.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1361" class="block_" lang="en">Trang 681# 1
Chương 1362: Vô Tâm Nguyệt Thiền (trung)
Phượng Tiên Nhi mang theo Vân Triệt một lần nữa bay về trung tâm Vạn Thú sơn mạch, mãi cho đến khí tức của Lăng Kiệt hoàn toàn biến mất trong phạm vi thần thức, viêm quang che trên người Vân Triệt mới được nàng thu hồi.
Vân Triệt tỏ vẻ hờ hững.
Phượng Tiên Nhi mỉm cười an ủi:
- Không sao, cha đã từng vụng trộm nói, ân nhân ca ca có khả năng phải thật nhiều năm sau mới có thể nguyện ý rời khỏi nơi này, nhưng giờ mới hơn một tháng, không hổ là ân nhân ca ca, thật sự vô cùng tốt.
Vân Triệt hơi ngửa đầu, thở ra một hơi dài trọc khí trong lồng ngực:
- Vừa rồi, chính là “Huyền thú náo động” theo như lời ngươi nói sao?
Phượng Tiên Nhi gật đầu:
- Ừm. Thời gian huyền thú náo động cũng xuất hiện không dài, chỉ có thời gian không đến một năm. Lúc ban đầu phát sinh ở phía đông, sau này dần dần lan tràn sang hướng tây, hơn nữa lan tràn càng lúc càng nhanh.
- Nghe nói không chỉ có Thương Phong quốc, phía đông của Huyễn Yêu giới cũng xuất hiện tình huống tương tự.
Vân Triệt: “...”
Phượng Tiên Nhi nói:
- Nhưng mà không cần lo lắng. Thương Phong quốc có Phượng Hoàng thần tông hỗ trợ, mỗi một lần huyền thú náo động đều bị áp chế rất nhanh, cũng không tính là đại sự tai họa gì.
Huyền thú náo động... bắt đầu hướng đông... lan tràn hướng tây...
Lời nói của Phượng Tiên Nhi quanh quẩn trong đầu, nhưng lực chú ý của hắn lại không cách nào tập trung ở đây, nhanh chóng liền vứt ra sau đầu.
Bằng không, hắn nhất định có thể nghĩ đến điều gì.
- Lúc trước “Phượng hoàng thần nữ” mà ngươi nói, là Tuyết Nhi... đúng không?
Vân Triệt hỏi, trước mắt hiện lên dung nhan khuynh thế, thân thế với thiên phú, nữ tử không muốn xa rời hắn còn hơn tất cả... năm đó kinh hồng thoáng lướt qua ở dưới Tê Phượng nhai trước khi hôn mê đã khắc ấn xuống dấu ấn cả đời không có khả năng phai nhạt ở chỗ sâu trong tâm hồn hắn.
Phượng Tiên Nhi gật đầu, trong mắt lộ ra sùng bái và hướng tới thật sâu:
- Ừm. Vào ba năm trước thần nữ tỷ tỷ đã thành Thần Huyền cảnh trong truyền thuyết, ở Thiên Huyền đại lục, tỷ ấy là một thần thoại khác ngoài ân nhân ca ca.
- Ngày đó, muội và ca ca gặp được thần nữ tỷ tỷ, dáng vẻ tỷ ấy đẹp mắt như vậy, còn dễ nhìn hơn tất cả vì sao trên bầu trời. Hơn nữa muội và ca ca còn biết tỷ ấy là vị hôn thê của ca ca... có đúng không?
“...” Ánh mắt Vân Triệt buồn bã mê mông. Tuyết Nhi đã thành công bước chân vào thần đạo, hơn nữa từ ba năm trước đã làm được... Lúc trước lực lượng của Hiên Viên Vấn Thiên chính xác đã là lực lượng thần đạo, nhưng mà dựa vào tà đạo mà thành thần đạo vặn vẹo, không thể có khả năng tiến thêm được nữa, còn có thể không ngừng cắn nuốt tuổi thọ của hắn. Còn bản thân thành thần đạo là thành ở Ngâm Tuyết giới.
Mà ở Thiên Huyền đại lục, ở Lam Cực tinh, không thể nghi ngờ Phượng Tuyết Nhi là người đầu tiên chân chính bước chân vào cảnh giới thần đạo.
Có nàng ở đây, huyền thú náo động, hoặc là tai họa gì đó càng nghiêm trọng hơn, nàng đều có thể dễ dàng tiêu diệt.
Huyễn Yêu giới, có Thải Y, có cha nương bọn họ thủ hộ...
Mà ta...
Không nhận được câu trả lời của Vân Triệt, Phượng Tiên Nhi nhìn về phía trước, mắt đẹp nổi lên một tầng mông lung, bên môi phát ra tiếng lầm bầm tự nói nhưng lại giống như dốc bầu tâm sự:
- Cũng chỉ có thần nữ tỷ tỷ tiên nữ như vậy mới có thể xứng đôi với ân nhân ca ca...
Trái tim của Vân Triệt như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào.
Nàng là thần thoại vĩnh viễn của Thiên Huyền đại lục, là phượng hoàng thần nữ, dung nhan hạng nhất không thể chất vấn ở Thiên Huyền đại lục... Bản thân lúc này chỉ là một phế nhân, không hề có tư cách đứng sánh vai với nàng, chứ đừng nói chi là thủ hộ và khiến cho nàng không muốn xa rời.
Thân thể phàm nhân hiện giờ, vả lại không có cách nào tu luyện huyền lực, cho dù có linh dược đắp vào cũng chẳng qua tuổi thọ hơn trăm năm...
Để thần nữ hạng nhất trên mảnh đại lục này gả cho một tên phế nhân sao....
Gió lạnh thổi vào người, Vân Triệt ho khan một trận thống khổ.
Phượng Tiên Nhi cuống quýt quay lại, tốc độ cũng vội vàng chậm lại:
- A? Có phải chúng ta bay quá nhanh không.... muội lại chậm một chút.
Vân Triệt lắc đầu.
Cả đời ta đây đã từng cao cao tại thượng khuyên nhủ an ủi, châm chọc rất nhiều người, từng thờ ơ lạnh nhạt, coi thường vô số u ám với tuyệt vọng, khi đó ta thật kiên định cho rằng, ta đây cho dù chết đều không sợ, quả quyết không có một ngày như vậy... Không nghĩ tới khi dừng ở trên người bản thân, mới biết còn sống có khi còn nặng nề hơn cả tử vong.
Nếu như cả đời bình thường, sẽ thành thói quen cả đời, thậm chí hưởng thụ bình thường.
Nhưng sau một giấc mộng mười ba năm, lại vào một sớm trở về bình thường, lại sẽ tàn khốc không chịu nổi như thế.
Bên tai lại truyền đến giọng nói của Phượng Tiên Nhi:
- Đúng rồi, thần nữ tỷ tỷ hiện giờ đã là tông chủ của Phượng Hoàng thần tông, lúc trước sau khi tông chủ Phượng Hoành Không truyền ngôi, tập trung vào triều chính của Thần Hoàng đế quốc. Phượng Hoàng thần tông cũng bởi vì vậy mà thuộc vào một trong tứ đại thánh địa của Thiên Huyền đại lục, nhưng mà lại không phải là vị trí cầm đầu, ân nhân ca ca có thể đoán được vị trí cầm đầu là thánh địa nào không?
Vân Triệt: “...”
Phượng Tiên Nhi mỉm cười nói:
- Là Băng Vân tiên cung dó. Tuy rằng tổng hợp thực lực lại Băng Vân tiên cung không bằng ba thánh địa khác, nhưng mà vì ân nhân ca ca đã từng là cung chủ của Băng Vân tiên cung, cũng do nguyên nhân này mà ai cũng không chất vấn chuyện nó ở vị trí cầm đầu, đây là lực ảnh hưởng của ân nhân ca ca đó.
“...” Băng Vân tiên cung lại trở thành một trong tứ đại thánh địa mới của Thiên Huyền đại lục, còn ở vị trí cầm đầu.
Nhưng mà, nếu như người đời đều biết ta đã thành phế nhân, vinh hạnh đặc biệt này... tất nhiên cũng sẽ tan thành mây khói đi.
Vân Triệt giờ phút này đăm chiêu suy nghĩ đều là tiêu cực.
Hắn biết rõ tâm cảnh của bản thân hiện giờ hoàn toàn u ám, hắn muốn thoát khỏi... lại vô lực thoát khỏi.
Hắn dùng mười ba năm ngắn ngủi, đạt tới độ cao mà trăm đời của người khác đều không dám hy vọng xa vời... Lại trong một sớm ngã xuống đáy cốc.
Không ai có thể tưởng tượng và lý giải được đây là một loại đả kích như thế nào.
Phượng hoàng kết giới xuất hiện trong tầm mắt, theo Phượng Tiên Nhi tới gần, kết giới tự động mở ra một chỗ hổng.
Thông qua chỗ hổng, hai người quay về chỗ ở của Phượng Hoàng di tộc.
Vừa vào kết giới, liền giống như ngăn cách lo sợ không yên do thế giới bên ngoài mang đến, tâm cảnh hỗn loạn suốt dọc đường của Vân Triệt bình phục rất nhiều, sau đó khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười giá lạnh tự giễu.
Đôi mắt của Phượng Tiên Nhi vẫn luôn nhìn lén hắn, nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng nàng tê rần, nói khẽ:
- Ân nhân ca ca, muội không biết phải như thế nào mới có thể trợ giúp huynh. Nhưng mà... nhưng mà tương lai cho dù phát sinh chuyện gì, muội đều sẽ... luôn luôn ở bên cạnh huynh... cho đến huynh không đồng ý nhìn thấy muội nữa.
“...” Trong những ngày này ấm áp bất chợt nổi lên trong linh hồn hắn phần lớn là đến từ Phượng Tiên Nhi.
Cả đời hắn từng thừa nhận vô số ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái, quý mến, nịnh hót, nhiều đến hắn chết lặng, trong lòng cũng sớm không cách nào vì vậy mà nổi lên gợn sóng.
Nhưng hiện giờ hắn trở nên sa sút tinh thần, vả lại sa sút tinh thần vĩnh viễn, nữ hài này là một trong vô số khách qua đường trong sinh mệnh của hắn lại vẫn dùng tất cả ánh mắt với tâm ý của nàng không hề giữ lại mà treo trên người hắn.
Trong khoảng thời gian này, sự tồn tại và cùng làm bạn của nàng không biết đã quét đi bao nhiêu khói mù ở trong lòng Vân Triệt. Bằng không, có lẽ Vân Triệt sẽ trầm luân càng lâu, càng triệt để...
Chính là hiện giờ hắn không biết nên đáp lại và hồi báo phần tâm ý quá mức trân quý này như thế nào...
Phượng Tiên Nhi bay rất chậm rất chậm, sợ gió lạnh tổn thương đến Vân Triệt, hoặc nàng thích cảm giác có thể bảo hộ và gần sát hắn như thế này.
Cảnh tượng phía dưới chậm rãi mà qua, bởi vì gặp phải thanh lân thú, phương hướng quay về của bọn họ không giống lúc rời đi, phía dưới là một khu vực mà Vân Triệt chưa bao giờ đặt chân đến, lướt trên núi rừng nho nhỏ một mảnh lá khô bay tán loạn, hắn thấy được một mảnh rừng trúc xanh tươi.
Trung tâm của rừng trúc, hắn mơ hồ thấy được một phòng trúc tinh xảo.
Phòng trúc...
Ánh mắt của Vân Triệt dán vào đó, tiếp theo thật lâu không cách nào dời đi.
Một kiếp ở Thương Vân đại lục, Tô Linh Nhi hương tiêu ngọc nát trong lòng hắn, sau đó mỗi lần nhìn thấy phòng trúc, hắn đều sẽ như bị vạn tên xuyên tim.
Cho dù hắn lại một lần nữa tìm về được Tô Linh Nhi, nhưng phòng trúc vẫn là tồn tại cực kỳ đặc thù ở trong lòng hắn, mỗi lần nhìn thấy, tâm hồn đều sẽ vì vậy mà xúc động thật lâu.
Linh Nhi, nàng sống ở Huyễn Yêu giới có tốt không... Nàng thông minh như vậy, hiện giờ nhất định đã biến thành một thần y rất lợi hại đi.
Dù sao đây là giấc mộng năm đó nàng đã mơ.
- Ta muốn nhìn căn phòng trúc kia.
Trong lòng bắt đầu khởi động lên tưởng niệm đối với Tô Linh Nhi, hắn không tự kiềm hãm được mở miệng nói.
- Phòng... trúc?
Phượng Tiên Nhi hơi ngạc nhiên, khi nàng rõ ràng ngụ ý của Vân Triệt, lập tức mở miệng định nói điều gì, nhưng đôi mắt chạm đến tròng mắt ngơ ngác rõ ràng của Vân Triệt, lời nàng sắp nói ra khỏi miệng lại thu về, thay đổi thành khẽ gật đầu:
- Được.
Nàng mang theo Vân Triệt nhẹ nhàng hạ xuống, nhưng nàng đi tới lại không phải là phía phòng trúc, mà là rừng trúc phía trước phòng trúc.
Hành động của Phượng Tiên Nhi khiến cho chân mày Vân Triệt khẽ động, lộ ra không hiểu.
Trúc xanh mọc thành rừng, trong lúc lay động mang lên từng trận gió lạnh tươi mát. Đứng ở phía trước rừng trúc, Phượng Tiên Nhi không mang theo Vân Triệt bước vào, mà nâng đỡ Vân Triệt, hơn nữa còn nâng đỡ dường như hơi chặt.
- Sao vậy?
Vân Triệt hỏi, hắn cảm giác được Phượng Tiên Nhi rõ ràng hơi khẩn trương.
Phượng Tiên Nhi nói:
- Bên trong phòng trúc kia có người ở lại, nhưng không phải là tộc nhân của chúng ta.
Vân Triệt như có đăm chiêu nói:
- Hả? Bọn họ đã ở trong này từ rất lâu trước kia sao? Nhưng dường như trước kia chưa từng nghe các ngươi nhắc đến bao giờ.
Phượng Tiên Nhi lắc đầu:
- Không phải, các nàng đến nơi này sau khi ân nhân ca ca rời đi năm đó.
Vân Triệt ngạc nhiên:
- Sau đó? Lúc trước ngươi đã nói, vào năm đó sau khi ta rời đi phượng hoàng kết giới liền được thiết lập, chỉ có huyết mạch phượng hoàng mới có thể thông qua, bọn họ sẽ là gì... chẳng lẽ là người của Phượng Hoàng thần tông Thần Hoàng quốc?
Phượng Tiên Nhi vẫn lắc đầu:
- Chuyện này... không biết. Bởi vì các nàng không hề có trao đổi gì với chúng ta, năm đó chúng ta từng có ý đồ tiếp cận và trợ giúp các nàng, nhưng tất cả đều bị các nàng từ chối. Cha và nương đều nói, các nàng chắc từng chịu thương tổn quá lớn, cho nên sợ hãi tiếp xúc với người khác, chúng ta cũng không lại quấy rầy các nàng nữa. Nhưng mà đã rất nhiều năm, các nàng chẳng những không rời khỏi nơi này, liền ngay cả khu rừng trúc này cũng đều rất ít khi rời đi.
- Nhưng mà, đã đến nơi này, các nàng chắc có huyết mạch phượng hoàng.
Phượng Tiên Nhi có phần không xác định nói.
Vân Triệt nhíu nhíu chân mày: Ở trên mảnh đại lục này, người có được huyết mạch phượng hoàng trừ bỏ Phượng Hoàng di tộc ra cũng chỉ có Phượng Hoàng thần tông. Nhưng vì lý do gì mà người của Phượng Hoàng thần tông lại đến nơi đây? Hơn nữa nghe miêu tả của Phượng Tiên Nhi, chính là thái độ tránh đời cực đoan?
Vân Triệt giống như có suy nghĩ sâu xa, nói:
- Một khi đã như thế, vậy không nên quấy rầy bọn họ, chúng ta đi thôi.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ nhắn rõ ràng nắm rất chặt của Phượng Tiên Nhi của trên cánh tay mình, nửa đùa nói:
- Chẳng lẽ người ẩn cư ở nơi này có dáng vẻ thật đáng sợ? Ngươi có vẻ thật khẩn trương.
Lúc này Phượng Tiên Nhi mới ý thức được điều gì, hai tay chộp vào cánh tay của Vân Triệt vội vàng nới lỏng một chút, nói:
- Không phải, chính là... chính là trong này có một “Tiểu quái vật” thật đáng sợ, muội sợ nàng không cẩn thận thương tổn đến huynh.
- Tiểu quái vật?
Vân Triệt vừa phát ra nghi vấn, trong rừng trúc đột nhiên vang lên một giọng nói hết sức non nớt, lại hết sức sắc nhọn:
- Lập tức rời đi! Không được tới gần trong này!
Theo giọng nói này vang lên, một nữ hài đi ra khỏi rừng trúc lay động.
Tiểu cô nương này có độ tuổi chừng mười tuổi, một thân váy vải mộc mạc mà sạch sẽ tinh xảo, tuổi tuy nhỏ, nhưng tóc như màn đêm lại dài tận sau lưng, theo gió khẽ múa. Gương mặt phấn điêu ngọc trác, thật đáng yêu nhưng trong đôi mắt sáng lại nỗ lực lóe lên vẻ hung dữ... lộ ra cảnh cáo và cảnh giác.
Chính là dáng vẻ của bé thật sự hết sức đáng yêu, đứng ở nơi đó cũng như một con búp bê sứ điêu khắc tinh tế, hung quang trong đôi mắt, vẻ uy lăng trên người, cho dù đối với Vân Triệt đã mất đi tu vi, đều cơ bản không hề có lực uy hiếp.
Nhưng mà sự xuất hiện của tiểu nữ hài này cũng khiến bàn tay nhỏ nhắn của Phượng Tiên Nhi vừa mới thả lỏng vài phần lại đột nhiên bóp chặt, liền ngay cả thân thể đều rõ ràng cứng đờ một chút, cho đến bóp Vân Triệt thật sâu thành đau.
Vân Triệt liếc mắt, kinh ngạc nói:
- Đây chính là... tiểu quái vật mà ngươi nói hả?