Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1359 - Chương 1361: Vô Tâm Nguyệt Thiền (Thượng)

. ._680__2" class="block_" lang="en">Trang 680# 2

 

 

 

Chương 1361: Vô Tâm Nguyệt Thiền (thượng)



So với thần giới, khí tức của Thiên Huyền đại lục kém cỏi vả lại không sạch sẽ.

Mà ở Thiên Huyền đại lục, nơi này lại không thể nghi ngờ là nơi thế ngoại tinh thuần không dơ bẩn nhất.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, Vân Triệt đã khôi phục năng lực đi lại mỗi ngày đều đi qua rất nhiều nơi, thân thể đã dần dần thoát khỏi suy yếu, càng ngày càng tới gần một... phàm nhân bình thường.

Hạ qua thu tới, lá rụng bay tán loạn, Vân Triệt đi trên lá rụng, đi lại vẫn thong thả như trước, nhưng không cần ai nâng đỡ, đi bên cạnh hắn, Phượng Tiên Nhi nhắm mắt theo đuôi đi theo. Nơi này là phượng hoàng di địa, có phượng hoàng kết giới ngăn cách, không có người ngoài hay huyền thú nào, nhưng nàng chính là không cách nào yên tâm được.

Phía trước trải rộng đá lộn xộn, không nhìn thấy cây cối, nhưng không biết vì sao lại trải một tầng lá rụng thật dày. Dẫm trên lá rụng nát xốp, thân thể của Vân Triệt hơi choáng váng, Phượng Tiên Nhi vội vàng tiến lên, cẩn thận đỡ lấy cánh tay hắn.

Vân Triệt mỉm cười:

- Không sao, hôm nay tự đi về đều không có vấn đề gì.

Hắn nói xong, lại phát hiện Phượng Tiên Nhi đang yên lặng nhìn về phía trước, ánh mắt hơi mê ly.

Phượng Tiên Nhi nhẹ nhàng nói:

- Ân nhân ca ca, huynh có còn nhớ rõ không? Nơi này là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Vân Triệt hơi ngẩn ngơ, nhìn về phía trước.

- Khi đó, muội và ca ca bị một đám người xấu tên là “Hắc Ma” kia bắt lấy, gặp được huynh và Tuyết Như tỷ tỷ ở trong này, Tuyết Như tỷ tỷ đánh chạy ác nhân kia, còn cứu muội và ca ca...

Đoạn hình ảnh kia không chỉ là ký ức trân quý cả đời tuyệt đối không bao giờ phai nhạt đối với Phượng Tiên Nhi, càng là bước ngoặt của vận mệnh:

- Tuyết Như tỷ tỷ đẹp như vậy, còn lương thiện như thế, chẳng những đã cứu chúng ta, còn đáp ứng cứu tộc nhân của chúng ta.

- Khi đó ân nhân ca ca đang hôn mê, trên người rất bẩn, còn có rất nhiều máu. Nhưng Tuyết Nhược tỷ tỷ lại không hề ghét bỏ chút nào, tỷ ấy cõng huynh đi theo chúng ta về nhà.. Khi đó tuy rằng huynh có vẻ bị thương rất nghiêm trọng, nhưng muội và ca ca đều cảm thấy huynh thật hạnh phúc.

Vân Triệt: “...”

- Cũng không biết, Tuyết Nhược tỷ tỷ... A không đúng, bây giờ là nữ hoàng tỷ tỷ, hiện giờ tỷ ấy sống có tốt không.

Phượng Tiên Nhi nhìn phương xa, chân thành nói:

- Nhưng mà, có một chuyện muội biết, tỷ ấy nhất định... nhất định rất nhớ ân nhân ca ca.

Lời Phượng Tiên Nhi nói khiến ký ức của Vân Triệt quay về mười ba năm trước... Hình ảnh khi đó, từng hình hiện lên trên đầu hắn, vô cùng rõ ràng, lại giống như cách một đời.

Nếu như nói vận mệnh thay đổi lần đầu tiên trong đời hắn là gặp được Mạt Lỵ.

Như vậy lần thứ hai không hề nghi gnowf là gặp được Thương Nguyệt khi đó lấy tên giả là Lam Tuyết Nhược.
....

“Vân sư đệ, đợi hoàn thành tâm nguyện của phụ hoàng, ta liền theo ngươi rời đi, công chúa... hoàng thất... ta không cần gì cả...”
....

“Sư tỷ, nước mắt của ngươi quá quý giá. Quý giá đến mức... ta chỉ có thể sử dụng một đời một kiếp đến trao đổi.”

“Ta nói lời này, bởi vì ta đang bất an sợ hãi... Ta không biết ta có chân chính đi vào trong lòng sư tỷ hay không, bởi vì sư tỷ tốt như vậy, lại là công chúa địa vị cao quý, mà ta không quyền không thế, xuất thân thấp hèn, trừ bỏ đầy ngập tự tôn, nhiệt huyết và tâm tư với sư tỷ ra thì không có gì cả, cho nên ta thật sự cực kỳ bất an sợ hãi... Ta thật ích kỷ, muốn nhìn đến xem có phải tỷ tỷ vì ta mà rơi lệ không...”
....

Từng đoạn năm tháng hèn mọn và mê man kia, từng lời hứa hẹn giờ phút này nghĩ đến hơi ngây thơ, nhưng từng chữ lại vốn phát ra từ phế phủ...

Lam Tuyết Nhược... Thương Nguyệt... công chúa hoàng thất đã ái mộ hắn khi hắn hèn mọn mê man nhất, thậm chí nguyện vì hắn bỏ qua tất cả.

Vân Triệt đột nhiên lên tiếng:

- Tiên Nhi, ta muốn đi... Thương Phong hoàng thành nhìn xem.

Phượng Tiên Nhi nhanh như tia chớp quay đầu, kinh hỉ vĩ đại như khói lửa tràn ra từ hai mắt với trái tim nàng, nàng dùng sức gật đầu:

- Được, chúng ta cùng đi... bây giờ chúng ta đi luôn!

Không hề chuẩn bị cái gì, cũng không nói gì cho tộc nhân, không cho Vân Triệt bất cứ thời cơ do dự và đổi ý nào. Bàn tay trắng nõn của Phượng Tiên Nhi mang Vân Triệt lên, đón gió lạnh bay lên trời cao, bay về phía ngoài Phượng Hoàng di tộc.

Trong khoảng thời gian này hắn giống như tự phong bế ở trong này, không cách nào rời đi. Hôm nay tâm linh hắn vẫn đang tự trầm luân trong phong bế cuối cùng mở ra một chỗ hổng nho nhỏ.

Rời khỏi trung tâm Vạn Thú sơn mạch, một kết giới nhạt nhòa xuất hiện trước mắt, theo Phượng Tiên Nhi tới gần, kết giới tự động mở ra một lỗ hổng, hai người bay ra khỏi kết giới, đi về phía bắc.

- Kết giới này thiết hạ lúc nào?

Vân Triệt hỏi, hắn nhìn phương bắc xa xôi, nghĩ tới người sắp nhìn thấy, quyết tâm mới vừa hiện ra lại bắt đầu chìm nổi trong gió hỗn loạn.

Tâm tình của Phượng Tiên Nhi vô cùng tốt, nàng đáp lại:

- Năm đó, phượng thần đại nhân chẳng những giải trừ huyết mạch nguyền rủa cho chúng ta, còn sau khi hai người rời đi đã mở ra kết giới phượng hoàng này để bảo hộ chúng ta, để cho chúng ta có đủ thời gian trưởng thành, không găp phải tai họa đã từng gặp nữa.

- Thì ra là thế.

Vân Triệt khẽ gật đầu. Hóa ra nam đó sau khi hắn và Thương Nguyệt rời đi, kết giới thủ hộ này cũng đã mở ra. Có lẽ linh hồn phượng hoàng cũng hơi áy náy chuyện huyết mạch nguyền rủa họa đến đời sau, cũng hoặc là... sau khi nó cho thần hồn và ngọn lửa niết bàn cho mình, tự biết thời gian tồn tại cũng không còn thừa bao nhiêu, lợi dụng lực lượng cuối cùng biến thành lực lượng thủ hộ.

- Năm đó, Thần Hoàng đế quốc xâm chiếm Thương Phong quy mô lớn, là phượng hoàng kết giới bảo hộ chúng ta. Những năm gần đây, Thương Phong quốc không ngừng phát sinh huyền thú náo động, sắp tới càng lan tràn đến Vạn Thú sơn mạch, khiến huyền thú nơi này đều trở nên thật đáng sợ. Chính là kết giới của phượng thần đại nhân bảo vệ chúng ta.

Phượng Tiên Nhi nói.

Ánh mắt Vân Triệt hơi nghiêng sang:

- Huyền thú... náo động? Là có chuyện gì?

Hắn vừa nói ra khỏi miệng, liền cảm giác được thân thể của Phượng Tiên Nhi hơi căng thẳng.

Đúng lúc này, một tiếng kêu to bén nhọn... rõ ràng còn mang theo thô bạo vang lên, một bóng dáng màu xanh vĩ đại từ dưới lao ra, mang theo một luồng cuồng phong đáng sợ đánh về phía bọn họ.

Khi nhìn thấy bóng dáng màu xanh này, trong đầu Vân Triệt nhất thời lóe lên cái tên của nó:

Thanh lân thú!

Một Địa Huyền thú hệ phong cao cấp, có năng lực phi hành rất mạnh, chủ yếu lấy gió và thảo trúc làm thức ăn, tính tình thiên về ôn hòa, trừ phi bị xúc phạm, bằng không rất hiếm khi công kích nhân loại và huyền thú khác.

Nhưng mà con thanh lân thú đột nhiên xuất hiện này lại cuốn động lên cuồng phong mãnh liệt tấn công tới, tiếng kêu gào thê lương, giống như gặp kẻ địch không đội trời chung.

Nhận được sáu tầng đầu tiên của phượng hoàng tụng thế điển và Bá Hoàng đan mà Vân Triệt lưu lại, vài năm này tu vi của Phượng Tiên Nhi và Phượng Tổ Nhi đều đột nhiên tăng mạnh, đã cùng nhau đột phá tới Vương Huyền cảnh, một Địa Huyền thú không hề có lực uy hiếp đáng nói gì với nàng, cho dù mặc kệ cho nó công kích cũng khó thương tổn được nàng chút nào.

Nhưng cạnh nàng là Vân Triệt gầy yếu đến không xong!

Cho dù bị gió lốc do thanh lân thú cuốn lấy thoáng đụng chạm một chút, đều sẽ bị xoắn thành mảnh vỡ trong chớp mắt.

- Cẩn thận!

Phượng Tiên Nhi kêu lên một tiếng theo bản năng. Thân thể Vân Triệt không chịu nổi xóc nảy, nàng không dám cấp tốc di chuyển, phản ứng đầu tiên là cuống quýt bao phủ một lượng lớn huyền khí ở trên người Vân Triệt, huyền khí còn thừa lại dấy lên phượng hoàng hỏa diễm.

Xích viêm đốt gió, sau đó vô tình dẫn cháy thanh lân thú, thanh lân thú kêu lên một tiếng bén nhọn, bay rơi vào trong hỏa diễm... Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo đã có mười mấy âm thanh bén nhọn giống vậy vang lên, hơn mười con thanh lân thú phóng lên ccao, lao thẳng tới, nhất thời, toàn bộ bầu trời đều bị cuồng phong thổi quét.

“...” Vân Triệt ngây ngốc... Đây là có chuyện gì? Sao thanh lân thú lại có thể trở nên cuồng bạo như vậy? Chẳng lẽ là nhận thức của mình sai lầm rồi, đây không phải thanh lân thú?

- a!

Phượng Tiên Nhi thở nhẹ một tiếng, lại lập tức khôi phục bình tĩnh, chung quanh thân thể lập tức thiêu đốt lên một vòng lửa màu đỏ thắm.

Phượng hoàng thần viêm có linh áp rất mạnh đối với huyền thú, nhất là cảnh giới của Phượng Tiên Nhi cao hơn thanh lân thú hai đại cảnh giới, dưới phượng hoàng thần viêm như thế, phản ứng bình thường nhất của huyền thú là lo sợ không yên chạy tán loạn... nhưng mà những thanh lân thú này lại không hề bị kinh sợ chút nào, vẫn lao thẳng tới, âm thanh bén nhọn gần như muốn xé rách màng tai của người ta.

Giống như toàn bộ đều đã điên rồi.

Thế tay của Phượng Tiên Nhi đột nhiên thay đổi, vừa định đốt diệt toàn bộ chúng nó, mà đúng lúc này một đường kiếm quang chợt lóe lên.

Xoẹt!!!

Đường kiếm quang này xé rách gió bão, xé rách không gian, càng tiêu diệt ba con thanh lân thú trong chớp mắt. Sau đó một bóng trắng xuất hiện từ nơi xa tầm mắt, kiếm trong tay chém ra từng đường bạch mang, chôn diệt một đám thanh lân thú cuồng bạo vào trong vực sâu tử vong.

Phượng Tiên Nhi thoáng thu tay lại, sau đó cánh môi khẽ nhếch;

- Người này... hắn thật lợi hại.

Nàng không hề chú ý tới, ánh mắt của Vân Triệt đầu tiên hơi dại ra, sau đó hóa thành phức tạp khôn kể.

Tuy rằng hắn đã mất đi thần thức, nhưng vẫn nhận ra được người này sử dụng là Thiên Uy tuyệt kiếm.

Bóng dáng, bóng kiếm của hắn quá mức nhanh chóng, đã không phải thị lực hiện giờ có khả năng nắm giữ, nhưng hắn vẫn mơ hồ nhận ra thân phận của người này...

Hắn nhẹ nhàng nói:

- Tiên Nhi... đừng để cho hắn nhìn thấy ta.

- A?

Phượng Tiên Nhi hơi kinh ngạc, sau đó bàn tay nhỏ nhắn phất lên, một tầng phượng hoàng viêm quang màu đỏ thắm liền che lên trên người Vân Triệt.

Bóng kiếm như cầu vồng, chỉ trong giây lát đã tiêu diệt toàn bộ thanh lân thú, liền ngay cả gió lốc hỗn loạn đều trừ khử hoàn toàn. Nam tử bạch y xoay người lại, dáng hắn cao ngất oai hùng, mắt như hàn tinh, trong tay cầm cây kiếm trắng, bình thường không có gì lạ, nhưng ở trong tay hắn lại chiếu lên kiếm quang làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng.

Hắn liếc mắt nhìn Phượng Tiên Nhi, sắc mặt lóe lên chút ngạc nhiên:

- Vị cô nương này chẳng lẽ là người của Phượng Hoàng thần tông? Xem ra tại hạ đã xen vào chuyện của người khác.

Lúc này hắn mới phát hiện ra, nữ tử thiêu đốt lên phượng hoàng viêm ở trước mắt rõ ràng có tu vi Vương Huyền cảnh, hắn ra tay thật đúng là xen vào việc của người khác.

- Cám ơn ngươi ra tay tương trợ.

Phượng Tiên Nhi lễ phép nói.

Nam tử thanh niên gật đầu:

- Khách khí, lấy khả năng của cô nương, cho dù những thanh lân thú này lại đến thêm trăm ngàn cũng chẳng qua chỉ là trong lúc nhấc tay. Tại hạ Thiên Kiếm sơn trang Lăng Kiệt, xin hỏi vì sao cô nương lại tới đây?

Phượng Tiên Nhi a nhẹ:

- A? Hóa ra ngươi chính là Thương Phong kiếm thánh trong truyền thuyết, không trách được lại lợi hại như vậy.

Thương Phong kiếm thánh?

Vân Triệt cảm thán trong lòng... Không hổ là Lăng Kiệt, vài năm không gặp, hắn thế mà lại đã vượt qua được gia gia của hắn Lăng Thiên Nghịch, cũng thay thế được cái danh “Kiếm thánh” của ông ta.

Hắn không làm trái hứa hẹn năm đó với mình, càng không làm trái với ý chí và theo đuổi của bản thân, tương lai của hắn chắc chắn đứng ở lĩnh vực rất cao, trở thành kiêu ngạo vĩnh hằng của Thiên Kiếm sơn trang.

- Chút hư danh, không đảm đương nổi lời khen như thế của cô nương.

Lăng Kiệt nho nhã lễ độ nói, so sánh với khi còn thiếu niên, hắn đã mất đi vẻ ngây ngô non nớt trong quá khứ, nhiều thêm vài phần ổn trọng nho nhã như ca ca Lăng Vân của hắn.

Phượng Tiên Nhi nhìn như hai mươi tuổi hoa, nhưng huyền lực chính là Vương Huyền cảnh, điều này khiến trong lòng Lăng Kiệt không cách nào không kinh ngạc. Ánh mắt của hắn hơi chuyển, dừng ở trên người Vân Triệt. Bóng dáng người này được che ở bên trong viêm quang, không cách nào nhìn rõ ràng, nhưng không biết vì sao trong lòng hắn lại dâng lên xúc động khó hiểu, thốt ra một câu:

- Vị này là?

- Hắn...

Phượng Tiên Nhi hé miệng, lại không biết nên trả lời như thế nào.

Ánh mắt của Vân Triệt hơi chuyển qua, hạ giọng nói:

- Chúng ta đi thôi.

- Ừm.

Phượng Tiên Nhi lên tiếng trả lời, nàng lại một lần nữa mang Vân Triệt lên, nhưng nhìn thấy hắn nghiêng người đi, nói:

- Ta nói, chúng ta trở về.

- Hả? Trở về?

Phượng Tiên Nhi hơi thất thố.

- Ừm, trở về.

Vân Triệt nhắm mắt lại.

Hắn vốn cho rằng trong khoảng thời gian này tĩnh tâm với lắng đọng lại, còn có xúc động kịch liệt lần này đến lần khác, mình đã chuẩn bị đủ rồi.

Nhưng mà, đối mặt với Lăng Kiệt, hắn mới phát hiện bản thân vẫn không cách nào làm được...

-... Được.

Phượng Tiên Nhi không cố miễn cưỡng, nhu thuận gật đầu, mang theo Vân Triệt bay ngược về... Còn quên cả lễ phép từ biệt với Lăng Kiệt.

Lăng Kiệt không rời đi, yên lặng nhìn bọn họ đi xa. Ánh mắt của hắn không dừng ở trên người Phượng Tiên Nhi, mà là bóng dáng chìm trong ánh sáng đỏ kia, trong lòng cứ xuất hiện xúc động khó hiểu.

Hắn... là ai?

Không hề có khí tức huyền đạo, phàm nhân trong phàm nhân, nhưng tại sao lại có một... cảm giác quen thuộc thật vi diệu?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment