.
._700__1" class="block_" lang="en">Trang 700# 1
Chương 1400: Thần tử vào đời
Hắn vốn có hai mục đích khi đến Thương Vân đại lục, thứ nhất là thăm hỏi U nhi, thứ hai là thử tìm nguyên nhân huyền thú náo động.
Vế trước, hắn chẳng những gặp được U nhi, còn thu hoạch được kinh hỉ cực lớn.
Còn vế sau đó lại để cho hắn càng thêm xác định, nguyên nhân huyền thú náo động không phải do ma khí tiết ra ở Tuyệt Vân vực sâu.
Tất cả khả năng đều chỉ về một chỗ...
Trở lại Thiên Huyền đại lục, vì Hồng nhi trở về, tâm tình của Vân Triệt tốt hơn trước kia rất nhiều, hắn đứng trên không Thương Vân đại lục, thần thức phóng thích ra nhanh chóng tập trung vào khí tức của mỗi người, sau đó chân mày hắn nhướng lên, khóe miệng nhếch nhếch, bay thẳng về một phương hướng.
Lưu Vân thành, Tiêu môn.
Có một phần thời gian tương đối lớn Vân Triệt vẫn sẽ ở Tiêu môn, nguyên nhân quan trọng nhất là Tiêu Liệt lưu luyến nơi này, Tiêu Linh Tịch tự nhiên cũng làm bạn bên cạnh.
Vân Triệt vốn định đưa một giọt sinh mệnh thần thủy cho Tiêu Liệt, để cho ông có được lực lượng vô địch và tuổi thọ lâu dài, đối mặt với hấp dẫn mà cho dù cường giả đình cấp của thần giới đều quả quyết không không có cách nào kháng cự, ông thế mà lại cự tuyệt, hơn nữa cự tuyệt vô cùng kiên quyết, cuối cùng ông nói với Vân Triệt:
- Nếu như nhất định muốn lưu cho ta... vậy để ta lưu lại cho Vĩnh An.
Vân Triệt không khuyên nữa, cũng trịnh trọng cam đoan với ông, đợi Tiêu Vĩnh An trưởng thành, sẽ tự mình cho Vĩnh An uống giọt sinh mệnh thần thủy này.
Đối với Vân Triệt mà nói, đây không chỉ vì Tiêu Liệt, còn là một chút báo đáp đối với một nhà bọn họ.
Trở lại Tiêu môn, Vân Triệt liếc nhìn Tiêu Linh Tịch. Nàng vẫn một thân áo xanh đơn giản, sau khi vì sinh mệnh thần thủy mà trong một sớm thành thần đạo, trừ bỏ khí tức, hình như nàng cũng không có biến hóa gì quá lớn, nàng thủy chung không có theo đuổi quá mức mãnh liệt đối với huyền đạo. Khổ tu thời thiếu nữ cũng vì bảo hộ Vân Triệt gầy yếu.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại của Tiêu Linh Tịch, trong đầu hiện lên thân thể còn sáng bóng hơn cả ngọc thạch của nàng, yết hầu Vân Triệt liên tục “Ừng ực”, sau đó đột nhiên từ trên không trung lao xuống, trong tiếng thét chói tai “A” của Tiêu Linh Tịch, dùng sức bế nàng lên.
- Tiểu... tiểu Triệt...
Đôi mắt nàng hoảng loạn, không biết làm sao.
Vân Triệt cười một tiếng dâm đãng, ôm nàng đi thẳng vào trong phòng:
- Hà hà hà... lúc trước huyền lực của ta mất hết, thân thể mới xuất hiện trục trặc kỳ quái. Hôm nay... nàng đừng mong chạy trốn.
Rầm!!
Cửa phòng bị đóng chặt lại, bên trong vang lên tiếng váy ngoài bị xé rách thô bạo, cùng với tiếng rên rỉ e lệ khẩn trương của Tiêu Linh Tịch...
Mười giây sau, bước chân Vân Triệt mềm nhũn đi ra ngoài, gương mặt đen như đáy nồi, hắn ngửa đầu nhìn trời cao, thở ra một hơi thật sâu.
....
....
Thời gian trôi đi, cách Vân Triệt trở lại Lam Cực tinh đã đi qua trọn vẹn hai năm. Ở thần giới, cái tên của hắn vẫn không bị phai nhạt, ngược lại bởi vì một sự kiện lớn cực kỳ được đông thần vực chú ý đến mà lại thường xuyên được nhắc tới.
Trụ Thiên thần cảnh đóng chặt ba năm... cuối cùng mở ra.
Những thiên tuyển chi tử chứa đầy lấy hy vọng của đông thần vực ba năm trước đã lại một lần nữa về tới trên mảnh đất đông thần vực, cùng về tới trong ánh mắt tập trung của vô số người.
Ba năm trước, bọn họ vào trong nhóm ngàn tên trẻ tuổi, không chỗ nào không phải là thiên tài ngạo thị.
Mà đã trải qua Trụ Thiên ba ngàn năm, không hề nghi ngờ, mỗi một người bọn họ đều đã thoát thai hoán cốt. Nhất là nhóm “Thần tử” đã từng chấn thế này, mỗi người đều đang trông ngóng mong chờ bọn họ một lần nữa lâm thế, sẽ chiếu ra thần quang như thế nào.
Mà kết quả bọn họ lấy được khiến cho cả đông thần vực triệt để chấn động ồ lên.
Cũng không phải là ồ lên thất vọng, mà là vô số gầm rú không dám tin... Một ngày này, trên không đông thần vực to lớn, vì âm triều quá mức đáng sợ đã cuốn lấy gió lốc kéo dài không thôi.
Long Thần giới, luân hồi cấm địa.
Vân Triệt rời khỏi nơi này cũng đã qua hai năm.
- Mẫu thân mẫu thân, con đã học xong cái gì là chủng tộc, chủng tộc của chúng ta thật sự lợi hại nhất hả?
Giọng nói non nớt càng thêm trong trẻo dễ nghe, không có cảm giác tối nghĩa như trong quá khứ, dẫn tới không ít chim chóc hòa cùng và khẽ hót. Thần Hi đáp lại:
- Ở thời đại hiện giờ, rồng là tôn sư vạn linh, mà Long thần chúng ta, là vương tộc của long tộc, cho nên thật sự là chủng tộc mạnh nhất trên đời trước mắt.
- Vậy... phụ thân nhất định rất lợi hại, đúng không?
Thần Hi mỉm cười lắc đầu:
- Phụ thân của con cũng không thuộc về bộ tộc Long thần, mà là nhân loại. Nhưng hắn có tư cách xưng là Long thần hơn bất cứ long tộc nào ngoài chúng ta.
- Hả? Mẫu thân, hình như con không hề nghe hiểu được chút nào lời của người.
- Bây giờ con không cần phải hiểu, chờ sau khi con lớn lên mới có thể hiểu được.
Giọng nói non nớt toát ra mong mỏi:
- Ưm, lại là sau khi lớn lên. Còn có bảy năm, thật dài đằng đẵng mà, một chút cũng không nhanh giống như mẫu thân nói. Hơn nữa, đã lâu như vậy, phụ thân vẫn thủy chung chưa từng xuất hiện. Mẫu thân, phụ thân có “Yêu” người không vậy?
Tiên nhan của Thần Hi hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên, giống như thật kinh ngạc bé lại nhanh chóng lý giải được chữ này như vậy, còn nói ra một câu như thế, do dự ngắn ngủi, nàng nhẹ nhàng nói:
- Con biết hàm nghĩa của chữ “Yêu” này sao?
Bên tai Thần Hi vang lên tiếng cười đáng yêu:
- Hì hì, con vừa mới học được đó nha. Con đã biết hai người phải yêu đối phương mới có thể trở thành phu thê, mới có tiểu bảo bảo, mới có thể trở thành phụ thân mẫu thân. Mẫu thân và phụ thân cũng nhất định là như vậy, đúng không?
Thần Hi lại nở nụ cười, lắc lắc đầu:
- Trong phàm trần, phần lớn đều như thế. Nhưng ta và phụ thân con lại không giống, chúng ta đều không phải là phu thê, cũng không yêu nhau giống như con lý giải, kể cả con cũng là một ngoài ý muốn tốt đẹp. Giữa chúng ta chắc xem như theo nhu cầu.
- Hả?
Tiếng kêu kinh ngạc lại vang lên, bé lại một lần nữa không nghe hiểu lời mẫu thân nói.
Thần Hi nói nhỏ:
- Phụ thân của con là người đặc thù nhất trên thế giới này. Mẫu thân vốn sẽ bị vây ở chỗ này thật lâu thật lâu, bởi vì phụ thân của con, còn có bảy năm ngắn ngủi, ta liền có thể rời khỏi nơi này, cũng sinh con ra. Mà ta mang đến cho phụ thân con là lực lượng càng cường đại.
Đương nhiên, nàng rất rõ ràng, Vân Triệt cực kỳ mê luyến thân thể của nàng, đây càng là mong muốn của hắn hơn cả lực lượng... chính là nàng không có cách nào nói ra lời nói này.
Nàng đúng là lợi dụng Vân Triệt, cho nên cũng cho hắn bồi thường mà mình có thể cho.
- Vậy... mẫu thân có thể mang con đi tìm phụ thân không?
Giọng nói non nớt nhỏ đi, mang theo một chút lo lắng.
Ánh mắt của Thần Hi cúi xuống, yêu thương nói:
- Đương nhiên, đây là mẫu thân đã đáp ứng con. Tuy rằng hiện giờ mẫu thân không biết hắn ở phương nào, nhưng hắn nhất định còn sống, chờ chúng ta đi tìm hắn.
- Phụ thân không thương mẫu thân, vậy phụ thân... sẽ yêu con chứ?
Giọng nói càng nhỏ đi vài phần, mang theo lo lắng không nên thuộc về độ tuổi này của bé.
Nghĩ đến Vân Triệt ngày ấy dù chết cũng muốn đi đến Tinh Thần giới, Thần Hi nhẹ nhàng nói:
- Đương nhiên sẽ. Hắn sẽ nguyện ý liều lĩnh vì con, cho dù trở thành là địch với cả thế giới. Bởi vì con không chỉ là nữ nhi của mẫu thân, cũng là nữ nhi của hắn.
Giọng nói nhẹ nhàng quẩn quanh trong hoa cốc ở luân hồi cấm địa, sau đó rất nhanh biến thành không tiếng động, bởi vì người khách đặc biệt quen thuộc với mỗi một cây hoa cỏ ở đây đã lại đến.
Một trận gió nhẹ thổi qua, trên người Thần Hi đã hiện lên bạch mang như mộng ảo, rất nhanh, Long hoàng từ trên trời giáng xuống, đứng ở trước mặt Thần Hi, lộ ra mỉm cười chỉ xuất hiện ở trong này.
Ánh mắt khẽ quét qua trên mặt hắn, Thần Hi chậm rãi nói:
- Một thân phong trần, xác nhận mới từ đông thần vực về, xem ra lại xảy ra đại sự.
Long hoàng gật đầu nói:
- Thật sự là đại sự. Ba năm trước, một ngàn người trẻ tuổi thông qua đại hội huyền thần lựa chọn ra đã hoàn thành tu luyện ở Trụ Thiên thần cảnh, toàn bộ xuất thế.
Thần Hi nói:
- Về thời gian, đúng là đã đến. Kết quả như thế nào?
Trụ Thiên thần cảnh ba ngàn năm... đây tuyệt đối không chỉ là đại sự của đông thần vực, toàn bộ thần giới đều chú ý.
Câu nói này của Long hoàng cũng đang nói ra kết quả ngay cả hắn đều rất ngoài dự kiến:
- Kết quả cực kỳ ngoài dự đoán của mọi người. Chính là tu thành trọn vẹn mười chín vị Thần Chủ! Những người khác, ngược lại có hơn bảy trăm Thần Quân, lưu lại cảnh giới Thần Vương không cách nào đột phá chỉ có ít ỏi hơn hai trăm người.
Theo như lời Long hoàng nói ra, tuyệt đối là con số hãi thế tuyệt luân. Hắn thân là chí tôn hỗn độn, khi lần đầu nghe nói đều có phần kịch liệt động dung.
Nhưng mà phản ứng của Thần Hi lại rất bình thản, giống như không ngoài ý muốn:
- Đó là thế giới của Trụ Thiên châu. Trụ Thiên thần cảnh ba ngàn năm, cũng không chỉ là sai lệch thời gian ba ngàn năm.
- Cấp bậc khí tức của Trụ Thiên thần cảnh cực cao, so sánh với thần giới cũng giống như khác biệt giữa hạ giới và thần giới, cho nên tăng lên huyền lực và đột phá bình cảnh ở trong Trụ Thiên thần cảnh đều còn dễ dàng hơn bên ngoài rất xa.
Giọng Thần Hi khẽ khựng lại, nghĩ tới điều gì, than nhẹ một tiếng:
- Như thế xem ra, Trụ Thiên châu thật sự dồn hết thần lực.
- Thần lực duy nhất như vậy, ở tinh giới gì đều sẽ chỉ dùng cho bản thân, tuyệt đối không nguyện cấp cho người ngoài chút gì. Dùng cho người khác còn không lưu dư lực, ba phương thần vực, cũng chỉ có Trụ Thiên thần giới có lòng dạ này.
Một điểm này, Long hoàng cũng chấp nhận thật sâu:
- Đúng vậy, nhưng mà mặc dù chiến lực của tân sinh vượt xa đoán trước, nhưng còn xa không bằng lực lượng mà kiếp nạn Tà Anh đã hao tổn. Nếu như [Kiếp nạn phi hồng] mà đông thần vực lo lắng thật sự bùng nổ, sợ rằng... chẳng qua chỉ như muối bỏ biển.
Ánh mắt Thần Hi chuyển qua, nhẹ nhàng nói:
- Có lẽ, hành động lần này của Trụ Thiên thần giới chính là đang chờ mong có thể thúc sinh ra một nhân vật đủ để biến thành kỳ tích, ví dụ như... Vân Triệt.
Câu nói này khiến ánh mắt Long hoàng chấn động, sau đó chậm rãi gật đầu:
- Ngươi nói không sai.
Đúng vậy, Vân Triệt xứng với hai chữ “Kỳ tích”, nhưng đáng tiếc, lại cứ chỉ có hắn không thể tiến vào Trụ Thiên thần cảnh, còn táng thân dưới kiếp nạn Tà Anh.
- Trong những người kia, tu vi của người cao nhất là cảnh giới ra sao?
Thần Hi hỏi.
- Thần Chủ cấp bảy.
Long hoàng trả lời.
“...!” Thần Hi lập tức liếc mắt, trong mắt đẹp dưới bạch mang rõ ràng lóe lên chút ngạc nhiên thật sâu.
Long hoàng không hề ngoài ý muốn đối với phản ứng của Thần Hi:
- Ngươi không nghe lầm. Thật sự là Thần Chủ cấp bảy... ngoài truyền thừa đặc thù của Vương giới, Thần Chủ cấp bảy ba ngàn tuổi, quả nhiên là từ xưa đến nay chưa từng có. Hơn nữa... là hai người.
Thần Hi: “...”
Long hoàng tiếp tục nói:
- Hiện giờ, đông thần vực vì chuyện này mà sôi trào không nghỉ. Năm đó khi ta đi đông thần vực xem cuộc chiến đại hội huyền thần, Trụ Thiên đã từng nói, một thế hệ này của đông thần vực xuất hiện rất nhiều quái tài phá vỡ lịch sử, rất có thể là “Ứng kiếp mà sinh”.
- Rất nhiều câu từ khác của hắn cũng đều cho ta có một cảm giác, ở trong nhận thức của hắn “Kiếp nạn phi hồng” đều không phải là “Khả năng”, mà là “Tất nhiên”. Hơn nữa kiếp nạn Tà Anh đã bùng nổ... Có lẽ bốn chữ “Ứng kiếp mà sinh” theo như lời Trụ Thiên cũng không phải vô căn cứ.
Thần Hi nói nhỏ:
- Nếu như một ngày này thật sự đến, nhớ phải toàn lực trợ giúp đông thần vực, tuyệt đối không thể đứng nhìn lửa cháy.
Long hoàng gật đầu, sau đó nhìn Thần Hi, vô cùng trịnh trọng nói:
- Ta đã rõ. Ngươi yên tâm, cho dù tương lai phát sinh chuyện gì, cho dù kiếp nạn thật sự lan đến tây thần vực, ta cũng tuyệt đối không để cho bất cứ cái gì ảnh hưởng đến an bình nơi này.
Thần Hi cũng không đáp lại, thản nhiên nói:
- Đông thần vực nhiều lần phát sinh đại sự, ngươi cũng không cách nào yên tâm, thân là Long hoàng, lúc này lấy đại sự làm trọng, trước khi tất cả yên ổn, đừng thường xuyên đến đây.
- Ngươi đi đi.
- Ừm.
Long hoàng gật đầu, thân là hoàng của Long thần, chí tôn hỗn độn, ở trước mặt Thần Hi lại như hậu bối đang lĩnh giáo.
Hắn xoay người chuẩn bị rời đi... Nhưng ngay khi huyền khí của hắn hơi đổi, sắp phi thân lên, long mục đột nhiên nheo lại, bất ngờ quay về:
- Người nào ở đây!!
Hết quyển 13.
Sang quyển 14: Kiếp nạn phi hồng