.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1408" class="block_" lang="en">Trang 704# 2
Chương 1409: Đều là mệnh mà!
Trong thú triều công thành có một nửa là lực lượng thần đạo, một nửa là lực lượng dưới thần đạo. Mà trong huyền thú thần đạo, phần lớn là Thần Nguyên cảnh và Thần Hồn cảnh, về phần Thần Kiếp cảnh... Vân Triệt tùy tiện đảo qua, chắc có chừng trăm con.
Mộc Phi Tuyết đích thân đến, còn mang theo một ngàn đệ tử Băng Hoàng, hơn nữa thêm huyền giả thủ thành vốn có, nguy cơ của thành băng này đã được giải trừ.
Vân Triệt yên lòng, không cần hiện thân, cũng không rời đi. Chờ đám người Mộc Phi Tuyết giải quyết xong huyền thú nơi này là có thể trực tiếp đi theo bọn họ quay về tông môn.
Lần này hắn trở về là vì đại sự, vô cùng cẩn thận, sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì ngoài thân.
Trừ phi cần thiết, cũng sẽ không thể để cho bất cứ người nào biết được chuyện mình còn sống... Trước khi đi minh hàn thiên trì, người duy nhất mà hắn xác định sẽ đi gặp cũng chỉ có Mộc Huyền Âm.
Bởi vì nàng vĩnh viễn sẽ không hại hắn.
Mộc Phi Tuyết và một đám đệ tử Băng Hoàng đã đến, trong khoảnh khắc tuyết vực trong tai họa nổ tung ra vô số băng lam hàn mang, huyền thú triều đông nghìn nghịt bị áp lui từng tầng, thời gian không đến nửa khắc đồng hồ, phòng tuyến đã dời lên trước trọn vẹn vài dặm.
Trong Huyễn Yên thành đã tiếng hô rung trời, mỗi người đều xác định nguy cơ đã triệt để giải trừ.
Mà vào lúc này đây, Vân Triệt trong yên tĩnh lại nâng ánh mắt lên, khẽ lẩm bẩm một tiếng: Nguy rồi!
Huyền thú cuồng loạn bị cắn giết từng mảng, thú triều lấy tốc độ càng lúc càng nhanh lui về phía sau. Băng hoàng hàn mang chớp động lên trên người Mộc Phi Tuyết lại thủy chung nồng đậm như lúc ban đầu, cả người thậm chí đã chớp động lên lam quang, xâm nhập vào trung hậu thú triều, mỗi một kiếm chém ra, đều sẽ có không biết bao nhiêu huyền thú bị băng phong, nứt tung... Mà huyền thú nứt tung cho dù thân thể hay nội tạng đều sẽ bị đông lại triệt để, cho dù chia năm xẻ bảy đều sẽ không thể rơi ra một giọt máu.
Choang!!
Mười mấy băng thụ ngàn trượng đồng thời đột ngột mọc lên từ trên mặt đất trong tuyết vực, nhánh băng hàn diệp tràn ra phong tỏa trên vạn con huyền thú vào trong đó... Khoảnh khắc nổ tung, vụn băng đầy trời bay tứ tung, trung tâm thú triều khổng lồ, xuất hiện một chân không lớn đến dọa người.
Cũng vào lúc này, động tác của Mộc Phi Tuyết đột nhiên bị kiềm hãm, ánh mắt đột ngột nhìn về phía trước.
Phía sau huyền thú triều, không biết từ khi nào nhô ra hai bóng trắng vĩ đại, kèm hai hai luồng khí tức đáng sợ lớn đến làm cho toàn thân nàng lạnh lẽo.
Thần Linh thú!
Còn hai con!
Hơn nữa cảm giác áp bách về khí tức vô cùng trầm trọng kia... cảnh giới của hai Thần Linh thú này rõ ràng đều ở phía trên Mộc Phi Tuyết!
- Grào hu!!!
Một tiếng rít gào, như núi lở biển gầm, khắp tuyết vực nhất thời sôi trào, cũng gắt gao đè xuống tiếng reo hò kéo dài thật lâu ở Huyễn Yên thành.
Âm thanh rít gào khủng bố này cũng theo uy áp hàn băng che phủ xuống, tất cả các huyền giả thủ thành đều thay đổi sắc mặt, khuôn mặt hoảng sợ và khó có thể tin.
- Chẳng... chẳng lẽ là...
- Không! Không có khả năng!
Vào lúc này một bóng dáng trăm trượng phóng lên cao từ phía sau thú triều, lao thẳng tới Mộc Phi Tuyết đứng đầu cũng là ngời giết chết nhiều huyền thú nhất... Theo nó đánh tới, hướng gió của gió lạnh tuyết vực đều theo đó đột nhiên thay đổi.
Nhìn bóng trắng vĩ đại trên không trung, may mắn trong lòng mọi người vô tình bị dụi tắt.
- Băng... băng hà cự thú!
Băng hà cự thú, huyền thú lĩnh chủ của một phương tuyết vực khổng lồ, có lực lượng Thần Linh cảnh cường đại. Nó đều ẩn vào trung tâm lãnh địa huyền thú, cơ bản cũng không bước ra, bình quân cần mấy trăm năm mới có khả năng bị người phát hiện một lần.
Đối với huyền giả cấp bậc Huyễn Yêu thành này mà nói, hoàn toàn chính là huyền thú cấp bậc truyền thuyết.
Hơn một năm này, chung quanh Ngâm Tuyết giới phát sinh huyền thú náo động, nhưng mà chưa bao giờ có bất cứ một chỗ nào từng xuất hiện huyền thú lĩnh chủ cấp bậc cao giống như băng hà cự thú!
Hiển nhiên, ở thần giới, ảnh hưởng của đỏ ửng vẫn luôn luôn càng sâu, cấp bậc huyền thú chịu ảnh hưởng cũng càng ngày càng cao.
Cảm xúc tiêu cực bị phóng đại không có nghĩa rằng hoàn toàn mất trí, băng hà cự thú lao thẳng đến Mộc Phi Tuyết có khí tức mạnh nhất, khí tức giận dữ phóng thích ra đánh văng tất cả đệ tử Băng Hoàng và huyền giả thủ thành ở rất xa phía sau ra.
Ầm rầm!!
Mộc Phi Tuyết thân lóe băng ảnh, chạy xa mà đi. Băng hà cự thú đánh hụt một kích, tuyết vực nứt toác, nhưng lại chôn cất lượng lớn huyền thú vào vực sâu tử vong.
- Phi Tuyết sư tỷ... đi mau!
Một nam đệ tử Băng Hoàng gầm thét lên.
Huyễn Yên thành chủ vừa phun máu, vừa kiệt lực gầm to:
- Phi Tuyết tiên tử đi mau! Đó là băng hà cự thú!
Nhưng mà Mộc Phi Tuyết lại mắt điếc tai ngơ, bóng dáng trốn đi lấy tốc độ nhanh hơn lóe lên, kiếm ngưng lam mang, âm thanh xuyên không xen lẫn tiếng kêu của băng hoàng, đâm thẳng vào băng hà cự thú.
Nàng là đệ tử thân truyền của Ngâm Tuyết Giới Vương, nàng tới đây vì phụng sư mệnh hóa giải tai họa huyền thú... Chỉ có chết trận, không có trốn đi!
Xoẹt!!!
Bọt máu bắn ra, băng kiếm đâm vào sau lưng băng hà cự thú, nhưng băng hoàng thần lực ngưng tụ trên thân kiếm lại trong nháy mắt bị một luồng lực lượng vô cùng mạnh mẽ gắt gao phong tỏa, không cách nào loại ra, thân hình băng hà cự thú lật chuyển, một luồng lực lượng lớn ngập trời đánh thẳng vào Mộc Phi Tuyết.
Ở trước thân thể trăm trượng của băng hà cự thú, bóng dáng nhỏ bé của Mộc Phi Tuyết chỉ có thể được xưng là nhỏ bé. Lực lượng của băng hà cự thú lớn dữ dội khủng bố, lực lượng vừa vung lên gần như đều phong tỏa trọn vùng không gian, khiến Mộc Phi Tuyết vốn trốn cũng không thể trốn.
Trên mặt nàng không hề kinh loạn, băng kiếm rút về phía sau, lập tức hóa công thành thủ, tầng băng kết lên, bóng dáng tạm thời lui về phía sau trong không trung, hóa giải từng tầng lực lượng... Nhưng nàng còn chưa kịp hồi khí, lại một tiếng gầm dữ dội vang lên, một băng hà cự thú khác cuốn động lên vụn băng đầy trời, lao thẳng tới.
Một màn này khiến mọi người vốn ở trạng thái kinh hãi suýt chút nữa nổ tung đôi mắt.
- Lại... lại một con nữa!!?
- A... sao... làm sao có thể..
Một băng hà cự thú đã là trăm năm khó gặp, một Huyễn Yêu thành nho nhỏ của bọn họ lại đồng thời xuất hiện hai con!
- Chạy mau... chạy mau!
- Phi Tuyết sư tỷ đi mau... A a!!
Con băng hà cự thú thứ hai còn chưa đến gần, dưới uy áp khủng bố che phủ xuống từ xa xa đã khiến cho một mảng lớn đệ tử Băng Hoàng hung hăng rơi nhào xuống từ trên không trung.
Mộc Phi Tuyết vừa mới chính diện chống đỡ lực lượng của băng hà cự thú, đang ở trạng thái không thể ngăn cản, con băng hà cự thú thứ hai đột nhiên đánh tới, nàng đã khó mà ngăn cản được nữa, trên thân kiếm nâng ngang miễn cưỡng chói lên một chút lam quang thâm thúy.
Phụt rầm!!
Tuyết vực lại một lần nữa phá nát, tiên ảnh của Mộc Phi Tuyết lập tức lật ngược trượt đi vài dặm trong không trung, nhưng không ngã lộn nhào xuống, cứng rắn ngừng lại trong không trung, thân thể nàng khẽ lắc lư, trên tuyết nhan lóe lên chút tái nhợt, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, trên người nàng lại một lần nữa hiện lên bóng dáng băng hoàng, trong tiếng kinh hô của tất cả mọi người nhằm thẳng vào băng hà cự thú.
- Haizzz, lại là một nữ nhân cố chấp.
Vân Triệt lắc lắc đầu.
Lấy năng lực của Mộc Phi Tuyết, đánh không lại một con băng hà cự thú, hai con lại tuyệt đối không có khả năng. Nhưng hình thể và lực lượng của hai con băng hà cự thú này vĩ đại, tốc độ lại rõ ràng ở thế yếu, nếu Mộc Phi Tuyết muốn một mình trốn đi, có thể nói dễ dàng.
Nhưng thật hiển nhiên, nàng sẽ không làm lựa chọn này.
- Phi Tuyết sư tỷ!
- Phi Tuyết tiên tử!!
Từng tiếng gầm lên có thể nói tê tâm liệt phế. Thân phận của Mộc Phi Tuyết không chỉ đơn giản là đệ tử Băng Hoàng như vậy, mà là đệ tử thân truyền của Đại Giới Vương, là thân phận tôn quý đến mức đế vương một quốc gia đều phải hạ bái, cho dù tất cả đệ tử Băng Hoàng đến đây và toàn bộ dân chúng Huyễn Yên thành đều táng thân ở đây, nàng cũng tuyệt đối không thể ngã xuống.
Nhưng mà nàng lại không hề cảm thấy như vậy, không để ý đến sinh tử, bản thân một mình gắng gượng ngăn cản hai đại băng hà cự thú.
Huyền thú triều mãnh liệt đẩy tới, đệ tử Băng Hoàng và huyền giả Huyễn Yên ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng vốn vô lực đi trợ giúp Mộc Phi Tuyết.
Ầm rầm!
Ầm rầm!!
Dưới lực lượng của hai băng hà cự thú, bóng dáng của Mộc Phi Tuyết giống như lá rụng trong gió lốc biển cả sóng to, quỹ tích lóe lên của nàng dần dần mơ hồ và hỗn loạn, nhưng lại vẫn cố chấp lấy băng kiếm lướt trên băng mang vẫn thâm thúy, dần dần kéo hai băng hà cự thú về phía rời xa khỏi Huyễn Yên thành.
Một khi để cho băng hà cự thú bước vào Huyễn Yên thành thì chỉ có hậu quả diệt thành. Không hề nghi ngờ Mộc Phi Tuyết đang dùng tính mạng ngăn cản... Nhưng mà cũng chỉ có thể ngăn cản càng ngày càng vô lực.
Rầm!!
Một mảnh huyết vụ bay rơi, bóng dáng của Mộc Phi Tuyết giống như bạch tước bị bắn rơi, hung hăng rơi vào trong tuyết vực bên dưới.
Nhưng lập tức, nàng lại phi thân lên... Tuyết y nhuốm máu, tóc dài hỗn độn, băng cơ ngọc nhan hoàn toàn tái nhợt, nhưng một đôi băng mâu vẫn lạnh thấu hồn như trước, băng kiếm trong tay phát ra kiếm ngâm với hoàng minh thê lãnh.
“...” Nhìn bóng dáng của Mộc Phi Tuyết xuyên qua hai con băng hà cự thú, ánh mắt của Vân Triệt xuất hiện hốt hoảng trong khoảnh khắc.
Hắn đang nhớ lại năm đó, cảnh tượng một mình Sở Nguyệt Thiền đối mặt với hai con giao long... Các nàng có dung nhan tương tự, dáng người tương tự, tính tình tương tự, dùng đều là huyền lực hàn băng, đối mặt cũng là cảnh tượng tương tự...
Rầm!!
Mộc Phi Tuyết lại một lần nữa bị hung hăng nện xuống, lần này thời gian nàng bay lên chậm lại nửa giây, khi đứng dậy, tuyết y phía sau lưng đã bị nhiễm thành một mảnh màu đỏ tươi, liền ngay cả trên kiếm của nàng cũng đã chậm rãi nhỏ giọt máu xuống.
“...” Chân mày Vân Triệt trầm xuống, bàn tay hơi nắm chặt, nhưng vẫn cố nén không ra tay... Với dư lực của nàng, hiện giờ chạy trốn còn hoàn toàn kịp.
