.
._679__1" class="block_" lang="en">Trang 679# 1
Chương 1358: Linh hồn chết yểu
Không gian phượng hoàng hoàn toàn âm u, cặp mắt phượng hoàng màu đỏ đậm kia phóng thích ra quang mang duy nhất. Nhưng viêm mang đỏ đậm này rơi vào trong mắt Vân Triệt lại chiếu ra ánh mắt vô cùng âm u.
Không gian yên lặng đi, hồi lâu không có tiếng động gì nữa. Vân Triệt ngơ ngác nhìn phía trước, đôi mắt thất sắc không có một chút rung động, giống như bị kéo hồn phách ra.
Linh hồn phượng hoàng không nói gì nữa, nó vô cùng rõ ràng trở thành phế nhân là kết quả còn tàn khốc hơn chết đối với một huyền giả. Nhất là Vân Triệt hắn đã từng đứng trên đỉnh một mảnh đại lục, từng có vô số huy hoàng và vinh quang, cũng sau một giấc chiêm bao trở thành phế nhân.
Không có ai có thể tiếp nhận được ác mộng đột nhiên đến này. Cho dù là huyền giả của thần giới... kể cả Thần Quân Thần Chủ đỉnh phong đều sẽ bởi vì đó mà hỏng mất ý chí.
Nhất là... là ác mộng vĩnh viễn không có khả năng thức tỉnh.
- Có... phượng pháp khôi phục không?
Hắn hỏi, giọng nói thật yếu ớt chậm rãi.
Linh hồn phượng hoàng nói:
- Vừa chết, lại bàn phục sinh như thế nào. Ngươi bây giờ chỉ là một phàm nhân... Cần từ trong suy yếu phục hồi bình thường dần dần. Tất cả đã từng có đều hóa thành mây khói.
-... Ta đây còn có thể tu luyện một lần nữa không?
Vân Triệt hỏi tiếp.
Cho dù sự thật tàn khốc nữa, linh hồn phượng hoàng cũng sẽ không giấu giếm:
- Không thể. Huyền mạch của ngươi vẫn là huyền mạch Tà thần, nhưng là huyền mạch Tà thần đã chết đi. Trên đời này không có bất cứ lực lượng nào có thể thức tỉnh huyền mạch Tà thần đã chết đi... Trừ phi ngươi có thể lại tìm đến được một giọt máu Tà thần.
“...” Vân Triệt nhìn về phía trước, ngây ngốc vô thận.
Thiếu nữ băng hoàng ở dưới đáy minh hàn thiên trì đã từng nói với hắn rằng năm đó Tà thần vì lưu lại một giọt máu bất diệt này mà mất đi sự tồn tại của mình. Cũng ý nghĩa, năm đó Mạt Lỵ tìm được giọt máu Tà thần bất diệt ở nam thần vực là truyền thừa duy nhất của Tà thần trên thế gian. Không còn khả năng có giọt máu Tà thần nào khác nữa.
Nói cách khác, hắn chẳng những mất đi toàn bộ thần lực, còn không có biện pháp tu luyện.
Vĩnh viễn... rơi vào phế nhân!
Vân Triệt nở nụ cười, cười vô cùng khô héo:
- A... ha ha... ngươi đang... đùa giỡn cái gì vậy... đây là... giá cao để cho ta sống lại? Đây là... cái gọi là... niết bàn...
Linh hồn phượng hoàng: “...”
Cái gọi là niết bàn... mấy chữ ngắn ngủi này, không hề nghi ngờ là mạo phạm đối với linh hồn phượng hoàng, nhưng linh hồn phượng hoàng không hề tức giận, bởi vì nó rất rõ ràng, hiện thực như vậy là đả kích tàn khốc như thế nào đối với Vân Triệt.
Vân Triệt khàn khàn gầm nhẹ:
- Vì sao không để cho ta thống khoái chết đi. Ít nhất còn có thể cùng nàng... ta đáp ứng sẽ cùng nàng đi tới một thế giới khác... vì sao không để cho ta chết... vì sao...
