Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1358 - Chương 1360: Tinh Mang

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1359" class="block_" lang="en">Trang 680# 1

 

 

 

Chương 1360: Tinh mang



Nhìn bầu trời đêm, đôi mắt của Phượng Tiên Nhi dần mê ly, nàng nhẹ nhàng nói:

- Ân nhân ca ca, huynh biết không? Năm đó sau khi huynh và Tuyết Như tỷ tỷ rời đi, mỗi ngày muội và ca ca đều nỗ lực, từ Sơ Huyền đến Nhập Huyền... Chân Huyền... Linh Huyền... Địa Huyền... Thiên Huyền... Vương Huyền... mỗi một lần đột phá, muội đều cao hứng như vậy, đồng thời sẽ lớn tiếng gọi tên huynh ở trong lòng... Bởi vì muội cuối cùng lại gần huynh thêm một bước.

Vân Triệt: “...”

- Sau này muội và ca cuối cùng được đi ra ngoài, chúng ta đi rất nhiều nơi của Thiên Huyền đại lục, cả Huyễn Yêu giới, từng nơi đều sẽ có truyền thuyết về huynh. Huynh cứu Thương Phong quốc, cứu Huyễn Yêu giới, cứu Thiên Huyền đại lục, huynh không chỉ là thần linh đối với chúng ta, còn giống như thần linh hiện thế đối với toàn bộ đại lục.

- Những nơi huynh đã từng lưu lại... Lưu Vân thành, Tân Nguyệt huyền phủ, tử vong hoang nguyên, Thương Phong huyền phủ, Yêu Hoàng thành... thật nhiều thật nhiều nơi, chúng ta đều đã đi tới. Mỗi lần nghe được tin đồn về huynh, muội đều rất vui vẻ. Muội và ca ca rất muốn gặp lại huynh, lại nghe nói huynh đã rời đi, đi tới thế giới ở vị diện rất cao.

- Sau này, chúng ta gặp được phượng hoàng thần nữ tỷ tỷ, tỷ ấy nói cho chúng ta biết, năm năm trước, là huynh lại một lần nữa cứu muội và ca ca, cũng là huynh lặng lẽ để lại cho chúng ta phượng hoàng tụng thế điển hoàn chỉnh và linh đan thần kỳ. Khi đó chúng ta mới biết được, cho dù huynh đã trở thành thần thoại toàn thế giới cũng chưa từng quên chúng ta...

- Ngày đó muội khóc thật lợi hại. Liền ngay cả ca ca cũng ở bên cạnh an ủi muội, vừa chảy thật nhiều nước mắt.

Khóe môi nàng lộ ra nụ cười rất đẹp, nhưng gò má lại trải rộng nước mắt.

“...” Vân Triệt chưa từng nghĩ đến năm đó mình tiện tay ban thưởng sẽ tạo thành xúc động lớn như thế đối với hai huynh muội này.

Phượng Tiên Nhi lẩm bẩm như nói mê:

- Huynh... không chỉ là ân nhân của muội, bắt đầu từ năm tám tuổi ấy, huynh chính là mục tiêu mà muội nguyện dùng một đời đuổi theo, còn có là trời trong lòng muộ.

Nàng quay mặt sang, ngây ngốc nhìn hắn:

- Trời... có lẽ sẽ có u ám và mưa dầm, nhưng nhất định sẽ không sụp đổ, có đúng không?

“...” Lệ quang trong mắt nàng như nhiều ánh sao sáng, không tiếng động chiếu rọi vào tâm hồn hắn.

Cho dù đã trở thành phế nhân, vẫn là trời trong lòng người khác...

Thế giới âm u chiếu vào trong lệ quang của nàng, môi Vân Triệt mấp máy, sau đó chậm rãi đảo mắt qua:

- Tiên Nhi, ta hơi đói bụng... ngươi có thể... đút cho ta không?

Hắn hiện giờ thật sự không có khí lực nâng cánh tay lên.

Phượng Tiên Nhi chớp động lệ quang, sau đó gật đầu, thật dùng sức gật đầu...

Nàng nâng chén canh lên, muôi gỗ tinh xảo trong tay là do nàng tự tay chế tạo, tu vi của Vương Huyền cảnh, nhưng ngón tay mất lực khó hiểu, gần như dùng hết toàn lực tập trung tâm niệm mới nhẹ nhàng đút vào trong miệng Vân Triệt được.

Dòng nước ấm vào cơ thể, lại nhẹ lướt tâm hồn. Vân Triệt hơi ngửa đầu, bầu trời đêm u ám vô tận, hắn thấy được rất nhiều vì sao xinh đẹp mà lúc trước bị hắn bỏ qua.

Để một nữ hài cho mình ăn... Bức hình này, cảm giác này, đã thật lâu không có.

Một đời này, chỉ có Tiêu Linh Tịch, kiếp trước, chỉ có Tô Linh Nhi.

----

----

Tây thần vực, Long Thần giới, luân hồi cấm địa.

Sương trắng mờ mịt trên người Thần Hi, che phủ dung nhan và dáng người của nàng, chỉ có thể nhìn thấy tiên ảnh như ẩn như hiện.

Cạnh nàng có một bóng dáng cao lớn đang đứng, sắc mặt hắn ngưng trọng, trên người cũng không có khí tức lưu chuyển, nhưng một luồng long uy vô hình lại giống như trời cao phủ xuống, khiến cho cả không gian luân hồi cấm địa đều rơi vào tĩnh lặng.

- Thật sự là Tà Anh xuất thế?

Thần Hi chậm rãi nói.

Long hoàng gật đầu:

- Ừm. Bốn thần đế đông vực đều tới Tinh Thần giới ác chiến một trận với Tà Anh, Thiên Diệp Phạm Thiên, Trụ Hư Tử, Tinh Tuyệt Không toàn bộ trọng thương, còn Nguyệt Vô Nhai vì thương thế quá nặng mà chết. Hiện giờ Tinh Tuyệt Không mất đi tung tích, chắc tâm hồn bị thương quá lớn, tạm thời tránh thế. Thiên Diệp Phạm Thiên và Trụ Hư Tử bị thương rất nặng, thân nhiễm ma khí ở cấp bậc cực cao, muốn xua tan hoàn toàn có lẽ phải cần thời gian tới vài năm, thậm chí hơn mười năm.

- Tinh thần, nguyệt thần, người thủ hộ, phạm vương càng ngã xuống số lượng lớn trong trận chiến kia.

- Chính là Tà Anh vừa mới thức tỉnh đã đáng sợ như thế, nếu không thể sớm ngày tìm ra nàng, về sau... chính là thiết tưởng không chịu nổi.

Sắc mặt Long hoàng nghiêm trang trước nay chưa từng có. Vẻn vẹn hai mươi vạn năm, hắn đều là tồn tại cao nhất ở toàn bộ thần giới, thậm chí là không gian hỗn độn, lúc này lại xuất hiện một luồng lực lượng ở trên hắn, có thể uy hiếp bất cứ sinh linh gì, chủng tộc gì.

- Nói như vậy, Long Thần giới cũng chuẩn bị sai người đi đông thần vực tìm kiếm tung tích Tà Anh?

Thần Hi hỏi.

Long hoàng gật đầu, ánh mắt thâm thúy:

- Không thể không như thế. Diệt thế ma luân... đây đã không chỉ đơn thuần là chuyện của đông thần vực. Lần này không chỉ có Long Thần giới, sáu Vương giới tây vực đều phải phái lực lượng hạch tâm đi tới đông thần vực, thừa dịp lực lượng kia hao tổn rất lớn, cần phải xóa bỏ trong thời gian ngắn nhất.

- Nam thần vực cũng có hướng đi tương tự.

Long hoàng khẽ thở phào nhẹ nhõm:

- Trước kia, hành động lần này tất nhiên bị đông vực phản đối, mà lần này bọn họ chẳng những không ngăn cản, ngược lại chủ động thúc giục. Đường đường Phạm Thiên Trụ Thiên hoàn toàn bị dọa bể mật... có thể nghĩ tới Tà Anh mà bọn họ từng giao thủ đáng sợ cỡ nào.

Long hoàng chuyển đề tài:

- Còn có một chuyện chắc ngươi đã biết rồi. Vân Triệt cũng chết ở dưới họa Tà Anh. Chính là không biết vì sao hắn lại đột nhiên đi Tinh Thần giới? Vả lại theo lời Trụ Hư Tử nói, hắn còn xuyên qua tinh hồn tuyệt giới của Tinh Thần giới.

Giọng Thần Hi nhàn nhạt:

- Nếu đã chết rồi, nghiên cứu sâu hơn chuyện này đã mất đi ý nghĩa.

Long hoàng lắc đầu, than nhẹ một tiếng:

- Chính là... thật đáng tiếc. Thiên tài tuyệt thế đưa tới chín tầng thiên kiếp, sợ rằng thêm trăm vạn năm nữa, thần giới cũng khó ra người thứ hai, lại sẽ nhanh chóng ngã xuống như thế, cũng uổng phí cho ngươi ngoại lệ thu lưu hắn.

“...” Đôi mắt của Thần Hi lóe lên mênh mông trong khoảnh khắc, chậm rãi nói:

- Nghe nói, vật dẫn để Tà Anh thức tỉnh là Thiên Sát tinh thần?

- Không sai.

- Xác định... đó là vật dẫn?

Sắc mặt Long hoàng biến thành kinh ngạc, ánh mắt đảo tới:

- Vì sao lại hỏi như vậy?

“...” Phương thức Tà Anh vạn kiếp luân hiện thế khác biệt rất lớn với trong nhận thức của Thần Hi. Nhưng nàng vẫn chưa giải thích, chính là nói nhỏ:

- Ý tứ của ta, có phải nàng không phải là vật dẫn của Tà Anh vạn kiếp luân, mà là chủ nhân của nó không?

Long hoàng không hề chần chừ lắc đầu:

- Tuyệt đối không có khả năng. Sau khi Tà Anh thức tỉnh, trước hết giết người của Tinh Thần giới. Nếu Thiên Sát tinh thần không bị ép buộc thân thể và linh hồn, sao lại giết hại tinh thần, thương tổn cha đẻ, còn gần như hủy đi toàn bộ Tinh Thần giới.

“...” Ánh mắt Thần Hi rung chuyển, trong lòng chậm rãi hiện lên bóng dáng Vân Triệt... còn có vẻ dứt khoát khi rời đi của hắn ngày đó.

- Hơn nữa Tà Anh vạn kiếp luân và Tru Thiên thủy tổ kiếm là khí mạnh nhất hỗn độn, vừa là chí ác, vừa là chí thánh. Ở thời đại chư thần Tà Anh vạn kiếp luân chưa bao giờ nhận chủ, Tru Thiên ma đế đứng đầu sáng thế thần cũng chỉ có thể khống chế thủy tổ kiếm cực kỳ hữu hạn, mà không xứng trở thành nhận chủ. Đến thế giới hiện thời, sao Tà Anh vạn kiếp luân lại có khả năng nhận chủ chứ?

“...” Thần Hi khẽ gật đầu, giống như tán thành lời hắn nói.

- Đúng rồi, Lăng nhi đâu? Tại sao không thấy nàng?

Ánh mắt Long hoàng khẽ quét bốn phía.

- Nàng tìm được chốn đi về cho mình, ta tự nhiên không thể lưu nàng lại.

Thần Hi nói, sau đó xoay người sang chỗ khác, giọng nói êm ái như gió thổi:

- Ngươi đi đi. Gần đây tâm tình ta hơi loạn, cần bế quan một thời gian. Ngươi cũng phải đi xử lý chuyện Tà Anh, khoảng thời gian gần đây, không cần đến thăm ta.

Long hoàng hơi nâng tay, nhưng cuối cùng vẫn phải gật đầu:

- Được. Hiện giờ Thiên Diệp Phạm Thiên và Trụ Hư Tử đang ma khí quấn thân, nếu như khó có thể chống đỡ, có thể sẽ cầu ngươi ra tay tương trợ, nếu như ngươi không muốn, đến lúc đó ta sẽ ra mặt chống đỡ cho ngươi.

Thần Hi gật đầu nhẹ không thể thấy.

- Nếu ngươi thích có mộc linh ở bên, ta liền đi tìm một mộc linh giống như Lăng nhi cho ngươi có được không?

- Không cần, ngươi đi đi.

Có vậy Long hoàng cuối cùng mới rời đi.

Long uy đi xa, luân hồi cấm địa khôi phục suối nước róc rách, bướm bay chim hót, Thần Hi đứng một mình, không có Lăng nhi ở bên, không có Vân Triệt ở bên.

Thần Hi lẩm bẩm:

- Một người, vì đối phương mà cam tâm chịu chết, một người, vì đối phương mà thức tỉnh Tà Anh. Tình cảm của nhân loại... vi diệu như thế.

Nàng chìa cổ tay trắng nõn hoàn mỹ như mộng ảo, trong lòng bàn tay là một viên tinh thạch màu đỏ thắm tinh xảo. Đôi mắt nàng mông lung, nhẹ nhàng nói:

- Uyển Hồ, lần gặp lại này giữa ta và ngươi chính là ngắn ngủi như thế. Nhưng mà... ngươi vô ưu vô lự, nhất định không hối hận.

Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tinh thể màu son... Đột nhiên, bàn tay nàng bỗng mở ra, đôi mắt đẹp cũng ngơ ngác.

Ngủ... sâu...?

Hắn... không chết?

----

----

Thiên Huyền đại lục, Thương Phong quốc, trung tâm Vạn Thú sơn mạch, Phượng Hoàng di tộc.

Vân Triệt đến đây không thể nghi ngờ là đại sự cực lớn đối với di tộc nho nhỏ này.

Lời nói và nước mắt của Phượng Tiên Nhi giống như mở ra một chỗ hổng nhỏ bé trong tâm hồn u ám của Vân Triệt, so với việc ngày đầu tiên tinh thần triệt để sa sút, bắt đầu từ ngày thứ hai, hắn bắt đầu có ý thức tu dưỡng thân thể gầy yếu không chịu nổi hiện giờ của mình, không từ chối tĩnh dưỡng nữa, không từ chối ăn uống nữa, thỉnh thoảng còn có thể lộ ra ý cười.

Tuy rằng phần lớn thời gian hắn vẫn sẽ ngẩn người, mê man... còn có vẻ thê lương với cô độc không cách nào nói rõ.

Năm ngày sau, hắn cuối cùng có thể đi lại ngắn ngủi dưới nâng đỡ của Phượng Tổ Nhi và Phượng Tiên Nhi.

Mỗi một người nơi này đều đối xử vô cùng tốt với hắn, mỗi một người đều coi hắn là ân nhân không gì báo đáp, không có ai vì hắn rơi vào phế nhân mà có một chút khinh thường.

Đây là quả thiện nhận được vì năm đó hắn đã gieo xuống nhân thiện ở nơi này.

Khi có thân thể Long thần và Hoang thần thần quyết, cho dù gần chết cũng có thể khôi phục trong một sớm, hiện giờ tự nhiên hoàn toàn không thể so sánh được với khi đó.

Nhưng mà tuy rằng thong thả, lại mỗi ngày đều có tiến bộ.

Thời gian mỗi ngày trôi qua, hơi bất tri bất giác, đã một tháng trôi qua.

Hắn có thể một mình di chuyển một đoạn khoảng cách rất dài, thân thể cũng không còn bủn rủn vô lực, hắn cũng có thể gọi tên từng người ở đây, nụ cười trên mặt dường như cũng nhiều lên một ít.

Nhưng mà hắn chưa bao giờ đưa ra ý kiến phải rời khỏi nơi này... Thậm chí chưa bao giờ mở miệng hỏi bất cứ ai chuyện ở bên ngoài.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment