Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1394 - Chương 1396: Lại Đến Thương Vân

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1395" class="block_" lang="en">Trang 698# 1

 

 

 

Chương 1396: Lại đến Thương Vân





Vân Triệt lại lấy ra một bình ngọc khác, ánh mắt chuyển sang phía Thương Nguyệt:

- Tiếp theo đây, sẽ là Nguyệt nhi.

- A?

Thương Nguyệt khẽ a, nhìn bình ngọc trong tay Vân Triệt, nàng bỗng chốc đoán được điều gì:

- Chẳng lẽ, là linh dịch giống như Tâm nhi?

Vân Triệt gật đầu:

- Ừm! Nàng lập tức có thể giống như Tâm nhi, có được huyền lực thần đạo, đến lúc đó ở trên vị diện này sẽ không có bất cứ người nào có thể gây thương tổn đến cho nàng.

“...” Thương Nguyệt hé mở cánh môi, sau đó nàng mỉm cười lắc đầu:

- Có chàng và các vị tỷ muội ở bên cạnh, ta cũng không cần huyền lực gì. Thần vật này nhất định hết sức trân quý, không nên lãng phí ở trên người ta.

Vân Triệt dự đoán được với tính tình của Thương Nguyệt, nàng chắc chắn sẽ đáp lại như thế:

- Ta biết nàng không có hứng thú với huyền đạo. Nhưng mà nếu thành thần đạo, không chỉ riêng huyền lực tăng lên, càng quan trọng hơn là: Tuổi thọ cũng sẽ tăng lên tới ngoài vạn năm.

Hắn lộ ra vẻ mặt bất an:

- Nàng sẽ không phải... không đồng ý sống cùng ta lâu như vậy chứ?

“...” Ánh mắt Thương Nguyệt rung động, sau đó nhìn đám người Tiêu Linh Tịch.

Vân Triệt vừa chìa tay, lại lấy ra một bình ngọc:

- Không riêng gì Tâm nhi và Nguyệt nhi, ta đều đã chuẩn bị xong cho mọi người. Đây là của Linh Tịch.

- Đây là của Nguyệt Thiền.

- Đây là của Tuyết Nhi.

- Đây là của Linh Nhi.

- Đây là của Thải Y.

- Đây là của Tiên Nhi.

- Hả?

Phượng Tiên Nhi chợt sửng sốt, sau đó khẽ lùi lại một bước, đầy mặt lo sợ bất an:

- Muội... muội cũng có sao? Không... không thể, muội chỉ là... vật trân quý như vậy, sao có thể lãng phí ở trên người muội được.

Vân Triệt nhìn nàng, cười híp mắt nói:

- Yên tâm đi, thứ này là đồ nghịch thiên ở thế giới này, nhưng ở thần giới lại tùy tay có được, năm đó khi ta ở thần giới đều lấy thứ này là nước trắng mà uống, trên người ta còn có rất nhiều, không cần phải đau lòng chút nào. Nếu không dùng ở trên người Tiên Nhi mới là lãng phí.

(Hòa Lăng: (
╯╰ )b)

Phượng Tiên Nhi không nói gì nữa, cúi đầu đứng ở đó, giống như càng thêm khẩn trương.

Do dự trong lòng Thương Nguyệt tiêu đi, vui vẻ mà cười:

- Được... một đời này ta đương nhiên muốn làm bạn ở bên người phu quân.

Tuy rằng Vân Triệt mới khôi phục không đến ba thành lực lượng, nhưng Quang Minh phụ trợ ở trình độ này có tiêu hao nhỏ nhất đối với hắn, sẽ không tạo thành gánh nặng gì cho hắn.

Lập tức, sau Vân Vô Tâm, Vân Triệt phụ trợ Thương Nguyệt uống vào và luyện hóa sinh mệnh thần thủy với long hi ngọc dịch... Sau đó là Sở Nguyệt Thiền... Tiêu Linh Tịch... Phượng Tuyết Nhi... Tô Linh Nhi... Tiểu Yêu Hậu... Phượng Tiên Nhi.

Tăng huyền lực của tất cả các nàng lên tới Thần Nguyên cảnh.

Mà Phượng Tuyết Nhi có huyền lực vốn ở thần đạo càng đạt tới Thần Nguyên cảnh đỉnh phong, suýt chút nữa đột phá tới Thần Hồn cảnh.

Chênh lệch cấp bậc như thế nào?

Trong lịch sử của Lam Cực tinh, người đầu tiên có được lực lượng cấp bậc thần đạo không thể nghi ngờ là Hiên Viên Vấn Thiên. Vì đạt tới thành tựu này, y tu luyện, mưu kế, bài bố, ẩn nhẫn... vô số năm. Cuối cùng còn bỏ qua cả thân thể, bóp méo linh hồn, rút ngắn tuổi thọ mới cuối cùng có được lực lượng thần đạo... còn chỉ là ngụy thần đạo.

Mà Vân Triệt lại dựa vào vài giọt linh dịch lấy được từ thần giới, trong một buổi chiều thoải mái hỗ trợ ra bảy thần đạo... Vả lại còn là cảnh giới thần đạo chân chính!

Lúc này nếu như Hiên Viên Vấn Thiên còn sống, không cần đến Vân Triệt ra tay đã có thể đang sống bị tức chết.

Đừng nói tới Hiên Viên Vấn Thiên... Cho dù là người của Vương giới ở cấp bậc cao nhất của thần giới, nếu biết Vân Triệt dùng hết tám giọt sinh mệnh thần thủy và tám giọt long hi ngọc dịch ở trên tám người phàm nhân hạ giới, chắc chắn sẽ hộc máu tám thăng ngay tại chỗ.

Nhất là Long Thần giới... tuyệt đối hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn.

Vân Triệt nói đặc biệt nhẹ nhàng ở trước mặt các nữ nhân, giống như ở thần giới những thứ này không đáng một đồng. Nhưng các nàng lại không biết rằng sinh mệnh thần thủy và long hi ngọc dịch mà các nàng uống vào đều là thần vật trong thần vật ở thần giới, ngay cả đế tử đế tôn của thần đế Vương giới đều tha thiết ước mơ mà không được.

Vân Triệt lấy bình ngọc đựng sinh mệnh thần thủy ra, cẩn thận tính toán:

- Còn có chín giọt. Một giọt cho phụ thân, một giọt cho mẫu thân, một giọt cho gia gia, một giọt cho ngoại công, một giọt cho Nguyên Bá, Băng Vân tiên cung bên kia cũng nên là...

Bên trong tâm hồn hắn truyền đến giọng nói yếu ớt của Hòa Lăng:

- Chủ nhân... Long hi ngọc dịch còn thừa nhiều, nhưng chín giọt sinh mệnh thần thủy còn thừa lại đã là chín giọt cuối cùng trên đời, chủ nhân thật sự muốn dùng toàn bộ trên người người khác sao?

- Hả... Chín giọt cuối cùng?

Vân Triệt sửng sốt.

- Phải bình quân ba trăm năm Thần Hi chủ nhân mới có thể cô đọng được một giọt sinh mệnh thần thủy, mười bảy giọt mà Thần Hi chủ nhân giao cho ta là tất cả tích lũy của ngài rồi, không còn dư thừa. Mỗi một giọt sinh mệnh thần thủy chẳng những có thể tăng tu vi lên trên diện rộng, còn có thể cấp tốc khôi phục và chữa thương, thời khắc nguy cơ có thể cứu mạng. Chủ nhân vẫn nên lưu lại một ít chuẩn bị bất cứ tình huống nào, có được không?

“...” Vân Triệt trầm ngâm thật lâu, đáp lại:

- Đến cảnh giới hiện giờ, sinh mệnh thần thủy không có tác dụng lớn như vậy đối với ta, dùng ở trên người bọn họ, ta mới có thể càng thêm yên tâm.

Hòa Lăng đành phải không khuyên can nữa.

Vân Triệt không tự chủ đưa tay sờ cằm, trong đầu hiện lên tiên ảnh xinh đẹp hư ảo của Thần Hi.

Kia lại là tất cả sinh mệnh thần thủy và long hi ngọc dịch, lại thêm chỗ mình đã uống vào khi ở luân hồi cấm địa...

Nàng hào phóng như thế đối với ta...

Ừm... ngay cả người đều đã cho ta, dường như cũng không còn gì kỳ quái đi?

Nàng sẽ không phải thật sự yêu ta chứ... Vân Triệt vừa nghĩ như thế, nhưng suy nghĩ này chỉ kéo dài một khoảnh khắc đã lập tức bị hắn hung hăng bóp chết.

Thật hiển nhiên, lấy tính tình đạm bạc tất cả của Thần Hi, đây tuyệt đối không có khả năng.

Vân Triệt luôn luôn rất rõ ràng cảm giác được, dường như Thần Hi đang lợi dụng (sử dụng) bản thân ở phương diện nào đó, nhưng hắn không tìm được là phương diện nào, nguyên nhân nào. Hơn nữa mình cũng chưa từng tổn thất cái gì, nàng cũng chưa bao giờ được cái gì từ trên người mình, chẳng những cứu mạng hắn, còn cho tất cả vào.

Rốt cuộc là vì sao...

Đáp án của tất cả, xem ra chỉ có sau khi trở về thần giới, để cho chính miệng Thần Hi nói cho hắn biết.
....
....

Biên giới Thương Phong quốc, trên không Tử Vong hoang nguyên, một chút bạch mang chiếu xuống, trong khoảnh khắc bao phủ toàn bộ Tử Vong hoang nguyên, cấp tốc bình ổn một đám khí tức luống cuống không khống chế được.

Tử Vong hoang nguyên thú gầm mấy ngày liền, tai họa ngày đêm bình ổn lại, khí tức luống cuống kéo dài hồi lâu như bị cuồng phong cuốn đi, tiêu tán vô tung.

- Tốt quá, như vậy Thương Nguyệt tỷ tỷ cuối cùng có thể triệt để yên tâm.

Phượng Tuyết Nhi nhìn phía dưới, vui vẻ nói.

Vân Triệt lại lắc đầu:

- Kéo dài không lâu lắm, hơn nữa có thể sẽ càng ngày càng hỏng bét.

Tình huống tệ nhất không thể nghi ngờ là phàm nhân, thậm chí huyền giả đều bị ảnh hưởng. Nếu thật sự đến khi đó... cảm xúc tiêu cực của tất cả mọi người đều bị kích phát, lan khắp thế giới, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

- Phải tìm được ngọn nguồn của tất cả.

- Chàng đã tìm ra được nguyên nhân chưa?

Phượng Tuyết Nhi hỏi.

Vân Triệt đảo mắt nhìn về phía đông:

- Còn chưa có. Nhưng có một nơi, ta phải đi xem.

Khi mất đi lực lượng, hắn không có sức quan tâm đến tất cả, hiện giờ khôi phục lại lực lượng, hắn liền phải gánh vác phần trách nhiệm này.

Ánh mắt của Phượng Tuyết Nhi chuyển sang hướng đông theo hắn, sau đó nghĩ tới điều gì:

- Chàng nói là... Thương Vân đại lục?

Vân Triệt gật đầu:

- Đúng. Ta sẽ đi ngay bây giờ.

- Ta đây đi cùng chàng.

Vân Triệt nói, trước mắt hiện lên vực sâu hắc ám kia:

- Không cần. Nơi đó có một tiểu thế giới thật đặc thù, chỉ có ta mới có thể đi vào, một mình ta là được rồi.

Khi hắn và Phượng Tuyết Nhi nói chuyện, không hề nhận ra được rằng trên không xa xôi, có một đôi băng mâu vẫn luôn luôn nhìn chăm chú vào hắn, chính là trong mắt vẫn luôn kịch liệt run run.

Mộc Huyền Âm.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng đến đây.

Lần đầu tiên khi đến Lam Cực tinh, thấy được Vân Triệt còn sống nhưng mất đi tất cả lực lượng. Sau khi trở lại Ngâm Tuyết giới, nàng liền dứt khoát sẽ không đặt chân đến Lam Cực tinh nữa, cũng không cho phép Mộc Băng Vân đến đây.

Nhưng cách ba tháng ngắn ngủi, nàng lại một lần nữa đến đây...

Sau đó, mỗi một lần nàng đều ngầm thề đây là một lần cuối cùng, không tới gặp hắn nữa, cũng chặt đứt tất cả nhớ nhung đối với hắn, vĩnh viễn lãng quên đi sự hiện hữu của hắn... Nhưng mới tối đa ba tháng, nàng lại một lần nữa gạt Mộc Băng Vân, gạt mọi người mà đến đây -- tuy rằng mỗi lần đều cách rất xa, yên lặng nhìn hắn một lát

Giống như mê muội.

Còn lần này, khi nàng đến đây đã phát hiện ra khí tức của Vân Triệt hoàn toàn thay đổi.

Chính là khôi phục lực lượng trong quá khứ!

Nàng không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, không biết lực lượng của Vân Triệt rốt cuộc đã khôi phục lại như thế nào.

Lại càng không biết nên vui vẻ hay nên bàng hoàng. Bởi vì hắn khôi phục lại lực lượng cũng đồng nghĩa với hắn sắp có khả năng bị cuốn vào trong dòng nước lũ của thần giới.

Chia tay Phượng Tuyết Nhi, Vân Triệt bay thẳng về phía đông.

Tuy rằng Vân Triệt không hề thiên về không gian pháp tắc, nhưng không gian ở Lam Cực tinh quá mức yếu ớt, quả thật giống như tờ giấy mỏng ở dưới lực lượng của hắn, có thể dễ dàng xé rách xuyên qua. Ngón tay hắn bay múa, xuyên qua từng vết rách không gian, cấp tốc tới gần Thương Vân đại lục xa xôi.

Mà trên không của hắn, có một tiên ảnh hắn không hề nhận thấy vẫn thủy chung đi theo.

Vừa vào Thương Vân đại lục, cảnh tượng trong tầm mắt khiến cho hắn cau chặt chân mày.

Kiếp trước, hắn ở trên mảnh đại lục này hai mươi bảy năm, tuy rằng không có quyến luyến, nhưng vẫn có tình cảm đặc thù.

Cùng tồn tại ở Lam Cực tinh, tuy rằng số lượng cường giả cấp cao ở Thương Vân đại lục ít hơn Thiên Huyền đại lục, nhưng đều cùng cấp bậc, có khí tức và nguyên tố pháp tắc tương đồng, nhất là trên sinh thái và quy tắc huyền đạo cơ bản giống với Thiên Huyền đại lục như đúc.

Nhưng trước mắt... tất cả đều thay đổi.

Bên tai truyền đến vô số tiếng thét, tiếng kêu ré điên cuồng của huyền thú, từng tiếng nóng nảy, xen lẫn tiếng huyền lực bùng nổ và mặt đất bị phá hủy thỉnh thoảng vang lên.

Chỗ ánh mắt, linh giác nhìn tới, cho dù đã từng là lãnh địa của huyền thú hay là thổ địa của nhân loại đều đầy rẫy khí tức hung bạo, tất cả huyền thú đều giống như điên... Cảnh tượng như vậy cực kỳ giống như khi huyền thú thỉnh thoảng náo động ở Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới, nhưng trình độ đáng sợ lại không hề giống nhau.

Bởi vì luồng náo động này mà khí tức của tai họa chính là bao trùm toàn bộ Thương Vân đại lục, đáng sợ hơn chính là Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới chỉ có huyền thú cấp thấp náo động, mà ở trong này... Vân Triệt lại đã nhận ra được rõ ràng lượng lớn huyền thú cao cấp, cùng với lánh đời cực kỳ cao cấp.

Huyền thú cao cấp này, mỗi một lần chúng nó phóng thích lực lượng ra, không thể nghi ngờ đều sẽ đánh xuống một mảng lớn tai họa khủng bố tuyệt luân.

Có thể nghĩ, Thương Vân đại lục như thế đã triệt để biến thành chiến trường tai họa nhân loại với huyền thú liều mạng chém giết, nhất định sinh linh đồ thán, không biết đã có bao nhiêu sinh linh bị chết ở dưới giống như kiếp nạn này.

Theo linh giác phóng thích với kéo dài, trong lòng Vân Triệt càng khiếp sợ, rất nhanh, trong lòng hắn nảy sinh ra một suy nghĩ đáng sợ: Nếu tiếp tục như vậy, Thương Vân đại lục hôm nay rất có thể có ngày mai của Thiên Huyền đại lục với Huyễn Yêu giới.

Vân Triệt trầm mặc ngắn ngủi, sau đó bóng dáng lóe lên, đã hiện thân ở một nơi mà hắn cực kỳ quen thuộc.

Tuyệt Vân nhai!

Đứng ở bên bờ Tuyệt Vân nhai, hắc ám thâm uyên ở phía dưới chân giống như ác ma mở to mồm ra, Vân Triệt khẽ nhíu chân mày, sau đó không chút do dự nhảy xuống.

Trên không, băng mâu của Mộc Huyền Âm chợt ngưng trọng, tuyết thủ cũng theo bản năng chìa ra.

Lần đầu tiên khi đến Lam Cực tinh, nhờ vào khí tức hắc ám dị thường mà nàng đã phát hiện ra sự tồn tại của hắc ám thâm uyên này, cũng từng thử thăm dò, cho nên biết được trong đó cất giấu một thế giới hắc ám vô cùng khủng bố... Khủng bố đến cho dù Vân Triệt đã khôi phục lại lực lượng vẫn sẽ có nguy hiểm đến tính mạng ở trong đó.

Bóng dáng của Vân Triệt nhảy vào Tuyệt Vân nhai lập tức biến mất trong bóng tối... Đôi mắt Mộc Huyền Âm chớp động, cuối cùng bóng dáng lóe lên, giữ vững trạng thái nặc ảnh, theo Vân Triệt chìm vào trong Tuyệt Vân thâm uyên.

Một lần rơi vào này, không hề có cố kỵ như lúc trước, tốc độ của Vân Triệt cực nhanh, rất nhanh, tầng kết giới phong tỏa thế giới hắc ám đã gần dưới thân, đồng thời một luồng khí tức hắc ám nồng đậm đến dị thường rõ ràng từ phía dưới bổ nhào tới, chân mày Vân Triệt cau chặt.

Trong bóng tối, thân hình của hắn dừng lại ở trên không kết giới, yên lặng nhìn xuống phía dưới.

Một luồng khí tức hắc ám giống như sương khói không nhìn thấy dần dần di chuyển về phía trước.

Không hề nghi ngờ, luồng huyền khí hắc ám này đến từ thế giới hắc ám bị phong tỏa ở phía dưới.

Huyền khí hắc ám tràn ra ngoài cũng không phải mới phát sinh gần đây, từ rất nhiều năm trước, vì kết giới này thoáng thả lỏng, một chút huyền khí hắc ám bắt đầu tràn ra ngoài... Cũng bởi vì vậy mà Mạt Lỵ phát hiện ra sự tồn tại của thế giới hắc ám này.

Mà giờ khắc này, biên độ huyền khí hắc ám tràn ra ngoài rõ ràng còn hơn xa năm đó.

Điều này khiến trong lòng Vân Triệt nảy sinh khó hiểu và bất an.

Hắn khó hiểu tổng cộng có hai điểm:

- Thứ nhất, thế giới hắc ám bên dưới có khả năng lưu lại từ thời đại viễn cổ chư thần, như vậy kết giới hắc ám này cũng chắc đã tồn tại ít nhất trăm vạn năm, năm tháng dài đằng đẵng như thế, phát sinh thả lỏng thật sự rất bình thường, nhưng kết giới ở cấp bậc này, dần dần thả lỏng không thể nghi ngờ là một quá trình cực kỳ chậm chạp mà dài dằng dặc, trăm vạn năm mới có một chút ma khí nhỏ bé như lúc trước tràn ra ngoài, mà bây giờ cách lần trước hắn đến đây tổng cộng cũng mới đi qua sáu năm, vì sao lại sẽ thả lỏng đến mức độ như vậy?

Thứ hai, cho dù thả lỏng nghiêm trọng hơn năm đó gấp bội, ma khí tràn ra ngoài cũng không tính là đặc biệt nồng đậm, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến Thương Vân đại lục, nhưng cho dù sáu năm vẫn luôn luôn bảo trì mức độ như vậy, cũng quả quyết không nên ảnh hưởng đến Thiên Huyền đại lục với Huyễn Yêu giới xa xôi.

Hơn nữa, mặc dù ma khí này có cấp bậc rất cao, nhưng còn xa cũng không đến mức độ hắn không thể thăm dò.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment