.
._679__2" class="block_" lang="en">Trang 679# 2
Chương 1359: U ám
Năm mười sáu tuổi, Mạt Lỵ đúc lại huyền mạch cho hắn, cũng để cho hắn thu được cuộc đời mới.
Năm mười bảy tuổi, hắn vì Thương Nguyệt, đại biểu Thương Phong hoàng thất tham gia Thương Phong bài vị chiến, lấy được vị trí hạng đầu từ xưa đến nay chưa hề có cho Thương Phong hoàng thất, cũng vì một trận chiến này mà kinh động toàn bộ quốc gia.
Năm mười chín tuổi ấy, hắn dưới cơn giận dữ, lấy lực lượng của một mình, hủy diệt Phần Thiên môn một trong tứ đại tông môn Thương Phong.
Cùng năm, hắn đại biểu Thương Phong quốc đi đến Thần Hoàng đế quốc tham gia thất quốc bài vị chiến, lấy lực lượng của một mình quét ngang tất cả thiên tài của sáu nước khác, chấn kinh toàn bộ Thiên Huyền đại lục.
Năm hai mươi mốt tuổi ấy, hắn sống qua tai họa huyền chu, đi đến Huyễn Yêu giới, ở trên đại điển yêu hậu một mình chiến liên tục sáu trận, tức giận mắng bảy tộc, cũng tập trung trái tim Huyễn Yêu, dập nát âm mưu Hoài Vương, cứu Vân gia và nhất mạch Yêu Hoàng từ bên bờ giết hại về.
Năm hai mươi hai tuổi ấy, hắn quay về Thiên Huyền đại lục, một mình cố tình chạy đến Phượng Hoàng thần tông, ép ngưng chiến bồi tội, cứu vớt Thương Phong quốc bên bờ diệt quốc.
Năm hai mươi bốn tuổi ấy, hắn đánh bại Hiên Viên Vấn Thiên có huyền lực đã bước vào thần đạo, cứu vớt toàn bộ Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới trong nguy nan, được khen tặng là người đệ nhất muôn đời.
Năm hai mươi lăm tuổi ấy, hắn theo Mộc Băng Vân đi đến Ngâm Tuyết giới của thần giới, đánh bại toàn bộ thiên tài của Băng Hoàng thần tông ở minh hàn thiên trì, trở thành đệ tử thân truyền của Mộc Huyền Âm.
Năm hai mươi sáu tuổi ấy, hắn trốn tới Hắc Gia giới, lấy lực lượng một mình quấy nhiễu tông môn Hắc Hồn thần tông giới Vương của Hắc Gia đến gà chó không yên, còn gián tiếp hủy diệt nó.
Năm hai mươi tám tuổi ấy, hắn tham gia đại hội huyền thần đông thần vực, đánh bại bốn thần tử đông vực, dẫn tới chín tầng thiên kiếp, chấn động toàn bộ thần giới, khiến các đại thần đế tranh nhau tung ra cành ô liu.
Năm hai mươi chín tuổi ấy... Cũng là mười ngày ngắn ngủi trước, hắn một mình cố chấp xông tới Tinh Thần giới, lấy thân thể Thần Vương phóng thích ra lực lượng cấm kỵ, tru diệt một trưởng lão và một ngàn năm trăm tinh vệ của Tinh Thần giới.
Đối với một huyền giả mà nói, mười ba năm rất ngắn. Mà ở thần giới càng ngắn đến có khả năng chỉ là vài cái nháy mắt vô tình xẹt qua trong tu luyện. Nhưng chính là mười ba năm ngắn ngủi này, Vân Triệt dùng thời gian tám năm trở thành người đệ nhất của một mảnh đại lục, dùng hết thời gian bốn năm để chấn động toàn bộ thần giới to lớn.
Từ hạ giới đến thần giới, từ tinh giới hạ vị của thần giới đến Vương giới cao nhất, mỗi một bước chân đi qua của hắn đều kinh hãi thế tục, mỗi một bước chân đều chắc chắn chấn động trời đất một phương. Thậm chí có thể nói mỗi một bước chân của hắn đều đang sáng lập ra một thần tích.
Tà thần, Long thần, phượng thần, kim ô, băng hoàng, truyền thừa thần lực của ngũ đại chân thần thượng cổ, còn có thần quyết của Sinh Mệnh sáng thế thần, Hoang thần, Thiên Lang tinh thần, tất cả đều tập trung trên người, bản thân liền đã là thần tích chưa bao giờ có, hơn nữa không thể phục chế.
Nhưng mà, toàn bộ những thứ này đều đã chết hết, triệt để chết rồi, vĩnh viễn chết đi.
Trên cánh tay không có kiếm ấn màu đỏ kia, không cách nào triệu hồi Kiếp Thiên Tru Ma kiếm, cũng không còn cách nào gặp lại Hồng nhi.
Còn có Thiên Độc châu cùng với Hòa Lăng mới vừa bỏ qua tất cả tín niệm hóa thân độc linh...
Đều theo hắn tử vong ở Tinh Thần giới mà biến mất.
Ngọn lửa niết bàn trên người hắn chính là miễn cưỡng sống lại sinh mệnh cơ bản nhất cho hắn, cũng không có khả năng sống lại Hồng nhi và Hòa Lăng.
Bởi vì ta có đủ lực lượng mới vì Nguyệt nhi bảo vệ Thương Phong quốc, mới cứu được gia gia và Linh Tịch, mới tìm được cha nương ở Huyễn Yêu giới, mới gặp được Tuyết Nhi, mới vì Thải Y cứu vớt nhất tộc Yêu Hoàng và Huyễn Yêu giới, mới trở lại Thương Vân đại lục tìm được Linh Nhi và sư phụ...
- Gia gia... cha... nương... Nguyên Bá... Nguyệt nhi... Linh Tịch... Tuyết Nhi... Thải Y... Linh nhi...
Ta đã trở về...
Nhưng mà ta đây hiện giờ đã trở thành phế nhân, lại đi đối mặt với mọi người như thế nào...
Khi ở thần giới hắn muốn trở về mà không thể thực hiện. Bị Thiên Diệp Ảnh Nhi còn có vô số đại lão thần giới để mắt đến, nếu như hắn vội vàng trở về Lam Cực tinh, một khi bị phát hiện tung tích, chắc chắn sẽ mang đến cho người bên cạnh thậm chí toàn bộ Lam Cực tinh đại họa ngập trời.
Mà bây giờ, hắn trở về có thể nói là hoàn mỹ không tỳ vết. Không để lại dấu vết gì, vả lại ở trong nhận thức của thần giới, không hề nghi ngờ rằng hắn đã chết đi.
Áp lực và nguy cơ ở thần giới cũng hoàn toàn thoát khỏi.
Nhưng mà...
Hắn giơ cánh tay lên, từng chút từng chút một... Cuối cùng, lần đầu tiên cánh tay hắn hoàn toàn nâng lên.
Một mảnh lá khô theo gió tới, bay lên trên cánh tay hắn, lá khô này đã mất đi màu xanh cuối cùng, cho dù ở bên trong gió nhẹ cũng không còn tiếng rên rỉ của sinh mệnh.
Vân Triệt yên lặng nhìn, ánh mắt mê man mà vô thần.
Bắt đầu từ ngày gặp được Mạt Lỵ, mười ba năm sau cũng như một giấc mộng...
Một giấc mộng đã tỉnh lại. Sau khi tỉnh mộng, hắn vẫn là Vân Triệt người tàn phế năm đó, một phế nhân không đúng tý nào, nhận hết miệt thị mắt lạnh, chỉ có thể dựa vào sự che chở của Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch.
Càng khó tiếp nhận hơn sự chênh lệch này đó là vô số nỗ lực trong những năm qua của hắn, hết lần này đến lần khác liều mạng bên bờ sinh tử, còn có tín niệm với theo đuổi... toàn bộ hóa thành bọt nước.
Nếu như chính là hóa thành bọt nước hoàn hảo, hắn còn có thể một lần nữa theo đuổi, một lần nữa giao tranh giống như mười ba năm trước...
Nhưng mà, hắn thế mà lại ngay cả một cơ hội nằm mơ đều không có.
Thời gian trôi qua không tiếng động, thế giới của Vân Triệt thủy chung u ám.
Hiện giờ ta đây còn có được cái gì?
Sinh mệnh...
Sinh mệnh là cái gì?
Cả đời này, vô số nỗ lực và đột phá, cũng là vì cứu mạng, vì muốn sống tốt, và có một số người, một số việc, có thể để cho ta cam nguyện không để ý đến sinh mệnh, thậm chí bỏ qua sinh mệnh.
Mà bây giờ...
Ta một lần nữa đạt được sinh mệnh, chỉ là còn sống...
- Ân nhân ca ca!
Một giọng nữ hài truyền đến từ xa xa, vô cùng linh hoạt kỳ ảo dễ nghe, nhưng không cách nào tạo nên chút gợn sóng trong mắt Vân Triệt.
Phượng Tiên Nhi nhẹ nhàng hạ xuống... Một huyền độ hư không cơ bản nhất, hễ là Thiên Huyền cảnh đều có thể làm được, nhưng đối với Vân Triệt vào giờ phút này mà nói lại là hy vọng xa vời vĩnh viễn không thể làm được.
Nàng đi đến bên người Vân Triệt, định đỡ hắn lên:
- Huynh ở nơi này đã rất lâu rồi, lại ở tiếp nhất định sẽ bị cảm lạnh, bây giờ chúng ta trở về đi.
Cảm lạnh....
Hắn đã từng sừng sững bất động trong gió lốc phá núi. Lúc này lại hèn mọn đến phải đề phòng phong hàn...
- Đừng lo cho ta.
Hắn dùng khí lực có một chút đẩy tay Phượng Tiên Nhi ra.
Phượng Tiên Nhi một lần nữa đỡ lấy hắn:
- Ân nhân ca ca, nghe lời có được không. Tất cả mọi người rất lo lắng cho huynh. Sau khi huynh tỉnh lại vẫn chưa ăn gì cả, hiện giờ nhất định đói bụng, nương chẳng những hầm canh trúc, còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon..
- Đừng lo cho ta!
Giọng của Vân Triệt đột nhiên tăng lên, lời nói hết sức ôn nhu của Phượng Tiên Nhi, đối với Vân Triệt mà nói mỗi một câu đều lạnh như băng đâm vào, hắn lạnh lùng nói:
- Đừng gọi ta là ân nhân ca ca cái gì... Người kia đã chết rồi, bây giờ đang ở trước mặt ngươi chỉ là một... phế nhân không chỗ nào đúng cả, biết không!
“...” Phượng Tiên Nhi hé mở cánh môi, mắt đẹp giật giật, hiển nhiên bị phản ứng của Vân Triệt hù đến, sau đó chút hơi nước không tiếng động trải ra trong mắt đẹp, nàng khẽ cắn môi, nỗ lực không để cho mình khóc ra thành tiếng:
- Ân nhân ca ca, huynh... đừng như vậy, huynh... huynh sẽ khá hơn... nhất định sẽ khá hơn.
Vân Triệt xoay mắt đi:
- Ngươi không hiểu... ngươi không hiểu gì cả... ngươi đi đi, đừng lo cho ta.
- Ân nhân ca ca, muội...
Giọng Vân Triệt nặng thêm một phần:
- Ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao! Đi!!
- Khụ... khụ khụ...
Gió núi rót vào lồng ngực, để cho hắn ho khan một trận thống khổ.
“...” Nữ hài luống cuống nhìn hắn, nước mắt trong mắt đẹp cuối cùng chậm rãi trượt xuống. Nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên bóng dáng ôn hòa, to lớn, cuối cùng giống như thần linh từ trên trời giáng xuống cứu vớt bọn họ, từ sau đó, tất cả cuộc đời của nàng đều đang cố gắng tới gần hắn...
Nhưng mà, vì sao...
Phượng Tiên Nhi lắc đầu, nước mắt không tiếng động tràn đầy gương mặt xinh đẹp:
- Không phải... huynh không phải như thế... năm đó huynh bị thương nặng như vậy đều không hề sợ những ác nhân kia chút nào... phượng hoàng thí luyện gian nan như vậy huynh còn không chút do dự...
Cánh môi nàng cắn chặt thêm, cuối cùng hóa thành tiếng khóc thảm mang theo tan nát cõi lòng:
- Ân nhân ca ca... muội chán ghét huynh như vậy!
Nữ hài che môi, xoay người bay đi, trong không trung để lại nhiều chấm nhỏ.
“...” Vân Triệt nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười thảm.
A... ta lại nói ra lời nói bạc tình như vậy với một nữ hài toàn tâm thân thiết với ta...
Hóa ra, tâm cảnh mà ta vẫn luôn tự cho là cứng cỏi, chính là không chịu nổi như thế.
Một bóng dáng cao lớn chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh cây cổ thụ.
Phượng Bách Xuyên.
- Xin lỗi.
Vân Triệt vô lực nói.
Phượng Bách Xuyên lắc đầu:
- Không cần nói xin lỗi, con bé chân chính đi vào trần thế chỉ có không đến hai năm ngắn ngủi, chưa từng trải qua sóng to gió lớn và vận mệnh bấp bênh chân chính, cho nên con bé không rõ ràng.
Vân Triệt: “...”
Phượng Bách Xuyên than nhẹ một tiếng:
- Năm đó, tổ tiên phạm phải sai lầm lớn, bị phượng thần đại nhân hạ huyết mạch nguyền rủa, huyền lực cả đời dừng ở Sơ Huyền cảnh. Tổ tiên dẫn dắt toàn tộc ẩn núp vào nơi đây. Năm đó lý do ta nói với ngươi là vì chuộc tội và bảo hộ tộc nhân thật ra... Nguyên nhân càng chủ yếu hơn, là huyền lực của tiên tổ mất sạch mà mất đi can đảm.
Vân Triệt: “...”
- Tuy rằng ta chưa từng trải qua vận mệnh bấp bênh như vậy, nhưng mà độ cao mà ngươi từng đạt tới còn hơn xa tổ tiên năm đó, ngươi rơi vào vực sâu sẽ còn u ám hơn tổ tiên. Cho nên ngươi thừa nhận “Mất hết can đảm” sẽ chỉ còn lớn hơn tổ tiên gấp trăm lần, ngàn lần.
Phượng Bách Xuyên đưa mắt nhìn hắn:
- Cả đời tổ tiên đều không thoát khỏi bóng ma này, đã sớm buồn bực mà chết. Như vậy, còn ngươi?
“...” Vân Triệt không nói được gì.
Sắc trời dần dần tối xuống, sắp tới hoàng hôn, gió núi chuyển lạnh.
- Ngươi bằng chừng ấy tuổi đã đạt đến thành tựu “Người đệ nhất muôn đời” truyền thế, có thể nghĩ cả đời này ngươi đã từng phải trải qua vô số mạo hiểm tôi luyện. Nhưng mà, có lẽ, bây giờ ngươi gặp phải mới là khảo nghiệm lớn nhất cả đời này.
- Những ngày ngươi hôn mê, từng lẩm bẩm tên của rất nhiều người. Ta nghĩ, nếu như trong lòng ngươi có nhiều không nỡ với vướng bận như vậy, như thế... ngươi nhất định sẽ không tình nguyện trầm luân trong đó.
-... Cho ta thời gian.
Vân Triệt lẩm bẩm nói.
Phượng Bách Xuyên gật đầu, xoay người rời đi:
- Chúng ta sẽ không truyền ra ngoài chuyện ngươi ở đây... cho đến, một ngày ngươi chủ động muốn rời đi.
Bầu trời càng ngày càng tối, không biết trăng sáng nhô lên từ lúc nào, ánh sao đầy trời chiếu lên trên người Vân Triệt, cũng khiến cho trong lòng hắn càng thêm cô lạnh.
Không có ai đến phiền nhiễu hắn, hắn vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết đi. Chỉ có hai mắt vẫn ngây ngốc nhìn về phía trước.
- Ân nhân ca ca...
Giọng nữ hài sợ hãi vang lên bên tai, tay nàng bưng một chén canh bốc lên hơi nóng, đôi mắt đỏ bừng, hiển nhiên đã khóc thật lâu:
- Xin lỗi, muội không nên nói như vậy với huynh... huynh... huynh đừng giận muội có được không?
“...” Vân Triệt vẫn không nhúc nhích.
Nữ hài tiến lên trước, giọng nói ôn nhu sợ hãi, như một hài tử vừa mới phạm sai lầm:
- Huynh vừa mới tỉnh lại, lại đói bụng một ngày... đây là canh trúc mà muội và nương muội mới cùng nhau nấu, huynh uống một chút có được không?
Môi khô khốc của Vân Triệt mấp máy:
- Ta không đói bụng.
Giọng nói ra khỏi miệng suy yếu khô khốc khàn khàn.
Thân thể hắn đã không còn là thân thể thần không cần ăn uống. Tỉnh lại trong suy yếu, lại hứng một ngày gió lạnh, lại một ngày không một giọt nước vào bụng, hắn lúc này còn suy yếu hơn lúc mới vừa tỉnh rất xa, tầm mắt đã sớm trở nên mơ hồ.
Phượng Tiên Nhi không khuyên nữa, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên người Vân Triệt, yên tĩnh ở bên cạnh hắn. Chén canh được nàng ôm vào trong lòng, dùng huyền khí cẩn thận che chở, không để cho gió đêm cuốn cát bụi vào trong đó.