.
._706__2" class="block_" lang="en">Trang 706# 2
Chương 1413: Khó đó khó đó
Quy mô của Huyễn Yên thành tương tự với Thương Phong hoàng thành, Thương Phong hoàng thành ở hạ giới là hoàng thành của một quốc gia, còn Huyễn Yên thành ở Ngâm Tuyết giới, kia thật sự chính là một thành nhỏ mà ngoài chín thành người của Ngâm Tuyết giới không gọi ra tên được.
Một trận đại chiến thủ thành, Huyễn Yên thành tổn thất vĩ đại. Tình hình như thế, Huyễn Yên thành chủ nên toàn lực bố trí khắc phục hậu quả, nhưng mà bởi vì trong thành thêm vài người khách quý hù chết người, toàn bộ quá trình hắn đều đi theo bên cạnh, chuyện khắc phục hậu quả đều giao cho người khác làm.
Mộc Phi Tuyết bắt đầu ngưng tâm chữa thương, một đám nữ đệ tử Băng Hoàng ở bên cạnh thủ hộ.
Vân Triệt đứng ở trên nóc nhà, yên lặng nhìn tuyết vực tan hoang trải rộng ở phương xa. Hôm nay chứng kiến chẳng qua chỉ là một góc núi băng của Ngâm Tuyết giới hiện giờ, hắn không cách nào tưởng tượng tình huống trước mắt của đông thần vực.
Mà có vết xe đổ của Lam Cực tinh, có thể nghĩ, tiếp tục phát triển như vậy, cấp bậc của huyền thú chịu ảnh hưởng sẽ càng ngày càng cao, đến mức độ nào đó, yêu, nhân, linh cũng sẽ bắt đầu chịu ảnh hưởng, đến thời điểm đó, đông thần vực lại sẽ thật sự trở thành nơi tai họa vô cùng đáng sợ.
Còn sẽ có khả năng thật lớn lan đến hạ giới.
Cho dù như thế nào, nhất định phải ngăn cản trận kiếp nạn này.
- Lăng huynh đệ.
Bên người đột nhiên truyền đến giọng nói của Hỏa Phá Vân. Không biết hắn đứng ở đó từ khi nào, một thân hồng y, khí độ phi phàm, đã triệt để từ thiếu niên non nớt trong quá khứ thành chí tôn đương thời nhìn xuống thiên địa.
Vân Triệt quay đầu, nửa đùa nói:
- Nghe nói Hỏa thiếu tông chủ là một trong những thần tử trải qua ba ngàn năm Trụ Thiên thần cảnh, tiếng huynh đệ này, ta thật sự khó đảm đương nổi.
Hỏa Phá Vân nhàn nhạt mà cười:
- Trụ Thiên ba ngàn năm, phàm thế chẳng qua ba năm, mặc dù tuổi thọ ở đây, nhưng luận về bối phận, vẫn lấy phàm thế làm chuẩn.
Vân Triệt cũng nở nụ cười:
- Nghe nói có thể thành Thần Chủ sẽ có được lực lượng chúa tể thiên địa, được vạn linh ngưỡng vọng triều bái, Thần Chủ không hề ngạo mạn giống như Hỏa thiếu tông chủ sợ rằng là duy nhất đương thời.
Hỏa Phá Vân lắc lắc đầu:
- Lăng huynh đệ quá khen. Lại nói tiếp, ta ngược lại cảm thấy Lăng huynh đệ mới là kỳ nhân.
Vân Triệt liếc mắt:
- Hả? Chỉ giáo cho?
Hỏa Phá Vân thoải mái ngồi xuống bên cạnh hắn, không hề có vẻ uy nghi Thần Chủ:
- Lăng huynh đệ nói ta không có tư thái Thần Chủ đồng thời ngươi cũng không hề có ý tứ kính sợ đối với hai chữ Thần Chủ, chỉ một điểm này, Lăng huynh đệ đã là người phi thường.
“...” Vân Triệt mỉm cười. Đúng vậy, đối mặt với Thần Chủ trời giáng, phản ứng như Huyễn Yên thành chủ mới là bình thường.
- Hơn nữa, không biết vì sao, ta luôn có một cảm giác vừa gặp đã quen đối với Lăng huynh đệ.
Hắn nhìn Vân Triệt, nghiêm túc nói.
- Như thế, là vinh hạnh của ta.
Hỏa Phá Vân cảm khái nói:
- Ta nói chính là sự thật. Cảm giác này đã lâu lắm rồi chưa từng có. Lăng huynh đệ, các ngươi nhất định cho rằng thành Thần Chủ thì có thể ngạo nghễ thiên hạ, vạn linh kính ngưỡng, không gì không được, không chỗ nào không thuận. Nhưng thật ra... cũng sẽ khiến cho người ta mất đi rất nhiều.
- Chắc là một chút phiền nhiễu mà người thường không cách nào lý giải đi?
Vân Triệt nói.
Hỏa Phá Vân lắc đầu:
- Không, ngược lại, là mọt vài thứ mà các ngươi cảm thấy rất tầm thường. Ví dụ như... bằng hữu.
Vân Triệt: “...”
- Một năm trước khi ta rời khỏi Trụ Thiên thần cảnh, trở lại Viêm Thần giới. Ta đây thành Thần Chủ khiến toàn giới chấn động, vinh quang vô hạn. Nhưng mà giờ đã hơn một năm, ta lại rốt cuộc không tìm thấy được ai có thể ngang hàng kể ra. Sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội trước kia, còn có những bạn chơi, bằng hữu mà ta đã từng vô cùng quý trọng, tất cả bọn họ đều thay đổi... Không, phải nói là ta thay đổi. Cho dù ta biểu hiện giống với trước kia như thế nào, cho dù ta biểu hiện ra thân thiết như thế nào, bọn họ đều luôn cung kính và kính sợ ta như vậy...
- Mà càng sợ hơn chính là, ta bắt đầu cảm thấy bọn họ ngây thơ, thậm chí sẽ cảm thấy bọn họ hèn mọn... Cho dù ta áp chế như thế nào, nỗ lực như thế nào, những cảm giác này đều vốn không xua đi được.
Hỏa Phá Vân nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.
Nghe xong lời Hỏa Phá Vân nói, Vân Triệt lại phá ra cười:
- Ha ha ha ha, Phá Vân huynh, đây cũng không phải là lỗi của ngươi, cũng không phải là tổn thất của ngươi, mà là theo thời gian trôi đi và tu vi, tâm tình tăng lên, độ cao chỗ ngươi đứng và thế giới đã thấy đã sớm hoàn toàn khác với năm đó, ngươi sẽ có cảm giác này quả thật quá mức bình thường. Giống như ngươi bây giờ nhìn bản thân “Ba ngàn năm” trước, không phải cũng giống với rất ngây thơ và hèn mọn sao.
“...” Hỏa Phá Vân hơi giật mình, sau đó mỉm cười:
- Có lẽ ngươi nói không sai. Ta cũng từng nghĩ như vậy, nhưng mà...
- Ngươi chính là còn chưa thích ứng mà thôi, ta nghĩ nhiều nhất đến giờ phút này sang năm, ngươi sẽ không còn loại phiền nhiễu này nữa.
Vân Triệt nói.
Ánh mắt của Hỏa Phá Vân chuyển qua:
- Khí tức tuổi thọ của Lăng huynh đệ chắc không đến trăm tuổi nhưng lòng dạ lại rộng rãi như vậy, ngược lại có vẻ như ta giống với vãn bối. Xem ra cả đời này Lăng huynh đệ chắc chắn từng lịch duyệt phi phàm.
Vân Triệt cười cười, không cho ý kiến.
- Nhưng mà, nếu như quả thật còn có một người này ở trên đời, hắn nhất định vẫn sẽ coi ta là bằng hữu. Nhưng mà hắn thế mà lại đã...
Hỏa Phá Vân ngửa đầu, nhìn lên bầu trời bao la màu trắng xám, khí tức trên người trầm xuống, tràn đầy mất mát.
Vân Triệt: “...”
- Khi thành Thần Chủ, rời khỏi Trụ Thiên thần cảnh, ta vốn tưởng rằng ta không còn sợ hãi, có thể trở thành kiêu ngạo vĩnh hằng của Viêm Thần giới. Nhưng mà ta vẫn còn yếu ớt hơn ta tưởng tượng rất xa. Sau khi nghe thấy “Hắn” không còn ở trên đời, ta đã khóc lớn một trận, mất mấy ngày mới bình tĩnh lại... Có lẽ trên đời này từng có người có thể làm cho mình như thế, cũng là một loại may mắn đi.
Vân Triệt: “...”
Hỏa Phá Vân hoàn hồn, vội vàng nói xin lỗi:
- Thật có lỗi, giống như đã nói một đống lời vô vị rồi. Hắn là bằng hữu năm đó của ta, hiện giờ đã không còn trên đời nữa. Năm đó hắn cũng dùng “Phá Vân huynh” để gọi ta cho nên mới có xúc động.
- Hình như ngươi yêu mến Phi Tuyết tiên tử?
Vân Triệt thình lình hỏi.
- A...
Hỏa Phá Vân kinh ngạc. Hỏa Phá Vân năm đó nếu như bị hỏi như vậy chắc chắn sẽ trên mặt đỏ bừng, hoảng hốt không thôi phủ nhận. Nhưng bây giờ, hắn ngạc nhiên ngắn ngủi sau đó vui vẻ gật đầu:
- Không sai. Trước khi nhìn thấy nàng, cho tới bây giờ ta đều không biết rằng trên đời này sẽ lại tồn tại một nữ tử tốt đẹp như vậy.
Hỏa Phá Vân cười nói:
- Không sợ ngươi chê cười, trước khi vào Trụ Thiên châu, ta vừa nhìn thấy nàng đã khắc ghi trong lòng. Chính là khi đó trong lòng ta cuồng nhiệt mà khiếp đảm, cảm giác mình không có khả năng xứng với nàng người giống như tiên nữ, tự nhiên cũng không dám biểu lộ chút gì.
- Trong ba ngàn năm Trụ Thiên thần cảnh, lòng ta không có việc gì khác, lại chỉ riêng không cách nào quên đi bóng dáng của nàng. Kia cũng không ngăn trở tu vi của ta, ngược lại trở thành một trong những động lực lớn nhất của ta. Cho đến khi thành Thần Chủ, rời khỏi Trụ Thiên thần cảnh, cuối cùng ta mới có dũng khí và tự tin tới gần nàng.
Hỏa Phá Vân lắc đầu cười khổ:
- Nhưng mà... như ngươi chứng kiến, nàng vốn thờ ơ với ta, cho dù ta đã ở độ cao như thế.
Vân Triệt ngẫm nghĩ, nói:
- Lấy tu vi và địa vị hiện giờ của ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý, bên trong vạn giới, thấp từ công chúa của một nước, cao đến nữ nhi Giới Vương đều có thể tùy ngươi lựa chọn, vì sao ngươi cứ chấp nhất nàng như vậy?
Hỏa Phá Vân nói nhỏ:
- Xúc động chân chính chạm đến chỗ sâu nhất của linh hồn, có lẽ cả đời chỉ có một lần như vậy. Ít nhất, ở trên người nữ tử khác ta không có cách nào tìm ra được cảm giác này, cho dù chỉ là một chút. Lăng huynh đệ cảm thấy như thế nào?
“...” Vân Triệt đưa tay sờ cằm, không biết trả lời như thế nào.
- Sư tôn đã nói với ta mấy lần, băng hoàng phong thần điển mà băng hoàng nữ tử tu luyện sẽ đóng băng tình cảm, bao nhiêu băng hoàng nữ tử đều cả đời cô linh, vả lại cực kỳ bài xích nam tử thân mang dương khí, càng cực kỳ bài xích hỏa diễm huyền lực mà ta đây tu luyện, nhưng mà...
Hỏa Phá Vân lại thở dài một tiếng:
- Ta khó có thể tự kiềm chế được. Lăng huynh đệ, ngươi có thể có phương pháp gì không?
- Cái này... chỉ có thể dựa vào chính ngươi, không ai có thể giúp đỡ được cho ngươi.
Vân Triệt chỉ có thể trả lời như vậy.
Hỏa Phá Vân cười chua xót, đứng dậy:
- Rõ ràng chính là mới gặp, lại trong lúc bất tri bất giác đã phát ra nhiều than vãn như vậy với Lăng huynh đệ, mong rằng đừng chê cười trách móc.
Vân Triệt cười nói:
- Nào có, Phá Vân huynh thẳng thắn thành khẩn đối xử như vậy, ta chỉ có cảm kích vinh hạnh.
Hỏa Phá Vân khẽ gật đầu:
- Xem ra Lăng huynh đệ là người thích du lịch chung quanh, nếu như ngày khác đến Viêm Thần giới ta, ta chắc chắn lấy lễ khách quý đối đãi.
- Được, có lời ấy của Phá Vân huynh, ta không thể không đi Viêm Thần giới.
Vân Triệt cười to nói.
- Ừm, một lời đã định.
Hỏa Phá Vân gật đầu mỉm cười, bóng đỏ lóe lên, đã biến mất ở trước mặt Vân Triệt.
Vân Triệt khẽ thở ra một hơi... Khó đó, thật sự là khó đó, Hỏa Phá Vân thích ai mà không được, cố tình lại là người khó sinh tình nhất cả Ngâm Tuyết giới. Không phải khó bình thường mà.
A không không, không nói tới vấn đề có khó hay không, hiện giờ Hỏa Phá Vân chính là một Thần Chủ, Thần Chủ đó! Nhân vật cấp bậc cao nhất đương thời, đi tới chỗ nào đều là tồn tại giống như thần linh, chỉ cần hắn muốn, muốn nữ nhân có hình thức gì mà không chiếm được chứ... cố tình lựa chọn một người gần như không có tình cảm.
Đây cũng không phải là vấn đề ương bướng, quả thật là đầu óc có hố!
Bao nhiêu anh kiệt cái thế trời đất đều không sợ, nhưng cứ không qua nổi một cửa hồng nhan này, hy vọng Hỏa Phá Vân không đến mức như thế đi.
Vân Triệt không hề di chuyển, vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, yên lặng nhìn tuyết vực phương xa, suy nghĩ đã sớm không biết bay về phương nào.
Vừa về Ngâm Tuyết giới, lập tức sẽ quay về tông môn, chuyện hắn cần suy nghĩ thật sự nhiều lắm.
Thời gian không tiếng động trôi qua, mấy canh giờ trôi đi, Mộc Phi Tuyết trong ngưng tâm chữa thương cuối cùng mở to mắt, thương thế xem như hoàn toàn ổn định lại, nàng để Băng Hoàng đệ tử thủ hộ bên cạnh đi ra, chậm rãi ra ngoài, ánh mắt lờ mờ, giống như tâm sự nặng nề.
Xa xa, Hỏa Phá Vân vẫn luôn chú ý đến khí tức của nàng khẽ động ánh mắt, vội vàng định tìm đến trước tiên quan tâm ân cần thăm hỏi, bóng dáng vừa mới lóe lên, trong tầm mắt đã hiện lên bóng dáng của Mộc Phi Tuyết.
Hắn vui vẻ trong lòng, vừa định tiến lên trước, nhưng bước chân mới bước ra một nửa lại đột nhiên khựng lại ở đó... Hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Băng hoàng tuyết y một thân nhuốm máu kia đã được thay ra, trên người quay về không tỳ vết. Dung nhan vốn như băng tuyết của nàng vì thương thế mà lộ ra một chút trắng bệch với yếu ớt, làm cho người ta sinh lòng thương yêu, cánh môi màu hồng phấn tràn đầy ánh sáng nhạt như châu ngọc, một đôi băng mâu, ngưng tụ tao nhã mà người khác ngàn thế đều không dám hy vọng xa vời...
Nàng lẳng lặng đứng ở đó, hóa thế giới nơi đang đứng thành một bức tranh tuyệt mỹ.
Đôi mắt của nàng hết sức mông lung mê ly, giống như sương giống như mộng. Mà tầm mắt nàng nhìn tới... đó là trên nóc nhà không cao, Vân Triệt đưa lưng về phía nàng ngồi ở đó, toàn thân vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên đang tập trung suy nghĩ cái gì.
Nàng cũng không nhúc nhích, cứ ngây ngốc ngơ ngẩn nhìn... hồi lâu, không tiếng động không nói gì.
“...” Hỏa Phá Vân cũng chết trân ở đó, cũng vẫn không nhúc nhích.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy đôi mắt như thế của Mộc Phi Tuyết, nhưng lại không hề xa lạ gì... bởi vì kia cực kỳ giống với dáng vẻ nhiều lần lặng lẽ nhìn bóng lưng của nàng, không tự chủ đã ngây ngốc...
Hắn đột nhiên mất đi năng lực suy xét.
Thế giới, theo một bức hình này mà dừng hình lại thật lâu.
Cuối cùng, không biết qua bao lâu, Vân Triệt hồi hồn lại từ trong trầm tư, hắn đứng lên, sau đó duỗi thắt lưng hơi cứng đờ. Cũng vào lúc này, hắn phát hiện ra khí tức của Mộc Phi Tuyết, xoay người lại cười híp mắt nói:
- À! Đây không phải là Phi Tuyết tiên tử sao, xem ra thương thế không phục không tệ, chuẩn bị trở về tông môn sao?
“...” Mộc Phi Tuyết như tỉnh lại từ trong mộng, đôi mắt giật giật, nàng chưa trả lời mà đột nhiên phi thân lên, nhẹ nhàng rơi vào trước người Vân Triệt, như một con tuyết điệp bay múa trên không, đẹp không sao tả xiết.
Vị trí hạ xuống cách hắn chỉ có một bước.
Hành động này của Mộc Phi Tuyết khiến Vân Triệt hơi kinh ngạc và trở tay không kịp, trừng mắt hỏi:
- Ngươi định làm gì? Muốn nói lời cảm tạ ơn cứu mạng thì thôi, ta ra tay không phải vì muốn cứu ngươi, chỉ đơn thuần không nỡ nhìn thấy mỹ nữ hương tiêu ngọc vẫn ở trước mặt ta mà thôi.
Mộc Phi Tuyết nhìn hắn, cánh môi khẽ động, giọng như gió nhẹ:
- Vân sư huynh... hóa ra ngươi còn sống...
“~!@#$%...” Vân Triệt mơ hồ trong lòng, trên mặt trấn định:
- Vân sư huynh cái gì? Ngươi đang nói cái gì? Ta họ Lăng, Lăng trong Lăng Vân Lăng Kiệt Lăng Trần! Không phải là Vân, lại càng không phải là sư huynh gì của ngươi! Sẽ không phải vì thương thế của ngươi chưa lành... cho nên suy nghĩ hơi hỗn loạn chứ?