.
._701__1" class="block_" lang="en">Trang 701# 1
Chương 1402: Hận đầy hi hồn
Lực lượng Long hoàng, đương thời không ai có thể bằng... huống chi đột nhiên ra tay dưới hỗn loạn mất trí.
Mặc dù chỉ là một đường huyền quang hình dáng long ảnh, nhưng khoảnh khắc khi đánh ra, toàn bộ luân hồi cấm địa lập tức hoàn toàn u ám, không gian, âm thanh, ánh sáng đều bị lực lượng quá mức khủng bố cắn nuốt. Chỗ huyền quang hướng tới, rõ ràng là bụng của Thần Hi... Hài tử thai sinh của nàng và Vân Triệt.
Thần Hi rõ ràng nhất si niệm những năm này của Long hoàng.
Bước chân cả đời của Long hoàng, còn có tính tình của hắn, nàng là người quen thuộc nhất đương thời.
Hắn có thiên phú cao nhất bộ tộc Long hoàng, có đầy đủ hùng tâm và chính khí, sau khi trở thành Long hoàng, hắn uy lăng thiên hạ, nhưng lại chưa bao giờ mất đi bản tâm, có lực lượng mạnh nhất đương thời, đứng ở cấp bậc cao nhất đương thời, nhưng trước giờ không khi thế khinh người, thần giới có đại sự phát sinh, hắn luôn sẽ đảm đương làm nhiệm vụ của mình.
Tất cả điều này, một nguyên nhân quan trọng nhất, đó là dạy bảo với dẫn đường của Thần Hi cho tới nay, cũng bởi vì có Long hoàng như vậy, bộ tộc Long thần mới có thể đứng ở trên đỉnh vạn giới thần vực hơn mười vạn năm, không chỉ về thực lực, trên uy danh càng không thể dao động.
Có một nguyên nhân khác, đó là vài chục vạn năm, Thần Hi không ngừng ban cho, cũng chỉ ban cho bộ tộc Long thần sinh mệnh thần thủy và long hi ngọc dịch, khiến mỗi một đời của bộ tộc Long thần đều sẽ có thiên tài mà các tinh giới khác, chủng tộc khác không cách nào sánh bằng.
Nhưng mà...
Trên thế giới này, không có bất cứ một người nào có thể chân chính hoàn toàn hiểu biết một người khác. Bởi vì trên đời này cũng chưa từng có một ai có thể chân chính hiểu biết bản thân. Ai cũng sẽ không biết một khi một mặt âm u mà bản thân vẫn luôn ẩn sâu dưới đáy lòng, cho dù bản thân cũng không biết được sự tồn tại của nó kích động lên... sẽ trở nên đáng sợ cỡ nào.
Thần Hi nghĩ tới Long hoàng sẽ có phản ứng thất thố, tuy rằng thất thố này đã mãnh liệt đến gần như mất trí, nhưng cũng không quá mức kinh ngạc, thất vọng rất nhiều thậm chí hơi áy náy... dù sao năm đó nàng đáp ứng cái tên “Long hậu” là sự thật, bằng không, đau thương của hắn có lẽ sẽ nhẹ đi một ít.
Nhưng mà nàng nằm mơ đều không thể nghĩ đến, Long hoàng sẽ lại ra tay với nàng.
Nàng có thai, khí tức vốn yếu hơn bình thường, lại không hề đề phòng, mà Long hoàng cách nàng chẳng qua chỉ có mười mấy bước... Đối với cấp bậc như Long hoàng, khoảng cách này tương đương với không có.
Tiên nhan của Thần Hi đột nhiên thay đổi... nàng còn chưa kịp phóng thích ra cả Quang Minh huyền lực đã bị long thần huyền khí đánh thẳng vào bụng.
Rầm!
Trong nháy mắt đó, tất cả thần hoa dị thảo, bướm chim côn trùng... của luân hồi cấm địa, phòng trúc chỉ thuộc về Thần Hi và Vân Triệt kia tất cả đều bị hủy thành bụi trần nhỏ bé nhất.
Tất cả không gian mà tầm mắt có thể đạt tới đều sụp đổ, mặt đất bị nhấc lên hơn mười trượng, nhưng không hạ xuống, mà trực tiếp quy về hư không.
Phụt --
Trong không gian sụp đổ, bạch mang trên người Thần Hi tan hết, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, trên môi phun ra ngụm máu tươi đỏ tươi, như bươm bướm thất sắc mất lực trong cuồng phong, bay ra ngoài rất xa.
- A... a...
Tồn tại vô số năm, cấm địa lớn nhất của Long Thần giới, cũng của toàn bộ thần giới, nơi tinh thuần nhất toàn bộ không gian hỗn độn bị hủy diệt thành phế tích trong một chớp mắt. Trong không gian lăn tăn và bụi bặm phiêu tán, hai chân Long hoàng cứng đờ ở đó, thân thể đang kịch liệt run rẩy, đôi tròng mắt như bị kim đâm, điên cuồng lóe lên co rút lại.
Hắn nhìn bàn tay run run của mình, không thể tin được tất cả mà mình đã làm.
Hắn như bị vặn hồn, hỗn loạn lẩm bẩm:
- Ta... ta làm cái gì... ta làm cái gì... không... không... không phải ta... không phải ta...
Thần Hi chậm rãi đứng dậy, áo ngoài thuần trắng bị vết máu nhuộm đỏ mảng lớn, mắt đẹp cũng phủ kín một tầng bạch mang dị thường, nàng không quan tâm đến thương thế trên người, khoảnh khắc hoàn hồn đầu tiên, tay nàng nhanh như tia chớp đặt lên trên bụng, bạch mang trong mắt lập tức hóa thành ánh mắt hỗn loạn nhất, sợ hãi nhất cả đời này.
- Hi nhi? Hi nhi... Hi nhi... Hi nhi!!
Giọng nói của nàng đã đánh mất đi tất cả lạnh nhạt với ôn nhu, trở nên run run như vậy:
- Hi nhi... con mau trả lời mẫu thân... mau trả lời ta... con nhất định đang ngủ đúng không... tỉnh lại... mau tỉnh lại... cầu xin con mau trả lời ta...
Tích...
Trên bạch y bị máu tươi nhiễm đỏ, một giọt nước khẽ rơi, sau đó, nước mắt như dòng suối nguồn vỡ đê, rơi xuống:
- Hi nhi... cầu xin con đừng hù dọa mẫu thân... Hi nhi... Hi nhi...
Đã từng là tiên âm trở nên tuyệt vọng và thê lương như vậy, trong từng chớp mắt cũng khiến cho Long hoàng như bị vạn tên xuyên tim, ngũ quan của hắn vặn vẹo, tiến lên trước một bước, chính là lảo đảo quỳ xuống đất, sau đó trực tiếp té ngã về trước:
- Thần Hi... ta không phải cố ý... ta không phải cố ý...
- Không được tới đây!!
Bốn chữ lạnh lùng, từng lời mang theo máu tươi và... hận ý lạnh như băng đâm vào tim.
Đúng, đó là hận... hắn và Thần Hi quen biết nhau ba mươi vạn năm lần đầu tiên nhìn thấy nước mắt của nàng, lần đầu tiên cảm nhận được trên người của nàng xuất hiện cảm xúc “Hận” này, hơn nữa còn là hận băng hàn thấu xương... chính là sinh ra đối với hắn.
Hắn khựng lại ở đó, sau đó chậm rãi quỳ xuống đất, long mục thất thần:
- Được... ta... ta không qua... Thần Hi... ta thật sự không phải cố ý... vừa rồi ta chính là mê muội... thật sự chỉ là mê muội... để... để cho ta giúp ngươi... hài tử của ngươi nhất định không có chuyện gì... ta... ta sẽ nghĩ biện pháp cứu con bé... Long Thần giới nhất định có thể cứu con bé...
Đây là lời nói run rẩy nhất, sợ hãi nhất cả đời này của Long hoàng, nhưng mà Thần Hi lại không hề phản ứng lại, bàn tay của nàng phủ lên trên chỗ hài tử, lại không cảm nhận được khí tức của con bé, không nghe thấy giọng nói của con bé... đó là một loại thống khổ với tuyệt vọng mà nàng chưa bao giờ tưởng tượng đến.
Nước mắt hòa với máu tươi, như huyết châu cắt đứt quan hệ rơi xuống... Nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ là mẫu thân, hài tử trong bụng là ngoài ý muốn của nàng và Vân Triệt. Khi nàng phát hiện ra ngoài ý muốn này, mới phát hiện trên đời này lại sẽ có ngoài ý muốn tốt đẹp như thế.
Từ sau khi đó, sắc thái trong cuộc đời của nàng, sắc thái thế giới hoàn toàn thay đổi.
Nhưng vào một ngày này, toàn bộ hóa thành u ám tuyệt vọng vô tận nhất trong tay tộc nhân mà nàng tín nhiệm nhất.
Nàng nói mỗi một chữ một giọt nước mắt, từng chữ như xé ruột xé gan:
-... Là mẫu thân hại con.. hại con... Nếu năm đó... mẫu thân... không cứu hắn... không trợ giúp hắn trở thành Long hoàng... đã sẽ không... có hôm nay... là mẫu thân... hại... con...
Thân thể của nàng lại run rẩy dữ dội, tâm huyết nghịch lưu, từ trên phần môi tái nhợt của nàng tràn ra ngoài.
Nàng mờ mịt nhìn phía trước... Lần đầu tiên nàng làm mẫu thân, lần đầu tiên mất con, lần đầu tiên biết rằng trên đời này sẽ tồn tại thống khổ và tuyệt vọng như thế.
Đột nhiên, mắt nàng sáng lên...
- Giếng luân hồi... giếng luân hồi...
Nàng mất hồn lẩm bẩm một trận, chợt ngẩng đầu, giống như nhìn thấy một chút ánh sáng chớp lên trong u ám, nàng vội vàng xoay người, bàn tay bám trên đất, theo một trận bạch quang khác thường lóe lên, trước thân nàng lại xuất hiện một lốc xoáy màu trắng.
Lốc xoáy phóng thích ra bạch mang tinh thuần, nhưng trung tâm của lốc xoáy lại là hắc ám không thấy đáy.
“...” Long hoàng trong tan tác ý chí ngơ ngác nhìn lốc xoáy màu trắng kia, năng lực suy xét còn thừa lại kia không cách nào biết được đây là cái gì.
Nhìn lốc xoáy màu trắng gần trong gang tấc, đôi mắt của Thần Hi trở nên vô cùng lạnh lùng quyết đoán, nàng nhìn về phía Long hoàng, từng câu từng chữ, mỗi chữ đầy hận:
- Long Bạch... ngươi... nghe... đây... nếu Hi nhi xảy ra chuyện gì...
- Ta sẽ bỏ qua quang minh... hóa thân thành ác ma... để cho ngươi nếm tất cả khổ hình trên đời này!
- Ta sẽ vẩy máu của ngươi, tro cốt của ngươi... khắp từng góc của thần giới này... khiến cho ngươi bị vạn linh vĩnh viễn giẫm lên!!
Thân mang Quang Minh huyền lực, nàng có thánh thể và thánh tâm duy nhất thế gian, là ngươi không có khả năng sinh ra oán hận với tội ác nhất.
Nhưng vào lúc này lại phóng thích ra oán hận cực hạn nhất đối với Long hoàng, nói ra nguyền rủa ác độc nhất.
Vào lúc này bóng dáng của nàng nhảy vào trong lốc xoáy kỳ dị kia, trong khoảnh khắc liền cùng với lốc xoáy biến mất vô tung.
- Thần Hi... Thần Hi!?
Long hoàng kêu lên sợ hãi, sau đó hoảng loạn nhào về phía trước, nhưng chỉ bắt được một mảnh trống không.
Bóng dáng của nàng, còn có lốc xoáy màu trắng kia đều biến mất không thấy gì nữa, kể cả khí tức của nàng cũng hoàn toàn biến mất trong thế giới này, chỉ có một chút máu tươi với nước mắt lưu lại trên mảnh đất tan hoang lạnh như băng.
- Thần... Hi...
Phịch phịch... Long hoàng nặng nề quỳ rạp xuống đất, hắn chậm rãi đưa tay phải ra, bàn tay run run vô cùng kịch liệt, vừa rồi chính là cánh tay này đột nhiên đánh ra...
- Ta... rốt cuộc... đã làm... cái... gì...
Bàn tay hắn nắm lên, sau đó hung hăng đập vào ngực mình.
Rầm!!
Một tiếng vang thật lớn, trời sụp đất nứt, ngực hắn đột nhiên lõm xuống, trong miệng càng điên cuồng phun ra máu, nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn, cả người chậm rãi gục xuống, cái đầu mà không có bất cứ người nào có tư cách để cho hắn cúi xuống nặng nề nện lên trên đất, sau đó, ngũ quan của hắn bắt đầu vặn vẹo run rẩy, sau đó lại phát ra một trận gào khóc hỏng mất...
....
....
- A!!
Vân Triệt rên rỉ một tiếng, thân thể chợt cuộn tròn lại, bàn tay gắt gao túm lấy ngực.
Vân Vô Tâm ở bên cạnh bị giật mình, bé cuống quýt ném bỏ cần câu trong tay, vọt tới trước người Vân Triệt:
- A! Phụ thân, người... người làm sao vậy?
Nơi này là nam hải Thiên Huyền, cha con bọn họ đang ở trên một chiếc thuyền lá nhỏ, tiến hành trận đấu câu cá mà bọn họ thích nhất.
Thân thể của Vân Triệt dừng co rúm lại, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, làm mặt quỷ với Vân Vô Tâm, cười híp mắt nói:
- Ha ha, lại bị lừa rồi! Cha nói bao nhiêu lần rồi, khi câu cá nội tâm nhất định phải bình ổn hơn mặt nước, không thể dễ dàng bị ngoại vật quấy rầy, mới có thể... A ưm!
Vân Vô Tâm nhéo một cái thật mạnh lên trên cánh tay Vân Triệt, sau đó mím môi trở về vị trí của mình, một lần nữa cầm lấy cần câu, xoay mặt không để ý đến hắn:
- Hừ! Phụ thân lại gạt người, rõ ràng đã là người lớn, lại còn giống như tiểu hài tử.
- Phụ thân tìm nhiều di di như vậy cho con, sẽ không phải đều dùng phương pháp ngây thơ như vậy đó chứ.
Cánh môi Vân Vô Tâm vểnh lên rất cao... bởi vì vừa rồi nàng thật sự bị dọa đến.
Mặt Vân Triệt đỏ ửng:
- A... chờ con trưởng thành, phụ thân lại bàn luận vấn đề này với con.
Vân Vô Tâm le lưỡi với hắn:
- Xí! Con đã sớm không còn là tiểu hài tử, hừ.
“...” Vân Triệt không nói gì, giống như không phản bác được.
Vân Vô Tâm không nhìn thấy, mặc dù Vân Triệt tỏ vẻ vui cười nhưng ngực lại phập phồng kịch liệt.
Trong tâm hải của hắn truyền đến giọng nói lo lắng của Hòa Lăng:
- Chủ nhân... ngươi làm sao vậy? Nhịp tim của ngươi thật loạn...
- Không có việc gì.
Vân Triệt đáp lại.
Nhưng chân mày của hắn đang rung động, hai tay nắm cần câu đã không tự kiềm chế được siết chặt.
Sao lại thế này...
Vừa rồi sao trái tim lại đau như vậy... giống như đột nhiên bị dao nhỏ đâm xuyên qua vậy...
Hắn lặng lẽ liếc mắt, nhìn mặt nghiêng điềm tĩnh của Vân Vô Tâm, sau một hồi lâu, trong lòng mới rốt cuộc thoáng bình tĩnh.
Hắn mặc niệm trong lòng: Tương lai, cho dù còn có thể phát sinh cái gì, tai họa cũng được, khảo nghiệm cũng thế... tất cả toàn bộ ta đều sẽ đi ứng đối và thừa nhận. Nhưng cho dù như thế nào, ta đều tuyệt đối sẽ không để bất cứ thứ gì đi thương tổn đến nữ nhi của ta!