.
._683__1" class="block_" lang="en">Trang 683# 1
Chương 1366: Hy vọng
- Những năm này, khổ cho hai mẹ con...
Vân Triệt mất hồn mất vía nói, hắn có thể nói ra chỉ có vài lời vô cùng yếu ớt này.
Sở Nguyệt Thiền lắc đầu:
- Cũng không khổ. Từ khi ở Băng Vân tiên cung ta đã quen yên tĩnh như vậy. Huống chi còn có Vô Tâm ở bên người.
- Vậy nàng... có nghĩ tới một ngày nào đó rời khỏi đây không?
Vân Triệt hỏi.
Sở Nguyệt Thiền vẫn lắc đầu, nàng nhìn nữ nhi, đôi mắt hiện vẻ phức tạp:
- Tâm nhi mỗi ngày một lớn lên, ta không thể vĩnh viễn giữ con bé ở bên người, con bé luôn phải đi ra thế giới bên ngoài, đi tìm cuộc đời thuộc về mình. Nhưng mà... con bé trưởng thành quá nhanh, nhanh đến khiến cho ta sợ hãi.
Vân Triệt: “...”
- Lúc sáu tuổi, trong cơ thể con bé đã tự động kết hợp ra huyền khí, vì thế ta thử chỉ dẫn con bé tu luyện, kết quả, huyền lực của con bé trưởng thành nhanh đến đáng sợ, một tháng Nhập Huyền, ba tháng Chân Huyền, sáu tháng Linh Huyền, bảy tuổi rưỡi đã là Địa Huyền, tám tuổi rưỡi là Thiên Huyền, chưa đầy mười tuổi đã thành Vương tọa... Hiện giờ đã là Vương Huyền cảnh cấp chín, vượt qua tất cả các đời tổ tiên của Băng Vân tiên cung.
- Hơn nữa mỗi một lần vượt qua cảnh giới đều không hề có chút dấu vết bình cảnh nào.
Mặc dù Vân Triệt đã từng nhìn thấy Vân Vô Tâm ra tay, nhưng trong lòng vẫn kịch liệt chấn động như trước... Nếu lời nói này của Sở Nguyệt Thiền lọt vào trong tai huyền giả của Thiên Huyền đại lục, chính là từng lời như nghe thấy chuyện ngàn lẻ một đêm.
Không hề nghi ngờ, tốc độ phát triển trên đường huyền đạo của Vân Vô Tâm tuyệt đối không bình thường.
- Như thế, ngược lại để cho ta lo lắng, không dám để cho con bé rời khỏi đây.
Sở Nguyệt Thiền lo lắng là quá mức bình thường.
Nàng không biết thế giới bên ngoài đã biến thành dáng vẻ gì, nhưng có một điểm không hề nghi ngờ, một Vương tọa mới mười một tuổi, còn là Vương tọa hậu kỳ, một khi hiện thế, dẫn tới nhất định là chấn động gần như kinh thiên động địa trong huyền đạo, cuộc đời lẻ loi một mình của con bé cũng chắc chắn không cách nào yên bình.
- Nương, con mới không muốn đi ra thế giới bên ngoài, con muốn luôn luôn cùng mẫu thân.
Ôm lấy mẫu thân bên cạnh, Vân Vô Tâm cười chúm chím nói:
- Phụ thân, về sau phụ thân cũng cùng chúng ta sao?
Vân Triệt mỉm cười, nhưng không lên tiếng.
Bởi vì hắn thấy được quang mang khát vọng với hướng tới ở sâu trong đôi mắt lúc Vân Vô Tâm nói chuyện... Con bé muốn rời khỏi nơi đây, con bé muốn nhìn xem thế giới bên ngoài, nhưng con bé không muốn khiến mẫu thân cô đơn.
Sở Nguyệt Thiền hỏi:
- Còn ngươi? Năm đó, vì sao ngươi vẫn còn sống được? Lại vì sao sẽ..
Thiếu niên đã từng non nớt, sáng rọi còn chói mắt hơn mặt trời thiêu đốt, khi gặp lại đã yếu ớt với u ám như thế.
Vân Triệt hơi ngửa đầu, trí nhớ của hắn về tới khởi điểm trong cuộc đời của mình, yên lặng ngẫm nghĩ, một khắc này trong lòng hắn đột nhiên trở nên bình tĩnh:
- Ở nơi Long thần thí luyện nửa năm, mỗi ngày ta đều nói với nàng vô số điều, kể vô số chuyện xưa, nhưng mà ta chưa bao giờ nói cho nàng biết ta chân chính là người như thế nào, lại đến từ đâu, hơn nữa nói rất nhiều rất nhiều lời nói dối, trống rỗng, chê cười...
Sở Nguyệt Thiền: “...”
Trong vòng mười hai năm không tìm được nàng, ta đã trải qua rất nhiều chuyện, rất nhiều điều mà khi nàng nghe thấy nhất định cảm thấy hư ảo, nhưng mà... ta sẽ không lừa nàng giống như năm đó, mỗi lời ta muốn nói đều là chân thật...
Hắn bắt đầu kể lại không phải là kiếp nạn ở Thiên Kiếm sơn trang năm đó, mà là thời điểm vận mệnh hắn thay đổi -- luân hồi từ Thương Vân đại lục đến Thiên Huyền đại lục.
Hắn thuật lại vận mệnh của mình luân hồi, kể lại gặp gỡ Mạt Lỵ, thuật lại chuyện hắn biết được thân thế chính thức của mình khi ở dưới Ngự Kiếm đài... Đến tỉnh mộng Huyễn Yêu giới... Đến diệt Hiên Viên mà cứu thế... đến một loạt biến động ở Băng Vân tiên cung... đến thần giới tương đương với thần thoại đối với Thiên Huyền đại lục...
Mãi cho đến hơn một tháng trước hắn chết ở Tinh Thần giới, lại mộng ảo trùng sinh...
Mặt trời lặn về tây, vì sao đầy trời.
Tất cả trải qua, tất cả buồn vui, tất cả bí mật, hắn đều nói ra không hề giữ lại... Đối với Nguyệt Thiền và Vô Tâm mất mà được lại, hắn hận không thể bồi thường toàn thế giới của mình cho các nàng, không có bất cứ giấu giếm, không có bất cứ giữ lại.
Cũng là lần đầu tiên từ khi hắn chào đời cho tới nay, tùy ý thỏa thích nói hết như vậy.
Hơi bất tri bất giác, ánh sao ảm đạm, mặt trời lại nhô lên. Ở bên ngoài rừng trúc, Phượng Tiên Nhi không đi quấy rầy cả nhà bọn họ đoàn tụ, nhưng cũng không rời đi, lẳng lặng canh giữ ở đó.
Ở trong lòng Sở Nguyệt Thiền, không biết Vân Vô Tâm đã ngủ đi từ lúc nào, con bé ngủ cực kỳ thơm ngọt yên ổn, khóe môi cười nhẹ như có như không.
Con bé không biết phụ thân của mình là một truyền kỳ như thế nào ở trên mảnh đại lục này, cũng không biết trên người mình có thể có được là một luồng lực lượng như thế nào.
Nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của con bé, khóe miệng của Vân Triệt không tự chủ nhếch lên. Không cách nào hình dung được đây là cảm giác như thế nào... Trong khoảng thời gian này u ám luôn quấn quanh hắn, vực sâu tâm linh mà hắn từng nghĩ có lẽ cả đời đều khó chân chính thoát ra được, ở trước mặt miệng cười của con bé chính là không chịu nổi một kích như vậy, tan tác gần như vô tung vô ảnh.
Hắn nhớ tới ánh mắt cưng chiều, ôn nhu đến đủ để hòa tan tất cả của mẫu thân mỗi khi nhìn mình, hắn cuối cùng đã hiểu được cảm giác này, cũng hiểu được thân nhận lấy hai mươi mấy năm ngượng ngùng của nàng...
- Không trách được Tâm nhi lại trưởng thành kinh người như vậy.
Sở Nguyệt Thiền nhẹ nhàng nói, ôm chặt nữ nhi ngủ yên trong lòng. Mặc dù nàng thân không có huyền lực, nhưng đối với Vân Vô Tâm mà nói, cho tới bây giờ nàng đều là chỗ dựa vào ấm áp nhất, vĩ đại nhất trên đời này:
- Hóa ra con bé có một phụ thân giống như thần thoại.
- Đáng tiếc thần thoại của cha nàng đã ngã xuống.
Vân Triệt mỉm cười, nói đến đây, trong lòng lại thần kỳ không hề mất mát. Hắn mơ hồ cảm giác được, thiên phú không hợp với lẽ thường của Vân Vô Tâm chắc vì có liên quan với mình, không chỉ kế thừa phượng hoàng huyết mạch với long thần huyết mạch của hắn, huyền mạch của nàng dị thường, rất có thể... vì nhận được ảnh hưởng từ huyền mạch Tà thần của hắn.
Tuy rằng bản thân mất đi lực lượng rồi, nhưng có thể mang đến cho nữ nhi thiên phú kiêu người như thế, trong lòng hắn cảm thấy thỏa mãn còn hơn tất cả.
Sở Nguyệt Thiền đưa tay nhẹ nhàng lau vết bụi trên trán hắn:
- Ngươi ở đây lâu như vậy không muốn rời đi, là vì không biết đối mặt như thế nào với bọn họ sao?
Thời gian ngắn như thế, nhưng có thể để cho hắn già nua yếu ớt đến mức độ như vậy, có thể nghĩ trong khoảng thời gian này tâm hồn hắn chìm vào vực sâu đến thế nào.
Mà nàng đã từng trải qua vực sâu kiểu như thế, nàng rõ ràng đó là tuyệt vọng như thế nào. Lúc đó nàng tự bạo huyền mạch, một lòng chỉ có tử chí, là Vân Triệt kéo nàng từ trong vực sâu về, sau đó giống như kỳ tích cứu vớt nàng.
“...” Vân Triệt nhắm mắt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Sở Nguyệt Thiền nói nhỏ:
- Tuy rằng từng trải qua nhiều sóng gió như vậy, thấy được thế giới mà vô số người khác đều không cách nào tưởng tượng được, nhưng bản tính của ngươi vẫn một chút không hề thay đổi. Ngươi luôn có thói quen, thậm chí bá đạo muốn đi bảo hộ người khác, trở thành chỗ dựa cho người khác, nhưng không cách nào tiếp nhận bản thân chỉ có thể dựa vào người khác... Nhất là người quan trọng ở trong lòng ngươi, không cách nào tiếp nhận chuyện bản thân trở thành trói buộc đối với bọn họ.
Vân Triệt: “...”
- Hồi tưởng lại năm đó, ta bị hai con giao long đẩy vào tuyệt cảnh, vì giết chúng nó mà cuối cùng không thể không tự bạo huyền mạch, trở thành phế nhân.
Lúc này nói đến, giọng nói của nàng trong bình tĩnh mang theo nhu hòa:
- Khi đó ta đây không cách nào tiếp nhận bản thân trở thành phế nhân, thầm nghĩ đến cái chết. Ngươi còn nhớ rõ, ngươi kéo ta về từ trong vũng bùn tử chí như thế nào không?
“...” Môi Vân Triệt mấp máy.
- Ngươi vì bảo hộ ta, thêm nữa chứng minh ý chí của ngươi với ta, ngươi ôm ta cùng nhau tiến vào cảnh giới Long thần thí luyện.... Như thế, chẳng những thí luyện tăng độ khó lên gấp bội. Ngươi còn phải phân tâm phân lực bảo hộ ta. Khi đó ngươi có trách ta là trói buộc không?
Nàng hỏi.
Cũng trong đoạn thời gian kia, hắn chấp nhất thủ hộ, hòa tan tất cả băng cứng trong lòng nàng, vì hắn mà dấy lên khát vọng đối với sinh mệnh... Cũng sau khi hắn “Ra đi”, cam nguyện vì để lại huyết mạch cho hắn mà bội phản sư môn, cho tới bây giờ không oán không hối.
Vân Triệt không chút do dự lắc đầu:
- Làm sao có thể, sao nàng sẽ là trói buộc!
- Như vậy, ngươi thích cảm giác bảo hộ ta, được ta dựa vào chứ?
Nàng hỏi tiếp.
Vân Triệt vẫn không chút do dự gật đầu.
Sở Nguyệt Thiền mỉm cười:
- Một khi đã như vậy, vì sao ngươi không muốn dựa vào bọn họ chứ? Phụ mẫu người thân của ngươi, bằng hữu của ngươi, thê tử của ngươi... bọn họ yêu thương ngươi, không phải vì sự cường đại của ngươi, không phải bởi vì ngươi có thể là chỗ dựa vào cho bọn họ mà là bởi vì sự tồn tại của ngươi, bởi vì ngươi sống tốt trong sinh mệnh của bọn họ. Có thể dựa vào ngươi tự nhiên là một loại hạnh phúc, nhưng mà nếu như có thể được ngươi dựa vào, có thể dùng lực lượng của chính mình bảo hộ ngươi, đối với tất cả những người yêu thương ngươi mà nói, cảm giác còn chẳng phải là một kiểu hạnh phúc khác.
- Giống như ngươi thủ hộ bọn họ, được bọn họ dựa vào.
Vân Triệt ngớ ra, trong lòng như có thứ gì đó không tiếng động mở ra, hắn lắc đầu, khẽ cười nói:
- Ta quả nhiên... thật ngốc, thậm chí ngay cả chuyện dễ hiểu như vậy cũng không nghĩ rõ ràng.
Thật ra nếu là ngày hôm qua, đổi lại là người khác nói lời nói giống Sở Nguyệt Thiền như đúc, tâm tình của hắn vẫn không cách nào thoát khỏi u ám được. Lời Sở Nguyệt Thiền nói chính là quét đi một tầng chướng ngại cuối cùng trong lòng hắn, chân chính thay đổi là tâm cảnh của Vân Triệt.
Sở Nguyệt Thiền nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
- Còn có một câu... năm đó ngươi đã nói với ta một câu, ta vẫn nhớ được rõ ràng, một chữ đều chưa từng quên. Cho dù ta mất đi cái gì, chỉ cần không phải sinh mệnh, chỉ cần ta còn sống, liền nhất định có hy vọng một lần nữa tìm về được. Còn sống chính là hy vọng lớn nhất, còn sống tất cả liền đều có thể!
“...!” Ánh mắt Vân Triệt trợn trừng... Đây là lời mà hắn đã gầm ra khi Sở Nguyệt Thiền tự bạo huyền mạch, lòng tràn đầy tử chí vào năm đó.
Hắn nắm chặt tay của Sở Nguyệt Thiền, nở nụ cười, rõ ràng đã khóc khô nước mắt, nhưng không biết vì sao hốc mắt lại một lần nữa trở nên mông lung... Hắn biết ý tứ trong những lời nói này của Sở Nguyệt Thiền, nàng không chỉ thổi đi tất cả khói mù trong lòng hắn, còn muốn hắn có được hy vọng.
Hắn khẽ gọi nói:
- Tiểu tiên nữ, nàng yên tâm, ta sẽ sống thật tốt. Bởi vì ta còn có nàng, có Vô Tâm, có cha nương nhìn ta vượt qua sinh mệnh, thê tử của ta là nữ đế Thương Phong, vị hôn thê của ta là thần nữ hạng nhất đại lục... còn có nhiều người yêu thương ta như vậy, ta có lý do gì mà không sống tốt như người khác.
- Cho dù cả đời không có huyền lực, ta cũng sẽ cố gắng sống thật lâu, trăm năm... ngàn năm... ta sẽ làm bạn với Vô Tâm thật lâu... ta muốn... bù lại ngàn lần vạn lần thua thiệt mẹ con hai người...
Hắn nắm chặt lấy hai tay Sở Nguyệt Thiền, một lần này, hắn sẽ không buông ra.
Nhìn vào ánh mắt hắn, ánh mắt Sở Nguyệt Thiền mù sương:
- Được. Nhớ kỹ lời ngươi mới vừa nói, nếu ngươi quên mất, ta sẽ nói lại từng chữ cho ngươi nghe...
Giọng nàng đột nhiên dừng lại, sau đó sắc mặt chợt trắng bệch.
Vân Triệt lập tức cảm thấy khác thường:
- Tiểu tiên nữ, nàng sao...
Phụt --
Vết máu màu đỏ tươi phun lên trên người Vân Triệt, cũng như ngàn vạn cây kim thép màu đỏ tươi đâm vào trong mắt với trong tâm hồn Vân Triệt.