.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1405" class="block_" lang="en">Trang 703# 1
Chương 1406: Quay về thần vực (thượng)
Lịch Thương Phong năm 1099, mùng hai tháng bảy.
Tuy rằng ta tuổi còn nhỏ, nhưng nhớ được rất rõ ràng, đây là ngày hè, giờ phút này năm trước, ánh mặt trời đặc biệt tươi đẹp nóng rực, thế giới bên ngoài luôn được chiếu rọi thành một mảnh vàng óng ánh, còn sẽ có tiếng ve kêu không ngừng vào ban đêm.
Nhưng vì sao hiện giờ ta đây lại sẽ lạnh như vậy.
Ta đã rất nhiều ngày không dám rời khỏi phòng, bởi vì gió ở bên ngoài thật lớn, thật đáng sợ, cuốn động lên bão cát đục ngầu, làm cho người ta không nhìn thấy thứ gì ở xa xôi.
Gió ngày hôm qua rất nóng, rất sợ thiêu đốt phòng, nhưng hôm nay, nước trong phòng đều kết băng toàn bộ, mẫu thân bọc lấy vài tầng đệm chăn cho ta, vẫn lạnh như vậy.
Mùi vị nước thay đổi, hương vị không khí cũng thay đổi...
Trong thành, ngày hôm qua nổi lên ba lần hỏa hoạn, hai lần địa chấn, nghe thấy mấy tin tức này, ta và mẫu thân không còn kinh ngạc nữa, tất cả mọi người đã quen.
Tiểu Hoàng làm bạn với ta thật nhiều năm đã chạy mất, không còn trở về, mẫu thân không để cho ta đi kiếm, nhưng mà mỗi ngày ta đều nhớ nó.
Phụ thân là một huyền giả rất giỏi, cha đi trong thành làm đạo sư mới vào của Tân Nguyệt huyền phủ... Đúng, chính là Tân Nguyệt huyền phủ mà Vân chân nhân vĩ đại đã từng ở lại, đó là chuyện mà một nhà chúng ta vui vẻ nhất, phụ thân cũng đã đáp ứng ta, sau khi ta tròn mười tuổi sẽ tự mình dạy ta tu luyện huyền đạo.
Năm nay, ta đã mười tuổi, nhưng phụ thân lại không thực hiện lời hứa.
Phụ thân trở nên thật đáng sợ, thật xa lạ...
Phụ thân đã từng ôn nhu, một năm này lại luôn tức giận, phụ thân từng lớn tiếng gầm rú với ta, với mẫu thân, sẽ đập hư rất nhiều thứ... đáng sợ nhất là một lần kia, phụ thân thế mà lại đánh mẫu thân...
Sau đó phụ thân quỳ trên mặt đất khóc rống... mẫu thân cũng khóc lớn theo...
Phụ thân nói không biết mình như thế nào... Từ sau đó, phụ thân cũng rất ít khi về nhà, nước mắt của mẫu thân cũng rất nhiều thật nhiều...
Không chỉ có nhà của chúng ta, tất cả mọi người dường như đều thay đổi. Tân Nguyệt thành trở nên tranh cãi ầm ĩ, thường xuyên sẽ có tiếng đánh nhau. Bắt đầu từ năm trước, trong thành đã cấm chăn nuôi huyền thú, Tân Nguyệt huyền phủ cũng không tuyển nhận đệ tử mới nữa.
Bọn họ nói, không chỉ Tân Nguyệt thành ta như vậy, toàn bộ Thương Phong quốc đều như thế.
Vừa rồi, ta lại bị ác mộng bừng tỉnh, một năm này, ta đã không nhớ rõ ta mơ thấy bao nhiêu lần ác mộng, mỗi một lần đều đáng sợ như vậy... Tính tình của ta cũng trở nên rất kém, sẽ luôn tức giận với mẫu thân, mỗi lần đều sẽ hối hận, nhưng sau đó lại sẽ không khống chế nổi...
Ta rốt cuộc như thế nào...
Mẫu thân nói, nguyên tố của thế giới này đã hỗn loạn, ta nghe không hiểu, ta chỉ biết thế giới trở nên xa lạ, trở nên càng ngày càng đáng sợ, kể cả bản thân ta cũng bắt đầu trở nên đáng sợ.
Rất nhiều người nói, một trận tai họa rất lớn sắp buông xuống, tất cả trước mắt đều là điềm báo của thế giới hủy diệt. Mẫu thân nói, chỗ thế giới của chúng ta có “Vân chân nhân” và “Phượng Hoàng thần nữ” thủ hộ, cho dù tai họa lớn đến cỡ nào cũng không cần sợ hãi, tất cả đều sẽ tốt đẹp lên. Nhưng mà, ta vẫn sợ hãi, mỗi ngày đều trong sợ hãi...
Ngôi sao kia càng lúc càng sáng hơn, nhất là đến ban đêm, khắp bầu trời phía đông đều bị chiếu rọi thành màu đỏ tươi như máu. Mẫu thân nói đó là quang mang điềm lành, nhưng Vương thúc thúc ở bên cạnh lại nói đó là ánh mắt của ác ma.
Cứ hy vọng đây tất cả đều chỉ là mộng, sau khi tỉnh mộng, thế giới vẫn là như thế kia, tiểu Hoàng còn lắc đuôi, phụ thân vẫn ôn nhu như trước, mẫu thân vẫn thích cười giống trước kia...
....
Thương Phong quốc, trong Tân Nguyệt thành, một tiểu cô nương chừng mười tuổi bọc chăn đệm thật dày ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ. Thế giới trong đôi mắt của bé: Bầu trời hoàn toàn u ám, cuồng phong thổi cuốn lên cát vàng, tàn sát bừa bãi thế giới càng ngày càng xa lạ.
----
----
Từ ngày huyền thú náo động đột nhiên bùng nổ, đến nay đã tròn một năm, một năm này, Lam Cực tinh rơi vào trong hỗn loạn trước nay chưa từng có.
Thú loạn, nhân loạn, thậm chí cả khí hậu, nguyên tố cũng đều rối loạn...
Một năm này, Vân Triệt bôn ba chung quanh, hơi bận rộn, vô số lần lấy Quang Minh huyền lực tinh lọc ma khí vô hình xâm nhập vào Lam Cực tinh. Hắn vô cùng may mắn vì ba năm trước bản thân đã “Chết” ở Thiên Huyền đại lục, bằng không, Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới không có bản thân, hiện giờ nhất định đã giống như Thương Vân đại lục, hóa thành một mảnh đất chết bị tai họa giẫm đạp qua.
Hôm nay Vân Triệt lại một lần nữa phóng thích Quang Minh huyền lực tinh lọc hai mảnh đại lục, mà cách lần trước mới đi qua bảy ngày ngắn ngủi.
Tinh lọc hoàn thành, hắn cắt không gian, đi đến Tiêu môn ở Lưu Vân thành, mới vừa hiện thân, bên tai đã truyền đến tiếng hài đồng khóc và tiếng quở trách của nam tử từ xa xa... hắn lập tức nghe ra được nam hài đang nỉ non là Tiêu Vĩnh An, mà người phát ra âm thanh quở trách rất lớn chính là Tiêu Vân!
- Con biết phụ thân khi lớn bằng con năm đó, một ngày biết tu luyện mấy canh giờ không? Mới một chút khổ như vậy mà con đã không chịu được, sao xứng trở thành nam nhi Tiêu gia!
Ở dưới tiếng quát mắng của Tiêu Vân, tiếng khóc của Tiêu Vĩnh An nhất thời càng lớn.
Vân Triệt nhíu chân mày, nhanh chóng dời thân qua.
- Không được khóc! Cũng đã tám tuổi rồi còn cả ngày khóc sướt mướt! Con còn khóc, về sau đừng nói là con của Tiêu Vân ta!
- Còn khóc! Con còn khóc! Ta kêu con đừng khóc!!
Bốp!!
Khi Vân Triệt đi đến trên không tiểu viện, trong không khí truyền đến một tiếng bạt tai vang dội.
Không khí tĩnh mịch trong khoảnh khắc, sau đó là tiếng la khóc càng thêm tê tâm liệt phế của Tiêu Vĩnh An.
Tay Tiêu Vân dừng lại trên không, nhìn vết tay đỏ tươi trên mặt Tiêu Vĩnh An, cả người hắn ngơ ngác ở đó...
Thiên Hạ Đệ Thất vội vàng bước chân tiến vào, nhìn Tiêu Vân giơ tay và vết tay trên mặt Tiêu Vĩnh An, nàng ngẩn ngơ, sau đó chợt xông tới ôm lấy Tiêu Vĩnh An, quát Tiêu Vân:
- Vân ca ca, chàng... điên rồi sao... chàng điên rồi sao!
- Vĩnh An ngoan... Vĩnh An không khóc, phụ thân con không cố ý đâu... nào, chúng ta đi tìm thái gia gia.
Tay Tiêu Vân run rẩy, ánh mắt tan rã:
- Ta... ta làm cái gì... ta...
Hắn mất hồn mất vía tự nói, sau đó ôm đầu, đột nhiên khóc ồ lên. Hắn không thể tin được, bản thân lại sẽ ra tay đánh nhi tử mà mình quý giá nhất, còn quý báu hơn sinh mệnh... Hắn không thể tin được đó là bản thân...
Vân Triệt vung bàn tay lên, Quang Minh huyền lực phủ xuống Tiêu môn, nhưng không hiện thân, mà xoay người sang chỗ khác, không tiếng động rời đi.
Đi đến ngoài Lưu Vân thành, Vân Triệt thở dài một hơi thật dài.
Tính tình Tiêu Vân luôn luôn ôn hòa, lại có lực lượng Bá Hoàng cảnh, nhưng ngay cả chính hắn đã bắt đầu chịu ảnh hưởng, cảm xúc xuất hiện không khống chế được hơi nghiêm trọng.
Tình thế đã càng ngày càng nghiêm trọng. Còn tiếp tục như vậy... sợ rằng cho dù lấy lực lượng của hắn cũng khó có thể hoàn toàn khống chế được.
Nhìn phía đông, đắm chìm trong gió rõ ràng không bình thường, Vân Triệt trầm mặc thật lâu, mãi cho đến khi sắc trời dần tối xuống. Cuối cùng, hắn chậm rãi nâng tay phải lên, lòng bàn tay hiện lên một luồng quang hoa màu xanh đậm.
Tay trái tinh lọc, tay phải thiên độc... luồng quang hoa màu xanh đậm này rõ ràng là quang mang thiên độc của Thiên Độc châu.
Hắn nhìn chằm chằm quang mang thiên độc, ánh mắt dần dần ngưng trọng.
- Chủ nhân, chẳng lẽ ngươi định...
Trong Thiên Độc châu truyền đến giọng nói của Hòa Lăng. Thân là độc linh thiên độc, nàng tự nhiên cảm giác được Vân Triệt đang thăm dò độc lực thiên độc hiện giờ đang khôi phục của Thiên Độc châu.
Nàng biết chắc rằng độc lực mà Thiên Độc châu khôi phục hiện giờ cách mục tiêu “Đủ để uy hiếp một Vương giới” mà Vân Triệt định ra còn có khoảng cách tương đương với xa xôi.
Tuy rằng Thiên Độc châu có độc linh thiên độc mới, nhưng thế giới hiện giờ đã không phải là thế giới của thần năm đó, mà vài năm nay lại ở dưới hạ giới khí tức thấp nhất, vài năm ngắn ngủi có thể khôi phục đến mức độ như vậy đã là cực hạn.
Bàn tay nắm lên, u quang tán đi, Vân Triệt thu hồi ánh mắt, sắc mặt nặng nề:
- Đã không thể chờ đợi thêm nữa, ta phải quay về thần giới.
Hòa Lăng thét lên một tiếng kinh hãi:
- Hả!? Vì... vì sao?
Vân Triệt nói:
- Tình huống của Lam Cực tinh lại tiếp tục chuyển biến xấu tiếp, mất không lâu lắm sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của ta. Chưa chân chính bùng nổ đã là như thế, nếu đến một ngày bùng nổ kia, nhất định tất cả đều không còn kịp.
- Nhưng mà, chuyện này có liên quan gì đến chuyện chủ nhân quay về thần giới... là đi xin giúp đỡ từ chỗ Thần Hi chủ nhân sao?
Ánh mắt Vân Triệt khép hờ:
- Không, tất cả chuyện này, chín thành chín có liên quan đến “Phi hồng liệt ngấn”. Mà có một thần linh đã từng nói với ta, chỉ có ta có thể hóa giải tai họa ẩn giấu sau lưng phi hồng liệt ngấn, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tà thần dốc hết sức lưu lại truyền thừa, cùng với ta kế thừa Tà thần thần lực đồng thời cũng kế thừa sứ mệnh trong người.
- Hiện giờ được ban cho thần lực lâu đến như vậy, có lẽ đến lúc ta nên thực hiện “Sứ mệnh”.
Hắn muốn càng nhiều tự nhiên không phải là vì “Sứ mệnh” mà là an bình của Lam Cực tinh.
- Vậy... chủ nhân biết nên làm như thế nào sao?
Hòa Lăng lo lắng nói.
Vân Triệt lắc đầu:
- Không biết, nhưng nàng sẽ nói cho ta đáp án. Ta nghĩ nàng nhất định đang gấp gáp đợi ta đến.
Thiếu nữ băng hoàng dưới đáy minh hàn thiên trì... Nàng không phải là mảnh nhỏ ý chí giống như linh hồn phượng hoàng, linh hồn kim ô mà là thần linh chân chính còn tại thế. Lời của nàng tự nhiên không thể nghi ngờ.
Hòa Lăng vẫn không cách nào yên tâm:
- Nhưng mà, chủ nhân không cách nào tu luyện ở hạ giới, huyền lực không hề tiến cảnh, độc lực của Thiên Độc châu khôi phục cũng còn xa không bằng mục tiêu, nếu chủ nhân quay về thần giới, chẳng những nguy hiểm, hơn nữa về sau khẳng định khó an bình nữa.
Vân Triệt trầm mặc cả buổi chiều, trong lòng đã có cân nhắc:
- Yên tâm đi. Hiện giờ toàn bộ thần giới đều tin tưởng rằng ta đã chết, khi ta trở về chỉ cần che giấu sơ sơ đã không ai biết đó là ta. Huống chi người sẽ nói cho ta biết đáp án ở ngay Ngâm Tuyết giới, đó là chỗ an toàn nhất đối với ta.
- Vậy... nếu như chủ nhân không nhận được “Đáp án” mong muốn thì sao?
- Vậy lại lặng lẽ quay về là được. Lui vạn bước mà nói, cho dù bị người thần giới phát hiện, cùng lắm thì lại trốn đến chỗ Thần Hi đi.
- Lui tiếp vạn vạn bước mà nói, cho dù lần đi này không thu hoạch được gì, kết quả phát hiện tất cả đều là ta tự mình đa tình, đây là một kiếp nạn mà ai cũng không cách nào ngăn cản, ta đây sẽ lập tức quay lại, sau đó mang mọi người ở bên người rời khỏi Lam Cực tinh, đi tới một tinh cầu nào đó ở phía tây hỗn độn.
-... Vậy chủ nhân chuẩn bị khi nào lên đường?
Hòa Lăng yếu ớt hỏi, Vân Triệt đã quyết định, hơn nữa đã nghĩ kỹ đủ loại khả năng và đường lui, nàng biết mình có lo lắng nữa, khuyên nữa ngăn cản nữa cũng vô dụng.
Vân Triệt ngẫm nghĩ, nói:
- Ngày mai!