.
._703__2" class="block_" lang="en">Trang 703# 2
Chương 1407: Quay về thần vực (hạ)
Thương Vân đại lục, Tuyệt Vân vực sâu.
Trước biển hoa âm u tử quang trong suốt, Vân Triệt ngồi trên mảnh đất hắc ám, phía trước là U nhi vẫn luôn luôn chăm chú nhìn mặt hắn, lắng nghe giọng nói của hắn.
Hôm nay lễ vật hắn mang đến cho U nhi là bông tuyết hình thù kỳ lạ lấy từ tiên cung, nó do huyền băng ngưng tụ thành, mãi mãi sẽ không tan ra, ở nơi hắc ám thâm uyên âm lãnh này càng vĩnh viễn sẽ không bị tan ra..
Mỗi một bông tuyết có hình dạng không giống nhau, nhưng còn óng ánh trong suốt hơn thủy tinh. Nhất là giữa tử quang âm u, hiện lên quang hoa vô cùng tươi đẹp.
Nhìn ra được U nhi thật thích.
Vân Triệt nhìn nàng, nhẹ nhàng nói:
- U nhi, ta đã quyết định, ngày mai sẽ quay về nơi tên là thần giới kia, cho nên, lần sau trở lại thăm ngươi không biết phải tới khi nào.
Lời hắn nói khiến đôi mắt U nhi thoáng động, vội vàng chìa bàn tay nhỏ nhắn.
Vân Triệt nở nụ cười:
- Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ nhanh chóng trở về, nói cũng không chừng sẽ trở lại trong vài ngày ngắn ngủi. Sau khi trở về ta nhất định sẽ lập tức tới nhìn ngươi, được không?
U nhi: “...”
Nàng không nỡ xa hắn, đang lo lắng cho hắn.
Ánh mắt Vân Triệt nhu hòa:
- Ngươi đang lo lắng cho ta, đúng không? Đừng lo lắng, chính là bởi vì ta đã từng chết một lần ở thần giới, hiện giờ ta đây vô cùng quý trọng tính mạng hiện giờ. Hơn nữa một lần quay về thần giới này, đối với ta mà nói... nói không chừng sẽ là một cơ hội vô cùng tốt.
Lúc nói chuyện, trong mắt hắn chớp động lên ánh sáng kỳ dị.
Mỗi lần hắn tới thăm U nhi đều sẽ nói rất nhiều, kể rất nhiều chuyện của mình cho nàng nghe. Bao gồm rất nhiều lời đều không thể nói ra ở trước mặt tiểu Yêu Hậu các nàng.
Vân Triệt cười hề hề nói:
- Bởi vì một lần này, nói không chừng... ta sẽ trở thành chúa cứu thế đó. Nếu thật sự có thể nói như vậy, cuộc đời sau này của ta chắc cũng không có nguy cơ gì quá mức cần lo lắng, bởi vì ai dám xúc phạm ta, nhất định thành kẻ địch trên đời này
Lời nói này của hắn cũng không phải đang nói chơi.
- Đương nhiên đây là kỳ vọng tốt nhất của ta. Vết rách trên vách tường hỗn độn kia rốt cuộc là cái gì, sau lưng cất giấu cái gì, vì sao chỉ có lực lượng của ta mới có thể hóa giải, chuyện này, hiện giờ ta không biết một chút gì. Cũng nói không chừng lực lượng hiện giờ của ta còn xa mới đến trình độ có thể hóa giải... Phù, tất cả đều không biết. Nhưng mà tình huống chỗ Lam Cực tinh chúng ta càng ngày càng chuyển biến xấu, ta cũng không thể không làm ra quyết định này.
Hắn giơ tay lên:
- Bắt đầu từ năm nhận được truyền thừa của Tà thần, cuộc đời của ta đã xảy ra biến hóa cực lớn, từ một phế nhân bị người người coi thường, trong thời gian mấy năm ngắn ngủi đã có toàn bộ hiện giờ. Đã nhận được nhiều như vậy, chức trách cũng được, sứ mệnh cũng được, cũng thật sự nên đi thực hiện. Nhưng mà...
Vân Triệt thay đổi sắc mặt, vô cùng trịnh trọng nói:
- Nếu đến lúc đó phát hiện tất cả phải cần bù cả mạng của mình vào mới có thể hoàn thành, ta sẽ lập tức vỗ mông chạy lấy người!
- Hiện giờ ta có cha có nương có lão bà có hài tử... Ờ, còn có U nhi, thật đúng là đều không quan trọng bằng mạng của ta!
Vân Triệt nói như chém đinh chặt sắt.
U nhi nhìn hắn, lo lắng trong mắt nhiều màu giống như bớt đi một phần như vậy.
- Nói đến Tà thần, tà là người thừa kế lực lượng của hắn, mà mầm mống hắc ám năm đó U nhi ngươi cho ta cũng là một trong những hạch tâm của lực lượng Tà thần, còn chắc là bí mật lớn nhất của hắn, tuy rằng không biết vì sao nó lại ở nơi này, nhưng mà, chúng ta đều xem như là người có duyên phận rất dày với hắn, do đó cũng nối liền duyên phận giữa ta và U nhi.
Hắn giơ ngón tay nhẹ nhàng chạm lên chỗ gò má của U nhi:
- Cho nên, nếu như ta có thể hoàn thành “Sứ mệnh” kia, U nhi chính là một trong những đại công thần, đến lúc đó ta sẽ đi qua nói tất cả cho U nhi nghe, có được không?
“...” U nhi gật đầu, nhiều màu sắc gợn động trong mắt cho thấy nàng rất vui vẻ.
Vân Triệt đứng dậy:
- Ừm, ta cần phải trở về. Ta cũng còn chưa nghĩ ra nói chuyện này với mấy người Thải Y, Vô Tâm như thế nào, khẳng định sẽ lại khiến cho bọn họ lo lắng một phen. U nhi, ngươi ở đây phải ngoan ngoãn nha, yên tâm chờ ta lại tới thăm ngươi lần nữa. Ta cam đoan sẽ mang cho ngươi một lễ vật tốt nhất.
Nói xong hắn chuẩn bị đứng dậy rời đi, nhưng bóng dáng của U nhi lại lóe lên, lơ lửng ở trước người của hắn, trong đôi mắt yêu dị bốn màu sắc chiếu lên lưu luyến lã chã chực khóc.
Lòng Vân Triệt nhất thời mềm nhũn, đứng lại:
- Được, ta tạm không đi. Ta đây... lại kể cho U nhi một câu chuyện cổ tích có được không?
- Ừm... lần này liền kể chuyện cổ tích người lùn đen như than và bảy tiểu công chúa đi!
....
Rời khỏi Tuyệt Vân vực sâu, thời gian đã gần đến bình minh, Vân Triệt cũng không lập tức quay về Huyễn Yêu giới, đứng ở trên không Thiên Huyền đại lục, thân thể của hắn giãn ra, huyền khí toàn thân cấp tốc phóng thích, cuốn lên một dòng xoáy to lớn ở thế giới yếu ớt này.
Đây là lần đầu tiên hắn phóng thích lực lượng Thần Vương đến mức độ tận cùng của bản thân ở Lam Cực tinh này.
Trên người hắn lơ lửng lên một tầng sáng rọi trắng xám hết nồng đậm, từ xa nhìn lại giống như một vầng trăng trắng xám nhô lên bầu trời, theo cánh tay của hắn dang ra, luồng Quang Minh huyền lực mạnh nhất mà Vân Triệt có khả năng phóng thích từ trên cao chiếu xuống, bao phủ về phía toàn bộ Thương Vân đại lục.
Sau đó hắn đi đến Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới, cũng toàn lực phóng ra Quang Minh huyền lực.
Lần này trước khi hắn đi đến thần giới, không cách nào đoán trước được khi nào mới có thể trở về. Cho nên trước khi rời đi, hắn trước hết dốc hết sức lực yên ổn Lam Cực tinh.
Lúc trước, mỗi lần hắn tinh lọc, nhiều nhất chỉ thi triển không đến hai thành lực lượng.
Còn lần này lại không bận tâm đến nguy cơ có khả năng mà dốc hết lực lượng phóng thích. Mà dưới toàn lực, hắn tin tưởng Quang Minh huyền lực lưu lại đủ để cho Lam Cực tinh cho dù ở dưới trạng thái hiện giờ, ít nhất trong một tháng cũng sẽ không thể phát sinh thú loạn hoặc nhân loạn trên quy mô lớn một lần nữa.
Sau đó, cuối cùng đã tới lúc rời đi.
Khi hắn nói ra quyết định này, nhận được trầm mặc đáng kể của tất cả mọi người.
Tuy rằng quyết định này của Vân Triệt thật bất ngờ, nhưng ở chỗ tiểu Yêu Hậu, Phượng Tuyết Nhi các nàng thật ra đã sớm có dự cảm và đoán trước.
- Triệt nhi, chuyện con nói đều là thật sao?
Vân Khinh Hồng hỏi, tuy rằng hắn không hoài nghi lời Vân Triệt nói.
Vân Triệt vô cùng trịnh trọng gật đầu:
- Ta biết, lời này nói ra nghe không thể tưởng tượng được, nhưng ta cam đoan, từng lời đều là sự thật.
- Đủ loại khác thường phát sinh trước mắt tuyệt đối không chỉ có ở Lam Cực tinh, phạm vi mà nó lan đến hơn xa các ngươi có thể tưởng tượng được. Thẳng thắn mà nói, nếu Lam Cực tinh không có sự tồn tại của ta đã sớm thành địa ngục, nhưng cho dù là ta cũng dần dần bắt đầu cảm thấy vô lực.
Vân Triệt cười cười, lộ ra vẻ mặt thả lỏng:
- Có một thần linh nói với ta, lực lượng trên người ta có thể giải quyết được tất cả ngọn nguồn trước mắt, hiện trạng đã như thế, cho dù ta nguyện hay không nguyện, nhất định phải đi. Nhưng mà đừng quá bi quan, chỗ thần giới kia có trăm vạn năm nội tình và vô số cường giả, nói không chừng bọn họ đã nghĩ ra được kế sách ứng đối, vốn không cần đến lực lượng của ta.
Tuy rằng hắn nói như thế, nhưng trong lòng rất rõ ràng khả năng này cực kỳ bé nhỏ, hoặc là nói vốn không tồn tại. Bằng không, thiếu nữ băng hoàng năm đó cũng sẽ không thể khẳng định như thế nói rằng hắn là “Hy vọng duy nhất”.
Đồng thời nàng nói chính là “Hy vọng”.. Hai chữ này đại khái có ý chỉ không thể nghi ngờ chính là khả năng mà không có tính chất xác định, đồng thời còn sẽ kèm theo phiêu lưu không cách nào biết trước.
Vân Vô Tâm đột nhiên nhào tới, ôm chặt lấy hắn:
- Phụ thân!! Không... con không muốn... con không muốn để cho phụ thân đi, phụ thân đã nói, nơi đó là nơi rất nguy hiểm, phụ thân còn chính miệng nói sẽ không bao giờ đi đâu nữa... phụ thân không thể nói không giữ lời.
Vân Triệt đúng là đã từng nói, nhưng khi đó Vân Triệt cho rằng mình là phế nhân vĩnh viễn.
“...” Vân Triệt ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng lau đi một giọt nước mắt nơi khóe mắt bé:
- Tâm nhi, con có hy vọng cha mình trở thành một anh hùng cứu thế không?
Ở trong cái nhìn chăm chú của Vân Triệt, Vân Vô Tâm lắc đầu, hơn nữa còn lắc đầu vô cùng kiên quyết:
- Con không cần anh hùng cứu thế gì, con chỉ muốn phụ thân.
Trong lòng bị kích thích nặng nề, Vân Triệt nâng mặt của bé lên, nở nụ cười:
- Tâm nhi, con cũng quá không có lòng tin đối với phụ thân đi, nương của con, sư phụ của con, còn có các di di của con nữa chẳng lẽ không nói cho con biết bản lĩnh lợi hại nhất của phụ thân là gì sao?
- Là... lừa gạt nữ hài tử sao?
Vân Vô Tâm rơm rớm nước mắt, yếu ớt nói.
Trên trán Vân Triệt hiện lên ba vạch đen:
- ~!@#$%... Là chạy trốn, chạy trốn! Cha con chạy trốn nhanh, biết dịch dung, biết ẩn thân, còn có độn nguyệt tiên cung, cho dù ở thần giới kia, chỉ cần cha muốn chạy, ai cũng đuổi không kịp! Lần trước gặp chuyện không may ở thần giới chẳng qua bởi vì cha xuất phát từ nguyên nhân quan trọng nào đó mà chui đầu vào lưới... Cha cam đoan, những chuyện tương tự tuyệt đối sẽ không phát sinh lần nữa.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng sờ lên trên mặt Vân Vô Tâm, vô cùng nghiêm túc nói:
- Lần này cha chẳng những sẽ nhanh chóng trở về, còn có thể cam đoan một sợi tóc đều sẽ không thiếu. Bởi vì cha cũng không muốn Tâm nhi của cha còn nhỏ như vậy đã không có phụ thân, nếu nương của con vì vậy mà tức giận tái giá, chẳng phải cha quá thiệt thòi.
- Hừ, nói xằng nói bậy.
Sở Nguyệt Thiền quay mặt đi chỗ khác.
- Nếu như đã quyết định muốn đi, cũng đừng giày vò lằng nhằng.
Tiểu Yêu Hậu lạnh mặt nói.
Lần trước khi Vân Triệt lần đầu tiên đi thần giới, tiểu Yêu Hậu kịch liệt phản đối. Một lần này, có vết xe đổ, Vân Triệt vốn tưởng rằng nàng sẽ kiên quyết ngăn lại, không nghĩ tới nàng lại không nói dù chỉ một câu phản đối.
Bởi vì lần trước hắn là ý niệm của bản thân. Còn lần này là sứ mệnh, cùng với an nguy của thế giới to lớn.
- Nhưng mà, nhớ lời vừa rồi ngươi nói với Tâm nhi, gặp nguy hiểm sẽ toàn lực chạy trốn, không được thể hiện! Không được lấy mạng thử hiểm! Không được xen vào việc của người khác! Không được gây chuyện thị phi! Không được hái hoa ngắt cỏ! Sau khi đạt thành mục đích lập tức quay lại, không được thiếu một cọng tóc!
Vân Triệt lập tức gật đầu:
- Dạ... dạ... dạ. Ta cam đoan ta cam đoan.
- Vân ca ca, chàng thật sự lập tức phải đi sao? Nhưng mà, chàng chuẩn bị quay về đâu? Còn trở về như thế nào?
Phượng Tuyết Nhi lo lắng hỏi.
Vân Triệt đưa tay lấy ra một viên băng tinh tuyết châu.
Vân Triệt nói:
- Đây là thứ nguyên thạch năm đó Băng Vân cung chủ tặng cho ta, là khi đó nàng vụng trộm tới thăm Băng Vân tiên cung đã dùng, một viên còn thừa lại cuối cùng đưa cho ta. Nếu như sử dụng nó có thể trực tiếp xuyên qua không gian, quay về Ngâm Tuyết giới.
Lấy tu vi hiện giờ của hắn, xuyên qua không gian vũ trụ bay về thần giới là chuyện rất dễ dàng, nhưng thời gian quá lâu quá dài. Mặc dù tốc độ của độn nguyệt tiên cung nhanh, nhưng khí tức vĩ đại vả lại quá mức đặc biệt, rất dễ bại lộ. Mà thứ nguyên thạch trong tay, y theo “Kinh nghiệm” lần trước, chỉ cần trong hơn một khắc thời gian đã có thể tới.
- Vậy ngươi đi đi.
Tiểu Yêu Hậu xoay người sang chỗ khác, đã không nhìn hắn nữa.
- Phu quân, nhất định phải cẩn thận.
Thương Nguyệt ôn nhu nói.
- Tiểu Triệt, nhất định phải trở về sớm một chút.
Tiêu Linh Tịch khẽ nói... Khác với những người khác, trên mặt của nàng không có quá nhiều lo lắng.
Tô Linh Nhi ở bên cạnh nàng hơi kinh ngạc liếc nhìn nàng.
- Cho dù thành công hay không, ta đều sẽ về sớm nhất... ta cam đoan!
Buông Vân Vô Tâm ra, giọng nói của hắn mềm đi:
- Tâm nhi, chờ phụ thân trở về lại đi câu cá với con... hơn nữa lúc trở lại nhất định sẽ mang một món lễ vật tốt nhất trên đời cho con! Cứ chờ mong nhé!
Thời gian chia xa càng dài, chỉ biết tăng thêm không nỡ với u sầu, nói xong, huyền lực trên bàn tay hắn vừa hun, đã trực tiếp thúc giục thứ nguyên thạch trên tay.
Một đường không gian huyền quang lóng lánh lên, mang theo Vân Triệt biến mất ngay tại chỗ.
- Phụ thân!
Vân Vô Tâm kêu lên một tiếng kinh hãi, bé bổ nhào lên chỗ Vân Triệt vừa đứng, ngẩn người thật lâu.
Sở Nguyệt Thiền tiến lên trước, vỗ vỗ sau lưng bé:
- Tâm nhi, đừng lo lắng, tuy rằng phụ thân của con không làm cho người ta yên tâm, nhưng chuyện phụ thân con đáp ứng con cho tới bây giờ đều sẽ làm được, lần này cũng nhất định như vậy.
Bên kia, Tô Linh Nhi ngây ngốc hoàn hồn, trong lòng có không nỡ và lo lắng vô hạn, nàng liếc nhìn Tiêu Linh Tịch, lại phát hiện ánh mắt của Tiêu Linh Tịch trong suốt, nhưng không có quá nhiều vẻ u sầu.
Mà một lần trước, Tiêu Linh Tịch lại người không nỡ nhất, không lắng nhất... Sau khi Vân Triệt theo Mộc Băng Vân rời đi, Tiêu Linh Tịch còn hôn mê ngay tại chỗ, sau đó ác mộng liên tục.
Nàng thử hỏi:
- Linh Tịch tỷ tỷ, tỷ có vẻ không quá lo lắng?
Tiêu Linh Tịch gật đầu:
- Ừm, ta cũng không biết vì sao, rõ ràng lần trước sẽ lo lắng sợ hãi như vậy. Còn lần này... ta cứ có cảm giác, tiểu Triệt sẽ nhanh chóng trở lại, bình yên vô sự trở về.
Tô Linh Nhi: “...”
----
Đường hầm không gian khi thì âm u không ánh sáng, khi lại màu sắc rực rỡ.
Vân Triệt đứng yên người, nhanh chóng xuyên qua ở trong thế giới kỳ dị nơi này.
Trong đầu tự nhiên hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên đi đến thần giới.
Phương thức mình đi đến thần giới lần này giống với lần đầu tiên như đúc. Dùng thứ nguyên thạch giống vậy, đi tới cũng vẫn là Ngâm Tuyết giới.
Khác biệt chính là lần này bên người không có Mộc Băng Vân bảo hộ, không có Mộc Tiểu Lam, chỉ có lẻ loi một mình.
Trên đời khó có được nhất, quý trọng nhất không thể nghi ngờ là đồ dùng không gian. Nhưng mà thứ nguyên thạch có thể định hướng xuyên qua không gian thật xa này cũng không phải có thể tùy tiện dùng. Nó khác với thứ nguyên huyền trận cũng định hướng thông đạo, tiến hành “Xuyên qua không gian” theo thứ nguyên thạch có tính nguy hiểm rất lớn, bởi vì trong quá trình xuyên qua có thể sẽ gặp được gió lốc không gian trong kẽ hở không gian.
Càng không hay ho hơn là có thể gặp phải thực khôn thú.
Khoảng cách càng xa, thời gian xuyên qua càng dài, phiêu lưu sẽ càng lớn.
Mà chân chính không có phiêu lưu này lại cần lực lượng cấp bậc Thần Quân.
Đây cũng là thưởng thức cơ bản mà năm đó Mộc Băng Vân đã dạy cho hắn khi ở trong đường hầm không gian.
Lúc Mộc Băng Vân lặng lẽ đưa thứ nguyên thạch này cho hắn, đã từng cường điệu nhắc nhở hắn không phải đến lúc cần thiết không thể vận dụng. Mà hiện giờ hắn tự tin với lực lượng của mình, cho dù thật sự gặp phải gió lốc không gian cũng không hề sợ chút nào.
Hắn nhắm mắt lại, bình ổn cảm xúc, yên lặng nghĩ tới chuyện nên làm sau khi trở lại Ngâm Tuyết giới... Một khắc đồng hồ nhanh chóng qua đi, hắn mở mắt.
Gần như trong cùng một lúc, thế giới trước mắt đột nhiên thay đổi, trở nên hoàn toàn trắng xóa, một luồng gió lạnh như băng ngay mặt thổi tới.
Ngâm Tuyết giới!