Nhưng mà Mộc Phi Tuyết vẫn không trốn.
- Grào!!
Tiếng kêu của băng hà cự thú vẫn như trước mang theo phẫn nộ không cách nào bình ổn thảm thiết, dưới lực lượng do chúng phóng thích ra trong cơn phẫn nộ, một lần này, bóng dáng của Mộc Phi Tuyết lóe lên một cái, trốn đi xa xa, băng kiếm nâng ngang, sau đó... Trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm huyết vụ lớn, phun lên trên thân băng kiếm trong tay.
Băng hoàng huyết mạch trên người Vân Triệt xuất hiện rung động rất nhỏ. Trong nháy mắt Vân Triệt đã biết được đây là cái gì...
Tinh huyết của Mộc Phi Tuyết và băng hoàng nguyên huyết!
Thế giới đột nhiên yên tĩnh lại vào một khắc này, đôi mắt của Mộc Phi Tuyết dần dần thất sắc, một luồng băng hàn vượt xa lực lượng cực hạn của Mộc Phi Tuyết từ trên không trung phủ xuống, khiến thú triều khổng lồ đột nhiên đình trệ, liền ngay cả hai băng hà cự thú cũng toàn thân chấn động mạnh, dừng lại ở đó.
Đồng tử thất sắc càng thêm tan rã, kiếm Mộc Phi Tuyết cầm trong tay chậm rãi giơ lên, trên mũi kiếm, một huyền trận u lam đang thong thả xoay tròn, lóng lánh... Cùng lúc đó, màu sắc của thế giới cũng thay đổi theo, từ trắng xám biến thành lam nhạt, lại dần dần chuyển thành băng lam...
Xa xa, cho dù là huyền thú hay là nhân loại đều rõ ràng cảm thấy một luồng băng hàn... cùng với sợ hãi thẳng vào linh hồn, mọi ánh mắt cũng không bị khống chế nhìn về phía lam quang phủ xuống kia, nhìn thế giới chuyển thành màu u lam càng ngày càng thâm thúy.
Đôi mắt của Vân Triệt cũng bị chiếu thành màu lam, tất cả đã phát sinh ở trên người Mộc Phi Tuyết để cho hắn thấy quen thuộc khó hiểu... Nhưng nháy mắt tiếp theo, đôi mắt của hắn hoảng hốt co rụt lại.
Bởi vì hắn chợt nhớ tới mình đã gặp được cảnh tượng tương tự ở đâu!
Sáu năm trước... Viêm Thần giới... Táng thần hỏa ngục... Mộc Huyền Âm đồng thời đối mặt với hai con cầu long viễn cổ...
Kia là đoạn nguyệt hủy thương dưới tuyệt vọng!
Lấy tu vi của Mộc Huyền Âm, khi phát động đoạn nguyệt hủy thương đều phải lấy tổn hại nguyên khí nặng nề, tinh huyết để trả giá, Mộc Phi Tuyết ở Thần Linh cảnh... Đây chẳng phải muốn đánh cược mạng sao!
Hắn không còn cách nào trầm mặc nữa, bóng dáng lóe lên, như lôi đình nổ bắn xuống.
Hồi tưởng lại năm đó khi mới vào thần giới, trong lòng lẩm bẩm vô số lần ngàn vạn lần phải khiêm nhường không thể xen vào chuyện của người khác... kết quả ngày đầu tiên đã chọc phải cái sọt lớn.
Hiện giờ mới vừa trở về Ngâm Tuyết giới còn chưa được một canh giờ... cũng chưa tới một canh giờ trước mới cam đoan với tiểu Yêu Hậu các nàng lần này nhất định sẽ thật cẩn thận nhắm thẳng đến mục tiêu tuyệt đối không nhúng tay vào ngoại sự gì...
Vân Triệt vỗ một cái lên trên trán mình... đây má nó đều là mệnh mà!
Rắc rắc!!
Một đường lôi đình từ trên trời xuống, lập tức ép hai băng hà cự thú cường đại đến làm cho người ta tuyệt vọng đi ra. Bóng dáng của Vân Triệt xuất hiện ở trước người Mộc Phi Tuyết, một ngón tay điểm lên trên kiếm của nàng, cứng rắn đè ép lực lượng mà nàng đang dùng mệnh nguyên thúc giục về.
Quay đầu nhìn Mộc Phi Tuyết giật mình ở đó, khóe miệng Vân Triệt nhếch lên, trong miệng phát ra giọng nói hết sức lông bông vô lễ sau khi thay đổi:
- Vị tiên tử này, chính là hai huyền thú, đáng lấy mạng góp vào sao? Tiểu mỹ nhân xinh đẹp giống như ngươi nếu không còn nữa, vậy chính là tổn thất lớn của nam nhân chúng ta rồi!