.
._683__2" class="block_" lang="en">Trang 683# 2
Chương 1367: Lựa chọn?
Vân Vô Tâm lập tức mở mắt, bé trở người đứng lên từ trong lòng Sở Nguyệt Thiền, một câu cũng không nói, tay nhỏ bé cấp tốc chìa ra đặt lên trên ngực mẫu thân, một luồng huyền khí hết sức ôn hòa phủ lên trên tâm mạch Sở Nguyệt Thiền, cũng nỗ lực khí huyết xao động của nàng.
Bé cố hết sức tập trung tinh thần, nhưng trên mặt lại sợ đến trắng bệch:
- Nương, lập tức... lập tức sẽ không có chuyện gì...
Máu phun lên trên người Vân Triệt trong ấm áp mơ hồ lộ ra ý lạnh không bình thường, Vân Triệt trong hoảng sợ thân thể kịch liệt nghiêng tới trước, trực tiếp quỳ xuống đất, hắn không kịp đứng lên, cấp tốc cầm lấy cổ tay Sở Nguyệt Thiền, hai hàm răng cắn chặt, cố hết sức để cho mình bình tĩnh trở lại, nhưng hai tay vẫn không bị khống chế phát run.
Sắc mặt Sở Nguyệt Thiền tái nhợt, nhưng vẻ mặt bình tĩnh hơn bọn họ, nàng khẽ lau khóe miệng, nói:
- Đừng lo lắng, chính là ngẫu nhiên sẽ như thế, đã không có việc gì.
“...” Vân Triệt không nói gì, tay cầm bàn tay Sở Nguyệt Thiền khi thì bóp chặt, khi lại lỏng ra, mặc dù hắn mất huyền lực, nhưng ít ra còn tinh thông mạch tượng y lý.
Khí huyết cực suy, hơn nữa lạnh vô cùng!
Hắn nhanh chóng hiểu được... Sở Nguyệt Thiền cả đời tu luyện huyền công hệ băng, trong cơ thể đều là hàn khí. Mặc dù sau đó tự phế võ công, hàn khí trầm tích hơn mười năm cũng sẽ không thể tan hết trong khoảng thời gian ngắn. Mà với huyền lực Vương Huyền cảnh khi đó của nàng, hàn khí này cũng sẽ không thể tổn thương đến nàng, lấy huyền khí thoáng dẫn đường, không bao lâu liền có thể xua tan.
Nhưng mà, khi đó Sở Nguyệt Thiền có thai lại bị người làm trọng thương, tất cả lực lượng đều dùng để bảo hộ Vân Vô Tâm còn chưa sinh ra, cho đến khi huyền mạch khô cạn đến chết, sau đó lại trải qua sinh Vân Vô Tâm ra...
Huyền lực mất hết, lại cực kỳ suy yếu, hàn khí trong cơ thể nàng không thể nghi ngờ là bùa đòi mạng đáng sợ.
Cũng may mặc dù Sở Nguyệt Thiền không có huyền lực nhưng vẫn còn có một chút khí tức Long thần đến từ hắn, khiến cho nàng cứng rắn kiên trì nhiều năm. Nhưng cho dù như vậy...
Ánh mắt hắn khẽ dời, dừng ở trên tay nhỏ bé của Vân Vô Tâm đang đặt lên trên ngực Sở Nguyệt Thiền, hắn vô cùng tin tưởng, nếu không phải Vân Vô Tâm sớm có huyền khí, hơn nữa lấy tốc độ không bình thường trưởng thành, vào mấy năm trước Sở Nguyệt Thiền nhất định đã...
Tay hắn rời khỏi cổ tay Sở Nguyệt Thiền, trong lòng khẽ thả lỏng một hơi, sau đó cũng thấy may mắn, lại nghĩ lại mà sợ. May mắn đây không phải không thể cứu, sợ nếu như mình tìm được mẹ con các nàng chậm thêm vài năm, hắn tìm được cũng chỉ có Vân Vô Tâm cô lẻ.
Sắc mặt của Sở Nguyệt Thiền cuối cùng chuyển biến tốt đẹp vài phần, có vậy Vân Vô Tâm mới dè dặt cẩn trọng thu hồi bàn tay, sau đó khẩn trương nói:
- Nương, có tốt hơn chút không? Có còn đau chỗ nào không?
Sở Nguyệt Thiền lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nữ nhi, trong mắt đẹp tràn đầy ấm áp, còn có... không nỡ. Nàng rõ ràng tình huống thân thể của mình như thế nào nhất. Nàng biết thời gian của mình đã không còn nhiều, có thể làm bạn với con bé đến mười mấy tuổi, có thể gặp lại Vân Triệt, nàng đã cảm kích trời cao rủ lòng thương xót, chỉ có không nỡ, không có ai oán.
- Vô Tâm, con yên tâm đi, nương của con sẽ không có chuyện gì.
Vân Triệt nói.
Câu nói này của hắn khiến Vân Vô Tâm lập tức quay đầu lại, Sở Nguyệt Thiền cũng ngước mắt đẹp lên, kinh ngạc nhìn hắn.
- Phụ thân, người nói... có thật không?
Nữ hài nhẹ nhàng hỏi, trong đôi mắt là nước mắt trong suốt chớp động, nỗ lực nhịn mới không để cho nó rơi xuống.
Vân Triệt mỉm cười:
- Đương nhiên. Chẳng lẽ nương của con không nói cho con biết phụ thân của con là một thần y sao?
- Thần... y?
Vân Vô Tâm khẽ lẩm bẩm, không biết khó có thể tin được hay là hơi mê man với hai chữ này.
- Thật sự có biện pháp sao?
Trong mắt đẹp của Sở Nguyệt Thiền lấp lóe lên ao ước.
Vân Triệt gật đầu, cho mẹ con các nàng ánh mắt bình thản nhất:
- Nàng có được Long thần lực đến từ ta, cho dù không còn huyền lực, hàn khí trong thân thể nàng cũng không dễ dàng hủy đi hết nguyên khí của nàng. Ta có biện pháp khôi phục lại cho nàng như lúc ban đầu, cho dù ta không thể, còn có Linh Nhi, còn có sư phụ y đạo của ta... Sư phụ ta là y giả vĩ đại nhất trên đời này, là người duy nhất xứng với cái tên “Y thánh”, bây giờ ông ấy đang ở Huyễn Yêu giới, có ông ấy ở đây, chẳng những có thể khiến cho nàng khang phục, cho dù huyền mạch của nàng chết héo, cũng có thể hoàn hảo như lúc ban đầu.
Hắn nói lời nói này không hề miễn cưỡng chút nào, bởi vì đây không phải là lời nói khuyên giải an ủi, lấy khả năng của Vân Cốc, tuyệt đối có thể làm được.
Lúc trước tình huống của tiểu Yêu Hậu còn ác liệt hơn Sở Nguyệt Thiền hiện giờ gấp trăm lần, để cho hắn bó tay chịu thua, nhưng với mấy lời ít ỏi của Vân Cốc, thêm vào trợ giúp của Tô Linh Nhi liền khiến cho tiểu Yêu Hậu thoát khỏi tai họa mất mạng.
Chính là đáng tiếc, hắn đã không cách nào sử dụng Thiên Độc châu, bằng không, lấy ra một giọt linh dịch Thần Hi cho ở trong đó, chẳng những có thể khiến Sở Nguyệt Thiền khỏi hẳn trong khoảng thời gian ngắn, còn có thể khiến cho huyền lực của nàng tiến thẳng vào thần đạo.
Dù sao, đó chính là thần vật mà Vương giới thèm nhỏ dãi, tinh giới phổ thông... đừng nói huyền giả, ngay cả Giới Vương cũng không có tư cách ngửi một chút... Thần Hi đã đưa tất cả tích lũy vài chục vạn năm cho hắn.
Nghe lời Vân Triệt nói, hai tròng mắt của Vân Vô Tâm lóe lên tinh quang, nước mắt vẫn cố nén cuối cùng tí tách chảy xuống
- Thật vậy sao... có thật không...
- Phụ thân sẽ không lừa nữ nhi.
Vân Triệt khẽ sờ lên trên đầu nàng.
-... Cha con hắn thật sự là một thần y, nương và cha của con cũng bởi vì vậy mà quen biết.
Sở Nguyệt Thiền nói nhỏ... Năm đó là hắn liếc mắt từ xa đã nhìn ra được nàng thân trúng hàn độc, chính là khi đó nàng quả quyết không có khả năng nghĩ đến, sát vai trong nháy mắt lại triệt để thay đổi cả cuộc đời nàng:
- Hắn đã nói như vậy, đương nhiên là thật.
- Nương sẽ tốt lên... sẽ luôn luôn bên cạnh... Vô Tâm sao?
Không thể nghi ngờ rằng lời nói bên tai là âm thanh tốt đẹp nhất đối với Vân Vô Tâm, tốt đẹp đến trong khoảng thời gian ngắn nàng không dám tin tưởng... Giống như trong giấc mộng.
Vân Triệt mỉm cười, nhưng trong lòng lại hung hăng đau đớn... Năm nay con bé mới mười một tuổi, mà trong những năm này, không thể nghi ngờ con bé vẫn luôn yên lặng thừa nhận áp lực nặng nề và sợ hãi rằng bất cứ lúc nào đều có thể mất đi mẫu thân, đây vốn chính là tàn khốc mà không thể dùng lời nói gì để hình dung đối với một nữ hài còn nhỏ như thế.
Cho nên, con bé cẩn thận như vậy, tuyệt đối không để cho bất cứ kẻ nào bước vào rừng trúc một bước, không chịu để cho bất cứ kẻ nào thương tổn chút nào đến mẫu thân mình.
Vân Triệt nhìn vào ánh mắt con bé, dùng sức gật đầu:
- Đương nhiên sẽ. Nương của con sẽ luôn luôn ở bên cạnh con, mấy ngàn năm, mấy vạn năm sau đều sẽ không rời đi.
- Vậy phụ thân... cũng sẽ luôn ở bên cạnh chúng ta, đúng không?
Giọng nói của bé càng thêm mông lung, trong mắt tràn đầy hơi nước chiếu ra bóng dáng của Vân Triệt... cùng với quang mang chói mắt vô cùng mênh mông.
Nữ nhi luôn sùng bái phụ thân, không cần lý do, càng giống như một kiểu thiên tính. Một chút sáng rọi trên người phụ thân sẽ phóng đại thành gấp bội thậm chí gấp mười gấp trăm lần ở trong nữ nhi... Cho dù phụ thân ở trước mắt bé chỉ có thể là một phế nhân vĩnh viễn, nhưng giờ phút này ở trong lòng bé lại đã cao lớn giống như núi.
- Đương nhiên sẽ.
Hắn lại gật đầu, mặc dù...
Hắn nắm lấy tay Sở Nguyệt Thiền và Vân Vô Tâm, ánh mắt nhìn về phương xa, nhưng trong lòng không hề có do dự và khói mù nữa:
- Nguyệt Thiền, Vô Tâm, cùng ta rời khỏi nơi này đi. Thế giới bên ngoài đã không có nguy hiểm, chỉ có người nhà chúng ta, cùng với người bảo hộ chúng ta. Sư phụ và Linh Nhi sẽ chữa khỏi cho nàng, Tuyết Nhi và Thải Y sẽ khiến Vô Tâm trưởng thành thật tốt... Chúng ta mang Vô Tâm đi nhận tổ quy tông, gia gia và nãi nãi con bé nhất định sẽ thật cao hứng.
- Năm đó sau khi nương ta biết được chuyện của nàng đã từng chảy nước mắt kêu ta cho dù như thế nào đều phải tìm được nàng... Tuy rằng chậm nhiều năm như vậy, ta cuối cùng... có thể để cho nương ta thả lỏng gánh nặng trong lòng...
- Thế giới bên ngoài, gia gia... nãi nãi...
Quang mang trong đôi mắt của Vân Vô Tâm càng thêm lóng lánh, nhưng lập tức lại bị bé lặng lẽ ẩn đi, bé quay đầu, nhìn về phía mẫu thân...
- Được.
Không có bất kỳ do dự gì, Sở Nguyệt Thiền nhẹ nhàng gật đầu... cũng đốt lên tinh quang sáng ngời nhất trong đôi mắt của Vân Vô Tâm.
....
....
Phượng Hoàng di địa, trong nơi thí luyện.
Thế giới hắc ám trước mắt, tròng mắt màu đỏ của phượng hoàng chậm rãi mở ra, Vân Triệt lại đến nơi này, trịnh trọng bái xuống về phía trước:
- Linh hồn phượng hoàng, cảm tạ ngươi ban cho ta sinh mệnh lần thứ hai, chính là, Vân Triệt hiện giờ chỉ là một người tầm thường, đã không biết báo đáp lại như thế nào, chỉ có ghi khắc trong lòng.
Đôi mắt đỏ đậm dừng lại giây lát trên người hắn, sau đó âm thanh phượng hoàng vang vọng khắp không gian hắc ám:
- Tâm tình của ngươi đã thay đổi, xem ra ngươi đã tìm được các nàng.
Vân Triệt ngẩng đầu, hơi bất đắc dĩ nói:
- Ngươi quả nhiên đã sớm biết đó là nữ nhi của ta.
- Trên thân thể con bé không chỉ có khí tức phượng hoàng thuần khiết đến từ nguyên huyết, còn có khí tức Long thần với... khí tức Tà thần mỏng manh. Nữ hài này chỉ có khả năng là hậu nhân của ngươi.
Linh hồn phượng hoàng nói.
- Ban đầu vì sao ngươi không nói cho ta?
Vân Triệt hỏi, tuy rằng... hắn đại khái có thể nghĩ đến đáp án.
- Từ trên đỉnh núi cao nhất ngã xuống vực sâu, kích thích nặng nề tàn khốc này cũng là tôi luyện đối với tâm linh của ngươi. Đã từng nhận bao nhiêu trầm trọng với u ám, khi tìm thấy các nàng sẽ nhìn thấy quang minh chói mắt bấy nhiêu. Nếu như có thể, ta ngược lại hy vọng khoảng thời gian này còn có thể càng lâu...
Vân Triệt cười khổ lắc đầu:
- Nếu lại lâu dài thêm chút nữa, ta sợ đều nhanh hỏng mất.
Giọng điệu của Vân Triệt trịnh trọng lên:
- Hôm nay ta tới nói lời từ biệt với ngươi. Mặc dù cả đời ta đây ngắn ngủi, nhưng thân nhận đại ân của phượng hoàng, tuy rằng cả đời ta đây đã không còn cách nào dấy lên phượng hoàng viêm, nhưng Vô Tâm kế thừa huyết mạch phượng hoàng của ta. Tương lai trên thân thể con bé nhất định sẽ dấy lên phượng hoàng viêm quang còn chói mắt hơn cả ta.
Linh hồn phượng hoàng mỉm cười, chính là cười nhạt của nó trong ôn hòa mang theo uy lăng của năm đó nhưng vào lúc này đã lộ ra vẻ suy yếu thật sâu:
- Ha ha, thời gian của ta cũng không còn có mấy, sợ rằng không đợi được đến ngày đó. Nhưng mà...
Giọng nói của nó khẽ dừng lại, sau đó vô cùng thong thả nói:
- Ngươi... thật sự cam tâm quay về bình thường như vậy sao?
“...” Đôi mắt Vân Triệt trợn trừng, trọn vẹn mười giây sau mới mỉm cười mở miệng nói:
- Ta sẽ tìm kiếm hy vọng, nhưng cho dù không tìm thấy cũng không có vấn đề gì, bởi vì bên người ta có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn lực lượng.
“...” Vào lúc này linh hồn phượng hoàng đột nhiên trầm mặc đi, nhưng đôi mắt đỏ đậm lại đang chớp động rất nhỏ, giống như... đang do dự cái gì.
Trận trầm mặc này giằng co thật lâu.
Ngay khi Vân Triệt chuẩn bị mở miệng từ biệt, giọng nói của linh hồn phượng hoàng đột nhiên vang lên:
- Có một phương pháp, có lẽ có thể một lần nữa thức tỉnh lại lực lượng của ngươi...
Câu nói này khiến trái tim của Vân Triệt thoáng dừng lại... Sau đó, khuôn mặt vừa mới bình thản nói ra “Không có vấn đề gì” bắt đầu không cách nào khống chế mà run run, hơn nữa rung động đặc biệt kịch liệt:
- Ngươi... nói chính là... sự thật?
- Biện pháp gì... biện pháp gì!?
Đúng vậy, hắn đã tiếp nhận hiện trạng lúc này.
Nhưng mà... cam tâm?
Sao hắn có thể cam tâm được!?
- Lúc trước ta đã nói với ngươi, ngươi trùng sinh dưới ngọn lửa niết bàn này chỉ có sinh mệnh cơ bản nhất, còn toàn bộ lực lượng mà ngươi có thể có được đều chết hết. Nói cách khác, chúng nó vẫn ở trên người ngươi, nhưng theo ngươi tử vong mà chết đi, cũng không theo ngươi sống lại mà sống lại theo.
Vân Triệt lập tức gầm nhẹ ra tiếng, vốn nóng lòng không kịp đợi:
- Rốt cuộc là phương pháp gì!! Mau nói cho ta biết! Cho dù có bao nhiêu khó khăn, ta đều nhất định sẽ nghĩ cách làm được!
- Cũng không khó, ngược lại có thể nói... dễ dàng. Chính là đối với ngươi mà nói... sẽ là lựa chọn cực kỳ tàn khốc.
“...??” Lời linh hồn phượng hoàng nói khiến Vân Triệt tỏ vẻ ngạc nhiên. Hắn nhơ sdc rõ ràng lúc trước linh hồn phượng hoàng đã từng nói sẽ không có bất cứ lực lượng gì có thể thức tỉnh Tà thần lực đã chết đi, trừ phi tìm được một giọt máu Tà thần bất diệt... hiện giờ còn nói dễ dàng?