợ tới cực điểm.
- Mau... đi!!
Trưởng lão Tinh Thần còn sót lại đều tinh mang hộ thể, cấp tốc trốn đi khi tai họa hoàn toàn tràn ngập thế giới... không sai, là trốn đi.
Bởi vì đây là một trận ác chiến mà bọn họ không có cách nào... cũng không có tư cách tham gia.
Thần Chủ, làm lực lượng cực hạn của nhân loại, trên thế giới này tồn tại cuộc chiến mà ngay cả bọn họ đều không có tư cách tham gia sao?
Nếu như trước ngày hôm nay, sẽ không có ai tin tưởng, bọn họ thân là trưởng lão Tinh Thần càng sẽ ngửa đầu cười to, giống như nghe được câu chuyện cười vớ vẩn nhất thế gian này.
Nhưng mà ác chiến như vậy thật sự xuất hiện.
Bốn thần đế đông vực hợp lực đối kháng với một đối thủ, một màn từ xưa đến nay chưa hề có hiện ra ở trước mắt bọn họ, hiện ra ở Tinh Thần giới, lực lượng hủy thiên diệt địa, chôn diệt hư không kia đủ để phai mờ toàn bộ bọn họ trong khoảng thời gian ngắn.
Từng lực lượng bùng nổ trong nháy mắt đều đang nói cho bọn họ biết, đây là một trận ác chiến có một hai mà một Thần Chủ sơ kỳ, thậm chí có khả năng là Thần Chủ trung kỳ đều không có tư cách tham dự và tới gần!
Sáu tinh thần cũng bị đánh bay ra xa xa, bọn họ liều mạng không chịu hôn mê, ngơ ngác nhìn thế giới trước mắt, tầm mắt, tâm hồn đều hoàn toàn hoảng hốt...
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm...
Mỗi một khoảnh khắc lực lượng bùng nổ đều khiến cho những Thần Chủ này sợ hãi run rẩy, Tinh Thần giới đều đang run rẩy trong từng nháy mắt.
Ba thần đế khác đều đến, khiến Tinh Thần đế vốn đã lòng rơi vào tuyệt vọng lại dấy lên hy vọng, cứng rắn bùng nổ lực lượng vượt qua cực hạn, nhưng dần dần, theo thương thế cấp tốc tăng lên, hy vọng dấy lên lại một lần nữa gần như băng diệt.
Nguyệt Thần đế, Trụ Thiên thần đế, Phạm Thiên thần đế... mới vừa rồi bọn họ đã tận mắt nhìn thấy uy thế của Tà Anh, trong lòng đã sớm có giác ngộ, nhưng giờ phút này tự mình đối mặt với uy thế của Tà Anh, lại người này đến người kia hoảng sợ kinh hãi.
Lực lượng của ba thần đế trấn áp lực lượng của Tà Anh trong ngắn ngủi, Phạm Thiên thần đế đột kích ngầm thành công khiến Mạt Lỵ bị thương, nhưng lực lượng của nàng lại không vì thế mà yếu bớt đi, ngược lại bộc phát ra tức giận rung trời.
Lực lượng của bốn thần đế -- một luồng lực lượng chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử thần giới, người đời trăm đời trăm kiếp đều không thể tưởng tượng được, lại bị ma luân trong tay Mạt Lỵ lần lượt đánh diệt, sắc mặt bốn thần đế âm trầm, mỗi một lần ra tay đều là toàn lực, mỗi một lần lực lượng bùng nổ đều là thiên uy kinh thế, Tinh Thần giới thân là Vương giới chôn diệt từng bước, lại vốn không cách nào áp chế được Mạt Lỵ đang bị vây trong trung tâm lực lượng của bốn thần đế, ngược lại dưới ma uy ngập trời mà nàng bùng nổ ra dần dần thống khổ không chịu nổi.
Bọn họ là bốn thần đế đông vực! Liên hợp từ xưa đến nay chưa hề có, lại... vẫn không cách nào áp chế được Tà Anh vừa mới thức tỉnh!
Rầm!
Rầm!!
Hai vòng tròn hắc ám cuốn lấy, co rút lại trong khoảnh khắc, lại mãnh liệt nổ tung, như hai vầng thái dương hắc ám bạo liệt trên cao. Dưới ma quang quá mức đáng sợ, toàn bộ bốn thần đế trong thét lên bỏ công làm thủ, sau đó bị đánh ra rất xa.
Khóe miệng Trụ Thiên thần đế rướm máu, sau đó hai tai, lỗ mũi, khóe mắt toàn bộ trào ra từng tia máu, hắc ám sát khí nhập thể chỉ có một chút nhưng lại khiến cho thân thể thần đế của hắn khó chịu không chịu nổi. Nhìn thiếu nữ đứng trong bóng đêm ở phương xa tầm mắt, toàn thân hắn nổi lên lạnh lẽo đâm thẳng vào cốt tủy.
Tinh Thần giới bế giới rốt cuộc làm cái gì? Vì sao Tà Anh vạn kiếp luân lại ở trên người Thiên Sát tinh thần? Đã là Thiên Sát tinh thần, vì sao lại huyết đồ Tinh Thần giới... Mỗi một nghi vấn đều trầm trọng, nhưng hiện giờ đã không còn quan trọng, bởi vì giờ phút này bọn họ đối mặt với là tồn tại đáng sợ nhất đã hiện thế sau khi thời đại chư thần kết thúc.
Bọn họ không thể giữ lại một chút gì!
- Tinh Thần Nguyệt Thần, ngăn cản nàng!!
Trụ Thiên thần đế gầm to một tiếng, hai tay hắn mở ra, phía trước chợt lóe thanh quang, hiện lên một đại đỉnh cao trăm trượng:
- Phạm Thiên giúp ta!
Bốn thần đế đã quen biết ngoài vạn năm, mặc dù giữa các bên không hòa thuận với nhau, nhưng đều đặc biệt hiểu rõ. Tinh Thần đế và Nguyệt Thần đế không hề tỏ vẻ nghi vấn, tinh mang với nguyệt mang đồng thời lóng lánh lên, trăng sao cùng sáng, xé thẳng hắc ám.
Tinh Tuyệt Không với Nguyệt Vô Nhai, hai người có vô số thù hận, càng oán hận lẫn nhau, đây là lần đầu tiên trong kiếp này bọn họ sóng vai mà chiến.
Trụ Thiên thần đế đặt tay lên đại đỉnh, trên thân đỉnh thoáng hiện ánh sáng nhạt màu xanh, Phạm Thiên thần đế lắc mình đi tới bên cạnh Trụ Thiên thần đế, không cần hỏi nửa câu, hắn thu hồi kim kiếm, tay niệm huyền quyết, một ngụm kim huyết phun lên trên thanh đỉnh.
Huyết châu màu vàng... đó là tinh huyết của Phạm Thiên thần đế.
Thân là người đứng đầu bốn thần đế đông vực, đông thần vực to lớn vốn tuyệt đối không có ai xứng để cho hắn hao tổn tinh huyết. Nhưng tự mình lĩnh giáo sự khủng bố của Tà Anh, hắn hiến tế ngụm tinh huyết màu vàng này không hề do dự.
Bàn tay hắn chìa ra, cùng ấn lên thanh đỉnh với Trụ Thiên thần đế, một trận đồ màu vàng chậm rãi hiện lên trong lòng bàn tay hắn, mở ra, cho đến che phủ toàn bộ thân đỉnh.
Ầm rầm! Xôn xao --
- Còn không ra tay... A!!
Lực lượng của bốn thần đế liên hợp mới miễn cưỡng có thể chống lại Mạt Lỵ, nhưng chỉ có Tinh Thần Nguyệt Thần hai người liên thủ, ở dưới tay Mạt Lỵ vài giây ngắn ngủi đã từng bước tháo chạy, cực kỳ nguy hiểm. Nguyệt mang tím đậm trên người Nguyệt Thần đế đã tán loạn hơn phân nửa, mà Thập Nhị Thiên Tinh kiếm trong tay Tinh Thần đế cũng cuối cùng triệt để nứt vụn, hắn điên cuồng phun máu tươi ra, trong bóng đêm bay ngang ra ngoài, lại lập tức bị cuốn vào trong dòng xoáy hắc ám...
Mà một khắc này, Trụ Thiên thần đế với Phạm Thiên thần đế đồng thời quang mang đại thịnh trong mắt, phát ra tiếng gầm rú rung trời.
Thanh đỉnh lăn lộn, âm thanh như sấm đánh, đánh thẳng về Mạt Lỵ. Tốc độ của nó nhìn như không nhanh, nhưng tất cả gió lốc không gian cũng vào lúc này quỷ dị ngừng lại, lúc thanh đỉnh gần người, thân hình của Mạt lỵ cũng xuất hiện bị kiềm hãm rõ ràng... Bởi vì không gian chỗ của nàng cũng bị một luồng lực lượng mênh mông bát ngát hạ xuống làm dừng hình.
Ong rầm!!
Thanh đỉnh nặng nề đè lên trên Tà Anh vạn kiếp luân, thân đỉnh vĩ đại tách ra hào quang vạn trượng.
Toàn thân Mạt Lỵ chấn động, trong một chớp mắt bị đẩy lui hơn mười dặm, hắc quang chợt lóe lên trong mắt nàng, ma luân phát ra một tiếng kêu to... Nhưng trong cùng một khoảnh khắc, trên thanh đỉnh đột nhiên hiện lên kim mang, hiện ra một trận đồ màu vàng vĩ đại, trong nháy mắt như bị trời cao đè lên người, toàn thân Mạt Lỵ lắc lư, huyết vụ trong miệng phun ra.
- A!!
Trụ Thiên thần đế với Phạm Thiên thần đế xé không mà đến, hai tay cùng đánh lên trên thanh đỉnh, quang mang thanh đỉnh và trận đồ màu vàng càng tăng sáng rọi lên, nhất thời, hắc mang của ma luân bị diệt hết, Mạt Lỵ lại phun ra một ngụm huyết vụ, hắc mang trong mắt tan rã trong khoảnh khắc, như lá rách bay ngang ra ngoài.
Trụ Thiên thần đế lật hai tay, thanh đỉnh đột nhiên phủ xuống, miệng đỉnh tối đen giống như hố đen vĩ đại có thể nuốt nhật nguyệt, nuốt hết cả Mạt Lỵ đang phun ra huyết vụ với ma luân vào trong đó trong nháy mắt, trận đồ màu vàng lướt ngang mà lên, gắt gao phong tỏa trên miệng đỉnh.
- Thành!!
Trụ Thiên thần đế kích động gầm to một tiếng, nhưng động tác và huyền lực lại không dám dừng lại chút nào, lao thẳng tới thanh đỉnh, đồng thời quát:
- Nàng đã bị nhốt vào trong đỉnh, nhanh!!
Tiếng nói vừa dứt, hai cánh tay của hắn đã mang theo lực lượng thần đế nặng nề nện lên trên thanh đỉnh, lực lượng bùng nổ chấn vỡ một hư không vạn dặm trong chớp mắt.
Rầm!
Phạm Thiên thần đế theo sát mà tới, lực lượng đánh lên trên thanh đỉnh, nổ tung ra kim mang che trời trên thân đỉnh. Khoảnh khắc tiếp theo, Tinh Thần đế và Nguyệt Thần đế cũng lắc mình tới, bốn thần đế chia ra đứng bốn vị trí, lực lượng cao nhất đương thời không hề giữ lại bùng nổ lên trên thanh đỉnh.
Đỉnh này có tên là “Trấn hoang thần đỉnh”, là khí thần lưu lại cho Trụ Thiên thần giới, chẳng những có lực lượng phá tinh hủy hoang, còn súc tích không gian hủy diệt trong đó, có thể trấn áp, chôn diệt tất cả nuốt vào trong đó, lực lượng đánh lên thân đỉnh cũng hóa thành lực lượng hủy diệt bên trong không gian đỉnh, một khi bị nhốt vào trong đó sẽ thập tử vô sinh, không còn khả năng nhìn thấy ánh mặt trời.
Ầm rầm!! Ầm rầm!! Ầm rầm!!
Lực lượng của bốn thần đế gần như điên cuồng bùng nổ, cho dù Mạt Lỵ đã bị thương nặng, còn bị nhốt vào trong trấn hoang thần đỉnh, bọn họ vẫn không hề dám giữ lại. Một giây... hai giây... năm giây... mười giây... mỗi một giây, đều giống như có vạn đường kinh lôi cùng vang vọng trên không.
Không có lực lượng Tà Anh, hắc mang che không cấp tốc tiêu tán. Cuối cùng, theo một luồng lực lượng thần đế sau cùng bùng nổ, thế giới bắt đầu thoáng yên tĩnh một ít, chỉ có gió lốc không gian vẫn thổi quét tàn sát bừa bãi như trước, thật lâu khó có thể trừ khử.
Trấn hoang thần đỉnh yên tĩnh không tiếng động, thanh mang như có như không.
- Phù...
Trụ Thiên thần đế buông bàn tay, hắn thở mạnh một hơi, toàn thân lộ ra cảm giác hư thoát trầm trọng chưa bao giờ có.
- May mà Trụ Thiên huynh mang trấn hoang thần đỉnh bên người, bằng không...
Phạm Thiên thần đế cũng thở gấp một hơi.
Hắc ám tiêu tan càng lúc càng nhanh, Tinh Thần giới bắt đầu thấy nắng. Nhưng mà, tinh vực băng diệt, sinh linh chôn diệt lại vĩnh viễn đã không có khả năng khôi phục.
- Thiên Sát tinh thần chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà Tà Anh vạn kiếp luân không có khả năng bị hủy diệt. Như thế... chỉ có vĩnh viễn phong tỏa lại trong đỉnh, tuyệt đối không thể để cho nó lại hiện thế.
Nguyệt Thần đế thở hổn hển nói.
Trụ Thiên thần đế gật đầu.
Ác mộng giống như đã ngưng hẳn, nhưng Tinh Thần đế không hề có một chút sắc mặt vui mừng, hắn chậm rãi tê liệt, kinh ngạc nhìn thế giới gần như hủy diệt không còn trong tầm mắt, không nói được gì, mất hồn thật lâu...
- Tinh Thần đế, đây rốt cuộc có chuyện gì?
Phạm Thiên thần đế chất vấn.
“...” Tinh Thần đế chưa trả lời.
Thấy tình trạng thảm hại của Tinh Thần đế, Trụ Thiên thần đế trầm trọng thở dài một hơi, nói:
- Thôi, Tà Anh đã diệt, kiếp nạn đã tiêu, về phần khác, có thể chờ sau lại nói. Tinh Thần đế, ngươi hiện giờ...
Rắc --
Một tiếng nứt vỡ rất nhỏ vang lên, lại như một tia sét đánh vang lên bên tai tất cả mọi người, đôi mắt của ba thần đế đồng thời co giật, liền ngay cả Tinh Thần đế đang trong mất hồn cũng chợt ngẩng đầu lên.
Bởi vì âm thanh nứt vỡ rất nhỏ này chính là đến từ trấn hoang thần đỉnh!
- Sao... sao lại thế này?
Nguyệt Thần đế run giọng nói. Mà hắn vừa dứt lời, tròng mắt liền lập tức phóng đại đến suýt chút nữa nổ tung.
Rắc rắc!!!!!!
Nếu như nói tiếng nứt vỡ mới vừa rồi chính là nhẹ như muỗi kêu, có vẻ giống như ảo giác, như vậy giờ phút này truyền đến lại là vạn giới sụp đổ điếc tai.
Một vết rách tối đen nổ tung dưới đáy thanh đỉnh, sau đó một tia chớp xé trời, lan thẳng thân đỉnh trăm trượng.
- Cái... cái gì!?
Trụ Thiên thần đế hoảng sợ thất thanh. Mà phản ứng của hắn cũng cực nhanh, lực lượng thần đế lập tức nâng lên...
Nhưng mà tất cả đã không kịp.
Ong rầm!!
Một hắc quang ác mộng bắn ra theo vết rách, xuyên thẳng tới chân trời, trong thanh đỉnh trăm trượng bùng lên hắc mang, trong tròng mắt kinh hãi muốn chết của bốn thần đế ầm ầm phá nát, gió bão hủy diệt nổ tung hung hăng đánh văng bốn thần đế mới vừa thả lỏng trong vài giây ra xa.
Trấn hoang thần đỉnh tương liên với sinh mệnh của Trụ Thiên thần đế, trấn hoang thần đỉnh bị phá hủy, là hậu quả huyết mạch tổn hại đối với Trụ Thiên thần đế, trước mắt hắn biến thành màu đen, toàn thân co rút, thất khiếu đồng thời đổ máu, trong đôi mắt thất sắc của hắn chiếu ra bóng dáng yêu dị tuyệt luân kia của Mạt Lỵ... Quanh thân nàng nhuốm máu, cầm ma luân trong tay, khuôn mặt vẫn lạnh lùng vô thần như trước, nhưng hắc mang trong đôi mắt nàng đã hóa thành hai luồng hỏa diễm tối đen.
- Không... không... không có khả năng... không có khả năng...
Trụ Thiên thần đế mất hồn mất vía, giống như Tinh Thần đế, rơi vào vực sâu ác mộng.
Trấn hoang thần đỉnh, khí thần lưu lại chân chính, là tồn tại không có khả năng bị lực lượng gì đương thời hay huyền khí gì khác phá hủy. Cho dù thần đế khác cầm khí thần lưu khác trong tay cũng không thể có khả năng hủy diệt được nửa phần.
Nhưng mà trong tay Mạt Lỵ lại là ma khí hàng đầu của hỗn độn mà thần ma viễn cổ đều kinh hãi!