.
._681__2" class="block_" lang="en">Trang 681# 2
Chương 1363: Vô Tâm Nguyệt Thiền (hạ)
- Tiểu quái vật!?
Phượng Tiên Nhi còn chưa đáp lại, tiểu cô nương đã như con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, đột ngột nổi giận:
- Ngươi nói ai là tiểu quái vật!
Vân Triệt quay mắt lại, hắn rất chân thành đưa mắt đánh giá nữ hài, mỉm cười nói:
- Ờ... đương nhiên không phải đang nói ngươi, dáng vẻ của ngươi đáng yêu như thế, sao lại là tiểu quái vật chứ.
- Hừ!
Nữ hài hếch chóp mũi lên, giống như vẫn rất hưởng thụ Vân Triệt khen nàng đáng yêu.
- Tiểu muội muội, ngươi tên là gì vậy?
Vân Triệt hỏi... nhưng mà hắn cũng không ý thức được, lòng chìm vào trong âm u, bản thân không hề có hứng thú với tất cả, lại đang chủ động... còn tất cả đều theo bản năng tiếp lời với cô bé, hơn nữa giọng nói ánh mắt đều ôn hòa khác thường.
Tiểu cô nương khí phách nghiêm nghị trực tiếp trả lời:
- Ta tên Vân Vô Tâm, ngươi là ai? Tại sao muốn tới gần trong này! Chẳng lẽ không biết nơi này là địa bàn của ta và nương ta sao!
Vân Triệt cũng không trả lời bé, mà mỉm cười nói:
- Vân Vô Tâm? Rất quái... ờ, cái tên rất êm tai, là ai đặt cho ngươi cái tên này?
- Đương nhiên là nương ta!
Tiểu cô nương nói, trong đôi mắt vẫn tràn đầy cảnh giác, tầm mắt không ngừng đảo qua dưới chân Vân Triệt và Phượng Tiên Nhi, giống như đang dùng ánh mắt nói cho bọn họ biết rằng tuyệt đối không được bước vào khu vực rừng trúc một bước.
- Vô Tâm... vì sao nương của ngươi lại lấy cho ngươi cái tên như vậy?
Vân Triệt hỏi lại, hắn cũng không ý thức được tại sao mình lại sẽ sinh ra hứng thú với cái tên của tiểu cô nương mới gặp.
Giống như trong tối tăm có một rung động khó hiểu không cách nào lý giải khiến cho hắn muốn hiểu nàng...
Phượng Tiên Nhi nhìn Vân Triệt, nhất thời ngây người... bởi vì hắn trong tầm mắt chính là đầy mặt mỉm cười, tàm mắt chớp cũng không chớp nhìn tiểu cô nương trong rừng trúc trước mặt.
Hơn một tháng này không phải Vân Triệt chưa hề cười, nhưng hắn cười luôn thật cứng ngắc, thật miễn cưỡng, lộ ra ảm đạm với giá lạnh thương tổn mà ai đều có thể cảm nhận được. Nhưng giờ phút này ý cười trên khóe môi hắn thế mà lại vô cùng tự nhiên với ấm áp.
Phượng Tiên Nhi nhìn sợ run, nhất thời quên kéo Vân Triệt đi... rời đi khỏi “Tiểu quái vật” nhìn như đáng yêu nhưng thật ra cực kỳ nguy hiểm.
Tiểu cô nương tỏ vẻ nghiêm túc, nỗ lực giữ vững tư thái có vẻ như rất có lực uy hiếp:
- Nương ta kể, thế gian mọi sự nhiều đau khổ, không muốn rơi vào bi thương sẽ làm được vô vọng vô tâm. Vô tâm lại vừa vô vọng, vô vọng lại vừa vô bi, vô bi lại vừa vô hối!
“...” Vân Triệt hơi sững sờ, sau đó phá lên cười:
- Ha ha ha, tiểu cô nương, ngươi hiểu những ý tứ này không?
Phượng Tiên Nhi:... (hả?)
