.
._699__2" class="block_" lang="en">Trang 699# 2
Chương 1399: Mất mà được lại
- Thật tốt quá.
Nhìn dáng vẻ Vân Triệt kích động khó nhịn, hơi nước mờ mịt trong mắt Hòa Lăng, nhẹ nhàng lên tiếng.
Vân Triệt xoay người lại, nhìn Hòa Lăng, hắn đột nhiên nói:
- Hòa Lăng, ta nhất định đã hù đến ngươi đi?
“...” Hòa Lăng hơi cúi đầu, cuối cùng vẫn nói:
- Có một chút...
Ánh mắt của Vân Triệt nhu hòa mà chân thành:
- Ngươi yên tâm, Hắc Ám huyền lực chính là một loại lực lượng thuộc về ta nhưng không cách nào vặn vẹo được tính tình của ta. Ta biết ở thần giới có được Hắc Ám huyền lực có ý vị như thế nào. Cho nên ở chỗ có người khác, ta tuyệt đối sẽ không sử dụng lực lượng này, cũng vĩnh viễn không để cho bất cứ kẻ nào biết được ta có lực lượng này.
Hòa Lăng gật đầu, trong mắt tinh thuần không bụi bặm không vì Hắc Ám huyền lực của Vân Triệt mà có chút bài xích đối với hắn:
- Ừm. Ta đã đi theo chủ nhân lâu như vậy, đương nhiên biết chủ nhân không phải là ma nhân như trong truyền thuyết.
Vân Triệt lắc đầu mà cười:
- Có được Hắc Ám huyền lực là ma nhân... Dựa vào tiêu chuẩn này của thần giới, ta thật sự là một ma nhân. Ờ... nhưng mà coi như là bí mật lớn nhất của ta, tương lai nếu trở lại Long Thần giới, ngàn vạn lần đừng nói cho Thần Hi.
Thần Hi thân mang Quang Minh huyền lực, bài xích nhất không thể nghi ngờ là Hắc Ám huyền lực, nếu bị nàng biết được, hậu quả khó dự đoán.
Thần Hi sẽ muốn tiêu diệt hắn cũng không kỳ quái.
Hòa Lăng đáp ứng, ngẩng đầu lên, nhìn Vân Triệt:
- Ừm. Ngày đi theo chủ nhân, ta đã từng nói, cho dù tương lai chủ nhân đi hướng nào, thiện hay ác, sống hay chết, ta đều sẽ trọn đời đi theo, tuyệt đối không hối hận.
Vân Triệt mỉm cười, cũng nhìn vào ánh mắt nàng, nói từng câu từng chữ:
- Hòa Lăng, cũng cam đoan giống vậy, ta nói lại lần nữa, mối thù của ngươi, mối thù của Hòa Lâm, mối thù của vương tộc mộc linh các ngươi, ta nhất định sẽ báo cho ngươi... Không, là chúng ta cùng đi báo. Mối thù mà ngươi chấp nhất, cũng là mối thù ta chấp nhất.
“...” Hòa Lăng dùng sức gật đầu, hốc mắt hơi ướt át.
Vân Triệt nhìn thoáng qua Hồng nhi... Một cái liếc mắt này lại không nhịn được nhìn thật lâu, mới cuối cùng lấy lại ý thức, rời khỏi Thiên Độc châu.
Trong bóng tối, thiếu nữ dần dần tỉnh lại.
Nàng mở đôi mắt màu sắc rực rỡ ra, chung quanh phủ kín u minh bà la hoa tử quang trong suốt, nàng được vờn quanh trong minh quang màu tím, ngay cả tóc dài màu bạc sáng cũng bị nhiễm lên một tầng tím sáng.
Nàng chớp chớp mắt, sau đó cấp tốc chuyển mắt, giống như vội vàng tìm kiếm cái gì. Lúc này, bên tai nàng truyền đến giọng nói nàng muốn nghe:
- U nhi, ngươi đã tỉnh.
Vân Triệt ngồi ở bên người nàng, mỉm cười nói.
Thiếu nữ dùng đôi mắt màu sắc rực rỡ nhìn hắn, vẫn chớp cũng không chớp như trước.
Vân Triệt nói:
- Ta đoán u minh hoa này có khả năng trợ giúp ngươi khôi phục, nên đi hái một ít. Không biết ngươi có để ý không.
Đôi mắt nhiều màu của thiếu nữ khẽ động, nàng đứng dậy, ngón tay xinh xắn nhẹ nhàng điểm, nhất thời, cánh hoa âm u trải rộng chung quanh nàng nhẹ nhàng bay lên, sau đó bay về trong biển hoa âm u, ở trong ánh mắt kinh dị của Vân Triệt, những cánh hoa bị hái xuống lại bay hết trở lại nhánh cây, biến thành một gốc u minh bà la hoa hoàn hảo.
Vân Triệt nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
Ngón tay của thiếu nữ buông xuống, chuyển về bình tĩnh, như một búp bê sứ tinh thuần đẹp đẽ yên tĩnh nhu thuận đứng ở trước người Vân Triệt.
Cho dù là lần đầu tiên đến đây hay là lần này, cho tới bây giờ ánh mắt của nữ hài đều không chịu rời khỏi hắn. Vân Triệt không cách nào đọc hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt nàng, nhưng có thể cảm giác được nàng gần gũi... Nhất là, mới vừa rồi khi nàng tỉnh lại, hành động rõ ràng hơi bối rối kia chính là đang tìm hắn.
Bởi vì nàng quá mức cô tịch ở trong này, cho nên khát vọng có người khác làm bạn, hay là... chỉ bởi vì ta?
Nàng thế mà lại... gọi Hồng nhi trở về?
Hắc quang kia, kiếm ấn kia, còn có Hồng nhi vốn đã mất đi lại hoàn hảo tái hiện ở trong thế giới của hắn...
Rốt cuộc sao lại thế này?
Thân phận của nàng, lần trước nàng cho mình mầm mống hắc ám, còn có nguyên nhân nàng tồn tại ở thế giới này...
Sự tồn tại của U nhi vốn vô cùng thần bí và quỷ dị, trên thân thể nàng cũng có rất nhiều sương mù bí ẩn, nhưng nàng lại không nói được gì, ngay cả biểu đạt cơ bản nhất đều đặc biệt miễn cưỡng, khiến cho hắn không cách nào được đến đáp án.
Nhưng có một chuyện, Vân Triệt đã vô cùng tin tưởng.
Đó là... dung nhan của nàng và Hồng nhi giống nhau như đúc nhất định không phải là trùng hợp giống như lúc trước mà hắn cho là vậy!
- U nhi, cám ơn ngươi mang Hồng nhi về cho ta.
Vân Triệt hạ thấp người, đối mặt với nữ hài trước mắt, hắn thế mà lại không biết nên biểu đạt cảm kích của bản thân như thế nào, hắn ngẫm nghĩ, vẫn hỏi:
- Ngươi nhất định quen biết Hồng nhi... đúng không?
Lần trước hắn đã từng hỏi vấn đề này, mà cho dù là nàng hay là Hồng nhi đều cho hắn câu trả lời phủ định.
Còn lần này...
U nhi vẫn lắc đầu.
“...” Vân Triệt ngạc nhiên thật lâu.
Lần trước, Hồng nhi không theo triệu hồi của hắn mà đột nhiên xuất hiện, còn đột nhiên gào khóc khi đối mặt với U nhi, nhưng lại nói không biết vì sao mình lại khóc, còn không biết U nhi là ai. Một lần này, kiếm ấn màu đen, Hồng nhi trở về, không hề nghi ngờ là vì U nhi... Nhưng U nhi vẫn không biết Hồng nhi là ai?
Chẳng lẽ tất cả chính là xuất phát từ bản năng nào đó mà chính bản thân các nàng cũng không biết?
Vân Triệt mỉm cười nói:
- Được rồi, không sao. Vừa rồi ngươi ngủ thật lâu, hiện giờ nhất định thật suy yếu, nghỉ ngơi thật tốt một thời gian ngắn trong biển hoa âm u mà ngươi thích nhất, hồn thể của ngươi ngàn vạn lần không thể bị hao tổn.
Năm đó, Mạt Lỵ không chỉ một lần nói cho hắn rằng hồn thể bị hao tổn, muốn phục hồi lại còn khó hơn lên trời.
- Ta cần phải trở về.
Nói xong câu đó, hắn thấy bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ vội vàng chìa ra, chạm vào góc áo của hắn.
Giọng nói của Vân Triệt càng thêm mềm đi, an ủi:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi. Lần sau khi tới đây, cam đoan sẽ không cách xa lâu như vậy. Ừm... như vậy đi, về sau, cách mỗi tháng ta sẽ đến thăm ngươi một lần, có được không?
“...” Đôi mắt nhiều màu của U nhi chớp cũng không chớp nhìn hắn, sau đó cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
- Đáng tiếc, ngươi không thể rời khỏi đây, bằng không, ta ngược lại thật sự muốn dẫn ngươi theo bên người, luôn luôn chiếu khán ngươi.
Vân Triệt đưa tay, nhẹ nhàng chạm lên hồn ảnh của nàng. Câu nói này hắn phát ra từ trong nội tâm, không chỉ bởi vì U nhi đã từng cứu hắn, cứu Hồng nhi, càng bởi vì cảm giác thân cận thật vi diệu, rất khó hình dung này, cùng với... cảm giác muốn che chở nàng.
Tạm biệt U nhi, Vân Triệt một đường đi tới phía trước trong thế giới hắc ám, rời khỏi thế giới hắc ám, rời khỏi Tuyệt Vân vực sâu, trong ánh sáng đã lâu không gặp về tới bên bờ Tuyệt Vân nhai.
Tiếng huyền thú thét lên, khí tức bạo loạn, trong không khí thậm chí mơ hồ tuyền đến mùi máu tanh nhàn nhạt.
Thương Vân đại lục hiện giờ có lẽ còn đáng sợ hơn thế giới hắc ám của Tuyệt Vân vực sâu.
Vân Triệt không lập tức rời đi, thần thức của hắn phóng thích ra, trùm về bốn phía, sau trầm mặc đáng kể, cuối cùng hắn phi thân lên, trên người lóng lánh lên huyền quang thuần trắng dần dần nồng đậm.
- Chủ nhân, ngươi muốn “Tinh lọc” nơi này sao?
Hòa Lăng hỏi, trong giọng nói mang theo một chút bất an. Bởi vì nàng biết phóng thích ra Quang Minh huyền lực loại lực lượng cực kỳ đặc thù này sẽ có nguy hiểm bại lộ... Tuy rằng xác suất có người của thần giới ở gần đây cực thấp, nhưng với trạng thái trước mắt của Vân Triệt, hậu quả bại lộ quá mức nghiêm trọng, nguy cơ có khả năng gì đều không nên thoáng chạm vào.
Vân Triệt bình tĩnh nói:
- Nơi này dù sao từng trải qua cuộc đời của ta. Tuy rằng ta không có vướng bận gì đối với nơi này, nhưng không thể ngồi yên không để ý đến.
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ thu nhỏ phạm vi lực lượng, tinh lọc từng nơi một. Tuy rằng chưa diệt được căn nguyên, yên bình sẽ không kéo dài lâu lắm, nhưng mà... xem như đây là chuyện cuối cùng mà ta làm cho Thương Vân đại lục đi.
Giọng nói vừa dứt, Quang Minh huyền quang đã từ trên không trung chiếu xuống, bao phủ về phía đại lục đã hóa thành nơi tai họa.
Như lời hắn nói, hắn dốc khả năng thu nhỏ phạm vi tinh lọc, do đó sẽ không phóng xuất ra khí tức thần đạo và Quang Minh huyền lực quá mức mãnh liệt, hắn không ngừng thuấn thân ở trên không Thương Vân đại lục, trọn vẹn hơn chục lần chuyển dời không gian khoảng cách dài, hơn chục lần phóng thích quang minh, cuối cùng chiếu Quang Minh huyền quang khắp Thương Vân đại lục.
Tới gần cả hải vực.
Làm xong chuyện này, trong lòng Vân Triệt dễ dàng hơn rất nhiều. Đó chính là trả lại nợ máu đầm đìa đã phạm phải ở nơi này năm đó.
Tuy rằng... bởi vì Luân Hồi kính mà bánh xe thời gian của Thương Vân đại lục đã xảy ra thay đổi, “Nợ máu” này cũng được xóa đi, biến thành “Chưa từng phát sinh”. Nhưng chỉ xóa đi ở Thương Vân đại lục, lại vĩnh viễn không có khả năng bị xóa đi ở trong lòng Vân Triệt.
Tiếng huyền thú rít gào rõ ràng yếu đi rất nhiều, hung lệ di động trong không khí rõ ràng đã rút đi, sau này Thương Vân đại lục lại như thế nào, Vân Triệt không cách nào đoán trước được. Nhưng mà, lần sau khi quay về đây thăm U nhi, nói không chừng hắn còn có thể tinh lọc thêm một lần.
Sau khi làm xong tất cả, Vân Triệt quay mặt về hướng tây, chuẩn bị rời đi.
Mà lúc này trước mắt hắn đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ, hiện ra bóng dáng linh hoạt tinh xảo của Hồng nhi.
Nàng vừa ra tới đã ngáp một cái thật dài, thắt lưng nho nhỏ cũng dùng sức duỗi ra:
- Wow... đói! Thật đói! Chủ nhân, người ta sắp chết đói rồi, còn không nhanh chóng đưa đồ ăn đến cho người ta đi!
- Ùng ục...
Nàng vừa nói xong, cái bụng liền vô cùng phối hợp vang lên.
- Hồng nhi...
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của nàng, nghe giọng nói linh hoạt kỳ ảo dễ nghe lại quá mức quen thuộc của nàng, trong lòng Vân Triệt hiện lên gợn sóng, tiến lên trước một bước, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực
- Ngươi trở về thì tốt rồi, ta còn tưởng rằng...
Hắn còn chưa nói xong lời nói động tình, Hồng nhi đã “Vụt” phát tránh thoát khỏi trong lòng hắn, hai tay nhỏ bé sờ bụng, bất mãn một trận kêu lên:
- Hu... người ta đã sắp chết đói rồi, ngươi còn chỉ nghĩ đến ôm người ta... lấy đồ ăn ra nhanh lên đi! Nhanh lên nhanh lên nhanh lên nhanh lên đi!
- Hơ... được được được.
Vân Triệt vội vàng gật đầu, tay vừa nắm, lấy ra mấy khối tử mạch thần tinh nhỏ, nhưng không đợi hắn đưa cho Hồng nhi, trước mắt đã lóe lên hồng quang, tử mạch thần tinh xuất hiện ở trong tay Hồng nhi, bị nàng nhét vào trong miệng giống như kẹo đậu, cắn vang lên “Rắc rắc”.
Tay Vân Triệt lại nắm, lấy ra một thanh trường kiếm phóng thích ra khí tức hàn băng... Lần này, ngay cả bóng kiếm Vân Triệt cũng không thấy rõ ràng, đã bị Hồng nhi lấy tốc độ nhanh đến dọa người túm lấy, răng khểnh nhọn hoắt cắn lên trên lưỡi kiếm, vang lên từng trận rắc rắc, thân kiếm vốn băng hàn không tỳ vết nhiều thêm một lỗ hổng rất lớn hình răng nanh.
Vân Triệt đã sớm thấy nhưng không thể trách, đổi lại bất kỳ là ai khác đoán chừng đều sẽ bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ rớt cằm.
Hồng nhi ôm băng kiếm điên cuồng ăn ở đó, khuôn mặt hạnh phúc và thỏa mãn, không hề nói ra chuyện nàng vẫn “Yên lặng” trong khoảng thời gian này, Vân Triệt đứng ở bên cạnh, yên lặng nhìn nàng, vẫn luôn đợi nàng ăn trọn cả thanh kiếm xong, thỏa mãn vỗ vỗ bụng nhỏ không hề phồng lên, mới mỉm cười nói:
- Hồng nhi, trong khoảng thời gian này ngươi đều đang ngủ sao?
Hồng nhi ợ lên no nên, tinh thần sáng láng nói:
- Đương nhiên rồi. Hồng nhi thích nhất chính là ngủ.
Vân Triệt trợn trừng mắt nhìn:
- Ờ... ngươi sẽ không phải quên mất... chuyện gì đã từng phát sinh trước đó chứ?
Hồng nhi chớp chớp đôi mắt màu son:
- Hả? Chủ nhân đang nói cái gì? Thật khó hiểu mà.
- Chính là... Tinh Thần giới, ta bị người giết chết, ngươi cũng đi theo... hả, ngươi đều đã quên?
Vân Triệt thử thăm dò nói. Sau khi Hòa Lăng “Thức tỉnh”, trong kích động với nghĩ lại mà sợ ôm hắn khóc lớn một trận, còn Hồng nhi... Nàng má nó lại giống như không có chuyện gì xảy ra!
Đầu Hồng nhi nghiêng sang, cười tủm tỉm nói:
- À, đương nhiên không quên rồi, người ta cũng không phải ngu ngốc giống như chủ nhân. Nhưng mà hiện giờ chủ nhân tốt đẹp, Hồng nhi cũng tốt đẹp, còn có đồ ăn ngon, cho nên đã không có liên quan gì rồi, vì sao chủ nhân lại muốn nhắc tới chuyện này chứ?
“~!@#$%...” Lúc này Vân Triệt mới hồi tưởng lại, cho tới bây giờ mạch não và phương thức suy nghĩ của Hồng nhi đều không thuộc về nhân loại bình thường, hắn nhếch miệng, vô lực nói:
- Vậy ngày đó ngươi khóc kêu nói, chỉ cần chủ nhân ta có thể bình yên vô sự, về sau ngươi sẽ ngoan ngoãn, cái gì đều nghe theo lời của ta, không bao giờ tùy hứng và nóng nảy lung tung... Ừm, ngươi khẳng định không quên những lời này đi nhỉ?
Hồng nhi cắn cắn ngón tay, sau đó mi nhỏ khẽ cong:
- Chài? Bởi vì vừa rồi đói quá, cho nên hoàn toàn quên rồi, hi hi.
- Ta... đã... biết... mà.
Vân Triệt vô lực cắn răng.
Hồng nhi vẫn duy trì mi nhỏ khẽ cong, gò má phấn nộn nứt ra rặng mây đỏ giống như lúc ban đầu:
- Đúng rồi, còn có một bí mật muốn nói cho chủ nhân, sau khi cảm thấy ngủ thật dài thật dài, hình như Hồng nhi thích chủ nhân hơn á.
Thân thể nàng đột nhiên lơ lửng lên trước, dùng môi nàng vừa mới ăn kiếm nhưng lại mềm mại lạ thường dùng sức lướt lên trên gò má Vân Triệt, sau đó trong vui cười hóa thành một đường hồng quang, biến mất trong kiếm ấn trên mu bàn tay của Vân Triệt.
“...” Vân Triệt không tự kiềm chế được chạm lên gò má mình, sau đó lắc đầu mà cười:
- Tiểu nha đầu này, học với ai...