Mấy câu nói ít ỏi khiến cho hắn khó thở, tầm mắt trước mắt mờ đi, để cho nụ cười thảm nơi khóe miệng của hắn càng thêm thê lương... hắn đâu chỉ phế đi, vốn chính là còn không bằng cả một lão nhân nằm trên giường bệnh.
Ngày ấy hắn cố tình xông tới Tinh Thần giới, chưa bao giờ nghĩ tới có thể cứu Mạt Lỵ ra... Nhưng ít ra có thể cùng chết với nàng.
Tuy rằng hắn giết rất nhiều tinh vệ, còn giết một trưởng lão Tinh Thần, nhưng hoàn toàn sẽ không trở ngại đến tiến hành “Nghi thức”. Bản thân hôn mê nhiều ngày như vậy, cho tới bây giờ, nghi thức tất nhiên đã hoàn thành. Mà làm tế phẩm của nghi thức, Mạt Lỵ với Thải Chi cũng không hề nghi ngờ đã chết, còn mình đã đáp ứng làm bạn với Mạt Lỵ... lại vẫn còn sống.
Làm một phế nhân vĩnh viễn sống tạm...
Hai tay hắn đang trong run run dần siết chặt, định giơ lên, nhưng khó khăn lắm mới giơ được đến bên hông liền vô lực buông thõng xuống.
Hiện giờ cho dù hắn muốn tự mình kết thúc cũng không thể làm được.
Linh hồn phượng hoàng nói:
- Ta rõ ràng tâm tình của ngươi. Sinh mệnh là thứ quý giá nhất mà trời cao ban cho từng sinh linh. Cho dù biến trở lại thành hèn mọn cũng nên kính sợ và quý trọng. Huống chi, ở trong sinh mệnh hiện giờ của ngươi, thật sự không có thứ gì càng quan trọng hơn tử vong sao?
“...” Vân Triệt không tiếng động thật lâu. Từng hình ảnh, từng khuôn mặt thoáng qua trong nội tâm của hắn, dần dần, đôi mắt u ám của hắn bắt đầu run rẩy lên, cũng càng ngày càng kịch liệt...
Nơi này là Thiên Huyền đại lục... hắn đã trở lại.
Những người mà hắn ngày đêm tưởng niệm, hắn cuối cùng có thể nhìn thấy bọn họ, nói cho bọn họ biết rằng mình đã trở lại... Nhưng sau đó, trái tim lại nổi lên sợ hãi trầm trọng... hắn sợ nhìn thấy bọn họ.
Bản thân như vậy... làm sao đi đối mặt với bọn họ...
Trầm mặc đáng kể.
- Cám ơn ngươi đã cho ta một cái mạng thứ hai.
Vân Triệt chậm rãi lên tiếng, giọng nói giống như khôi phục chút bình thản, nhưng hai tay vẫn nắm chặt lại.
Linh hồn phượng hoàng nói:
- Ngươi bây giờ nhất định không cách nào tiếp nhận hiện thực như vậy. Không sao, cũng không nhất định bắt buộc bản thân phải lập tức thừa nhận, thời gian sẽ làm cho ngươi dần dần tìm được ý nghĩa của sinh mệnh lần thứ hai. Có lẽ có một ngày ngươi sẽ phát hiện, quay về bình thường cũng không phải là một chuyện xấu.
Đối mặt với Vân Triệt hiện giờ, nó chỉ có thể dùng giọng điệu này để an ủi.
Vĩnh viễn là phế nhân, kết quả này đủ để đánh nát ý chí của bất cứ huyền giả nào. Sinh mệnh hiện giờ của Vân Triệt là nó ban cho, nó không hy vọng hoang phế nó đi trong yên lặng khi không đến u ám tận cùng.
“...” Vân Triệt không trả lời.
Vào lúc này đôi tròng mắt đỏ đậm của phượng hoàng hơi nheo lại:
- Ngươi đi đi. Sinh mệnh lần thứ hai không chỉ là một phen ban ơn, cũng là một phen khảo nghiệm. Nếu ngươi có thể bằng ý chí của bản thân vượt qua cửa ải khó khăn này, ngươi nhận được đến không chỉ là trùng sinh về sinh mệnh, có lẽ còn là tâm hồn... chân chính niết bàn.
Vân Triệt: “...”
Lúc này đôi tròng mắt phượng hoàng khép kín, thế giới quay về hắc ám, sau đó thay đổi không tiếng động, Vân Triệt về tới nơi cửa vào của phượng hoàng thí luyện.
Kết giới một lần nữa đóng lại, mà phía trước, Phượng Tiên Nhi, Phượng Tổ Nhi, Phượng Bách Xuyên... còn có phần đông người của Phượng Hoàng di tộc đang chờ ở đó, trên mặt mỗi một người đều mang theo lo lắng và sốt ruột thật sâu.
Nhìn thấy Vân Triệt đi ra, ánh mắt của tất cả bọn họ lại chuyển về thân thiết, Phượng Tổ Nhi và Phượng Tiên Nhi tiến về trước đầu tiên, một trái một phải nâng đỡ hắn.
Trong lòng u ám của Vân Triệt dâng lên một dòng nước ấm, lo lắng thân thiết của bọn họ đều phát ra từ trong lòng, không vì mình đã trở thành phế nhân mà có chút giả dối và khinh thường. Hắn miễn cưỡng nở nụ cười, nói:
- Phượng tiền bối, là ta kêu Tiên Nhi dẫn ta tới, đừng trách nàng.
Phượng Bách Xuyên mỉm cười lắc đầu:
- Trước dưỡng khỏi thân thể, chuyện khác cũng không quan trọng.
Phượng Tổ Nhi nói:
- Ân nhân ca ca, chúng ta đỡ huynh trở về trước. Mẫu thân vừa mới hầm canh trúc, huynh nhất định sẽ thích uống.
Hai người đỡ Vân Triệt lên, vô cùng cẩn thận đi tới, Vân Triệt nhìn về phía trước, ánh mắt vẫn ngơ ngác vô thần như trước.
Nơi này là phượng hoàng di địa, ở trung tâm của Vạn Thú sơn mạch, tất cả trong tầm mắt cơ bản đều giống với trong trí nhớ như đúc, chỉ có bầu trời mơ hồ phủ lên một tầng màu đỏ... kia chắc là kết giới mà linh hồn phượng hoàng đã thiết lập lên để bảo hộ Phượng Hoàng di tộc.
Hoặc là, đã tồn tại từ trước kia.
Vân Triệt đột nhiên lên tiếng:
- Phượng tiền bối, mọi người đã sớm biết ta bị phế đi đúng không?
Hai bàn tay đỡ lấy hắn đồng thời hơi căng thẳng.
Bước chân của Phượng Bách Xuyên thoáng dừng lại, sau đó nhìn hắn, bình thản nói:
- Mười ngày trước, khi phượng thần đại nhân đưa ngươi đến đây đã từng đề cập đến chuyện này.
Vân Triệt: “...”
Phượng Bách Xuyên tiếp tục nói:
- Tuy rằng tu vi huyền đạo của ta thấp kém, nhưng cũng hiểu rõ đây là chuyện mà ngươi không cách nào thừa nhận. Nhưng mà đối với bộ tộc của ta mà nói, cho dù ngươi biến thành dáng vẻ gì, ngươi đều là ân nhân lớn nhất của bộ tộc chúng ta... một điểm này, vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi.
Phượng Tổ Nhi cười nói:
- Ân nhân ca ca, đừng nản chí. Tất cả đều chỉ là tạm thời thôi, nói không chừng, chờ huynh bồi dưỡng tốt thân thể sẽ chậm rãi khôi phục. Cho dù... cho dù thật sự không thể khôi phục, cùng lắm thì... lại tu luyện từ đầu một lần nữa!
Phượng Tiên Nhi thật dùng sức gật đầu:
- Ừm! Ân nhân ca ca lợi hại như vậy, mới hai mươi mấy tuổi đã vô địch thiên hạ. Chỉ cần ân nhân ca ca nguyện ý, nhất định có thể nhanh chóng trở nên lợi hại giống như trước đây... không, là càng thêm lợi hại.
Vân Triệt lộ vẻ sầu thảm mỉm cười:
- Cám ơn các ngươi.
Năm đó khi đôi huynh muội này mới chỉ tám tuổi, lúc nhìn về phía hắn, trong mắt đã lộ ra dị quang giống như vì sao, đó là ánh mắt vô cùng sùng bái kính ngưỡng.
Cho dù là hiện tại, bọn họ đều đã hai mươi tuổi hoa, nhưng khi nhìn hắn, trong đôi mắt vẫn sẽ lóe ra tinh mang sùng bái.
Nhưng mà bọn họ lại không biết, người mà bọn họ vẫn luôn kính ngưỡng, hướng tới, truy đuổi bắt đầu từ khi tám tuổi đã rơi vào thành một phế nhân hoàn toàn triệt để... Phế nhân vĩnh viễn... còn không chịu nổi hơn chính bản thân huyền mạch tàn phế lúc trước mười sáu tuổi.
Ít nhất khi đó hắn còn có huyền lực Sơ Huyền cảnh cấp một, có thể lóe ra một chút huyền quang mỏng manh.
Trong tầm mắt u ám xuất hiện một gốc cây cổ thụ thấp bé, thân cành khô nứt, cong xuống muốn đổ, giống như lão già lúc xế chiều, vài chiếc lá rách khô vàng đang phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng trong gió nhẹ.
- Ta muốn đi bên kia ngồi một chút.
Vân Triệt đưa tay chỉ cây cổ thụ kia, nói nhỏ.
Phượng Tiên Nhi với Phượng Tổ Nhi đều khẽ nhếch cánh môi, đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Phượng Bách Xuyên, ánh mắt của hắn phức tạp, khẽ gật đầu.
Hai huynh muội đỡ Vân Triệt đến dưới gốc cây cổ thụ. Vân Triệt dựa vào cây cổ thụ khô héo, đón gió núi hơi lạnh nhìn về phía phương xa. Hắn định tĩnh tâm, muốn để cho mình tiếp nhận sự thật hiện giờ. Nhưng mà, ý chí của hắn, tâm hồn của hắn vẫn như chìm vào trong một vực sâu không đáy, không tìm thấy cửa thoát ra.
- Ta muốn một mình yên lặng một lúc.
Nhìn về phía trước, giọng nói của hắn còn nhẹ nhàng hơn gió núi.
Phượng Bách Xuyên không từ chối, khẽ gật đầu. Hắn rõ ràng Vân Triệt đang thừa nhận chính là u ám như thế nào còn hơn Phượng Tiên Nhi, Phượng Tổ Nhi hai tâm linh còn đơn thuần quá mức.
- Nhưng mà... nhưng mà chỉ có thể một lúc, lâu hơn huynh sẽ cảm lạnh. Lát nữa muội và ca ca sẽ đến đón huynh.
Phượng Tiên Nhi lo lắng “Dặn dò” một phen xong rồi mới vội quay đầu rời đi.
Vèo --
Gió núi thoáng chốc trở nên mạnh mẽ một chút, làm rối bời mái tóc trước trán của Vân Triệt, nhưng hai mắt của hắn vẫn vô thần dại ra, thê lương trong lòng càng không bị gió núi mang đi một chút nào.
Thị giác của hắn đã quay về bình thường, hắn không thể thấy rõ được chỗ đá vụn hơi xa.
Một con chim ríu rít ở bên tai, nhưng hắn không nhận thấy được nó bay xuống khi nào.
Một mảnh lá khô rụng qua bả vai hắn, nhưng hắn lại không tìm thấy được quỹ tích bay xuống của nó.
Sinh mệnh tương lai, đều phải như thế.