Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1406 - Chương 1408: Gặp Lại Mộc Phi Tuyết

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1407" class="block_" lang="en">Trang 704# 1

 

 

 

Chương 1408: Gặp lại Mộc Phi Tuyết



Trong tầm mắt là một thế giới trắng xám bát ngát, băng tuyết không dứt, sông băng san sát, băng sương tràn ngập, không trung phiêu đãng chút tuyết bay, từng góc trên mặt đất đều che phủ hàn tuyết với tầng băng giống như vĩnh hằng.

Linh khí thuộc về thần giới, càng thuộc về Ngâm Tuyết giới này vọt tới khiến lỗ chân lông toàn thân Vân Triệt mở ra, Hoang thần lực trong cơ thể cấp tốc vận chuyển trong hưng phấn, toàn bộ linh giác của hắn cũng giống như thoát khỏi vũng bùn, sống lại rực rỡ, trở nên đặc biệt rõ ràng... đúng vậy, so sánh với thần giới, khí tức của hạ giới dùng đục ngầu như bùn đầm để hình dung cũng không hề khoa trương.

- Ngâm Tuyết giới..

Vân Triệt nhìn trắng xám bát ngát này, hít thở lấy hàn khí nơi này, cảm xúc mênh mông kịch liệt. Đã hơn bốn năm, cuối cùng hắn đã lại về tới Ngâm Tuyết giới... Đây là khởi điểm khi ở thần giới của hắn, nơi thay đổi vận mệnh của hắn, cũng buộc chặt vận mệnh của hắn lại.

Không có quá nhiều thời gian đi cảm khái, đã trở lại Ngâm Tuyết giới, hắn muốn làm chính là trong thời gian sớm nhất chạy về tông môn, sau đó đi minh hàn thiên trì gặp băng hoàng thần linh.

Mặc dù thứ nguyên thạch Mộc Băng Vân cho hắn có thể định hướng truyền tống đến Ngâm Tuyết giới, nhưng phương vị truyền tống không cách nào quá mức chuẩn xác, lần đầu tiên khi theo Mộc Băng Vân đến, cũng lại bay rất xa mới về đến Băng Hoàng thần tông.

Một lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà đối với Vân Triệt hiện giờ mà nói, đây cũng không phải là vấn đề lớn, hắn lập tức toàn lực phóng thích thần thức, quét về bốn phía... Chỉ cần thoáng cảm giác được phương vị khí tức của Băng Hoàng giới, hắn đã có thể bay thẳng đi.

Nhưng mà... năm giây... mười giây... hai mươi giây...

Vân Triệt mở to mắt, tỏ vẻ buồn bực.

Hắn chính là không tìm được khí tức của Băng Hoàng giới.

Nói cách khác, vị trí mà hắn bị truyền tống tới chắc có phương vị tương đối lệch đi Ngâm Tuyết giới, cách Băng Hoàng giới chỗ Băng Hoàng thần tông rất xa cực xa... Xa đến lấy linh giác Thần Vương cảnh của hắn đều không cảm giác đến được.

Mà băng hoàng minh ngọc của hắn đã bị hủy đi khi ở Tinh Thần giới, muốn truyền âm cho ai ở tông môn đều không thể làm được.

Vài năm ở Ngâm Tuyết giới, ngoại trừ một lần “Đi sứ” Băng Phong đế quốc ra, Vân Triệt cơ bản không rời khỏi tông môn, cho nên có thể nói hoàn toàn không biết gì cả về bản đồ của Ngâm Tuyết giới, muốn để cho hắn dựa vào trí nhớ để trở về... Đó là vốn không có khả năng!

- Xem ra, chỉ có thể tìm người nghe ngóng.

Làm tông môn giới vương của Ngâm Tuyết giới, đoán chừng tùy tiện tìm một oa nhi mới vừa sinh ra không lâu đã có thể nghe ngóng được phương vị của Băng Hoàng thần tông.

Chung quanh cũng không có khí tức của sinh linh, Vân Triệt không hề thấy kỳ quái một điểm này, bởi vì do khí hậu, cho dù người hay là huyền thú ở Ngâm Tuyết giới đều phân bố cực kỳ thưa thớt. Hắn tùy tiện chọn một phương hướng, bay thẳng mà đi, nhưng lập tức, hắn lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt chậm rãi nheo vào.

Bởi vì hắn thấy được ngôi sao màu đỏ như máu ở bầu trời phía đông kia.

Quả nhiên, cả ở đây cũng có thể thấy được rất rõ ràng.

Cũng có ý nghĩa, đông thần vực tất nhiên đã thừa nhận ảnh hưởng giống như vậy.

Nhưng mà đông thần vực cách cực đông hỗn độn còn rất xa, cấp bậc lực lượng lại cao hơn nhiều, cho nên trình độ chịu ảnh hưởng chắc còn yếu hơn Lam Cực tinh xa. Bằng không, kia tuyệt đối là đại nạn hiểm nguy mà ai đều không thể ngăn cản.

Thu hồi ánh mắt, Vân Triệt lẩm bẩm:

- Không biết tông môn có biến hóa gì lớn không. Bọn họ nhất định đều cho rằng ta đã chết, nếu sư tôn nhìn thấy ta, nhất định sẽ bị dọa nhảy dựng lên đi.

Trong lúc lầm bầm lầu bầu, tay hắn cấp tốc xoa loạn trên mặt, khi bàn tay rời đi, khuôn mặt của hắn đã xảy ra biến hóa tương đối to lớn. Gương mặt hoàn toàn khác biệt, nhưng vẫn khí độ bất phàm như trước, mà ánh mắt lại lộ ra vẻ lông bông rất tự nhiên.

Mặc dù huyền lực dịch dung đơn giản, nhưng người huyền lực cao liếc mắt một cái đã dòm ra được. Mà Vân Triệt cực kỳ am hiểu dược vật dịch dung, trừ phi là chuyên gia của phương diện này, bằng không khó dòm ngó ra sơ hở.

Khí tức cũng không thu liễm, mà dốc hết sức phóng thích ra khí tức lôi điện của Tử Vân công Vân gia mà thần giới tuyệt đối không có ai nhận biết, hỏa diễm với hàn băng lực am hiểu nhất đều bị hắn ẩn đi... lấy Tà thần thần lực có thể khống chế hoàn mỹ nguyên tố lực, làm đến một điểm này dễ dàng.

Như thế, trừ phi tu vi hơn xa, vả lại là người cực kỳ quen thuộc với hắn, bằng không gần như không có khả năng nhận biết được hắn.

Hơn nữa dưới điều kiện đầu tiên và ám thị “Hắn đã chết”, cho dù người quen biết hắn, khả năng có thể nhận ra hắn đều cực kỳ bé nhỏ.

Bóng dáng của hắn bắt đầu xuyên qua trong thế giới tuyết trắng mịt mờ, tốc độ dần dần càng lúc càng nhanh.

Trở lại thần giới, ký ức yên lặng đi trong ba năm ở Lam Cực tinh cũng tự nhiên xao động lên. Từng bóng dáng lần lượt hiện lên trong lòng hắn.

Thần Hi... Hỏa Phá Vân... Hỏa Như Liệt... Nguyệt Thần đế... Long hoàng... bằng hữu với đối thủ ở đại hội huyền thần...

Hạ Khuynh Nguyệt cũng lưng mang lực lượng đặc thù giống như hắn, vận mệnh cũng bốn bề sóng dậy giống như hắn, lại cùng sinh ra ở Lam Cực tinh...

Tinh Thần đế với Thiên Diệp Ảnh Nhi mà hắn cực hận...

Mạt Lỵ với Thải Chi vĩnh viễn mất đi...

Ở thế giới này, hắn thiếu nợ rất nhiều ân tình cũng đã lưu lại vô số hận với tiếc...

Nhưng mà lực lượng hiện giờ của hắn vẫn không cách nào báo đáp được ân tình, đòi lại mối hận này.

Bay đi không biết bao xa, vô số suy nghĩ và hình ảnh hỗn loạn đan vào trong đầu hắn, trong linh giác của hắn cuối cùng xuất hiện khí tức của người.

Nhưng lập tức, chân mày của hắn cũng chợt nhíu lại.

Bởi vì không chỉ có khí tức của người, rõ ràng còn có khí tức của lượng lớn huyền thú!

Mà cho dù là khí tức của người hay huyền thú đều hỗn loạn vô cùng... rõ ràng đang trong ác chiến.

Huyền thú náo động!?

Bốn chữ này lập tức lóe lên trong lòng Vân Triệt, tốc độ của hắn đột ngột nhanh hơn, nhằm thẳng hướng mà đi.

Rất nhanh, trong tầm mắt của hắn xuất hiện một thành băng kéo dài mấy trăm dặm, phía nam thành băng, mấy tầng kết giới đang chớp động lên ánh sáng, mà phía trước kết giới là một mảnh... quả thật là một đàn huyền thú khổng lồ mênh mông vô bờ.

Đàn huyền thú đông nghìn nghịt như mây đen quay cuồng, nhằm về phía thành băng, tất cả chúng nó giống như điên công kích lên trên kết giới và huyền giả ngăn cản chúng, tuyết bay và vụn băng bị lực lượng hất tung lên khắp bầu trời, như bão tuyết, huyền thú rít gào, lực lượng nổ vang càng rung trời động đất.

Ở trước mặt huyền thú triều khủng bố tuyệt luân này, huyền giả liều mạng ngăn cản có vẻ đặc biệt nhỏ bé, bọn họ phá diệt từng tầng huyền thú, nhưng huyền thú phía sau lại vẫn giống như vô cùng vô tận, khiến cho một đám bọn họ kiệt lực, trọng thương, chết...

Dưới công kích của đàn huyền thú, tầng kết giới ngoài cùng bắt đầu kịch liệt lay động, một tầng khí tức tuyệt vọng càng ngày càng u ám bao phủ thành băng đã từng vĩnh viễn an bình trong băng tuyết này.

Huyền thú náo động... Tuy rằng có “Kinh nghiệm” của Lam Cực tinh đến xem, chính là giai đoạn lúc ban đầu chịu ảnh hưởng của đỏ ửng, nhưng mà huyền thú náo động ở thần giới và huyền thú náo động ở hạ giới không thể nghi ngờ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!

Vân Triệt thả chậm tốc độ, dần dần tới gần, nhìn từ xa xa... tình cảnh trước mắt, hiện trạng của đông thần vực hiển nhiên rõ ràng.

- Nguy rồi... sườn đông nam xuất hiện chỗ hổng, nhanh chóng đi bảo vệ!

- Không được! Vốn không có lực lượng dư thừa... A a!!

- Vì sao viện binh còn chưa tới!!

- Đã truyền âm xin giúp đỡ về phía tất cả các thành trì tông môn quanh đây rồi... nhưng mà, khắp các nơi đều là huyền thú triều không khống chế được, bọn họ đều ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn dư lực quản nơi này!

- Thất sư huynh... không... thất sư huynh... đừng chết!! Thất sư huynh... a!!!

Rầm!!

Theo huyền quang vỡ vụn đầy trời, lại một tầng kết giới phòng ngự vỡ vụn, mang lên mảng lớn tiếng thét gần như tuyệt vọng.

Chỉ còn lại hai tầng kết giới cuối cùng.

- Tông chủ, đã vô vọng! Băng Vân Lam tông cũng đã toàn quân bị diệt. Chúng ta trốn đi... núi xanh còn đó, không sợ không..

- Im miệng! Căn cơ của tông môn chúng ta ở trong này, cho dù ta chết cũng muốn chết ở Huyễn Yên thành! Người hèn nhát sợ chết cứ việc cụp đuôi chạy trốn! Nhưng về sau vĩnh viễn đừng tự xưng là đệ tử của Cửu Tinh môn ta!!

Trận ác chiến giữa người với huyền thú bạo loạn này mỗi một giây đều thảm thiết vô cùng, tuyết vực trắng xám vô số năm đã sớm bị máu màu đỏ tươi hoàn toàn thấm đẫm, gió lạnh như băng cuốn động lên mùi máu tươi gay mũi đến làm cho người ta buồn nôn.

Cho dù dùng tính mạng đấu tranh, đổi lấy vẫn chỉ có tử vong và từng tầng tuyệt cảnh đang tới gần, kết giới cuối cùng đã trong run rẩy lung lay sắp đổ.

Khi tất cả kết giới vỡ vụn, sóng triều huyền thú khổng lồ này sẽ vào bên trong thành băng... có thể nghĩ sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Vân Triệt xòe bàn tay, Quang Minh huyền lực ngưng tụ trong lòng bàn tay... Nhưng lập tức lại bị hắn thu hồi toàn bộ.

Không được... nơi này không phải là Lam Cực tinh, mà là thần giới.

Haizzz... thôi, mới vừa đáp ứng không chõ mõm vào phức tạp.

Vân Triệt lắc lắc đầu, hoàn toàn bỏ qua ý niệm nhúng tay vào. Nhưng khi hắn chuẩn bị rời đi, ánh mắt đột nhiên vừa động, nhìn về phía phương bắc.

Đó là...

Khí tức của tông môn!

Có tổng cộng hơn một ngàn người, toàn bộ tu vi thần đạo, phần lớn là Thần Nguyên cảnh và Thần Hồn cảnh, số ít là Thần Kiếp cảnh, người cầm đầu... tu vi Thần Linh cảnh, dường như còn có huyết mạch băng hoàng, hơn nữa về cảm giác... còn hơi quen thuộc??

Vân Triệt không rời đi nữa, ẩn khí tức xuống, ánh mắt nhìn chăm chú về phương bắc... rất nhanh, bóng dáng trong cảm giác xuất hiện trong tầm mắt.

Cho dù nam hay nữ, bạch y thuần màu trắng, Băng Hoàng tuyết y mà Vân Triệt đã quá quen thuộc. Mà Băng Hoàng tuyết y không giống nhau cũng đại biểu cho thân phận khác nhau, trong bọn họ có rất nhiều người đến từ Hàn Tuyết điện, có người đến từ Băng Hoàng cung, mà mười mấy Thần Kiếp cảnh kia rõ ràng là đệ tử thần điện!

Ánh mắt Vân Triệt tập trung chặt chẽ lên trên người cầm đầu, ánh mắt xuất hiện hoảng hốt trong ngắn ngủi.

Nàng có một dung nhan tuyệt mỹ do băng tuyết ngưng hóa, đẹp đến làm cho người ta nín thở, lại lạnh đến làm cho người ta lạnh hồn, nhất là đôi mắt của nàng không hề có một chút tình cảm gì, chỉ có lạnh như băng đủ để đông lại tất cả... Giống như Sở Nguyệt Thiền mới gặp năm đó.

Sự xuất hiện của nàng, sự tồn tại của nàng, giống như nở ra một đóa băng liên tịnh thế ngạo nghễ cô độc trong thế giới băng tuyết bao trùm này.

- Mộc... Phi... Tuyết...

Vân Triệt không tự chủ được khẽ lẩm bẩm.

Vài năm không gặp, nàng đẹp hơn vài phần, cũng lạnh hơn vài phần, giống như theo tu vi tăng lên thì tình cảm của nàng càng triệt để bị đóng băng. Tu vi của nàng đã đột phá Thần Kiếp cảnh năm đó, thành Thần Linh cảnh.

Mà Băng Hoàng tuyết y nàng mặc... Hoa văn băng hoàng thêu trên đó, hắn lại quá quen thuộc.

Bởi vì đó là tượng trưng cho đệ tử thân truyền của tông chủ Băng Hoàng thần tông!

Mà khí tức băng hoàng huyết mạch nồng đậm hơn trong quá khứ ở trên người Mộc Phi Tuyết đã chứng minh điều gì.

Một đám đệ tử Băng Hoàng đến như xẹt lên một mảnh băng lam sáng mờ nơi chân trời, khiến màu sắc của khắp trời đất đều xuất hiện biến hóa rõ ràng. Ánh mắt của mọi người theo bản năng nhìn tới, sau đó bộc phát ra tiếng gầm kinh hỉ tới cực điểm.

- Là Băng Hoàng thần tông! Là Băng Hoàng thần tông!!

- Mau mở kết giới!!

Ở trong tiếng gầm hưng phấn như muốn xé rách yết hầu, hai tầng kết giới thủ hộ cuối cùng mở ra lỗ hổng, Mộc Phi Tuyết có tốc độ nhanh nhất lao thẳng đến trước, băng kiếm trong tay lướt lên, một đóa băng liên nở rộ ở trong đàn huyền thú, nháy mắt đóng băng lại mấy trăm con huyền thú đứng đầu.

Đệ tử Băng Hoàng ở phía sau theo sát mà lên, dưới băng hoàng phong thần điển, trong phút chốc khu vực hơn mười dặm băng tuyết ngập trời, huyền thú triều vốn mênh mông mãnh liệt nhất thời bị chặn đứng lại.

Tuy chỉ mấy giây ngắn ngủi, nhưng lại lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy. Hiển nhiên, bọn họ đã sớm không phải là lần đầu tiên ứng đối với cục diện như thế.

Huyền giả Huyễn Yên thành liều mạng chiến đấu hăng hái cuối cùng được thở dốc, hơn phân nửa quỳ rạp xuống đất, có người thả lỏng tinh thần lập tức gào khóc. Băng Hoàng thần tông cứu viện đã đến, bọn họ biết mình được cứu giúp, Huyễn Yêu thành cũng nhất định được cứu.

- Phi... Phi Tuyết tiên tử!?

Lúc này, thành chủ Huyễn Yên thành vẫn luôn xông tới đầu tiên phát ra tiếng la kích động tới cực điểm nhưng lại mang theo khó có thể tin thật sâu.

Âm thanh quát to này, từng chữ như sấm sét ngoài trời cao, cả kinh tất cả mọi người chấn động kịch liệt toàn thân.

- Thành chủ đại nhân, ngài nói... có thật không?

- Phi Tuyết tiên tử là đệ tử thân truyền của Đại Giới Vương, sao nàng có thể tự mình tiên lâm đến nơi cằn cỗi xa xôi này?

Huyễn Yêu thành chủ kích động nói:

- Sẽ không sai... sẽ không sai! Năm trước khi bái kiến thần tông, ta từng có may mắn nhìn thấy từ xa xa... tiên tư như thế, thực lực như thế, sẽ không sai... Thật sự là Phi Tuyết tiên tử!

Cảm xúc kích động phấn chấn giống như thủy triều khuếch tán ở trong đám huyền giả thủ thành, lại lấy tốc độ cực nhanh lan tràn đến toàn bộ Huyễn Yêu thành.

Đệ tử thân truyền của Đại Giới Vương đích thân đến, quả thật giống như nằm mơ. Trong lúc vạn phần kích động, kể cả thú triều đẩy bọn họ vào tuyệt cảnh dường như cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.

Mộc Phi Tuyết mắt điếc tai ngơ với tất cả, nàng nhằm thẳng về phía đàn huyền thú dày đặc ở phương xa, bóng dáng băng hoàng trên người hiện lên, nơi băng kiếm chỉ tới, một đường vòng cung như sông băng đầu cực cứng rắn chặt đứt đàn huyền thú mênh mông vô bờ...

- Quả nhiên.

Vân Triệt khẽ lẩm bẩm một tiếng, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Đúng vậy, sau khi bản thân “Chết”, trong Băng Hoàng thần tông có tư cách trở thành đệ tử thân truyền của Mộc Huyền Âm nhất cũng chỉ có Mộc Phi Tuyết.

Chính là... Vân Triệt ít nhiều gì vẫn hơi chua chát.

Một cảm giác... vốn chỉ là thứ thuộc về bản thân lại bị cướp đi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment