.
._708__1" class="block_" lang="en">Trang 708# 1
Chương 1416: Bại lộ
Giữa nam nữ, có rất nhiều tình cảm kỳ diệu mâu thuẫn.
Cũng ví dụ như, năm đó do Vân Triệt liều mạng vì Mộc Huyền Âm mà đánh về phía viễn cổ cầu long dẫn đến xúc động tiếng lòng của nàng, rồi sau đó, nàng sợ nhất, không thể dễ dàng tha thứ nhất lại chính là Vân Triệt liều mạng... cho dù là vì mình hay là vì người khác.
Chuyển biến vi diệu này, Mộc Băng Vân chưa từng trải qua đúng là sẽ không biết được.
- Tỷ vội vàng muốn để cho hắn trở về như vậy là vì sợ hắn biết chuyện về “Tà Anh” sao?
Mộc Băng Vân nói.
Mộc Huyền Âm chậm rãi nói:
- Ở trong nhận thức của hắn, Thiên Sát tinh thần và Thiên Lang tinh thần đã chết vào ba năm trước rồi. Ta vẫn nhìn vào trong mắt mối họa dần dần nghiêm trọng trong vài năm này ở Lam Cực tinh, lần này hắn đột nhiên trở lại Ngâm Tuyết giới, đúng là chỉ vì giải quyết kiếp nạn chắc chắn càng ngày càng không cách nào khống chế.
“...” Mộc Băng Vân ngẩn ra, trên tuyết nhan lộ ra một chút phức tạp:
- Vài năm này, tỷ thường xuyên đi đến Lam Cực tinh?
“...” Băng mâu của Mộc Huyền Âm khẽ động, sau đó đôi mắt tránh đi ánh nhìn thẳng của Mộc Băng Vân, lạnh lùng nói:
- Chuyện này cũng không quan trọng!
Dừng lại một chút, Mộc Huyền Âm tiếp tục nói:
- Lời mới vừa rồi mà hắn nói dĩ nhiên cũng là sự thật. Nhưng mà, nếu như hắn không có được đáp án muốn có, hoặc là hắn phát hiện ra lực lượng của mình không thể làm được, hoặc là [Đại hội Trụ Thiên] tập hợp lực lượng của tất cả Thần Chủ đã đủ để ứng đối với kiếp nạn đỏ ửng, hắn sẽ không còn có lý do mạo hiểm phiêu lưu cực lớn ở lại thần giới nữa mà sẽ đàng hoàng trở về.
- Nhưng mà, nếu như để cho hắn biết được Thiên Sát tinh thần còn sống, hơn nữa trở thành Tà Anh mà toàn bộ thần giới đều sợ hãi và đuổi giết... Hắn sẽ như thế nào?
Mộc Huyền Âm nhắm mắt lại:
- Hắn còn có thể trở về sao?
Mộc Băng Vân: “...”
- Lấy cá tính của hắn và tình cảm đặc thù giữa bọn họ, cho dù Thiên Sát tinh thần hóa thành Tà Anh, hắn vẫn sẽ không tiếc tất cả đi tìm nàng ấy, sau đó đứng cạnh nàng ấy... cho dù đứng ở phía đối lập với toàn bộ thần giới.
Một điểm này, cho dù là Mộc Huyền Âm hay Mộc Băng Vân cũng đều không hề nghi ngờ.
- Nếu thật sự cho đến lúc đó, hắn “Làm bạn với Tà Anh”, cho dù kẻ nào đều có thể danh chính ngôn thuận chế tài hắn. Người hận hắn, mơ ước hắn, ngay cả ám toán và thủ đoạn đều không cần nữa. Mà với tính tình của Vân Triệt, cho dù biết rõ sẽ là hậu quả này cũng sẽ không do dự lui bước.
Vân Triệt là người như thế nào, những năm này Mộc Huyền Âm đã sớm thấy rõ ràng. Cũng bởi vì hắn như thế, người thương hắn nguyện ý phó thác tất cả vì hắn, người hận hắn thì lại hận không thể nghiền xương hắn thành tro:
- Nếu ta là Tà Anh, ta tuyệt đối không hy vọng hắn biết ta còn sống.
Mộc Băng Vân nhẹ nhàng thở dài:
- Muội đều biết, những điều này muội đều biết rõ. Nhưng mà tỷ tỷ...
- Nếu tỷ là Vân Triệt, hắn là Tà Anh... như vậy, tỷ hy vọng hắn vĩnh viễn chỉ lưu lại trong ký ức vĩnh viễn không có khả năng tái hiện, hay là [tình nguyện đứng ở phía đối lập với toàn bộ thế giới], cũng phải...
Mộc Băng Vân không nói ra nửa câu nói sau, nhưng Mộc Huyền Âm lại giật mình ở đó, hơi thở khẽ loạn.
Liếc nhìn sâu sắc gò má của Mộc Huyền Âm, đôi mắt Mộc Băng Vân xẹt qua kết giới đang phong tỏa Vân Triệt, trong lòng phức tạp, bước chân không tiếng động rời đi.
Bên ngoài thánh điện đã tuyết bay hỗn loạn, Mộc Băng Vân đi trong tuyết, bước chân thong thả, đi gần đến phạm vi mười bước, nàng mới nhận thấy được Mộc Phi Tuyết đang đứng ở đó.
- Băng Vân cung chủ.
Mộc Phi Tuyết khom người bái.
Mộc Băng Vân quay lại, dịu dàng nói:
- Phi Tuyết... Chuyện Vân Triệt còn sống, ngàn vạn lần không thể nói cho bất cứ kẻ nào.
- Dạ.
Mộc Phi Tuyết khẽ cắn môi, muốn nói lại thôi.
- Ngươi định hỏi, hiện giờ Vân Triệt như thế nào?
Nàng đã nhận ra ánh mắt hơi trốn tránh của Mộc Phi Tuyết, trong lòng than nhẹ một tiếng: Vân Triệt... quả nhiên là tai họa.
Mộc Phi Tuyết cúi đầu xuống, nói khẽ:
- Vừa rồi, hình như sư tôn rất tức giận.
Nàng đi theo Mộc Huyền Âm những năm này, chưa từng thấy sư tôn tỏ vẻ tức giận.
Mộc Băng Vân liếc nhìn nàng, nói:
- Xưa nay tỷ ấy đã vốn như vậy đối với Vân Triệt, đừng lo lắng. Hiện giờ hắn bị sư tôn ngươi giam cầm, ngươi tạm thời không thấy được hắn, cũng đừng đi quấy rầy sư tôn ngươi.
Tuy rằng giam cầm Vân Triệt mười hai canh giờ, nhưng Mộc Băng Vân rất rõ ràng, suy nghĩ hỗn loạn chân chính, cần thời gian đến suy nghĩ hòa hoãn lại không phải là Vân Triệt mà là Mộc Huyền Âm.
- Vâng, đệ tử đã rõ, đệ tử sẽ canh chừng ở đây, không có mệnh lệnh của sư tôn, tuyệt đối không tới gần.
Mộc Phi Tuyết nói.
- Ừm.
Mộc Băng Vân gật đầu, đi qua trước mặt Mộc Phi Tuyết, sau vài bước, nàng đột nhiên dừng lại, thoáng nghiêng mặt, nói nhỏ:
- Phi Tuyết, tông môn chưa bao giờ quy định nữ tử băng hoàng không thể sinh tình, sở dĩ nữ tử băng hoàng trực hệ các thời kỳ băng hoàng đều cô lẻ một mình, chính là vì không muốn mà không phải là không thể. Cho nên, ngươi đừng tự mình trói buộc.
Mộc Phi Tuyết ngẩng đầu, không biết phải làm sao.
- Bởi vì liên quan đến huyết mạch và huyền công nên nữ tử băng hoàng rất khó sinh tình, nhưng tiếng lòng vì một nam tử nào đó mà động, cũng không phải là tội ác, ngược lại là chuyện may mắn. Trên đời này không chỉ có địa vị, lực lượng cần nhờ vào cố gắng của mình đi tranh thủ, tình cảm cũng như thế, hơn nữa... nói không chừng đáng giá để cho ngươi bỏ ra nỗ lực càng nhiều.
- Một điểm này, ngàn vạn lần không thể học sư tôn của ngươi.
“...” Mộc Phi Tuyết ngẩn người, từng chữ mà Mộc Băng Vân nói lại khiến cho nàng như ở trong mộng.
Không chỉ có nàng, nói xong những lời này, ngay cả bản thân Mộc Băng Vân cũng sửng sốt hồi lâu... Giống như không thể tin nổi những lời này lại nói ra từ trong miệng của mình.
Lại càng không biết vì sao mình sẽ nói ra những lời này... còn nói cho Mộc Phi Tuyết nghe.
----
----
Nguyệt Thần giới, Nguyệt Thần thánh điện.
Hạ Khuynh Nguyệt đứng trước gương, mắt đẹp khép kín, bên cạnh người, hai thiếu nữ răng trắng mắt sáng đang thay quần áo cho nàng. Dung mạo thiếu nữ đều tuyệt sắc, khí chất càng cao quý giống như trăng sáng trên trời, nhưng khi đến gần Hạ Khuynh Nguyệt, tất cả tao nhã của các nàng đều nhạt đi.
Hạ Khuynh Nguyệt là thần đế giới tính nữ đầu tiên trong lịch sử Nguyệt Thần đế, quần áo của Nguyệt đế rất rườm rà, hai nàng bận rộn hồi lâu mới cuối cùng cẩn thận cởi bỏ váy ngoài, lộ ra một thân áo trong màu tím nhạt.
Đường cong thần tiên kinh người của thân thể dưới nguyệt y yểu điệu duyên dáng, bờ vai tròn trịa giống như thiên thành mỹ ngọc, da thịt lộ ra ngoài tràn đầy sáng bóng giống như băng tuyết. Có lẽ vì giấu đi vóc người, đồ lót của nàng đặc biệt căng chặt, căng đến bộ ngực sữa phồng lên tràn đầy.
Ánh mắt của thiếu nữ hầu hạ bên cạnh không tự chủ được ảm đạm đi, hô hấp cũng thoáng lộ hỗn độn. Các nàng đã sớm không phải là lần đầu tiên nhìn thấy ngọc thể của Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng mỗi một lần, các nàng đều là nữ tử mà còn hoa mắt thần mê, ảo tưởng trên đời này có nam nhi nào có thể có may mắn hưởng thụ dưới thân.
Vào lúc này một bước chân vội vàng đi tới, mang theo tiếng hít thở cũng không bình tĩnh. Rất nhanh, một thiếu nữ một thân xiêm y màu bạc đi tới phía sau thiếu nữ, quỳ gối bái xuống:
- Chủ nhân...
Hạ Khuynh Nguyệt khẽ nói:
- Cẩn Nguyệt, khó có được ngươi vội vàng như thế, hay là phi hồng liệt ngấn hoặc đại hội Trụ Thiên có biến?
Cẩn Nguyệt vội vàng nói:
- Thưa chủ nhân, vừa mới nhận được tin tức, Vân Triệt vẫn còn trên đời, hắn còn chưa chết, vả lại bây giờ đang ở trong Ngâm Tuyết giới.
- Hả...
Thiếu nữ bên cạnh người Hạ Khuynh Nguyệt đồng thời thét lên một tiếng kinh hãi, sau đó đồng thời lùi lại một bước nhỏ, đầu cúi xuống, không dám lên tiếng nữa.
“...” Hạ Khuynh Nguyệt mở mắt đẹp ra:
- Lặp lại lần nữa.
- Trước mắt Vân Triệt đang ở Ngâm Tuyết giới, năm đó tin đồn hắn chết ở Tinh Thần giới... rất có thể là giả.
Cẩn Nguyệt cúi đầu nói, những năm này nàng luôn luôn đi theo bên người Hạ Khuynh Nguyệt, còn rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào chuyện cái tên “Vân Triệt” này có ý vị như thế nào đối với Hạ Khuynh Nguyệt.
Nguyệt Thần thánh điện yên lặng đi, thật lâu không tiếng động.
- Tin tức này đến từ đâu?
Hạ Khuynh Nguyệt xoay người lại, chậm rãi mở miệng.
- Là Thánh Vũ giới.
Cẩn Nguyệt trả lời.
- Tin tức khi nào?
Hạ Khuynh Nguyệt hỏi tiếp.
Hô hấp của Cẩn Nguyệt vẫn còn hơi hỗn độn:
- Cẩn Nguyệt vừa mới nhận được tin tức, lập tức báo lại luôn. Vân Triệt cũng mới vừa trở lại Ngâm Tuyết giới, thời gian chắc không vượt qua sáu canh giờ.
Mày nhỏ của Hạ Khuynh Nguyệt hơi nhíu lại.
Nàng biết rõ Vân Triệt cực giỏi ngụy trang và ẩn nấp, nếu như hắn thật sự còn sống, lấy tình cảnh của hắn, khi hiện thân sẽ phải cực kỳ cẩn thận, sao có thể vừa mới về đến Ngâm Tuyết giới không đến sáu canh giờ đã bị người biết được?
Hơn nữa... Thánh Vũ giới!?
- Tin tức này, có thể tin tưởng không?
Nàng hỏi, trên ngọc nhan hoàn toàn bình tĩnh lạnh lùng, nhưng giống như đã quên mất bản thân đã cởi váy ngoài ra, băng cơ ngọc cốt phóng thích ra tao nhã với mị hoặc ở trong không khí đủ để cho ma quỷ đều thèm nhỏ dãi thần phục.
Vân Triệt đã chết, chuyện này do Trụ Thiên thần giới xác nhận, không có khả năng giả bộ.
Cẩn Nguyệt cẩn thận nói:
- Cẩn Nguyệt không dám tin tưởng. Nhưng mà, có một tin tức khác có thể xác định, vào một canh giờ trước Chiết Tinh điện của Ngâm Tuyết giới đã bay đi rất nhanh, phương hướng đi tới rất có thể là Ngâm Tuyết giới.
Tồi Tinh hạm và Chiết Tinh điện là hai đại huyền chu danh tiếng nhất Thánh Vũ giới. Cái trước là chủ huyền hạm của Thánh Vũ giới, cái sau là huyền chu nhanh nhất Thánh Vũ giới, có thể nói là nhanh nhất ngoài Vương giới.
Mà chủ nhân của nó chính là Lạc Trường Sinh!
Sắc mặt của Hạ Khuynh Nguyệt thoáng trầm xuống, ánh mắt đột nhiên ngơ ngác, giống như tự nói lẩm bẩm:
- Nếu như hướng đi của Chiết Tinh điện thật sự là Ngâm Tuyết giới, như vậy... tin tức Vân Triệt còn sống có lẽ là sự thật.
- Chủ nhân, cuộc chiến phong thần ở đại hội huyền thần bốn năm trước, Lạc Trường Sinh thảm bại trong tay Vân Triệt, danh dự cũng bị hao tổn rất lớn, trở thành sỉ nhục lớn nhất cả đời này của hắn, chẳng lẽ sau khi hắn biết được Vân Triệt còn sống, muốn đi tiết hận sao?
Thiếu nữ phía bên phải nói.
Hạ Khuynh Nguyệt lại nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không, Lạc Trường Sinh trải qua Trụ Thiên ba ngàn năm, đã thành Thần Chủ cấp bảy, danh chấn các giới, có không ít người tán dương tương lai có lẽ sẽ đạt đến độ cao như thần đế. Nếu hiện giờ Lạc Trường Sinh ra tay với Vân Triệt, chẳng những sẽ xé vết sẹo ra, lại tự hạ thân phận, còn có thể khiến cho mọi người coi thường.
Giọng nói của Hạ Khuynh Nguyệt khẽ dừng, sau đó chậm rãi nói ra một cái tên:
- Là Lạc Cô Tà.
Ba thiếu nữ nguyệt y đồng thời chấn động ánh mắt.
Không sai, nếu như hiện giờ Lạc Trường Sinh chủ động đi tìm Vân Triệt gây hấn, quả thật là tự hủy đi danh dự giống như mặt trời ban trưa. Còn Lạc Cô Tà... người của đông thần vực đều sẽ không quên, năm đó ở cuộc chiến phong thần, nàng ta vì che chở cho Lạc Trường Sinh bị Vân Triệt bạo ngược mà lấy tư thế Thần Chủ, trước mặt Trụ Thiên và vô số cường giả đông vực, phát điên ra tay với Vân Triệt... còn là tử thủ...
Kết quả bị Vân Triệt lấy thiên đạo kiếp lôi còn lưu lại trong người làm bị thương nặng.
Đường lôi quang màu xám trắng kia chẳng những xuyên thủng thân thể nàng ta, cũng phá hủy danh dự cả đời nàng ta, rơi vào trò cười của đông vực.
Nếu như nàng ta nghe được tin tức Vân Triệt còn sống, chắc chắn sẽ bị kích thích lên nhục nhã vô cùng này, sẽ lập tức phóng đi tìm hắn... người đã từng nhìn thấy hình ảnh năm đó, cho dù là ai đều sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Hạ Khuynh Nguyệt tiến lên trước:
- Cẩn Nguyệt, cùng ta đi một chỗ.
- Là... là Ngâm Tuyết giới sao?
Cẩn Nguyệt hỏi.
Đôi mắt Hạ Khuynh Nguyệt như sao lạnh, mặt không biểu cảm:
- Không, là một nơi khác. Chúng ta đã nhận được tin tức, như vậy, người khác không có lý do nào không nhận được tin tức. Mà nàng ta có thể còn càng thêm bức thiết muốn tìm được Vân Triệt hơn Lạc Cô Tà.
Cẩn Nguyệt ngẩn ra, sau đó mặt thất sắc:
- Chủ nhân nói chẳng lẽ là...
- Đi!
Hạ Khuynh Nguyệt nâng tay Cẩn Nguyệt lên.
- A! Chủ nhân, xiêm y của ngài...
Phía sau truyền đến tiếng kinh hô dồn dập của thiếu nữ, thân hình Hạ Khuynh Nguyệt khẽ khựng lại, ngọc thủ phất lên, đã một thân tử tinh váy dài, trên đầu cũng kết hợp với tử tinh ngọc mũ:
- Liên Nguyệt, mau truyền âm cho Trụ Thiên thần giới, báo cho biết tin tức Vân Triệt đang ở Ngâm Tuyết giới. Năm đó Trụ Thiên thần đế còn luôn luôn áy náy trong lòng vì không thể bảo vệ tốt cho Vân Triệt, hắn chắc chắn sẽ có phản ứng.
- Ngọc Nguyệt, phong bế thánh điện, không được để cho bất cứ kẻ nào biết được ta đã rời khỏi Nguyệt Thần giới.
- Dạ.
Liên Nguyệt và Ngọc Nguyệt lĩnh mệnh, mà Hạ Khuynh Nguyệt và Cẩn Nguyệt đã đột nhiên biến mất trong ánh trăng.