Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1409 - Chương 1411: Thần Quân Cự Thú

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1410" class="block_" lang="en">Trang 705# 2

 

 

 

Chương 1411: Thần Quân cự thú



Nhìn Vân Triệt định rời đi lại đột nhiên đứng ngây ra đó vẫn không nhúc nhích, khí tức trên thân rõ ràng thay đổi, mọi người đều căng thẳng trong lòng, Huyễn Yên thành chủ hỏi:

- Ân công tiền bối còn có gì phân phó?

“...” Vân Triệt chậm rãi xoay người, sắc mặt trầm trọng và ánh mắt u lãnh khiến trong lòng tất cả mọi người nảy sinh bất an, hỏi hắn:

- Ở Ngâm Tuyết giới, có huyền thú Thần Quân cảnh tồn tại không?

- Cái này...

Huyễn Yên thành chủ sửng sốt, các huyền giả thủ thành khác cũng đều tỏ vẻ ngơ ngác.

Trong Ngâm Tuyết giới, thành Thần Quân cảnh có tổng cộng hai người, theo thứ tự là tổng cung chủ ba mươi sáu cung Băng Hoàng Mộc Băng Vân và đại trưởng lão Mộc Hoán Chi. Đối với Huyễn Yên thành này mà nói, Thần Vương đều là tồn tại giống như thần thoại, Thần Quân cảnh... đó là cấp bậc mà bọn họ vốn không hề có tiếp xúc, tự nhiên cũng vốn không cách nào trả lời.

Mộc Hàn Yên đáp lại:

- Có. Mấy năm trước vãn bối từng nghe sư tôn ngẫu nhiên nhắc đến, Ngâm Tuyết giới chẳng những tồn tại huyền thú Thần Quân cảnh, hơn nữa còn có tổng cộng đến ba con. Chia ra ẩn vào bắc vực, đông vực và nam vực, là tổng bá chủ của tất cả huyền thú Ngâm Tuyết giới.

- Nhưng chúng nó sẽ không bước ra khỏi lãnh địa của mình, cũng chưa bao giờ có ai từng gặp chúng nó. Phát hiện và biết được sự tồn tại của chúng nó, chỉ có tông chủ... Cũng chính là Đại Giới Vương của Ngâm Tuyết giới chúng ta.

Mộc Hàn Yên trả lời cực kỳ kỹ càng, sau đó hỏi dò:

- Lăng tiền bối đến Ngâm Tuyết giới... chẳng lẽ vì có điều nghe thấy, muốn đi bái phỏng huyền thú bá chủ này sao?

“...” Vân Triệt yên lặng đưa mắt nhìn chằm chằm vào Mộc Hàn Yên... Đầu óc của ta có vấn đề như vậy sao!

Huyền thú cao cấp này gần như không hề bước vào lãnh địa của con người, nhưng đồng thời bọn chúng có ý thức lãnh địa cũng cực kỳ mạnh. Đi bái phỏng? Thân là nhân loại lại dám bước vào địa bàn này, trực tiếp sẽ được coi là khiêu khích!

- Các ngươi đi mau.

Vân Triệt quay mắt lại, lạnh lùng nói.

- Hả? Ý của tiền bối là?

- Mang theo Mộc Phi Tuyết, đi nhanh lên!

Sắc mặt của Vân Triệt càng thêm âm trầm dọa người.

Mộc Phi Tuyết: “...”

- Cái này...

Mọi người càng thêm hồ đồ.

Hai tay Vân Triệt nhanh chóng siết chặt, nhìn thẳng về phía trước, lại phát hiện mọi người ở phía sau vẫn không hề có động tĩnh gì, nhất thời bùng nổ:

- Các ngươi không nghe hiểu lời của ta sao! Đi nhanh lên! Không đi nữa sẽ...

Giọng nói của hắn im bặt:

- Haizzz... Đã không còn kịp rồi.

Rầm!

Tuyết vực vừa mới yên tĩnh đột nhiên chấn động mãnh liệt... Sau đó, một tiếng rít gào gần như muốn đánh rách trời cao thành tả tơi đột nhiên truyền đến.

-Grào ----

Mặt đất bốc lên, rít gào ngập trời, trong nháy mắt, tất cả đệ tử Băng Hoàng, huyền giả thủ thành đều bị chấn động ngã nhào trên đất, hơn phân nửa người thất khiếu đầy máu, mà huyền giả lúc trước đã bị thương càng miệng vết thương nứt toác, hộc máu không thôi.

Vân Triệt lập tức đưa tay, một luồng huyền khí che phủ lên trên người Mộc Phi Tuyết... Bằng không, thương thế mới vừa đè xuống của nàng nhất định nứt toác toàn diện.

- Sao... sao lại thế này...

Giọng Huyễn Yên thành chủ run rẩy... run run vốn không cách nào khống chế.

Trong tiếng rít gào đáng sợ, một luồng linh áp khủng bố tuyệt luân từ xa chụp xuống... đó là một lực lượng hoàn toàn vượt xa nhận thức và tưởng tượng của bọn họ, đáng sợ hơn hai con băng hà cự thú lúc trước đâu chỉ ngàn lần vạn lần.

Mộc Hàn Yên nửa quỳ trên mặt đất, toàn thân phát run, chính là hồi lâu không cách nào đứng lên. Trong run rẩy, hắn đột nhiên nghĩ tới vấn đề trong yêu cầu vừa rồi của Vân Triệt, lập tức đôi mắt thất sắc, kinh giọng nói:

- Lăng tiền bối, chẳng lẽ... chẳng lẽ...

Vân Triệt nhìn chằm chằm phía trước:

- Thành nhỏ này có vận khí không tệ, lại dẫn tới một con Thần Quân thú, có thể khiến cho tổng bá chủ huyền thú này rời khỏi lãnh địa, xem ra bị chọc tức không nhẹ mà.

- Cái... cái gì... cái gì...

Lời Vân Triệt nói từng chữ như kinh lôi, cả kinh tất cả huyền giả Huyễn Yên thành vong hồn bốc hết lên.

Trừ bỏ Huyễn Yên thành chủ, cả đời này của bọn họ ngay cả huyền giả Thần Quân cảnh đều không có duyên nhìn thấy, càng không cách nào biết được có một con huyền thú bá chủ Thần Quân cảnh ẩn núp vào một phương tuyết vực... bọn họ vốn không thể tin được, Huyễn Yên thành nho nhỏ này, có tài có đức gì mà lại đưa tới một con Thần Quân thú nổi giận!

Giọng Mộc Hàn Yên vẫn run run:

- Tiền... tiền tiền... tiền bối... nếu thật sự là Thần Quân thú, chúng ta nên... làm sao bây giờ... tiền bối... có thể có biện pháp...

-... Ta có thể có biện pháp cái rắm ấy!

Vân Triệt hơi phiền chán nói.

Hiện giờ hắn càng hoài nghi, bản thân sẽ không phải thật sự là tai tinh chứ? Huyễn Yên thành này yếu như thế, nhỏ như thế, ở Ngâm Tuyết giới rõ ràng là một thành nhỏ chim cũng không bay qua.. lại sẽ đưa tới một con Thần Quân thú bước ra khỏi lãnh địa!

Lực lượng Thần Quân cảnh... hắn quả quyết không có khả năng chống cự! Cũng không thể lại một lần nữa lấy mạng mở một lần bỉ ngạn tu la.

Muốn chạy trốn thì dễ dàng, nhưng mà... Mộc Phi Tuyết, còn có tất cả mọi người ở nơi này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

Vân Triệt thở nhẹ một hơi:

- Các ngươi dốc hết khả năng chạy trốn đi, trốn được càng xa càng tốt, sống hay chết, phải nhìn số mệnh của chính các ngươi.

Trong lúc nói chuyện, huyền khí trên người Vân Triệt bùng nổ, cuốn động lên một luồng dòng xoáy khổng lồ.

- Tiền bối, ngài...

- Ta thử khuyên lui nó, nếu đàm phán không thành, nhiều lắm cũng chỉ có thể kéo dài mười giây...

Nói một nửa, bóng dáng của hắn lóe lên, xuất hiện ở bên người Mộc Phi Tuyết, không hề để ý đến phản ứng có thể có của nàng, cánh tay cường ngạnh ôm ngang hông nàng:

- Ta có thể bảo trụ cũng chỉ có mạng của một mình nàng, các ngươi tự cầu nhiều phúc đi.

Nói xong, hắn hóa thành một tia sáng trong khi mọi người ngây ngốc, không hề cho bọn họ có một chút thời gian phản ứng nào.

Nếu như dùng độn nguyệt tiên cung, hắn có thể lập tức cứu rất nhiều người... nhưng mà, hắn ra tay hỗ trợ đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, sao có thể vì người không liên quan mà bại lộ độn nguyệt tiên cung.

Còn Mộc Phi Tuyết, nàng đã trở thành đệ tử thân truyền của Mộc Huyền Âm, nếu như nàng chết, Mộc Huyền Âm nhất định sẽ mất mát... Đồng thời, coi như bù đắp lại năm đó đã khinh nhờn nàng, tổn hại thanh danh của nàng đi.

Gần như trong cùng một lúc, bầu trời bao la phương xa xuất hiện một bóng trắng vĩ đại... Khoảnh khắc khi bóng trắng xuất hiện, mọi người cảm giác giống như toàn bộ bầu trời đều bị đè lại, hoảng sợ trong lòng càng phóng đại thêm hơn mười lần.

- Sư huynh, làm sao bây giờ?

- Đi!

- Nhưng Phi Tuyết sư tỷ nàng...

- Lăng tiền bối nói ngài ấy có thể bảo trụ tính mạng của Phi Tuyết sư tỷ... chúng ta chỉ có tin tưởng! Toàn bộ giải tán, đi!!

- Thành chủ đại nhân...

- Đi mau!!

Đối mặt với thú triều khổng lồ và hai con Thần Linh thú, bọn họ sẽ liều chết phản kháng. Nhưng Thần Quân thú... Ở trước mặt nó, bọn họ đều như con kiến. Vốn không có khả năng sinh ra một chút lòng chống cự nào.

Bọn họ cũng không dám có một chút do dự, không bận tâm đến an nguy của Huyễn Yên thành, dốc hết tốc độ trốn đi... chỉ có Vân Triệt, mang theo Mộc Phi Tuyết nhằm thẳng đến con cự thú màu trắng xám kia.

Trong tầm mắt là thân hình khổng lồ chừng hơn ba trăm trượng, còn lớn hơn băng hà cự thú vừa mới diệt sát mấy lần. Nó một thân tuyết trắng, nếu thu liễm khí tức, nằm bên trong tuyết vực, hoàn toàn hòa hợp với cả mảnh trời đất trắng xám.

Cảm nhận được Vân Triệt tới gần, nó cũng không tiến về phía trước nữa, dừng ở không trung, một đôi mắt lớn màu lam đậm và khí tức khổng lồ của Thần Quân cảnh... tập trung vào Vân Triệt, nhân loại có khí tức mạnh nhất này.

Vân Triệt mang theo Mộc Phi Tuyết đã hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động dừng lại ở trước người cự thú xám trắng, so sánh ra, có thể nói bóng dáng của hai người vô cùng nhỏ bé.

- Ngươi...

Mộc Phi Tuyết định mở miệng.

- Đừng nói chuyện.

Vân Triệt thấp giọng nói, hắn nhìn cự thú xám trắng nói:

- Vị tiền bối ày, ngươi thân là tôn sư thú tộc Ngâm Tuyết, vì sao hôm nay lại hạ mình hiện thân, xâm phạm vào một thành nhân loại nho nhỏ?

Ầm rầm!!

Cánh tay lớn của cự thú xám trắng vung xuống, trời cao chấn động, giọng nói của nó cũng mang theo tức giận truyền khắp tuyết vực chung quanh:

- Bổn vương chưa bao giờ xúc phạm nhân tộc các ngươi, nhưng thời gian một năm này, các ngươi tàn sát bao nhiêu con dân của bổn vương! Nhân loại ti tiện! Lại còn có mặt mũi chất vấn ngược bổn vương!

“...” Vân Triệt nhất thời không nói được gì, rất muốn oán hận một câu: Ngươi má nó mù quáng hả! Rõ ràng là huyền thú phát cuồng bước vào lãnh địa của con người trwocsS!

Vân Triệt giơ tay lên nói:

- Tiền bối tạm thời bớt giận. Tin tưởng tiền bối không phải không nhận thấy được, trong một năm này con dân của ngươi xuất hiện cảm xúc lạ thường trên phạm vi lớn, thoát ra khỏi lãnh địa, công kích nhân loại, nhân loại chúng ta cũng xuất phát từ tự bảo vệ mình...

Cự thú xám trắng rít gào:

- Im miệng! Cho dù là vì nguyên nhân gì, con dân một phương trời đất này của bổn vương bị ha tổn số lượng ngàn vạn trong thời gian một năm, mà đây đều do nhân loại ban tặng! Sao bổn vương có thể tiếp tục ngồi yên không để ý đến!

- Vậy ngươi cần phải nghĩ kỹ hậu quả!

Con đế vương trong Ngâm Tuyết thú này đã bước ra khỏi lãnh địa, hiển nhiên đã tức giận khó kiềm chế, muốn dựa vào lời nói bình ổn tức giận của nó vốn không có khả năng. Sắc mặt của Vân Triệt đột nhiên lạnh xuống, giọng điệu cũng trở nên âm trầm:

- Lấy cấp bậc của ngươi, nên biết Đại Giới Vương của Ngâm Tuyết giới là nhân vật bậc nào! Nếu như ngươi ra tay, nàng nhất định sẽ không thờ ơ, đến lúc đó... không riêng gì con dân của ngươi, kể cả ngươi cũng phải vĩnh viễn táng thân như thế!

Vân Triệt khuyên bảo không hề có hiệu quả, ngược lại khiến cự thú xám trắng càng thêm phẫn nộ:

- Bổn vương đã bước ra khỏi lãnh địa, đã không sợ hậu quả gì cả! Bộ tộc huyền thú chúng ta thương vong vô số, tứ phương điêu linh... Phải là lúc nhân tộc các ngươi trả giá thật nhiều!!

Con cự thú xám trắng này hiển nhiên không bị đỏ ửng ảnh hưởng, mà là vì vô số huyền thú bạo loạn, diệt vong, dần dần điêu linh, sau đó không còn cách nào giữ được bình tĩnh nữa.

Kéo thời gian dài như vậy đã ngoài dự đoán của Vân Triệt. Lúc cự thú xám trắng bùng nổ tức giận, cánh tay Vân Triệt đã vòng về phía sau, ôm chặt Mộc Phi Tuyết thêm, thấp giọng nói:

- Đừng lo lắng, không chết được.

Mộc Phi Tuyết: “...”

Vân Triệt nheo hai mắt lại:

- Được rồi, một khi đã như vậy... Vừa rồi đám huyền thú muốn đánh tòa thành băng của nhân loại kia, ta giết nhiều nhất, ừm, cũng mười mấy vạn con đi. Ha... đều sắp bị ta giết sạch rồi ngươi mới đi ra, sợ rằng chẳng qua chỉ là con rùa đen rúc đầu!

Lời Vân Triệt nói không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu đối với cự thú xám trắng đang tức giận, khiến đôi mắt màu xanh đậm của nó đều nhiễm thêm phần lớn màu đỏ tươi.

- Nếu đã muốn trả thù nhân loại chúng ta... có giỏi liền tới giết ta trước đi! Cho ta xem xem ngươi có bản lĩnh kia không!

Trong tiếng gầm to, huyền khí trên người hắn bùng nổ, giống như lôi đình nổ bắn mà ra... hướng bay về chính là ngược với hướng của Huyễn Yên thành.

Đệ tử Băng Hoàng và huyền giả hộ thành đang trong toàn lực chạy trốn đều quay đầu lại vào giờ phút này, nhìn thấy một điểm sao băng bay nhanh về phương xa... Bọn họ rõ ràng đây là Vân Triệt dùng tính mạng tranh thủ thời gian chạy trốn cho bọn họ, trong lòng xúc động thật sâu.

Đương nhiên bọn họ cũng không biết được rằng Vân Triệt dùng bản thân làm mồi nhử dẫn đi là thật, nhưng từ đầu vốn không hề có nguy hiểm gì đến tính mạng.

Cự thú trắng xám tức giận, vung móng lớn, trời cao đột nhiên tối xuống, vô số sông băng đột ngột hiện ra, bay về phía Vân Triệt đang mang theo Mộc Phi Tuyết nháy mắt chạy xa.

Nhưng mà lại trong nháy mắt tiếp theo, dòng sông băng này đột nhiên dừng lại, tiếp đó quỷ dị biến mất, cự thú trắng xám đang định nện ra cũng như bị vạn nhạc đè lên người, gắt gao dừng lại trong không trung.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment