.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1397" class="block_" lang="en">Trang 699# 1
Chương 1398: U nhi (hạ)
Vân Triệt giơ tay lên, phất lên trong bóng đêm:
- Khí tức nơi này xuất hiện biến hóa rất lớn, ngươi nhất định cảm giác được. Thật ra không chỉ nơi này, thế giới bên ngoài đã xảy ra biến hóa nào đó, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.
“...” Thiếu nữ mắt kỳ dị lẳng lặng nghe, nàng không có thân thể, kể cả hồn thể đều không trọn vẹn, không có năng lực nói chuyện, cũng không có năng lực biểu đạt tình cảm.
- Lần trước khi tới đây, ngươi chẳng những không cách nào rời khỏi thế giới hắc ám, chắc cũng ít khi rời khỏi biển hoa âm u này đi.
Vân Triệt mỉm cười nói, không biết nàng thích u minh bà la hoa này hay là hình thái của nàng không cách nào rời khỏi chúng được lâu... đại khái vế sau chiếm đa số đi, dù sao không cách nào tưởng tượng năm tháng dài lâu, thứ thích nữa cũng sẽ chán ghét.
Trả lời hắn đương nhiên chỉ có trầm mặc tối đen và đôi mắt thiếu nữ như lưu ly nhiều màu nhưng không hề có thần thái.
Vân Triệt nhìn nữ hài, giọng nói đặc biệt nhu hòa:
- Có lẽ, ngươi thật sự đã quen, khả năng cũng rất thích hắc ám. Nhưng tịch mịch đều là thứ đáng sợ đối với bất cứ sinh linh nào ngươi lại chỉ có thể một mình ở đây, khiến cho người ta rất đau lòng... Những năm này, sở dĩ ta không thể tới thăm ngươi là bởi vì ta đi một thế giới khác, sau khi trở về đã mất đi lực lượng, cho đến mấy ngày trước mới khôi phục... Chính là đã lấy thiên phú vĩnh viễn mất đi của nữ nhi ta làm giá cao... Haizzz.
- Nghe đến đây, ngươi nhất định cũng cảm thấy ta là phụ thân thật kém, thật thất bại đi.
Vân Triệt chua xót mà cười, những ngày này, hắn biểu hiện như thường ở trước mặt đám người Vân Vô Tâm, còn càng ngày càng thêm thoải mái, nhưng mà, thân là phụ thân, áy náy thật sâu này, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không có khả năng giải thoát... Có lẽ cả đời cũng không thể.
“...” Thiếu nữ nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt yêu dị chớp cũng không chớp nhìn hắn, từ đầu đến cuối cũng không chịu lệch đi dù trong nháy mắt.
Trên mặt Vân Triệt lại một lần nữa hiện lên nụ cười:
- Ta cam đoan với ngươi, về sau ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi.
Cánh môi thiếu nữ nhẹ nhàng mở ra, bàn tay nhỏ nhắn trắng sáng nâng lên, nhẹ nhàng chạm lên trên ngực Vân Triệt... lại chỉ có thể xuyên qua.
Nhưng đã đủ để cho Vân Triệt cảm nhận được rõ ràng thứ mà nàng muốn biểu đạt... nàng đang vì lời nói của hắn mà vui vẻ.
Đây là một cảm giác thật vi diệu... rõ ràng không hề hoàn toàn biết gì về đối phương, gặp mặt chẳng qua chỉ có một lần, nhưng luôn có cảm giác thân cận không cách nào nói rõ.
- Đúng rồi, ngươi biết ta tên Vân Triệt, nhưng ta còn không biết tên của ngươi.
Vân Triệt nói xong, đối mặt với đôi tròng mắt yêu dị mê man của thiếu nữ, hắn ngẫm nghĩ, hỏi rất nhẹ:
- Ngươi còn nhớ rõ tên của mình không?
“...” Thiếu nữ lắc đầu.
Vân Triệt gật đầu:
- Oh... vậy... ta đặt cho ngươi một cái tên có được không?
“...” Thiếu nữ hơi ngẩn ra, sau đó thật ngoan ngoãn gật đầu.
Vân Triệt nhìn lên trên người thiếu nữ, sau đó mỉm cười nói:
- Ta nghĩ... phương thức tồn tại của ngươi là u hồn, thân ở u ám, nằm trong âm u, về sau ta gọi ngươi là “U nhi”, có được không?
“...” Bàn tay nhỏ nhắn tràn đầy ánh sáng tinh thuần của thiếu nữ chìa về phía Vân Triệt, giống như nỗ lực muốn chạm vào hắn, sắc thái trong hai tròng mắt trở nên càng thêm sáng rực.
Nàng gật đầu, mái tóc dài màu bạc nhẹ nhàng bay lượn. Vân Triệt cảm giác được, nàng rất vui vẻ, không biết vì thích cái tên này hay là vì thích hắn đặt tên cho nàng.
- Được, U nhi... U nhi. Ừm, cảm giác phù hợp với ngươi.
Vân Triệt kêu lên hai tiếng, nhìn gò má và đôi mắt của nữ hài... Ánh mắt của hắn dần dần mông lung, bóng dáng thiếu nữ có dung nhan giống với nàng, nhưng đôi tròng mắt màu đỏ, mái tóc dài màu đỏ, thần thái vĩnh viễn phấn khỏi hiện lên nơi chỗ sâu trong tâm hải của hắn.
.....
“Cung váy màu đỏ, tóc màu đỏ, ánh mắt màu đỏ... Mà chính ngươi cũng nói thích màu đỏ nhất... ừm... vậy gọi Hồng nhi đi!”
“Hồng nhi... Hồng nhi... Hồng nhi... Hồng nhi... về sau ta đây gọi là Hồng nhi... hì hì! Ta có tên nha! Hồng nhi Hồng nhi... về sau không được gọi ta là tiểu muội muội, tiểu nha đầu, ngay cả tiểu mỹ nữ cũng không thể gọi, chỉ có thể gọi là Hồng nhi!”
....
Khẽ lắc đầu, nỗ lực tán đi dáng vẻ thần thái sáng láng trong đầu, nhưng lập tức, lúc sau cùng ở Tinh Thần giới, nàng hiện thân bên người mình, dáng vẻ gào khóc lại hiện lên rõ ràng... trầm trọng trong lòng cũng thật lâu không cách nào buông lỏng.
Hắn không tự chủ nói ra khỏi miệng:
- Ngươi có còn nhớ rõ... nữ hài có dáng dấp rất giống ngươi, có ánh mắt màu đỏ rất xinh đẹp với mái tóc màu đỏ không? Năm đó, một lão nhân chỉ còn hồn thể không trọn vẹn giống như ngươi phó thác nàng và thái cổ huyền chu cho ta, khi Mạt Lỵ rời đi cũng dặn ta nhất định phải chiếu cố tốt cho nàng... những năm này, nàng một tấc không rời ở bên cạnh ta, không chỉ là đồng bọn cho ta lực lượng cường đại, càng là Hồng nhi quan trọng nhất của ta... Nhưng mà...
Hắn lắc lắc đầu, ánh mắt càng thêm mê ly. Trong khoảng thời gian này tới nay, hắn luôn nỗ lực không nghĩ tới chuyện về Hồng nhi nữa, nhưng nhìn U nhi có khuôn mặt giống với nàng như đúc, đau đớn luôn bị hắn nỗ lực ẩn sâu không cách nào không bị khơi lên:
- Ta luôn luôn... vẫn là tai tinh đáng giận, rõ ràng muốn bảo hộ bọn họ như vậy, lại hại từng người ở bên cạnh.
U nhi: “...”
Thoáng hoàn hồn, Vân Triệt miễn cưỡng cười:
- Ta tới thăm ngươi, không nghĩ tới lại nói rất nhiều chuyện không vui với ngươi. Ta nghĩ... Ừm! Lần sau khi tới, ta sẽ mang lễ vật tới cho ngươi, chính là không biết ngươi có thích không.
Lúc nói chuyện, trong lòng Vân Triệt đã có tính toán. Lần sau trước khi đến hắn sẽ dặn Hắc Nguyệt thương hội chuẩn bị cho hắn một ít huyền ảnh thạch khắc ấn, để U nhi có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, cũng có thể thoáng xua tan đi cô tịch của nàng.
“...” Cánh môi U nhi nhẹ nhàng mở ra, sau đó lại thử chìa ta, chính là một lần này nàng không phải đưa về phía ngực Vân Triệt mà đưa về phía tay trái của hắn.
Bàn tay trong suốt chạm đến bàn tay Vân Triệt, không hề nghi ngờ lại xuyên qua, sau đó, ngón tay nàng lưu lại trên mu bàn tay của Vân Triệt.
- U nhi?
Ánh mắt Vân Triệt nhìn xuống, không dời tay trái đi, nhưng trên mặt lộ ra nghi vấn.
Hắn vừa dứt lời, trên ngón tay của U nhi đột nhiên lóe lên một luồng hắc mang u ám.
Thế giới vốn tử quang trong suốt chính là lập tức trở nên u ám không ánh sáng khi luồng hắc mang này xuất hiện... U minh bà la hoa phóng thích ra cũng không phải là quang mang bình thường mà là một quang mang nhiếp hồn có lực xuyên thấu rất mạnh, vả lại nơi này không phải chỉ có một gốc hai gốc, mà là một mảnh biển hoa âm u khổng lồ...
Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả tử mang âm u bị cắn nuốt toàn bộ!
Vân Triệt biến sắc, vừa định lên tiếng, đột nhiên phát hiện, dưới hắc mang ở đầu ngón tay U nhi, trên mu bàn tay trái của mình lại chậm rãi hiện lên một kiếm ấn.
“...!!” Một màn này để cho hắn lập tức thất thanh, thân thể chợt run lên.
Vì kiếm ấn này, hình dạng này... rõ ràng giống với kiếm ấn của Kiếp Thiên Tru Ma kiếm do Hồng nhi biến thành như đúc!
Kiếm ấn mà sau khi hắn khôi phục lực lượng cũng không hiện lên, hắn cho rằng đã vĩnh viễn chôn diệt!
Nhưng khác biệt chính là, kiếm ấn vốn có màu đỏ thắm giống như ánh mắt, tóc dài của Hồng nhi, nhưng giờ phút này lại hiện ra là một kiếm ấn màu tối đen, dưới ngón tay nhỏ nhắn của U nhi, kiếm ấn mơ hồ dần dần trở nên ngưng thực, sáng rọi cũng dần dần thâm thúy, cho đến u ám giống như hắc mang trên đầu ngón tay của U nhi.
- Đây... là?
Vân Triệt không dám dù chỉ một cử động nhỏ, hai mắt đã trừng đến lớn nhất.
Thiếu nữ không tiếng động, hắc mang ở đầu ngón tay vẫn tiếp tục trong vài giây, cuối cùng chậm rãi nhạt đi, ngón tay nàng rời khỏi mu bàn tay của Vân Triệt... Mà trên mu bàn tay của Vân Triệt ấn ký vô cùng rõ ràng một kiếm ấn tối đen.
Thân hình bé bỏng của U nhi nhẹ nhàng run run, sau đó, bóng dáng lại xuất hiện mông lung trong khoảnh khắc... gương mặt cũng trắng hơn lúc trước vài phần.
Ánh mắt dừng lại hồi lâu trên kiếm ấn màu đen hiện lên nơi mu bàn tay, ánh mắt hắn chuyển qua, vừa định hỏi, liếc nhìn trạng thái của U nhi, trong lòng chợt cả kinh, lại không hỏi cái gì nữa, vội vàng nói:
- U nhi, ngươi... có sao không?
“...” Thiếu nữ nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó, đôi mắt nhiều màu của nàng chậm rãi nhắm lại, lại nhắm lại... Nàng thử giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn phải hoàn toàn khép kín, thân thể cũng chậm rãi mềm nhũn ngã xuống đi theo tóc dài màu bạc đổ xuống.
- U nhi!
Vân Triệt tiến lên trước, muốn ôm chặt nàng... lại chỉ có thể vô lực chạm đến một mảnh hư ảo.
Nàng lẳng lặng nằm trên mảnh đất lạnh như băng, rơi vào trong ngủ say vô lực. Tuy rằng nàng chỉ là một tàn hồn không biết tồn tại bao lâu, nhưng Vân Triệt vẫn cảm thấy được rõ ràng nàng đang suy yếu.
Vân Triệt nhất thời luống cuống tay chân, hắn chuyển mắt nhìn thoáng qua kiếm ấn trên mu bàn tay... Thật hiển nhiên, vì kiếm ấn này, hồn lực của nàng tiêu hao cực kỳ to lớn, chính là hắn không biết U nhi đã làm gì với hắn, kiếm ấn màu tối đen này có ngoại hình cực giống với kiếm ấn của Hồng nhi lại có ý vị như thế nào.
Ngay khi hắn kinh nghi không thôi, trên mu bàn tay, hắc mang của kiếm ấn đột nhiên không tiếng động bắt đầu tiêu tán, trong tiêu tán dần dần nhạt đi... mà thay vào đó, chính là lóe lên... quang mang màu son càng ngày càng đậm!
Ánh mắt Vân Triệt ngớ ra, không có cách nào dời đi.
Hắc mang tiêu tán, hồng quang hiện ra... Đến cuối cùng, giống như bị lột đi vỏ ngoài màu đen, hoàn chỉnh hiện ra kiếm ấn màu son thuộc về Hồng nhi, thuộc về Kiếp Thiên Tru Ma kiếm mà Vân Triệt đã quá quen thuộc!
Lúc này, trong tâm hồn hắn truyền đến tiếng gọi ầm ĩ vô cùng kích động của Hòa Lăng:
- Chủ nhân... Hồng nhi, là Hồng nhi!
Trái tim như bị thứ gì vô hình kịch liệt va chạm, chấn động không thôi, Vân Triệt cấp tốc ngưng thần, nhắm mắt lại, ý thức chìm vào trong Thiên Độc châu.
Thế giới của Thiên Độc châu xanh biếc tinh thuần. Hòa Lăng xinh xắn đứng đó, mà trước người nàng, một thiếu nữ mặc cung váy màu đỏ đang rúc người, gối lên tóc dài màu đỏ của mình mà ngủ yên, nàng ngủ rất say, rất thơm ngọt, tiếng kêu kích động như vậy của Hòa Lăng mà không đánh thức được nàng.
- Hồng... nhi...
Vân Triệt đứng ngây ra ở đó, khẽ lẩm bẩm một tiếng, như ở trong mộng.
Là Hồng nhi, rõ ràng là Hồng nhi. Kiếm ấn thuộc về nàng một lần nữa xuất hiện ở trên người hắn, bóng dáng của nàng cũng một lần nữa xuất hiện ở Thiên Độc châu, một lần nữa về tới bên trong thế giới của hắn.
Lỗ hổng vĩ đại trong linh hồn, trái tim được vá lại, trong lòng Vân Triệt rung động không lời nào có thể diễn tả được, hắn thở mạnh ra một hơi thật sâu, xác nhận tất cả cũng không phải hư ảo, sau đó đi đến gần Hồng nhi, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại linh lung của nàng, đặt lên trên giường nhỏ mà bình thường nàng thích làm tổ đi ngủ nhất.
Nàng ngủ thật sự rất say, bị Vân Triệt ôm lấy như vậy, trong môi nàng phát ra tiếng thở rất nhẹ nhưng không tỉnh ại, chỉ có tiếng ngáy đều đều đáng yêu.
Hai chuyện tốt đẹp nhất trên đời, một chuyện là một phen sợ bóng sợ gió, một chuyện là mất mà được lại.
Hồng nhi là kiếm của hắn, nhưng cũng là Hồng nhi của hắn. Mỗi thời mỗi khắc nàng đều ở trong thế giới của hắn, hắn vốn tưởng rằng Hồng nhi mệnh hồn tương liên với mình vĩnh viễn đều sẽ không rời khỏi hắn, hắn đã sớm quen với sự tồn tại của nàng, cũng trong lúc vô hình ỷ lại vào sự tồn tại của nàng.
Mà cho đến khi mất đi, hắn mới vô cùng rõ ràng biết được, Hồng nhi đã sớm trở thành một phần không thể thiếu rời trong sinh mệnh của hắn.
Giờ phút này mất đi mà được lại... ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hồng nhi, cảm xúc mềm mại như ngọc kia không thể nghi ngờ là tốt đẹp không thể dùng lời lẽ nào để hình dung, như mộng như ảo.