Câu hỏi này khiến tiểu cô nương ngẩn ngơ, sau đó tức giận nói:
- Ta... ta... ta đương nhiên biết! Ngươi ngươi ngươi ngươi vẫn không trả lời vấn đề của ta! Ngươi là ai, vì sao muốn tới gần trong này! Có phải đại ác nhân nguy hiểm gì không!
- Ta có vẻ giống ác nhân sao?
Vân Triệt cười nói, sau đó đột nhiên bật cười... từ đã, nàng họ Vân?
Không phải họ Phượng?
Mặt khác... ở Huyễn Yêu giới, Vân gia là gia tộc thủ hộ không ai không biết. Nhưng ở Thiên Huyền đại lục, họ Vân lại là dòng họ hiếm thấy.
Tiểu cô nương rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, đột nhiên chân mày khẽ cong, nở nụ cười:
- Chà! Đại thúc, ngươi thật yếu kém! Hi hi hi...
Đại... thúc...
Khóe miệng Vân Triệt hung hăng run rẩy mấy cái. Làm tiểu bạch kiểm hạng nhất của Thiên Huyền đại lục kiêm Huyễn Yêu giới kiêm đông thần vực kiêm tây thần vực, hắn vẫn là lần đầu tiên bị người gọi như thế. Hắn nhất thời lộ ra vẻ mặt càng căm giận hơn tiểu cô nương, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đại thúc? Ngươi đã từng gặp đại thúc nào ngọc thụ lâm phong giống như ta chưa!
Vừa nói, hắn vừa thuận thế sờ lên trên gò má... lại đụng đến râu ria đầy tay và làn da hết sức thô ráp.
Hắn nhất thời sửng sốt.
Có được Hoang thần thần quyết, mỗi một giây thân thể của hắn đều trong linh khí thiên địa tẩm bổ, mỗi một tấc da thịt đều cứng như thép tinh, đồng thời lại hơi trắng nõn không tỳ vết, hơn nữa bị thương tổn nặng hơn nữa cũng sẽ không thể lưu lại chút vết thương nào.
Nhìn sơ qua vẻ ngoài cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, cho dù trôi qua thêm ngàn năm vạn năm nữa cũng là như thế.
Nhưng sau khi hắn sống lại, không có huyền lực thân thể thần, càng không có linh khí tôi luyện thể, khí tức đục ngầu của hạ giới, mỗi ngày hứng gió núi, thân thể suy yếu... nhất là tích tụ vô cùng trầm trọng trong lòng dần khiến cho hắn giữa lúc bất tri bất giác cấp tốc già nua đi.
Hơn một tháng ngắn ngủi lại như già đi mười mấy tuổi.
Lời Vân Triệt nói khiến tiểu cô nương nhếch cánh môi lên, thè lưỡi nói:
- Nói chuyện thật không biết xấu hổ! Hơn nữa ngươi một đại nam nhân lại yếu kém như vậy, còn phải dựa vào một nữ sinh đỡ, càng không biết xấu hổ!
Nếu người khác nói một câu như vậy, không thể nghi ngờ là một đả kích không tiếng động đối với Vân Triệt, nhưng đối mặt với giọng điệu hèn mọn của nữ hài, Vân Triệt lại lắc đầu cười:
- Được được được, ngươi nói đều đúng, ta đây chính là rất yếu kém, còn là đại thúc không biết xấu hổ. Ngươi xem ta yếu kém như thế, khẳng định không có nguy hiểm gì đúng không? Để cho ta vào rừng trúc nhìn xem có được không?
- Không được!!
Vân Triệt vừa dứt lời, khuôn mặt của Vân Vô Tâm lập tức thay đổi, trong mắt mới vừa hòa hoãn một chút đột ngột khôi phục... hung ác? Tay nhỏ bé trắng nõn của nàng chỉ ra, cảnh cáo nói:
- Nơi này là địa bàn của ta và nương ta, ai cũng không thể tới gần. Bằng không... bằng không ta liền không khách khí! Nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ta tuổi nhỏ là có thể khi dễ, ta chính là rất lợi hại!
Phượng Tiên Nhi kéo Vân Triệt, nếu lúc này Vân Triệt vẫn còn thần thức, sẽ nhận thấy được huyền khí của Phượng Tiên Nhi đã phóng ra ngoài, che chở ở trước người hắn:
- Ân nhân ca ca, chúng ta vẫn nên trở về đi, nếu không... sẽ có nguy hiểm.
“...?” Vân Triệt nở nụ cười, hắn liếc nhìn tiểu cô nương đang có dáng vẻ vênh váo hung hăng, nghi ngờ nói:
- Con bé sẽ không phải thật sự là tiểu quái vật mà ngươi nói chứ?
Phượng Tiên Nhi: “...”
Hắn không nghe lời Phượng Tiên Nhi nói, trong lòng rung động khó hiểu, ngược lại để cho hắn nhẹ nhàng di chuyển về trước một bước, dẫm lên bên cạnh khu vực rừng trúc.
- Không được qua đây!!
Chính là một bước chân nho nhỏ này giống như dẫm vào trong lòng tiểu cô nương, bé phát ra một tiếng thét chói tai, tóc thật dài đột nhiên múa lên, rừng trúc bên người vào lúc này mãnh liệt lay động... giống như đột nhiên có một trận cuồng phong quét qua.
- A!
Phượng Tiên Nhi thét lên một tiếng, vội vàng lắc mình chắn ở trước người Vân Triệt. Mà hành động theo bản năng này cũng khiến cho một chân của nàng dẫm lên khu vực rừng trúc.
Khuôn mặt của Vân Vô Tâm khẽ thay đổi, một bàn tay nhỏ nhắn non mềm trắng trẻo còn chưa hoàn toàn trưởng thành trong nháy mắt này đột nhiên... hoặc là nói giống như phản xạ có điều kiện đẩy ra.
Ong ----
Một tiếng nổ vang vô cùng nặng nề vang lên trên mảnh đất yên tĩnh này.
Phượng Tiên Nhi không hề giữ lại cái gì, tất cả huyền khí phóng thích hoàn toàn trong một nháy mắt, gắt gao chắn ở phía trước... Trong tiếng nổ vang nặng nề, không gian vặn vẹo một trận rõ ràng, nàng và Vân Triệt bị đẩy lui trong chớp mắt, cũng lui ra khỏi khu vực rừng trúc.
- Ưm...
Toàn thân Vân Triệt chấn động, suýt chút nữa hộc máu. Mà Phượng Tiên Nhi đã cuống quýt ôm lấy hắn:
- Huynh không sao chứ, có bị thương không?
Nữ hài vừa mới ra tay theo bản năng vào lúc này hơi thất thố thu tay lại, nhìn sắc mặt Vân Triệt rõ ràng đã trở nên trắng bệch, trong mắt bé thoáng hiện lên vẻ cuống quýt, vội vàng tiến lên trước vài bước... Sau đó lại lập tức lui lại, lắp bắp nói:
- Ngươi... ngươi... không sao chứ? Ta ta... ta không phải cố ý... ai... ai bảo ngươi không nghe lời ta...
Vân Triệt đưa tay che miệng, lồng ngực dâng lên một trận khó chịu, nhưng đó không phải là điểm hắn để ý, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm tiểu cô nương, như đang nhìn một quái vật không nên tồn tại.
Vừa rồi... kia rõ ràng là không gian vặn vẹo!
Tuy rằng không gian của Lam Cực tinh còn lâu mới có thể so sánh được cùng với thần giới, nhưng cũng không phải dễ dàng vặn vẹo như vậy. Muốn tạo thành không gian vặn vẹo rõ ràng như thế, ít nhất phải là tu vi Vương Huyền cảnh.
Mà tiểu nữ hài trước mắt, cùng lắm mới chừng mười tuổi đầu, lại... có huyền lực Vương Huyền cảnh!?
Vương Huyền cảnh, ở Thương Phong quốc đây là cấp bậc thực lực của thái tông chủ tông chủ tông môn tứ đại đỉnh phong! Năm đó Lăng Thiên Nghịch người đệ nhất Thương Phong cũng mới là Vương tọa cấp sáu.
Mà Phượng Tiên Nhi vì bảo hộ hắn, dưới tình thế cấp bách tất nhiên không dám giữ lại, toàn lực thủ hộ lại bị một chiêu theo bản năng của nàng đẩy lui... cũng có ý nghĩa, tu vi của bé gái này còn ở trên Phượng Tiên Nhi!?
Không chỉ là một Vương tọa, còn có thể là Vương tọa trung kỳ, thậm chí hậu kỳ!
- Ngươi... ngươi... năm nay... bao nhiêu tuổi?
Vân Triệt hỏi, lời ra khỏi miệng gần như còn lắp bắp hơn tiểu cô nương.
- Mười một tuổi.
Tiểu cô nương hơi hoảng hốt trả lời, nhưng trong đôi mắt vẫn cảnh giác như trước.
Vân Triệt khẽ hít sâu một hơi, Vương tọa hậu kỳ mười một tuổi... Đừng nói Thương Phong quốc, toàn bộ Thiên Huyền đại lục, thậm chí Huyễn Yêu giới đều tuyệt đối chưa từng có!
Ở tuổi này huyền mạch của đại đa số huyền giả mới vừa thành hình, miễn cưỡng dẫm lên khởi điểm của huyền đạo... Khi hắn mới mười một tuổi, còn đang núp ở dưới đầu gối Tiêu Liệt, ngay cả huyền đạo là gì cũng không chân chính rõ ràng.
Tiểu cô nương trước mắt lại có thể một chưởng vặn vẹo không gian!
Thiên Huyền đại lục, xuất hiện một tiểu quái vật như vậy từ khi nào!!
Hả? Tiểu quái vật?
Khó trách Phượng Tiên Nhi lại gọi nàng là tiểu quái vật! Đây má nó đâu chỉ là tiểu quái vật...
Nhìn thấy Vân Triệt chắc không có chuyện gì, trong lòng tiểu cô nương cuối cùng thả lỏng một chút, nhưng trên mặt lại gắt gao căng chặt lên:
- Đại thúc, ngươi thật sự quá yếu kém! Hừ, biết sự lợi hại của ta đi! Nếu sợ, liền nhanh chóng rời đi, nếu không... nếu không, ta... nếu không ta thật sự tức giận.
- Ân nhân ca ca, chúng ta đi thôi.
Phượng Tiên Nhi vội vàng nói. Vừa rồi tiểu cô nương đột nhiên ra tay khiến cho nàng giờ phút này nghĩ lại mà sợ không thôi.
Trong lòng Vân Triệt bốn bề sóng dậy, hắn không kiên trì nữa, khẽ gật đầu.
Khi xoay người, hắn liếc nhìn tiểu cô nương... không biết vì sao, trong lòng chính là dâng lên không nỡ vô cùng mãnh liệt.
Kỳ quái, vì sao khi nhìn nàng, tim đập sẽ trở nên hỗn loạn như vậy?
Chẳng lẽ là vì tinh thần lực của cô bé rất mạnh, còn tinh thần lực của ta quá yếu sao?
Nhìn hai người rời đi, Vân Vô Tâm khẽ thở phào một hơi, lúc này bóng dáng tinh xảo mới biến mất trong rừng trúc.
Giây lát, rừng trúc lay động, một trận gió lạnh thổi qua, mang theo một giọng nói nữ tử lạnh lùng và mềm nhẹ.
- Tâm nhi, vừa rồi con đang tu luyện sao?
Lần này là giọng nữ hài:
- Không phải đâu nương, là có một đại thúc kỳ quái muốn tiến vào, nhưng bị con cưỡng chế dời đi.
Khoảng cách không tính là gần, lấy nhĩ lực hiện giờ của Vân Triệt vốn không có khả năng nghe thấy giọng nói của đôi mẹ con này.
Nhưng luồng gió này lại trong lúc vô tình thổi về hướng Vân Triệt đang đi, thổi tiên âm lượn lờ vào trong tai hắn.
Gió và tiên âm nhẹ nhàng mơ hồ như mây khói, lại khiến cho Vân Triệt đột nhiên như bị thiên lôi đánh vào người, bỗng chốc ngây ngốc ở đó...