.
._707__1" class="block_" lang="en">Trang 707# 1
Chương 1414: Trở về tông môn
Ngoài miệng phủ nhận, nhưng trong lòng Vân Triệt lại có vạn con ngựa lao nhanh.
Tình huống gì?
Đây là có chuyện gì!? Nàng nhận ra như thế nào? Không có đạo lý, không thể nào!
Đoán bừa hả? Không đúng! Cho dù đoán bừa, ít nhất cũng phải có căn cứ. Mà dung mạo, giọng nói, giọng điệu, tên của hắn tất cả đều thay đổi, huyền khí phóng ra ngoài cung chỉ có khí tức lôi điện, huống chi còn có đại tiền đề “Vân Triệt đã chết” mà thần giới đều biết đến.
Kể cả Hỏa Phá Vân đã tiếp xúc nhiều với hắn, huyền lực và thần thức cao đến Thần Chủ cảnh đều hoàn toàn không nhận ra hắn, Mộc Phi Tuyết tòi ra ba chữ “Vân sư huynh” kia như thế nào!?
Mộc Phi Tuyết không vì lời hắn nói mà tức giận và tự mình hoài nghi, đôi băng mâu đưa tình nhìn vào ánh mắt hắn... Trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn thẳng vào Vân Triệt, ngược lại khi chạm đến ánh mắt của hắn đầu tiên sẽ nhìn sang chỗ khác.
Nhưng mà, trên đời này, xúc động lớn nhất không qua được “Vĩnh viễn đánh mất” và “Sau khi vĩnh viễn đánh mất rồi mất mà được lại”...
- Ta biết là ngươi.
Nàng nhẹ nhàng nói, giọng nói nhẹ nhàng như đến từ hư ảo trong mộng.
Khóe miệng Vân Triệt nhếch lên, há mồm định phủ nhận... Nhưng khi chạm đến ánh mắt của nàng, lại đột nhiên không cách nào nói câu tiếp theo ra, sau dó hắn ngay cả ánh mắt cũng không tự chủ tránh đi.
Mộc Phi Tuyết chẳng những nhận ra hắn, hơn nữa... rõ ràng còn vô cùng tin tưởng!
Thật sự là kỳ lạ! Mình rốt cuộc sơ hở nơi nào?
Hơn nữa, ánh mắt nàng nhìn mình...
Hả... chắc là... không thể nào??
- Vì sao... ngươi lại nói ta là “Vân sư huynh” gì kia?
Vân Triệt hạ thấp giọng hỏi.
Ánh mắt trốn tránh và lời nói rõ ràng yếu kém đi của hắn đã gần như cam chịu. Mộc Phi Tuyết nói
- Vài năm này, sư tôn sẽ thường xuyên nói về chuyện của ngươi với ta, sư tôn nói, ngươi đã từng rời khỏi tông môn, đi tới một tinh giới tên là Hắc Gia giới lịch lãm, trong khoảng thời gian kia, ngươi lấy tên giả là “Lăng Vân”.
Vân Triệt trừng mắt, càng thêm lờ mờ:
- Chính... bởi vì như vậy?
Khi Vân Triệt ở bên ngoài, lấy tên giả đều sẽ sử dụng “Lăng Vân”, cũng không phải hắn có tình cảm không an phận gì đối với thiếu trang chủ Thiên Kiếm sơn trang Lăng Vân, mà vì tên này đơn giản thuận miệng phổ thông... không hơn.
Trong khoảng thời gian hắn chạy tới Hắc Gia giới làm mấy chuyện kia, Mộc Huyền Âm chỉ cần điều tra đã biết được hắn dùng cái tên giả “Lăng Vân” này cũng quá mức bình thường. Nhưng mà, một cái tên phổ thông như vậy, tùy tiện một tinh giới nhỏ đều có thể tìm ra mấy ngàn mấy vạn người, chỉ bằng như vậy mà Mộc Phi Tuyết liên tưởng được lên người hắn!?
Đây má nó không phải vô nghĩa sao!!
Nói cho quỷ nghe quỷ cũng không tin!
Đôi mắt của Mộc Phi Tuyết vẫn như trước:
- Tên này để cho ta càng thêm tin tưởng. Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy ngươi... tuy rằng dáng vẻ, giọng nói, khí tức đều không giống, nhưng ta đột ngột nghĩ đến ngươi.
Vân Triệt: “...???”
Nàng nhìn vào ánh mắt vẫn luôn không tự chủ trốn tránh đi của hắn:
- Bởi vì... ta nhớ được ánh mắt và hương vị của ngươi.
“...” Vân Triệt ngẩn người, trong lúc nhất thời đúng là không biết làm sao.
Hắn không phải là Hỏa Phá Vân không biết chút gì trên chuyện tình yêu nam nữ, hắn quá rõ ràng câu nói này của Mộc Phi Tuyết có ý tứ gì.
Ánh mắt... hương vị... hơn nữa cứ nhận ra hắn đã ngụy trang cực kỳ hoàn hảo như vậy, khả năng duy nhất chính là bóng dáng của hắn đã vô cùng sâu ở trong lòng nàng, sâu đến ở chỗ sâu nhất trong linh hồn.
“...” Vân Triệt không nói gì hồi lâu, bởi vì trong khoảng thời gian ngắn hắn vốn không thể tin được.
Cả đời này hắn từng tiếp xúc với rất nhiều nữ tử nổi trội xuất sắc, kinh nghiệm về tình yêu nam nữ tất nhiên vô cùng phong phú. Hắn có thể dễ dàng cảm giác ra nữ tử nào có ý với mình. Nhưng Mộc Phi Tuyết... Mình và nàng có giao tiếp chính diện duy nhất chính là ở dưới “Ám toán” của Mộc Huyền Âm mà đụng ngã xâm phạm nàng, sau đó không tiếc lấy phương thức tự đánh cưỡng ép dừng lại, sau đó, thật sự ngay cả mặt mũi đều không hề gặp vài lần.
Ngẫu nhiên nhìn thấy, hắn chỉ cảm nhận được chỉ có lạnh như băng và bài xích vĩnh viễn từ trên người Mộc Phi Tuyết... mà kết hợp với tính tình của Mộc Phi Tuyết và chuyện mình đã từng làm với nàng, mình tuyệt đối chắc là người bị nàng chán ghét nhất ở trên đời này.
Hiện giờ, đối mặt với ánh nhìn chăm chú của nàng, nghe nàng nói xong “Ta nhớ được ánh mắt và hương vị của ngươi”... cả người Vân Triệt đều ngơ ngác.
Đây là có chuyện gì? Đây là chuyện khi nào? Không phải nên vậy... không có lý do... không thể nào mà!
- Ngươi còn định phủ nhận sao?
Nàng nhẹ nhàng hỏi.
- Ngươi... sẽ không sợ bản thân nhận sai? Dù sao... dù sao...
Vân Triệt đã nói năng hơi lắp bắp.
Nàng vẫn nhìn thẳng vào hắn, không chịu dời ánh mắt đi:
- Có một vài xúc động, cả đời chỉ có một lần, chỉ có một người. Cho nên, không có khả năng sẽ sai.
“...” Lời Mộc Phi Tuyết nói giống như đúc với lời nói lúc trước Hỏa Phá Vân đã nói với hắn.
Đúng rồi, Hỏa Phá Vân...
Vân Triệt lại đau đầu.
Năm đó sau khi hắn trở thành đệ tử thân truyền của Mộc Huyền Âm, nhất thời ở Băng Hoàng thần tông địa vị của hắn không người có thể bằng, hắn cũng biết, bên trong tông môn có rất nhiều sư tỷ muội yêu quý hắn... nhưng mà, hắn vô cùng tin tưởng, cho dù nữ tử toàn tông môn đều thích hắn, có một người nhất định chẳng thèm ngó tới.
Đó chính là Mộc Phi Tuyết.
Nhưng hôm nay... giờ phút này, hắn trong lơ mơ đáng kể đột nhiên phát hiện ra, bản thân dường như vẫn không hiểu nữ nhân.
Hít một hơi thật sâu, linh giác của Vân Triệt phóng thích ra, cấp tốc đảo qua chung quanh, sau khi xác nhận không có người khác ở bên, ánh mắt phức tạp nói:
- Được rồi, ta thừa nhận, ta là Vân Triệt... Vân Triệt còn sống.
Khi nói chuyện, hắn chìa tay ra, trong lòng bàn tay chợt lóe lên một chút băng mang rồi biến mất, mang lên khí tức băng hoàng trong khoảnh khắc, sau đó, bàn tay nâng lên, tùy ý lướt lên trên mặt, lộ ra chân dung của hắn.
“...” Môi ngọc của Mộc Phi Tuyết khẽ động, đối mặt với khuôn mặt của hắn gần trong gang tấc, băng mâu của nàng run run, luôn luôn nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn ngược lại hơi bối rối trốn tránh, khí tức cũng rối loạn rõ ràng.
Bàn tay lại lướt lên, trong thời gian vài giây, khuôn mặt của hắn lại khôi phục về trạng thái “Lăng Vân”, trong lòng cảm khái một trận... dịch dung hoàn mỹ của mình! Ở trước mặt nữ nhân lại không chịu nổi một kích như thế?
Ánh mắt? Hương vị? Thứ này ngụy trang như thế nào!?
Ánh mắt sau trốn tránh hoảng loạn, Mộc Phi Tuyết đột nhiên xoay người sang chỗ khác, ngực phập phồng một trận, một hồi lâu, khí tức của nàng mới bình ổn lại, giọng nói vẫn u lãnh giống như trước:
- Nếu như sư tôn biết được ngươi còn sống, nhất định thật cao hứng.
- Trước đừng lộ ra chuyện ta còn sống cho bất cứ kẻ nào.
Vân Triệt nói.
Mộc Phi Tuyết không hỏi vì sao hắn còn sống, cũng không hỏi hắn vài năm nay ở nơi nào, lại vì sao quay về:
- Ta biết. Theo ta về tông môn đi, ta dẫn ngươi đi gặp sư tôn.
- Được.
Vân Triệt gật đầu.
Huyền thú náo động ở Huyễn Yên thành đã bình ổn, kể cả mối họa lớn nhất ẩn sâu cũng bị bài trừ, về sau cho dù lại có thú triều công thành, Huyễn Yên thành chắc cũng thủ được.
Thương thế của Mộc Phi Tuyết tạm thời không ngại, các đệ tử Băng Hoàng lên tiếng chào Huyễn Yên thành chủ, rồi đi lên huyền chu trở về tông môn. Còn Vân Triệt ngược lại lấy danh bái phỏng Ngâm Tuyết Giới Vương đi theo.
Băng chu mộc tuyết đón gió, bay về Băng Hoàng giới chỗ tông môn. Đứng ở trước băng chu, Vân Triệt nhìn thế giới xám trắng không có giới hạn, cảm xúc phập phồng kịch liệt.
Cuối cùng phải về đến tông môn, cuối cùng có thể gặp lại sư tôn và Băng Vân cung chủ.
Không biết khi các nàng nhìn thấy mình sẽ có phản ứng như thế nào... trong những năm bản thân “Chết đi”, nhất định khiến các nàng lo lắng.
- Sao không thấy Hỏa thiếu tông chủ?
Vân Triệt hỏi, khi bọn họ rời khỏi Huyễn Yên thành, ngoài ý muốn không nhìn thấy bóng dáng của Hỏa Phá Vân.
Mộc Hàn Yên nói:
- A! Vãn bối suýt chút nữa đã quên mất, hình như Hỏa thiếu tông chủ tạm thời nhận được truyền âm của tông môn, cho nên vội vàng rời đi, trước khi đi còn để cho vãn bối thay mặt hắn chào từ biệt tiền bối và Phi Tuyết sư tỷ.
- Thì ra là thế.
Vân Triệt gật đầu, mơ hồ cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng vẫn chưa nghĩ nhiều.
Mộc Hàn Yên hơi do dự nói:
- Lăng tiền bối, chắc ngài có điều nghe thấy, tính tình của tông chủ lãnh đạm, không muốn bị người quấy rầy. Tuy rằng ngài có đại ân cứu tính mạng của Phi Tuyết sư tỷ, vả lại được Phi Tuyết sư tỷ tự mình dẫn đến gặp, nhưng mà... tiền bối vẫn không nên ôm lấy kỳ vọng quá cao thì hơn.
Vân Triệt tỏ vẻ thoải mái tiêu sái:
- Ta biết. Nếu gặp được tất nhiên là vạn hạnh. Nếu vô duyên, kia cũng nên vậy, nhưng mà ta đột nhiên nảy ra ý, dường như có phần quá mức đường đột.
Mộc Hàn Yên vội vàng thi lễ, hơi yên lòng một chút.
Mộc Phi Tuyết đã đi tới, nàng đứng ngay trước băng chu, bên cạnh người Vân Triệt, cùng nhau nhìn về phương xa, hai người đã không va chạm ánh mắt, cũng không nói gì.
Hai người trầm mặc khiến thế giới có vẻ đặc biệt yên tĩnh. Mộc Hàn Yên đứng ở đó đột nhiên khó hiểu cảm thấy mình giống như hơi dư thừa, hắn há to mồm, cũng không lên tiếng, thả nhẹ bước chân rời đi.
Không có người ngoài, cuối cùng Vân Triệt không nhịn được lên tiếng:
- Cái kia... vì sao ngươi không hỏi ta sao lại còn sống?
Mộc Phi Tuyết không có phản ứng.
- Hỏa Phá Vân hắn...
Giọng nói thoáng dừng, Vân Triệt nói:
- Ngươi khẳng định cảm giác được, hắn coi trọng ngươi.
Từ phản ứng của đám người Mộc Hàn Yên đến xem, đây đã sớm không còn là bí mật. Đúng vậy, Hỏa Phá Vân thành Thần Chủ, đối mặt với nữ tử gì hắn đều có được tự tin tuyệt đối. Đồng thời hắn cũng đặc biệt chủ động, thời gian một năm này hiển nhiên đã rất nhiều lần tiến đến Ngâm Tuyết giới... chỉ vì Mộc Phi Tuyết.
- Có liên quan gì đến ta đâu.
Nàng không chút biểu tình trả lời.
Ánh mắt Vân Triệt lặng lẽ nghiêng đi, mặt dày hỏi:
- Ngươi có thể dựa vào hương vị và ánh măt đã nhận ra được ta đây một người “Đã chết”. Ngươi sẽ không phải... thầm mến ta đấy chứ?
-... Có liên quan gì đến ngươi.
Câu trả lời của nàng vẫn lạnh lùng như tróc,giống như đột nhiên nhớ lại trạng thái năm đó.
“...” Vân Triệt nhất thời không nói gì.
Hỏa Phá Vân thích Mộc Phi Tuyết, vẻn vẹn ba ngàn năm cũng chưa tuyệt vọng. Mà Mộc Phi Tuyết rõ ràng lại... Vân Triệt đưa tay gãi đầu, đầu đau... đầu đau.
Hành động vô thức của hắn khiến băng mang trong mắt Mộc Phi Tuyết hơi ảm đạm, nàng đột nhiên lạnh lùng lên tiếng:
- Hắn như thế nào, là chuyện của hắn. Ta như thế nào, là chuyện của ta. Nhất định đều không liên quan gì đến ngươi, ngươi đừng bởi vì vậy mà phiền nhiễu.
Nói xong nàng lạnh lùng xoay người, không tiếng động rời đi.
Vân Triệt xoay người, nhìn bóng lưng nàng đi xa, thở ra một hơi thật dài... Nếu thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi.
Thật sự kỳ quái, vì sao nàng lại yêu thích ta?
Cho tới bây giờ Vân Triệt đều không thể suy nghĩ rõ ràng được vì sao Mộc Phi Tuyết lại sinh tình với hắn... Quả thật một chút dấu hiệu và lý do đều không nghĩ ra được.
Theo băng chu bay đi, trong thần thức mà Vân Triệt phóng thích ra cuối cùng xuất hiện khí tức của Băng Hoàng giới, cũng khiến trong lòng hắn càng rung động lên. Khuôn mặt với bóng dáng của Mộc Huyền Âm càng thêm rõ ràng trong đầu hắn.
Bốn năm...
Không biết ta có còn ở trong thế giới của nàng hay không... hay là... đã bị nàng xóa đi khỏi ký ức rồi.
Băng chu xuyên qua Băng Hoàng giới, sau đó cấp tốc hạ xuống, Băng Hoàng thần tông trong trí nhớ cấp tốc gần hơn trong tầm mắt.
Trong lúc hắn hoảng hốt, Mộc Phi Tuyết xuất hiện ở bên người hắn:
- Chúng ta đi thẳng đến thánh điện.
Giọng nói còn bên tai, Mộc Phi Tuyết đã phi thân xuống, Vân Triệt ổn định sóng lòng, theo sát phía sau.
Khu vực thánh điện của tông môn, ngoài Mộc Huyền Âm ra, có thể tự do ra vào chỉ có Mộc Băng Vân và Mộc Phi Tuyết, do Mộc Phi Tuyết dẫn vào không thể nghi ngờ là lựa chọn tối ưu. Nhìn Mộc Phi Tuyết mang theo “Lăng Vân” rời đi, mặc dù trong lòng các đệ tử Băng Hoàng đều cảm thấy kỳ quái, nhưng không có ai nói thêm cái gì.
Băng Hoàng thánh điện, tuyết bay như cầu vồng. Hai chân một lần nữa dẫm vào trong thánh vực vĩnh viễn phủ tuyết này, bước chân của Vân Triệt không tự chủ nhẹ đi rất nhiều, cũng trong lúc bất tri bất giác, từ phía sau Mộc Phi Tuyết đi tới bên người nàng.
Hắn gỡ bỏ ngụy trang trên mặt, khí tức cũng chuyển thành hàn khí riêng có của băng hoàng phong thần điển.
Trước thánh điện, Mộc Phi Tuyết quỳ lạy xuống:
- Phi Tuyết bái kiến sư tôn..
Nàng vừa nói ra khỏi miệng, trong thánh điện đã truyền đến giọng nói cực kỳ lạnh như băng
- Để cho một mình hắn lăn đến đây!