Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1395 - Chương 1397: U Nhi (Thượng)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1396" class="block_" lang="en">Trang 698# 2

 

 

 

Chương 1397: U nhi (thượng)



Sau suy nghĩ lâu dài, chân mày của Vân Triệt không tự chủ đã nhíu chặt lại... hắn mơ hồ đoán được điều gì.

Ma khí của Tuyệt Vân vực sâu tràn ra ngoài rất có thể không phải là nguyên nhân khiến cho huyền thú náo động, mà giống như huyền thú náo động, là kết quả của “Nguyên nhân nào đó” tạo nên.

Thần thức phóng thích, sau khi xác nhận khu vực chung quanh cũng không có sinh linh tới gần, hai tay hắn chìa ra, Hắc Ám huyền lực trong huyền mạch với ma nguyên châu đồng thời phóng thích, đôi mắt của hắn nhất thời biến thành màu tối đen, ở trong vực sâu cực kỳ tối đen không ánh sáng lóe lên hắc mang cực kỳ quỷ dị.

Toàn thân của hắn cũng quấn lấy một tầng hắc khí nồng đậm.

Hắc Ám huyền khí sẽ phóng thích ra lượng lớn cảm xúc tiêu cực, thậm chí vặn vẹo tâm hồn, Vân Triệt biết rõ ràng một điểm này. Nhưng hắn có năng lực khống chế hoàn toàn đối với Hắc Ám huyền khí, ảnh hưởng này ở trong phạm vi hắn có thể khống chế được, hắn nhíu mày, Hắc Ám huyền khí phóng thích đến mức độ tận cùng che phủ lên thế giới hắc ám ở bên dưới.

Kết giới này do lực lượng hắc ám thuần túy đúc thành, cũng chỉ có Hắc Ám huyền lực mới có thể chữa trị, bằng không năm đó Mạt Lỵ đã chữa trị. Vân Triệt khi đó không làm được, nhưng hiện giờ có lực lượng ở cấp bậc Thần Vương, hắn đã có thể miễn cưỡng làm được.

Vân Triệt tĩnh tâm ngưng thần, Hắc Ám huyền khí cấp tốc dung nhập vào trong kết giới hắc ám, phủ kín chỗ nó thả lỏng...

Hắc Ám huyền lực, tuy rằng hắn ở thần giới chỉ có bốn năm ngắn ngủi, nhưng đã rõ ràng biết được đây là lực lượng cấm kỵ cỡ nào ở ba thần vực đông, tây, nam. Cuộc chiến phong thần, phản ứng của toàn trường sau khi Duy Hận bùng nổ Hắc Ám huyền lực, hắn đều nhớ được rõ ràng mỗi một màn.

Nói không hề khoa trương chút nào, “Ma nhân” có được Hắc Ám huyền lực, ở trong nhận thức của ba phương thần vực đều là dị đoan người thần cùng căm phẫn, trời đất không tha, nếu gặp được phải không tiếc tất cả tru sát!

Cho nên, trong bốn năm hắn ở thần giới, tuy rằng đã từng trải qua mấy lần hiểm cảnh tuyệt cảnh, nhưng lại chưa bao giờ dám sử dụng đến Hắc Ám huyền lực.

Cho dù cuối cùng cưỡng ép mở ra bỉ ngạn tu la ở Tinh Thần giới, đặt mình vào cảnh giới chắc chắn phải chết cũng không sử dụng chút nào. Bởi vì hắn sợ bản thân trở thành “Ma nhân” trong mắt thế nhân, sau đó bị Thần Hi, bị Mộc Huyền Âm... bị tất cả người chân chính quan tâm đến hắn bài xích chán ghét, càng sợ sau đó họa đến Ngâm Tuyết giới.

Nhưng mà hắn nằm mơ đều không thể nghĩ đến, dáng vẻ giờ phút này toàn thân bao phủ hắc quang, toàn lực phóng thích ra Hắc Ám huyền khí của hắn đã bị một người hoàn hoàn chỉnh chỉnh, rành mạch nhìn vào trong mắt.

Đến cảnh giới của Mộc Huyền Âm, hắc ám đã vốn không cách nào ngăn trở được thị lực. Mà lúc này nàng lại cách Vân Triệt rất gần, xa không đến trăm trượng, đều có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một biểu cảm, mỗi một ánh mắt thay đổi trong nháy mắt của hắn.

Chứ đừng nói đến Hắc Ám huyền quang còn thâm thúy hơn đêm tối trước bình minh.

Đôi mắt của Mộc Huyền Âm co rút lại, hơn nữa kéo dài thật lâu, đôi băng mâu hoàn toàn bị hắc quang trên người Vân Triệt tràn ngập... Nàng biết đây là cái gì, bởi vì cả đời này nàng từng giết rất nhiều ma nhân, không chỉ từng một lần tiếp xúc với Hắc Ám huyền lực...

Nhưng chưa từng thấy Hắc Ám huyền lực thuần túy đến mức độ như vậy.

Mộc Huyền Âm không nhúc nhích thật lâu, từ đôi mắt đến khí tức cả người giống như triệt để bị khựng lại. Thế giới cũng yên tĩnh đến đáng sợ, mỗi một giây trôi đi đều trở nên vô cùng dài lâu.

Hắc Ám huyền khí vẫn toàn lực phóng thích như trước, trên trán của Vân Triệt bắt đầu xuất hiện mồ hôi li ti, vào lúc này hắn đột nhiên nghĩ đến: Bốn người đến từ thần giới kia, rất có thể khi bọn họ đi ngang qua Lam Cực tinh, vừa khéo tới gần phương hướng của Thương Vân đại lục, cảm nhận được ma khí tràn ra từ Tuyệt Vân vực sâu, do đó mới có thể hạ xuống Lam Cực tinh.

Nhưng mà... vì sao bọn họ lại đi đến hạ giới? Khí tức của hạ giới chẳng những mỏng manh, hơn nữa không sạch sẽ như thần giới, lưu lại lâu còn có thể sẽ có khả năng làm vẩn đục nguyên khí với huyền khí ở mức độ nào đó, chẳng những không hề có ưu việt đối với tu luyện, còn có thể rút ngắn tuổi thọ.

Những huyền giả từ hạ giới “Phi thăng” lên thần giới đều hiếm có ai nguyện ý quay lại hạ giới. Vì sao mấy người kia lại tới đây? Không thể nào vì lịch lãm đi?

Nửa canh giờ đi qua...

Một canh giờ trôi qua...

Hắc quang trên người Vân Triệt cuối cùng nhạt đi, sau đó biến mất. Hắn mở to mắt, đưa tay lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm thật dài.

Đây là kết giới lưu lại từ thời đại chư thần, hắn thân đã mang lực lượng cấp bậc Thần Vương cũng chỉ có thể chữa trị kém cỏi nhất, muốn khôi phục đến trạng thái hoàn chỉnh là tuyệt đối không có khả năng.

Mà chữa trị kém cỏi như vậy tự nhiên không thể kéo dài lâu lắm, nếu không muốn cho ma khí tràn ra ngoài, về sau thường cách một đoạn thời gian, hắn đều cần đến đây chữa trị một lần.

Lúc này, động tác của hắn đột nhiên hơi chậm lại, chợt ngẩng đầu nhìn lên trên không.

Nơi này tới gần dưới đáy Tuyệt Vân vực sâu, cho dù ở phương hướng nào đều chỉ có hắc ám triệt để. Nơi ánh mắt Vân Triệt nhìn tới không hề có bất cứ sự vật với khí tức nào, chỉ có hắc ám.

Vân Triệt thu hồi ánh mắt, tự giễu cười cười.

Phong tỏa ma khí hắc ám tràn ra ngoài, hắn không rời đi như vậy, mà lại hạ xuống, thân thể trực tiếp xuyên qua kết giới, rơi vào thế giới hắc ám ở bên dưới.

Trên không Tuyệt Vân nhai, tiên ảnh của Mộc Huyền Âm chậm rãi hiện ra, vẫn một thân váy xanh, rét lạnh không nhuốm bụi trần.

Nàng nhắm mắt lại, bộ ngực cao ngất phập phồng lên xuống với biên độ vô cùng kịch liệt, hồi lâu đều không thể bình tĩnh...

Trọn vẹn sau nửa khắc đồng hồ, nàng thu hồi ánh mắt, bóng dáng lóe lên, rời đi xa xa.

Chính là khí tức trên người nàng trở nên vô cùng hỗn loạn.

Trước khi rời đi, ánh mắt của nàng vẫn nhìn lướt qua ngôi sao màu đỏ trên bầu trời phía đông.

Một năm trước, nàng chỉ nhìn thấy được ngôi sao màu đỏ này ở Lam Cực tinh.

Bắt đầu từ nửa năm trước, một vài tinh giới ở đông thần vực rõ ràng có thể thấy được.

Lúc này, phía đông của Ngâm Tuyết giới cũng in lên “Ngôi sao” màu đỏ lóng lánh này.
....

Xuyên qua kết giới hắc ám, một luồng lực lượng xé rách vĩ đại từ phía dưới đánh úp lại. Nhưng mà đối với Vân Triệt hiện giờ mà nói, cho dù không có Hắc Ám huyền lực, luồng lực lượng xé rách này cũng đã không phải không có khả năng kháng cự, hắn nhẹ nhàng hạ xuống, hai chân dẫm lên trên mảnh đất hắc ám lạnh như băng.

- Grào hu!!

Vừa bước vào thế giới này, phía trước xa xôi đột nhiên truyền đến một tiếng rít gào nặng nề.

Năm đó, khi lần đầu tiên Vân Triệt đến nơi đây đã bị tiếng rít gào hắc ám từ ngoài ngàn dặm chấn động đến trực tiếp hộc máu, tới hôm nay, hắn có thể chân chính lý giải đó là khí tức hắc ám đáng sợ cỡ nào... Liền ngay cả với hắn hiện giờ, ở dưới âm thanh rít gào cực xa này đều cảm giác ngực giống như bị một chùy hung hăng nện xuống, lục phủ ngũ tạng cuộn trào.

Đây cũng có ý nghĩa, cho dù lấy lực lượng hiện giờ của hắn, cự thú hắc ám tồn tại ở nơi này vẫn có thể uy hiếp được đến tính mạng của hắn.

Không hề nghi ngờ, cự thú hắc ám nơi này, bất cứ con nào chạy ra đều có thể dễ dàng hủy đi Lam Cực tinh.

Một hạ giới có cấp bậc lực lượng vô cùng hèn mọn lại cất giấu một thế giới hắc ám đáng sợ như thế...

Trong này rốt cuộc cất giấu bí mật như thế nào?

- Grào!!

- Hú hu!!!

Âm thanh rít gào của cự thú hắc ám từ xa truyền đến, bên tai không dứt, Vân Triệt nhìn chung quanh, tay giơ lên, nhanh chóng đã nhận ra một chút khác biệt.

Khí tức hắc ám nơi này rõ ràng sống động hơn lúc trước hắn đến rất nhiều.

Tiếng cự thú hắc ám rít gào bên tai cũng dường như càng thêm kịch liệt hơn trước.

Vân Triệt thấp giọng tự nói:

- Khí tức hắc ám nơi này sống động không chỉ gấp đôi, không trách được...

Không trách được sẽ xuất hiện ma khí tràn ra ngoài nghiêm trọng như thế.

Bình ổn khí tức, không nghĩ ngợi nhiều nữa, Vân Triệt đứng dậy, men theo trí nhớ rõ ràng như cũ, bay về một phương hướng.

Trong thế giới hắc ám như vậy, cho dù huyền giả thần đạo cũng sẽ dễ dàng bị hỗn loạn phương hướng, nhưng Vân Triệt thân mang Hắc Ám huyền lực hiển nhiên không thuộc về nhóm này. Hắn cũng không dám phóng thích khí tức quá mức mạnh mẽ, để tránh kinh động đến cự thú hắc ám không biết tồn tại ở chỗ nào, cho nên tốc độ bay đi cũng không nhanh, nhưng không hề sai lệch phương hướng.

Xuyên qua trong bóng đêm, nhanh chóng, hắn liền đến một khu vực hắc ám vô cùng tĩnh lặng, nơi này không có huyền thú hắc ám lưu lại, ngay cả tới gần cũng không dám, dường như kể cả âm thanh đều bị ngăn cách, không nghe được tiếng rít gào của cự thú hắc ám nào.

Dần dần, theo tốc độ của Vân Triệt chậm lại, một chút tử quang xinh đẹp lạ thường xuất hiện trong thế giới hắc ám.

Đó là một biển hoa màu tím vĩ đại, vô số gốc hoa kỳ dị lay động trong tử quang, trên lá cây tím đậm, từng đóa yêu hoa ngạo nghễ nở rộ, mỗi một cánh hoa cũng như tử ngọc lung linh, phóng thích ra quang mang tím sáng, cũng mơ hồ lay động giống như sương mù màu tím nhạt đến từ minh giới.

U minh bà la hoa.

Ở nơi thế giới hắc ám có thể cắn nuốt tất cả, quang mang mà chúng nó phóng thích ra không hề bị một chút hắc ám chôn diệt.

Trước kia, những u minh bà la hoa này có thể dễ dàng cướp đoạt linh hồn Vân Triệt, nhưng hiện giờ, hắn chỉ cảm giác linh hồn bị kéo nhẹ nhàng một chút rồi không còn cảm giác khó chịu nữa, hắn đến gần biển hoa, dần dần, trong biển hoa, hắn cuối cùng đã nhìn thấy được bóng dáng bé bỏng kia.

Xinh xắn đáng yêu giống như Hồng nhi, chân không dính đất, lẳng lặng phiêu du trong biển hoa tím sáng, tóc dài màu bạc sáng rực giống như ngân hà bọc lấy thân hình nhỏ bé và yếu ớt của nàng, buông xõa xuống, kéo dài lấy một đoạn thật dài trên mặt đất giá lạnh. Trên người ngược lại phủ một tầng ánh sáng trắng muốt, sáng rọi giống như cũng không có quần áo, một đôi chân nhỏ nhắn mềm mại tuyết trắng không có bạch quang che phủ, lộ ra hoàn chỉnh, mềm mại như băng liên nhẹ nhàng buông xuống, mỗi một ngón chân trắng như tuyết đều óng ánh trong suốt, như ngọc tạo hình.

Còn có cặp tròng mắt yêu dị nhất mà hai đời cho tới nay Vân Triệt đã thấy.

Tròng mắt bên phải, nửa trên màu vàng nhạt, nửa dưới biến thành màu xanh tối tăm.

Tròng mắt bên trái, một nửa màu lam nhạt, nửa dưới biến thành màu tím thâm thúy.

Một đôi tròng mắt lại phóng thích ra bốn màu sắc.

Khi Vân Triệt nhìn thấy nàng, nàng đang nhìn Vân Triệt, sau đó, nàng rời khỏi biển hoa âm u, tóc dài màu bạc sáng quét đất, không tiếng động bay tới, đi tới trước người Vân Triệt, cách hắn cực gần, đôi mắt bốn màu yêu dị ngước lên nhìn hắn.

Tròng mắt nàng tươi đẹp lạ thường, chính là chưa bao giờ có sắc thái tình cảm gì, nhưng Vân Triệt mơ hồ cảm thấy cảm xúc vui vẻ từ trong đó.

Nhìn khuôn mặt của nàng giống như Hồng nhi ở gần trong gang tấc, tâm linh của Vân Triệt kích thích nặng nề, hắn nở nụ cười, dùng giọng nói thật nhẹ thật mềm nói:

- Chúng ta lại gặp mặt. Lần trước khi chia tay, ta đã nói sẽ thường xuyên đến nhìn ngươi, không nghĩ tới lại qua lâu như vậy.

Cánh môi của thiếu nữ yêu dị nhẹ nhàng hé mở, lại nhẹ nhàng khép lại... Nàng giống như đang thử nói cái gì, nhưng không cách nào phát ra âm thanh. Chỉ có đôi tròng mắt khác lạ vẫn chớp cũng không chớp nhìn hắn.

Lần trước, Vân Triệt thủy chung không cách nào đọc hiểu được trong tròng mắt màu sắc rực rỡ của nàng ẩn chứa cái gì, một lần này cũng giống vậy. Nhưng có một chút hắn thật tin tưởng, đó chính là nữ hài này có một thân cận thật kỳ dị đối với hắn.

Càng kỳ dị hơn chính là, ở bên người thiếu nữ chỉ có hồn thể, hơn nữa lộ ra vô số sương mù bí ẩn này, hắn luôn có một cảm giác thật yên tâm, mà sẽ không hề có bất cứ cảnh giác phòng bị nào đối với nàng.

Vân Triệt ôn nhu nói:

- Bất tri bất giác, đã sáu năm. Qua sáu năm mới đến nhìn ngươi, ngươi có giận ta không?

Thiếu nữ lắc đầu rất nhẹ.

Vân Triệt mỉm cười, nhìn vào ánh mắt nàng:

- Sáu năm trước, hạt giống hắc ám mà ngươi cho ta đã để cho ta có được lực lượng đánh bại Hiên Viên Vấn Thiên, đã cứu ta, cũng đã cứu thế giới chỗ ta ở. Cho nên ngươi là đại ân nhân của Vân Triệt ta.

- Đúng rồi, cây bà la hoa năm đó ngươi đưa cho ta, ta đã giao cho nàng.

Nói tới đây, ánh mắt của Vân Triệt ảm đạm đi, ý cười nơi khóe miệng cũng trở nên chua xót:

- Chính là... ta đã không còn nhìn thấy được nàng ấy nữa.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment