Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1413 - Chương 1415: Huyền Âm Thịnh Nộ

. ._707__2" class="block_" lang="en">Trang 707# 2

 

 

 

Chương 1415: Huyền Âm thịnh nộ



Vân Triệt và Mộc Phi Tuyết đồng thời ngớ ra, Mộc Phi Tuyết liếc mắt nhìn Vân Triệt, đáp lời:

- Vâng, sư tôn.

- Vân sư huynh mời.

Mộc Phi Tuyết đứng dậy, lui về phía sau vài bước.

Vân Triệt đứng ngây ra đó vài giây, ánh mắt tỏ vẻ phức tạp, sau đó cuối cùng nâng bước, đi vào trong thánh điện.

“...” Mộc Phi Tuyết xoay người, không tiếng động rời đi.

Khí tức của thánh điện hết sức lạnh lẽo, trong quen thuộc lại dường như hơi xa xôi. Tiến vào trong thánh điện, Vân Triệt vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng của Mộc Huyền Âm... Tuy rằng chỉ là bóng lưng, nhưng lại giống như băng hoa lệ nhất, rét lạnh nhất trên đời ngưng tụ thành, tuyệt mỹ và uy lăng, cho dù Vân Triệt là nam tử gần gũi nàng nhất trên đời này cũng vẫn có phần không dám nhìn thẳng vào.

Mộc Huyền Âm không hề để ý đến hắn bước vào và tới gần.

Vân Triệt dừng bước, quỳ xuống:

- Đệ tử Vân Triệt bái kiến sư tôn.

Vừa tiến vào khu vực thánh địa, Vân Triệt đã gỡ bỏ tất cả ngụy trang, cũng dốc hết lực phóng thích khí tức ra. Hắn tin tưởng, ngay tại khoảnh khắc đầu tiên mình bước vào nơi này, Mộc Huyền Âm đã biết được hắn trở về.

- Sư tôn?

Mộc Huyền Âm chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt như băng ngọc điêu khắc, dung nhan xinh đẹp như tiên xuất hiện trong tầm mắt của Vân Triệt:

- Ai là sư tôn của ngươi!?

Vân Triệt giật mình ở đó, trong lòng lạnh như băng.

Trên người hắn có hồ tinh do Mộc Huyền Âm tự tay hạ xuống. Cho nên Mộc Huyền Âm sẽ là người đầu tiên biết được hắn chết. Đối với cái chết của hắn, người khác đều sẽ chỉ nghe thấy, nhưng nàng có thể rành mạch nhìn thấy quá trình và hình ảnh trước khi chết.

Cho nên, trong suy nghĩ của Vân Triệt, nàng nên là người tin tưởng hắn đã chết rồi nhất, cũng sẽ là người kinh ngạc nhất vì hắn đột nhiên còn sống trở về.

Hắn đã nghĩ tới rất nhiều phản ứng của Mộc Huyền Âm sau khi nhìn thấy hắn, nhưng mà... trước mắt nàng không kinh ngạc, không kích động, không khó có thể tin. Đôi mắt và tuyết nhan của nàng chỉ có uy lăng tuyệt tình che phủ lạnh như băng, giọng điệu trên môi càng từng chữ thấu xương băng tâm.

- Sư tôn, ta...

- Câm miệng!

Vân Triệt mới vừa lên tiếng, một tiếng quát lạnh đã đóng băng toàn bộ lời của hắn còn chưa nói ra khỏi miệng. Vào lúc này bên trong đôi mắt lạnh như băng vô tình của nàng phủ đầy tức giận đủ để cho vạn linh run rẩy:

- Đệ tử thân truyền hiện giờ của ta là Phi Tuyết, về phần ngươi... quyết định ngu xuẩn nhất cả đời ta đây đó là đã từng có một người đệ tử ngu xuẩn như ngươi!

“...” Vân Triệt trố măt, không nói được gì.

- Ba năm trước, Tinh Thần giới, một mình đồ diệt một đám tinh vệ, còn giết chết cả một Tinh Thần trưởng lão, thật đúng là uy phong.

Giọng nói của Mộc Huyền Âm càng lạnh, từng chữ đâm vào tim:

- Vì Thiên Sát tinh thần, biết rõ chắc chắn phải chết, biết rõ vốn không có khả năng cứu được nàng, còn muốn một mình đi tới Tinh Thần giới, dùng tử vong đổi lấy lực lượng để cho các ngươi chôn cùng, uy phong lẫm liệt cỡ nào, cảm thiên động địa cỡ nào.

- A! Ngươi chết thống khoái thảm thiết, chết thâm tình nhất, không làm thất vọng Thiên Sát tinh thần của ngươi! Nhưng mà... ngươi có biết, có bao nhiêu người vì có thể cứu mạng ngươi mà bỏ ra lượng lớn tâm huyết, mạo hiểm nguy cơ thật lớn, thậm chí suýt chút nữa liên lụy đến tương lai toàn bộ tinh giới mới khiến cho ngươi có thể có cơ hội sống tạm bợ ở Long Thần giới, còn ngươi biết rõ chắc chắn phải chết còn muốn đi chịu chết... Ngươi có xứng đáng với các nàng không!? Ngươi có xứng đáng với bản thân không!? Ngươi có xứng đáng với thê thiếp người nhà ở hạ giới đang chờ ngươi trở lại không!

- Trừ bỏ Thiên Sát tinh thần ra, ngươi còn xứng đáng với ai!

Mộc Huyền Âm càng nói càng tức giận, nói xong một câu cuối cùng đã ngực phập phồng kịch liệt.

Nàng dưới tức giận lạnh như băng, kể cả tuyết bay bên ngoài thánh điện đều dừng phiêu đãng.

“...” Môi Vân Triệt run run, thật lâu mới khó khăn lên tiếng:

- Sư tôn, ta...

Mộc Huyền Âm lại đóng băng lời của hắn:

- Không được gọi ta là sư tôn! Ta thu ngươi làm đệ tử, cho ngươi dùng minh hàn thiên trì, cho ngươi tài nguyên tốt nhất toàn giới vì để cho ngươi mau chóng thành Thần Kiếp cảnh, bỏ lại tất cả tông môn, tự mình mang ngươi tu hành, ngày đêm không rời... Đây chính là hồi báo của ngươi đối với ta, đối với Ngâm Tuyết giới!?

- Mộc Huyền Âm ta không có đệ tử ngu xuẩn như ngươi vậy!

Nàng xoay người sang chỗ khác, bộ ngực to lớn đang kịch liệt phập phồng lay động lên đường cong thê diễm.

Lần đầu tiên Vân Triệt nhìn thấy Mộc Huyền Âm phẫn nộ như thế... cho dù năm đó hắn phạm phải sai lầm lớn sau khi chạy trốn bị nàng túm về, nàng đều không phẫn nộ đến mức độ như vậy.

Vân Triệt cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

- Sư... sư tôn... ngài ân trọng như núi đối với đệ tử, là người đối xử tốt nhất với đệ tử ở trên đời này, đệ tử lại hết lần này đến lần khác khiến cho ngài đau lòng thất vọng. Đệ tử tự biết không có mặt mũi nào...

Mộc Huyền Âm quay lưng về phía hắn lạnh lùng lên tiếng:

- Đủ rồi! Vì sao ngươi lại trở về? Ai bảo ngươi trở về?

Câu nói này khiến Vân Triệt sợ run vài giây.

Nàng không hỏi vì sao ngươi lại còn sống, mà là... Vì sao ngươi trở về?

Thật giống như... nàng đã sớm biết mình còn sống?

- Sư tôn, chẳng lẽ ngài đã sớm...

- Ta hỏi ngươi vì sao trở về! Trả lời thẳng cho ta!

Mộc Huyền Âm vốn không cho hắn cơ hội hỏi ra.

Kinh hỉ vì một lần nữa nhìn thấy sư tôn lại bởi vì nàng lạnh như băng và tức giận mà biến thành lo sợ không yên. Hắn do dự ngắn ngủi, một năm một mười nói ra.

- Vì kiếp nạn đỏ ửng.

- Kiếp nạn đỏ ửng? Nói rõ ràng!

Câu trả lời của Vân Triệt khiến băng mi của Mộc Huyền Âm giật giật.

Vân Triệt không có lý do giấu giếm Mộc Huyền Âm cái gì, hắn đàng hoàng thành thật nói:

- Dưới đáy minh hàn thiên trì có ẩn một băng hoàng thần linh, sư tôn nhất định đã sớm biết được chuyện này.

Mộc Huyền Âm: “...”

- Đệ tử từng gặp nàng hai lần, nàng biết quá khứ của đệ tử và lực lượng có được. Nàng cũng đã sớm nhận thấy được sự tồn tại của phi hồng liệt ngấn trên vách tường hỗn độn, hơn nữa giống như biết được nguyên nhân sự tồn tại của nó và kiếp nạn giấu sau đó, cũng cường điệu nói với đệ tử rằng, lực lượng ở trên người đệ tử là hy vọng duy nhất để bình ổn trận kiếp nạn này.

- Kể cả khi đệ tử kế thừa Tà thần thần lực đồng thời cũng nhận lấy sứ mệnh bình ổn trận kiếp nạn này.

Mộc Huyền Âm: “...”

- Lời đệ tử nói, từng lời đều là sự thật.

Vân Triệt biết lời mình nói quá mức không thể tưởng tượng được, cái gọi là “Hy vọng” và “Sứ mệnh” càng là thứ hư vô mờ mịt, cho dù là ai nghe được đều vốn không có khả năng tin tưởng, thậm chí sẽ cảm thấy nực cười.

- Vài năm nay đệ tử luôn luôn ở hạ giới. Bởi vì Lam Cực tinh nơi đệ tử xuất thân ở gần phía đông hỗn độn, ở gần phi hồng liệt ngấn, cho nên vài năm gần đây nhiều lần bùng phát tai họa, vả lại càng ngày càng nghiêm trọng, dần dần đến mức độ không cách nào khống chế.

- Đông thần vực cũng nhất định xảy ra đủ loại tai họa giống vậy, tiếp tục như thế, sẽ ngày sau nghiêm trọng hơn ngày trước. Cho nên đệ tử liền trở về thần giới, chuẩn bị vào minh hàn thiên trì gặp băng hoàng thần linh, có lẽ nàng có thể báo cho đệ tử biết phương pháp ứng đối với trận kiếp nạn này.

Trầm mặc ngắn ngủi, Mộc Huyền Âm cuối cùng xoay người lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn:

- Đây là nguyên nhân ngươi trở về?

-... Cũng vì, đệ tử vẫn luôn nhớ sư tôn.

Vân Triệt cúi đầu, không dám chạm vào ánh mắt quá mức lạnh như băng của nàng.

“...” Mộc Huyền Âm híp băng mâu lại, giọng điệu thoáng thả lỏng đi vài phần:

- Nói như vậy, ngươi thật sự còn coi ta là sư tôn của ngươi?

Vân Triệt lập tức dùng sức gật đầu:

- Vâng! Vĩnh viễn đều là vậy.

Nàng khẽ gật đầu, giọng nói đột nhiên lại lạnh đi:

- Tốt, rất tốt. Nếu ngươi còn coi ta là sư tôn của ngươi, như vậy hiện giờ... lập tức... chạy trở về hạ giới của ngươi, vĩnh viễn không được lại bước chân vào thần giới nửa bước!

Vân Triệt ngẩng đầu:

- Sư tôn, đệ tử...

Mộc Huyền Âm lạnh lùng nói:

- Bình ổn kiếp nạn đỏ ửng? Sứ mệnh của ngươi? Chính ngươi có cảm thấy buồn cười không?

- Vết rách trên vách tường hỗn độn đúng là cất giấu tai họa chưa biết. Một khi bùng nổ, rất có thể đông thần vực sẽ gặp phải tai họa ngập đầu. Bình ổn nó, là sứ mệnh của tất cả người đông thần vực, thậm chí toàn bộ thần giới, toàn bộ hỗn độn tất cả sinh linh, từ khi nào đã trở thành sứ mệnh của một mình ngươi!?

- Mà với lịch duyệt, địa vị và năng lực của ngươi, sứ mệnh như vậy, ngươi xứng sao?

Vân Triệt hé môi, không phản bác được.

Mộc Huyền Âm nhìn hắn:

- Ta không ngại nói cho ngươi biết một chuyện. Vì ứng đối với kiếp nạn đỏ ửng, Trụ Thiên giới đã tập hợp lực lượng của tất cả Vương giới và tinh giới thượng vị ở đông thần vực, đúc lên một thứ nguyên đại trận đả thông gần nửa hỗn độn, có thể chạy thẳng từ Trụ Thiên thần giới đến cực đông hỗn độn, mới vừa hoàn thành ngay tại mười ngày trước.

Vân Triệt kinh ngạc... thứ nguyên đại trận đả thông gần nửa hỗn độn?

Thứ này thật sự có khả năng tồn tại!?

- Mặt khác, lại không đến một tháng nữa, đó là thời kỳ [Trụ Thiên đại hội] mời dự họp. Trụ Thiên đại hội này đó là vì ứng đối với kiếp nạn đỏ ửng, mà người có tư cách tham gia đại hội này...

Giọng Mộc Huyền Âm thoáng dừng lại:

- Chỉ có Thần Chủ!

Vân Triệt: “...”

- Kiếp nạn bậc này, cho dù là Thần Quân đều không có tư cách ứng đối, ngươi có năng lực làm cái gì? Lời nói mới vừa rồi của ngươi thật sự chính là chê cười cực lớn!

- Kiếp nạn đỏ ửng sẽ có người đi đối phó, không chỉ có Thần Chủ của đông thần vực, cường giả của các thần vực khác cũng sẽ tham dự vào, nhưng tuyệt đối không tới lượt ngươi quan tâm! Cho nên thừa dịp còn chưa có ai biết ngươi còn sống, nhanh chóng cút về hạ giới cho ta!

Giọng Mộc Huyền Âm lạnh lùng như băng kiên quyết, không hề có đường sống.

- Nhưng mà, đây là do chính miệng băng hoàng thần linh nói với đệ tử, hơn nữa...

Mộc Huyền Âm nhíu băng mi lại:

- Vậy ngươi chuẩn bị nghe lời của nàng hay nghe lời của ta?

“...” Vân Triệt khựng ở đó, không cách nào trả lời.

Mộc Huyền Âm đột nhiên giơ tay, một kết giới băng lam nháy mắt dựng lên, phong tỏa Vâ Triệt vào trong đó... Kết giới này có thể phong tỏa tất cả ánh sáng, âm thanh và khí tức. Mà kết giới do nàng tự tay dựng lên, một vạn Vân Triệt đều đừng mong rời đi được.

- Ngươi đã dám trở về nói rõ ngươi đã có quyết ý, ta sẽ không ép ngươi lập tức quyết định.

Trong kết giới vang lên giọng nói của Mộc Huyền Âm:

- Ta cho ngươi mười hai canh giờ, cẩn thận suy nghĩ lời ta vừa mới nói, ngẫm lại hậu quả nếu như ngươi bị người khác phát hiện ở thần giới, ngẫm lại thê thiếp, người nhà, nữ nhi của ngươi ở hạ giới!

- Sau mười hai canh giờ, hoặc là ngươi tự ngoan ngoãn chạy trở về hạ giới, vĩnh viễn không được quay về đây. Hoặc là ta đánh gãy chân của ngươi, tự mình ném ngươi về!

Giọng nói trôi đi, sau đó không hề có âm thanh gì khác, chỉ còn dư lại Vân Triệt đang sợ run trong thế giới băng lam.

Sao sư tôn có thể biết được ta có nữ nhi...

Chẳng lẽ...

Bên ngoài kết giới, sắc lạnh trên mặt Mộc Huyền Âm mất đi, nhưng ngực lại phập phồng càng thêm kịch liệt, hồi lâu đều không thể bình ổn.

Phía sau nàng, Mộc Băng Vân chậm rãi đi ra, nhìn dáng vẻ của Mộc Huyền Âm, nàng lặng lẽ thở dài:

- Tỷ tỷ, tỷ như vậy sẽ hù dọa đến hắn.

- Hừ, ta còn ngại ta mắng chưa đủ

Mộc Huyền Âm hừ lạnh một tiếng, cơn giận còn sót lại chưa tiêu.

Mộc Băng Vân nhẹ nhàng nói:

- Muội biết, tỷ tỷ vẫn luôn giận hắn năm đó biết rõ thập tử vô sinh vẫn còn đi Tinh Thần giới cứu Thiên Sát tinh thần, giận hắn không thương tiếc tính mạng của mình. Nhưng mà... năm đó, không phải hắn đã từng làm chuyện giống như vậy đối với tỷ tỷ sao?

Mộc Huyền Âm: “...”

- Viêm Thần giới, táng thần hỏa ngục, tỷ tỷ đối mặt với viễn cổ cầu long, thương thế rất nặng, dầu hết đèn tắt, lại trúng độc của cầu long, đã ở cảnh giới chắc chắn phải chết. Ba tông chủ Viêm Thần giới, còn có trưởng lão các tông có mặt ở đó lại không một ai dám cứu. Chỉ có hắn... mới có lực lượng Thần Nguyên cảnh, tồn tại vô cùng hèn mọn, lại một mình đánh về phía viễn cổ cầu long mà toàn bộ Viêm Thần giới đều không dám tới gần... Như vậy cũng gần như là thập tử vô sinh đối với hắn.

Mộc Băng Vân nhìn tỷ tỷ, giọng nói mềm nhẹ chạm đến tâm hồn tỷ tỷ:

- Muội vốn cho rằng vì năm đó tỷ vốn bị ép buộc thất thân cho hắn nên sinh giận đối với hắn. Sau này muội mới biết, tỷ chẳng những thất thân, hơn nữa mất tâm. Khiến tỷ mất tâm, khiến Thiên Sát tinh thần cam chịu vì hắn mà hóa thân thành Tà Anh, không phải là một điểm “Ngu xuẩn” nhất kia của hắn sao.

Mộc Huyền Âm nhắm mắt lại:

- Đừng nói nữa. Muội không hiểu.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment