Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1410 - Chương 1412: Thần Chủ Phá Vân

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1411" class="block_" lang="en">Trang 706# 1

 

 

 

Chương 1412: Thần Chủ Phá Vân





Linh áp tập trung vào bản thân đột nhiên biến mất không tung tích, băng hàn che đầy trời đất cũng tiêu tán toàn bộ, chuyển thành một mảnh đỏ rực làm cho người ta sợ hãi.

“...?” Vân Triệt dừng thân thể lại, đột ngột quay đầu.

Rầm...

Bầu trời bao la xám trắng chiếu lên một tầng màu vàng kim, mà luồng hỏa diễm màu vàng kim này từ trên trời cao chiếu xuống, nhằm thẳng vào thân hình cự thú trắng xám... sau đó không hề dừng lại, xuyên qua thân thể mà qua.

Trong chớp mắt... chặt đứt thân thể khổng lồ của cự thú.... thân thể có được lực lượng Thần Quân!

- Kim ô viêm, chẳng lẽ là...

Vân Triệt nhíu mày lại, khẽ lẩm bẩm một tiếng.

Mộc Phi Tuyết: “...”

Viêm quang diệu không phóng thích ra thần tức kim ô, mà viêm kiếm chặt đứt cự thú trắng xám trong nháy mắt rõ ràng là hoàng kim đoạn diệt trong kim ô phần thế lục!

Vân Triệt dừng lại, ở xa xa, các đệ tử Băng Hoàng và huyền giả Huyễn Yên đang bỏ chạy cũng đều dừng lại hết, ngơ ngác nhìn bầu trời phương xa... thân thể Thần Quân bị cắt thành hai đoạn dưới viêm quang màu vàng.

Đây không thể nghi ngờ là... hình ảnh chấn động nhất mà cả đời bọn họ tận mắt nhìn thấy.

Rầm!

Rầm!

Hai đoạn thân thể cự thú một trước một sau nện lên trên mặt đất, dẫn tới mặt đất run run, sau đó, hàn tuyết với tầng băng phía dưới nhanh chóng tan ra, khiến tuyết vực vẻn vẹn hơn mười dặm lõm xuống với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được.

Huyền thú bá chủ Thần Quân cảnh, dọc thân thể nứt đôi, cũng sẽ không lập tức chết đi... Nhưng mà thân thể của nó bị chém đứt đồng thời kim ô viêm lực đáng sợ đã vọt vào trong thân thể nó, đốt diệt toàn bộ nội tạng, mạch máu của nó.

Vân Triệt dời ánh mắt, trong lòng chấn động... hiểu biết của hắn đã không còn là Vân Triệt năm đó mới vào thần giới nữa, trong nháy mắt vừa rồi... rõ ràng là linh áp của cảnh giới Thần Chủ!

Tuy rằng huyền lực của hắn mới là Thần Vương cảnh, nhưng hắn đã tiếp xúc với rất nhiều Thần Chủ, còn từng tự mình giao thủ với một Thần Chủ ở Tinh Thần giới, sẽ không nhận biết sai!

Hơn nữa linh áp mạnh mẽ trong nháy mắt đó, tuyệt đối còn hơn Tinh Minh Tử Thần Chủ cấp một mà năm đó hắn lấy mạng liều chết ở Tinh Thần giới.

Ở trong nhận thức của Vân Triệt, người kim ô viêm lực mạnh nhất đương thời là tông chủ Kim Ô Viêm Thần giới Hỏa Như Liệt, tu vi của hắn là Thần Quân cảnh hậu kỳ.

Người này...

Một cái tên xuất hiện ở trong đầu, để cho ánh mắt của hắn chợt ngưng lại... chẳng lẽ là!?

Trên không bị phủ kín một tầng viêm quang màu vàng kim nhạt, một bóng dáng lửa đỏ chậm rãi hạ xuống, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nhìn bóng dáng này từ xa xa, ánh mắt của Vân Triệt khựng lại trong ngắn ngủi...

Hỏa... Phá... Vân!

Bóng dáng màu đỏ chợt lóe, đã nháy mắt xuất hiện ở trước người của hắn, ánh mắt lướt qua trên người Vân Triệt, rơi vào trên người Mộc Phi Tuyết, vội vàng nói:

- Phi Tuyết tiên tử, nàng quả thật ở trong này, vừa rồi thật sự rất nguy hiểm.

Nhận thấy được khí tức lạ thường của Mộc Phi Tuyết, chân mày hắn vừa động:

- Nàng bị thương!?

Nam tử trước mắt một thân viêm y, đột nhiên hiện thân, có linh áp Thần Chủ... rõ ràng chính là Hỏa Phá Vân!

Dù như thế nào Vân Triệt đều khó có khả năng nghĩ đến, bản thân vừa về Ngâm Tuyết giới, lại sẽ gặp được hắn ở nơi xa xôi của Ngâm Tuyết giới này.

Tính thời gian, hắn và các thiên tuyển chi tử khác đã hoàn thành tu luyện trong ba ngàn năm Trụ Thiên thần cảnh từ một năm trước rồi. Mà linh áp trong chớp mắt mới vừa rồi và một chiêu hoàng kim đoạn diệt, không thể nghi ngờ đã nói rõ ràng rằng thành quả mà hắn nhận được trong Trụ Thiên châu vượt quá xa mong muốn cao nhất năm đó của Viêm Thần giới!

Hắn thành Thần Chủ!

Nhưng lại rất có khả năng không chỉ đơn giản là Thần Chủ sơ kỳ như vậy!

Cũng có ý nghĩa, hắn từ đáng chú ý của lứa trẻ tuổi năm đó trở thành cường giả chí tôn cấp bậc cao nhất đương thời!

Không hề nghi ngờ, hắn hôm nay nhất định đã thành trên đời chú mục. Hắn trở thành Thần Chủ đầu tiên trong lịch sử Viêm Thần giới, chẳng những là kiêu ngạo lớn nhất của Viêm Thần giới, rất có khả năng, Viêm Thần giới sẽ bởi vì hắn mà tiến thân vào hàng ngũ tinh giới thượng vị.

Mộc Phi Tuyết nói:

- Ta không sao, một chút vết thương nhỏ. Cảm tạ Hỏa thiếu tông chủ lần nữa ra tay tương trợ.

Lần nữa?

Hai chữ này khiến trong lòng Vân Triệt khẽ động, hắn cũng nhận thấy được, dường như nàng quá không kinh ngạc đối với sự xuất hiện của Hỏa Phá Vân.

- Tiện tay mà thôi. Nhưng mà, có vẻ như thương tổn của nàng cũng không nhẹ, thật sự không quan trọng sao?

Hỏa Phá Vân lo lắng nói, vào lúc này ánh mắt của hắn chuyển sang phía Vân Triệt, khi nhìn thấy cánh tay của Vân Triệt ôm trên lưng Mộc Phi Tuyết, chỗ sâu trong đôi mắt rõ ràng lóe lên chút ánh sáng lạ:

- Vị này là?

Vân Triệt cảm khái trong lòng, không có nguy hiểm, cánh tay hắn cũng tự nhiên thả lỏng khỏi trên người Mộc Phi Tuyết, mỉm cười nói:

- Tại hạ Lăng Vân.

Hỏa Phá Vân rõ ràng đã thay đổi.

Hỏa Phá Vân năm đó là một kẻ si huyền đạo cực kỳ thuần túy, tất cả tâm lực, ý chí đều chấp nhất trên kim ô viêm lực, thành tựu kinh người đồng thời tính tình cũng đặc biệt đơn thuần, lịch duyệt nông cạn, tâm tình cũng yếu đuối... bị một kiếm của Quân Tích Lệ đã đánh tan tín niệm, Vân Triệt chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấu tâm sự của hắn.

Nhưng mà Hỏa Phá Vân hiện giờ... tướng mạo của hắn không có thay đổi quá lớn, dáng người càng thêm cao ngất, khí tức ngược lại hoàn toàn thay đổi, khí thế vô cùng nặng dày, như đế tôn vô thượng một phương trời đất.

Đôi tròng mắt của hắn cũng không còn vẻ đơn thuần trong suốt như trước kia nữa, mà thâm thúy đến khiến Vân Triệt đã không thể nhìn thấu.

Vừa rồi người còn chưa hiện thân mà đã quả quyết trực tiếp ra tay đánh chết một Thần Quân huyền thú, Hỏa Phá Vân trước kia tuyệt đối không có được.

Ba ngàn năm... kia dù sao cũng là ba ngàn năm, có thể thay đổi rất nhiều rất nhiều thứ.

Thậm chí có thể biến đổi một người thành một người khác hoàn toàn khác trước.

Nhưng mà, lại có rất nhiều thứ không phải thời gian có thể thay đổi ma diệt.

Hỏa Phá Vân gật đầu:

- Hóa ra là Lăng huynh đệ, xem ra là ngươi đã cứu Phi Tuyết tiên tử, tại hạ Viêm Thần giới Hỏa Phá Vân, vì có chuyện đến chậm, cũng may có ngươi trượng nghĩa ra tay. Nhưng mà nhìn dường như Lăng huynh đệ không phải là người của Ngâm Tuyết giới, tại sao lại ở chỗ này?

Vân Triệt cười nói:

- Tại hạ chỉ vừa đi ngang qua. Phá Vân huynh là người của Viêm Thần giới, không phải cũng ở chỗ này sao.

Hỏa Phá Vân cũng nở nụ cười, mặc dù đã làm Thần Chủ ngạo thế, nhưng đối mặt với “Lăng Vân” có khí tức là Thần Vương cảnh lại không hề có thái độ ngạo nghễ cao cao tại thượng:

- Viêm Thần giới ta và Ngâm Tuyết giới vẫn luôn luôn giao hảo, năm gần đây huyền thú bộc phát náo động nhiều lần, cho nên tại hạ thường đến Ngâm Tuyết giới tương trợ một chút.

- Hôm nay nghe nói Phi Tuyết tiên tử tự mình đi bắc vực nên vội vàng tới, không nghĩ tới chính là suýt chút nữa chậm một bước.

Hỏa Phá Vân khẽ thở ra một hơi, nhìn ra được, hắn thật sự có phần nghĩ lại mà sợ.

Một huyền thú bá chủ Thần Quân cảnh bước ra khỏi lãnh địa... đây tuyệt đối là đại sự đủ để chấn động toàn bộ Ngâm Tuyết giới.

- Thì ra là thế.

Vân Triệt dùng đuôi khóe mắt liếc nhìn Mộc Phi Tuyết, trong lòng thở dài một tiếng phức tạp.

Thật hiển nhiên, chấp nhất từ trong xương của Hỏa Phá Vân cũng không chỉ luôn biểu hiện ở trên huyền đạo.

Năm đó hắn vừa liếc mắt thấy Mộc Phi Tuyết đã mất hồn... khi đó Vân Triệt ở ngay bên cạnh hắn đã nhìn thấy rõ ràng.

Tuy rằng khi đó Vân Triệt đã nhìn thấy rõ ràng, nhưng cũng không quá để vào trong lòng. Dù sao Mộc Phi Tuyết sống ở Ngâm Tuyết giới, có được băng hoàng huyết mạch băng tuyết làm dung nhan, hàn ngọc làm làn da, đều sẽ tạo thành lực sát thương thật lớn đối với bất cứ một nam tử nào có lịch duyệt nông cạn tình đầu chớm nở...

Mà ba ngàn năm, vẻn vẹn ba ngàn năm Trụ Thiên thần giới, hắn chính là không tuyệt vọng!?

Cho dù Vân Triệt là người đần độn cũng có thể vừa liếc mắt đã nhận ra được Hỏa Phá Vân xuất hiện ở nơi hắn tuyệt đối không nên xuất hiện này chỉ là vì Mộc Phi Tuyết!

Thành Thần Chủ, nhân vật nhìn xuống thiên địa, lại vượt qua tinh giơi, đặc biệt đi trợ giúp đệ tử của tông môn khác... có thể khiến cho Thần Chủ một phương làm đến như thế, sợ rằng chỉ có hồng nhan họa thủy.

Phần chấp niệm này, theo Vân Triệt... giống như đã chấp nhất đến có phần dọa người.

Nghĩ đến tính tình của Mộc Phi Tuyết, lại nghĩ đến tính tình của sư tôn, Vân Triệt hơi đau đầu... Năm đó ở trước đại hội huyền thần, hắn đã từng nói cho Hỏa Phá Vân rằng Mộc Phi Tuyết là người gần như không có khả năng sinh tình.

Trụ Thiên ba ngàn năm không giả, nhưng đây dù sao cũng là thế giới phong bế, tu vi huyền lực của Hỏa Phá Vân thoát thai hoán cốt, nhưng đối phó với nữ nhân... Vân Triệt tin tưởng đủ mười phần mười rằng ở trước mặt mình hắn vẫn chỉ là một đệ đệ.

Nhưng thứ này lại không dạy được, còn Mộc Phi Tuyết lại cố tình là một nữ tử phong ấn tình cảm triệt để nhất. Hỏa Phá Vân xúc động tiếng lòng của nàng, khó đó khó đó.

Cũng không biết tương lai hai người này sẽ có phát triển như thế nào.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, đệ tử Băng Hoàng và huyền giả Huyễn Yên đều đã nhanh chóng bay tới, Mộc Hàn Yên tiến lên trước, nói với Hỏa Phá Vân:

- Quả nhiên là Hỏa thiếu tông chủ, cảm tạ Hỏa thiếu tông chủ lại lần nữa ra tay cứu giúp.

Mặc dù hắn đang cảm tạ nhưng biểu cảm rõ ràng lộ ra một chút khác thường.

Lời hắn nói ra, rõ ràng nhắc đến “Lại lần nữa”...

- Tiện tay mà thôi, không cần chú ý.

Hỏa Phá Vân tự nhiên đáp lễ, không hề có thái độ kiêu ngạo.

Ra tay cứu giúp, còn đáp lễ với một đệ tử trẻ tuổi chỉ có Thần Kiếp cảnh. Nói hắn là Thần Chủ thân thiết nhất của toàn bộ thần giới không hề quá chút nào...

Huyễn Yên thành chủ dẫn dắt một đám huyền giả thủ hộ theo phía sau, trong khoảng thời gian ngắn đều không thể tin được, môi hắn run run hồi lâu, mới vừa kích động, vừa nơm nớp lo sợ nói:

- Vị này... vị tôn giả này chẳng lẽ chính là... Kim Ô thiếu tông chủ trong truyền thuyết?

Hỏa Phá Vân mỉm cười gật đầu:

- Đúng là tại hạ.

Nghe Hỏa Phá Vân chính miệng trả lời, trong đầu là hình ảnh kinh thế con Thần Quân cự thế kia bị đoạn diệt trong chớp mắt, toàn thân hắn cũng bắt đầu run lên, sau đó chợt quỳ xuống:

- Tại... tại hạ là thành chủ Huyễn Yên thành... có thể... có thể tự mình nhìn thấy Kim Ô thiếu tông chủ trong truyền thuyết... Thần Chủ chí tôn của Viêm Thần giới... quả thật.... tam sinh hữu hạnh... ân tình Kim Ô thiếu tông chủ ra tay cứu giúp, Huyễn Yên thành muôn đời khó đáp lại, xin nhận cúi đầu của chúng ta.

Vân Triệt lườm hắn, oán thầm nói: Tốt xấu gì là một huyền giả Thần Kiếp và đứng đầu một thành, đầu gối này của ngươi cũng quá không đáng giá đi!

Các huyền giả Huyễn Yên kích động trong lòng quả thật tột đỉnh... đệ tử thân truyền của Đại Giới Vương tự mình giá lâm, sau đó lại tới một Thần Vương ra tay cứu giúp, tiếp sau nữa lại đưa tới một Thần Quân cự thú ngàn thế không ra... cuối cùng, chính là được một Thần Chủ thiên lâ.

Bọn họ đều không biết Huyễn Yên thành này hôm nay được thần tiên đường nào chiếu cố đến.

Hỏa Phá Vân xua tay:

- Đứng lên đi, đừng như thế.

Sau đó hắn nhìn Mộc Phi Tuyết, giọng nói trở nên đặc biệt nhu hòa:

- Phi Tuyết tiên tử, sắp tới hướng đi của huyền thú càng ngày càng dị thường, ngoài ý muốn gì cũng có thể phát sinh, nàng lấy bản thân cầm đầu, không theo trưởng bối, thật sự quá mức nguy hiểm.

Nhìn thoáng qua bốn phía, hắn lại tiếp tục nói:

- Chung quah chắc không có gì nguy hiểm. Nàng bị thương rất nặng, hơn nữa giống như tổn thương đến nguyên khí và tinh huyết, ta tới giúp nàng đi.

Hỏa Phá Vân vừa mới nói xong, còn chưa tiến lên trước, Mộc Phi Tuyết đã từ chối trước, theo bản năng nâng cánh tay còn kết một tầng bông tuyết rất mỏng lên:

- Không cần, tự ta có thể. Bên chỗ Viêm Thần giới kia nhất định cũng rất không yên tĩnh, Hỏa thiếu tông chủ cần gì phải luôn phân tâm đến đây.

Vân Triệt: “...?”

Hỏa Phá Vân mỉm cười:

- Đối với ta mà nói, thủ hộ Viêm Thần giới và thủ hộ Ngâm Tuyết giới có Phi Tuyết tiên tử quan trọng ngang nhau.

Vân Triệt: (
o)... (fuck?)

Mộc Hàn Yên ho nhẹ hai tiếng, nói:

- Khụ... khụ khụ... Phi Tuyết sư tỷ, thương thế của ngươi quá nặng, không thể kéo dài, chúng ta vào thành chữa thương trước đi. Đợi thương thế ổn định rồi lại quay về tông môn.

- Đúng, đúng, đúng đúng.

Huyễn Yên thành chủ vội vàng gật đầu, không quên xoay người nói:

- Kim Ô thiếu tông chủ, Lăng tiền bối, hai vị ân công cũng xin vào thành làm khách, để cho chúng ta tỏ lòng cảm kích.

- Được, vậy làm phiền.

Hỏa Phá Vân không cự tuyệt.

Đáp lại của hắn khiến Huyễn Yên thành chủ thụ sủng nhược kinh, sợ hãi nói:

- Không quấy rầy, không quấy rầy.

Vân Triệt ngẫm nghĩ, cũng gật đầu.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment