.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1416" class="block_" lang="en">Trang 708# 2
Chương 1417: Chí bảo
Đông thần vực, không gian vũ trụ.
Hai bóng dáng một vàng một xám như sao chổi xẹt qua, lưu lại huyền quang thật dài không kịp tiêu tán... Không, hai đường sáng rọi này còn nhanh hơn sao băng, nhanh đến mức cho dù là huyền giả thần đạo đều không thể lý giải được.
Hai đường lưu quang nhằm thẳng hướng bắc, vào lúc này đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì một bóng dáng màu tím đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, cánh tay nàng nâng lên, mở ra một vách chắn ngăn cách đơn giản, giọng nói bình thản xuyên thấu không gian vũ trụ, truyền vào trong tai bọn họ:
- Hai vị vội vàng như thế là muốn đi đâu?
Hai người dừng lại trong hư không, thoáng chốc, toàn bộ không gian vũ trụ đều âm u đi, bởi vì theo bóng dáng màu vàng dừng lại, trên thân thể nàng phóng xuất ra quang hoa quá mức tươi đẹp chói mắt.
Dáng người nàng thướt tha thon dài, một đầu tóc dài màu vàng kim sáng hoa lệ chói mắt, bất cứ một bộ phận nào trên thân thể được kim y che thân bao lấy đều hoàn mỹ đến làm cho người ta hít thở không thông. Dưới mặt nạ màu vàng, đôi cánh môi châu ngọc phấn nộn ướt át phát sáng, lại hơi cong lên một độ cong cực kỳ nguy hiểm:
- Hạ Khuynh Nguyệt? À không... là Nguyệt Thần đế, đã lâu không gặp.
Mắt Hạ Khuynh Nguyệt như đầm sâu, mà cạnh nàng, thân hình của Cẩn Nguyệt không bị khống chế run rẩy co rúm lại. Bởi vì người đứng ở trước mặt các nàng... tóc vàng, kim y, mặt nạ màu vàng, còn có tao nhã cho dù ở hư không vũ trụ cũng không có gì chói mắt hơn...
Phạm Đế thần nữ Thiên Diệp Ảnh Nhi!
Nữ nhân có dung nhan đẹp nhất, địa vị tối cao, cũng đáng sợ nhất đông thần vực!
Phía sau nàng, một lão nhân khô héo một thân áo xám cũ kỹ không tiếng động đứng đó, lưng nhỏ gầy của hắn còng xuống, đầu cúi thấp, thân hình hoàn toàn núp vào trong áo xám có vẻ đặc biệt rộng rãi, không nhìn thấy dung nhan.
Cổ Chúc!
Hạ Khuynh Nguyệt, Thiên Diệp Ảnh Nhi, Cổ Chúc... một phía không gian mà bọn họ đồng thời hiện thân, trong lúc nhất thời, tất cả ngôi sao của một mảng lớn tinh vực chung quanh đều dừng lưu động, toàn bộ không gian yên lặng tĩnh mịch đáng sợ.
- Nhìn thấy ngươi còn sống trên đời, sao bổn vương sẽ thật sự không có chuyện gì.
Giọng Hạ Khuynh Nguyệt lạnh nhạt, không cách nào nhận ra cảm xúc dao động gì.
Thiên Diệp Ảnh Nhi khép hờ hai tròng mắt:
- Vài năm nay ngươi vẫn luôn núp ở Nguyệt Thần giới, cũng không biết ngôi vị thần đế có ngồi yên được không. Hôm nay lại có lá gan đi ra, còn dám xuất hiện ở trước mặt ta, ta rất muốn biết, ngươi chuẩn bị đưa cho ta một kinh hỉ như thế nào.
Đối mặt với lời nói trào phúng của nàng ta, đôi mắt của Hạ Khuynh Nguyệt chẳng những không lui bước, ngược lại càng hiện vẻ xâm lược:
- Ngươi vội vàng như thế là định đi Ngâm Tuyết giới sao! Trừ bỏ Vân Triệt ra, bổn vương thật sự khó nghĩ đến còn có cái gì có thể khiến cho Phạm Đế thần nữ ngươi bỏ lại tất cả tự mình đi đến một tinh giới trung vị.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề kinh ngạc, khóe môi cực đẹp nhếch lên nụ cười nhạt cực kỳ nguy hiểm:
- Quả nhiên là ngươi cũng nhận được tin tức. Nói cách khác, tin đồn đó chắc chắn là thật! Tiểu tử kia ngược lại đúng là mạng cực kỳ cứng rắn, ngay cả Trụ Thiên đều đã xác nhận hắn tử vong rồi, hắn thế mà lại còn có thể còn sống trở về.
- Ngươi xuất hiện ở nơi này, chắc định ngăn cản ta đi?
Hạ Khuynh Nguyệt nói:
Lập tức chính là đại hội Trụ Thiên liên quan đến sinh tử của đông thần vực, ngươi xác định muốn sinh sự vào giờ phút này sao?
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi chìa tay về phía Hạ Khuynh Nguyệt:
- Đại hội Trụ Thiên? Buồn cười! Đừng nói đông thần vực, sinh tử của toàn bộ thần giới này nào bằng chuyện quan trọng của ta! Nếu ngươi muốn ngăn cản, đại khái có thể thử xem.
Thân hình lóe lên, bóng dáng màu vàng đã đột nhiên hóa thành lưu quang, nhằm thẳng vào Hạ Khuynh Nguyệt.
Để cho nàng ngoài ý muốn chính là Hạ Khuynh Nguyệt lại không ra tay ngăn cản, ngược lại bóng dáng vừa chuyển, mặc kệ nàng xẹt qua bên người mình.
“?” Bóng dáng của Thiên Diệp Ảnh Nhi thoáng dừng lại, mà vào lúc này, phía sau nàng truyền đến giọng nói vô cùng lạnh nhạt của Hạ Khuynh Nguyệt:
- Hồng... Mông... Sinh... Tử... ấn!
Năm chữ này khiến Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên dừng lại, Cổ Chúc yên lặng như giếng cổ cũng khẽ ngẩng đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng lạ.
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi xoay người lại, mắt đẹp khép hờ, nhằm thẳng vào Hạ Khuynh Nguyệt, mỗi một ánh mắt đều lộ ra nguy hiểm cực hạn:
- Ngươi nói cái g?
- Hồng Mông Sinh Tử ấn, xếp thứ ba trong huyền thiên chí bảo, bảo khí [bất tử]có thể để cho người có được tuổi thọ vô tận, cho dù là thời đại xa xưa hay hiện giờ, nếu như nó ra đời, nhất định là thứ khiến cho tất cả mọi người đều hết sức thèm nhỏ dãi. Bởi vì không có ai có thể ngăn cản được sự hấp dẫn của bất tử, nhất là người đứng ở đỉnh đương thời này.
Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi nói, đôi mắt bình tĩnh lại chớp động lên ánh sáng còn nguy hiểm hơn Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Thiên Diệp, nếu như bổn vương tản ra tin tức Hồng Mông Sinh Tử ấn ở ngay tại Phạm Đế thần giới các ngươi, ngươi đoán... trên đời này sẽ ra bao nhiêu người điên trong một đêm đây?
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười lạnh:
- Thật sao? Nhiều năm trôi qua như vậy, có thể có ai dám cướp Trụ Thiên châu của Trụ Thiên giới sao?
Hạ Khuynh Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Trụ Thiên châu nhận chủ Trụ Thiên thần giới, người khác muốn cướp cũng cướp không nổi, còn Hồng Mông Sinh Tử ấn... dường như Phạm Đế thần giới các ngươi còn không có bản lĩnh để cho nó nhận chủ, thậm chí ngay cả sử dụng nó như thế nào đều không biết được hoàn toàn.
Ánh mắt của nàng chuyển sang phía Cổ Chúc:
- Người này đã sớm chết rồi, chính là một vật thí nghiệm mà các ngươi dùng để thử lực lượng bất tử của Hồng Mông Sinh Tử ấn đi.
Cổ Chúc: “...”
- So với tất cả các chí bảo khác, không thể nghi ngờ Hồng Mông Sinh Tử ấn vô chủ dễ dàng khiến cho người ta biến thành kẻ điên nhất, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy như vậy sao?
“...” Ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ nheo lại, trong không gian đông lạnh, nàng chậm rãi nở nụ cười:
- A... Ha ha... Hạ Khuynh Nguyệt, hình như ngươi đã biết quá nhiều.
Sắc mặt của Thiên Diệp Ảnh Nhi thoáng thay đổi, trầm giọng nói:
- Không đúng, không thể nào là ngươi. Là Nguyệt Vô Nhai!
Một chút ý hận thoáng qua nơi đáy mắt, Hạ Khuynh Nguyệt lạnh lùng nói:
- Năm đó, sau khi nghĩa phụ biết được ngươi là đầu sỏ gây nên hại mẫu thân ta, mặc dù hắn làm bộ như không biết, chưa từng lộ ra, nhưng sao có thể sẽ thật sự thờ ơ!
- Nhược điểm của Phạm Đế thần giới ngươi ở trong tay ta, nói không chừng... còn nhiều hơn trong suy nghĩ của ngươi!
Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn cười lạnh:
- A, chỉ bằng ngươi, chỉ bằng Nguyệt Thần giới, cũng định uy hiếp ta?
Hạ Khuynh Nguyệt nói ra từng chữ lạnh như băng:
- Nguyệt Thần giới ta đúng là không có vốn liếng để trở mặt với Phạm Đế thần giới ngươi. Nhưng mà... nếu hôm nay ngươi dám đi Ngâm Tuyết giới, bổn vương ngược lại không ngại thử một lần!
“...” Cằm tinh xảo như ngọc mài của Thiên Diệp Ảnh Nhi nâng lên, trên người đột nhiên lóe lên kim mang làm cho người ta sợ hãi.
Cổ Chúc phát ra giọng nói khàn khàn tối nghĩa:
- Tiểu thư, chúng ta về đi, thân thể tôn quý của ngài sao có thể đích thân tới một tinh giới trung vị được. Tin tưởng Nguyệt Thần đế cũng sẽ lập tức lãng quên chuyện hôm nay.
- Ngươi có thể yên tâm, trước khi có thể tự tay giết chết Thiên Diệp, bổn vương còn không đến mức lấy Nguyệt Thần giới chôn cùng.
Hạ Khuynh Nguyệt lãnh đạm nói.
“...” Kim mang vẫn đang chớp động, yên tĩnh đáng sợ kéo dài hồi lâu, kim mang mới cuối cùng chậm rãi âm u đi, Thiên Diệp Ảnh Nhi cúi đầu lên tiếng:
- Tốt, rất tốt. Xem ra những năm này ta ngược lại đã xem thường Nguyệt Thần giới rồi.
Khóe môi nàng đột nhiên nhếch lên một độ cong trào phúng:
- Đáng tiếc, nếu như Nguyệt Vô Nhai biết được át chủ bài mà bản thân đã phải trả giá không biết bao nhiêu lớn lại bị ngươi vì tiểu tình lang của mình mà cứ tiện tay ném ra ngoài như vậy, sợ rằng phải chết không nhắm mắt. A...
Hạ Khuynh Nguyệt: “...”
- Hừ, Cổ bá, chúng ta đi thôi.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn chằm chằm Hạ Khuynh Nguyệt, bóng dáng của Thiên Diệp Ảnh Nhi lại xẹt qua trước người Hạ Khuynh Nguyệt... sau đó, mái tóc dài của nàng đột nhiên múa lên, một điểm kim mang bắn ra từ trong hư không, nhằm thẳng vào mi tâm của Hạ Khuynh Nguyệt.
Bàn tay Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ đẩy, đẩy Cẩn Nguyệt ra xa xa, tay kia chìa ra, một tử quang nguyệt giới vĩ đại hiện ra trước thân, nháy mắt phong kín kim mang.
Rắc!
Tử quang nguyệt giới đột nhiên vỡ vụn, trong tử mang cắn nuốt tất cả, Tử Khuyết thần kiếm cắt đứt hư không, đâm thẳng vào sau gáy Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không xoay người, cánh tay chìa ra về phía sau, ngón tay nhẹ nhàng bâng quơ điểm lấy.
Nhất thời, Tử Khuyết thần kiếm dừng lại ở trên đầu ngón tay của Thiên Diệp Ảnh Nhi, một tiếng tinh, tất cả tử quang tán loạn, Tử Khuyết thần kiếm vung lên một đường cong kỳ dị ở trong hư không, quay về trong tay Hạ Khuynh Nguyệt, sau đó trực tiếp biến mất.
Giao thủ trong khoảnh khắc, chẳng qua chỉ trong một phần mười giây, trong lúc hư không tĩnh lặng, giống như không hề xảy ra điều gì.
Biến hóa duy nhất chính là không biết từ khi nào áo xám trên người Cổ Chúc đã rách ra hơn mười đường... trong đôi mắt khẽ nhếch lên của hắn cũng mang theo kinh sợ chợt lóe lên.
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi xoay người, ánh mắt liếc nhìn về phía Hạ Khuynh Nguyệt đã hoàn toàn thay đổi:
- Thật không hổ là... cửu huyền linh lung thể. Hạ Khuynh Nguyệt, ông trời thật sự đã quá tốt đối với ngươi rồi.
Lần đầu tiên nàng sinh ra cảm xúc “Ghen tỵ” đối với một nữ nhân khác.
Nguyệt Thần truyền thừa, Nguyệt Thần lực từ kế thừa đến dần dần thức tỉnh, thời gian ba năm không đủ để thức tỉnh hai thành thần lực.
Nhưng mới vừa rồi lực lượng được Hạ Khuynh Nguyệt phóng thích ra trong nháy mắt lại vượt ra khỏi chờ mong cao nhất của Thiên Diệp Ảnh Nhi xa xa.
Nàng cũng không biết, Tử Khuyết thần lực ở trên người Hạ Khuynh Nguyệt không phải là kế thừa thần lực sau khi Nguyệt Vô Nhai chết, mà là thần lực “Truyền cho” trước khi hắn chết, thần tích này cũng chỉ có thể thực hiện ở trên người Hạ Khuynh Nguyệt vốn có cửu huyền linh lung.
- Có thể đẻ cho ngươi người như vậy sống đến hôm nay, ông trời đối với ngươi dường như càng tốt hơn nhiều.
Hạ Khuynh Nguyệt lạnh lùng trào phúng.
- Chỉ tiếc, nữ nhân vì một nam nhân mà sống, cho dù trở thành thần đế, kể cả có thiên phú cực đỉnh, suy cho cùng sẽ chỉ là phế vật vĩnh viễn không đỡ nổi.
Ánh mắt lạnh như băng thu hồi khỏi trên người Hạ Khuynh Nguyệt, Thiên Diệp Ảnh Nhi thân hóa lưu quang, rời đi xa xa, phương hướng rời đi đã không còn là Ngâm Tuyết giới.
Cổ Chúc theo sát phía sau.
Nhìn phương hướng bọn họ rời đi, Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt cũng mờ đi vài phần.
Cẩn Nguyệt tiến lên trước, giọng nói sốt ruột:
- Chủ nhân, chuyện Hồng Mông Sinh Tử ấn là át chủ bài quan trọng nhất để trong tương lai ngài đối phó với Thiên Diệp, vì sao ngài lại... Bọn họ có đề phòng, nhất định sẽ nhanh chóng nghĩ ra kế sách ứng đối, đến lúc đó... đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ...
Hạ Khuynh Nguyệt than nhẹ một tiếng:
- Sự tình khẩn cấp, ta không còn phương pháp. Có uy hiếp này ở đây, trong khoảng thời gian ngắn Thiên Diệp sẽ không dám có dị động gì. Hy vọng hắn có thể sớm thoát thân đi, trở lại bên chỗ Long Thần giới kia.
- Nhưng mà...
- Việc đã đến nước này, đừng nói gì nữa.
Hạ Khuynh Nguyệt xoay người nhìn về phía bắc, ánh mắt hơi lờ mờ:
-... Vĩnh viễn là người không khiến người khác bớt lo.
- Vậy... vậy chủ nhân định tiếp tục đi Ngâm Tuyết giới sao?
Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Không cần. Ta không thích hợp xuất hiện ở đó. Nơi đó cũng sẽ có người bảo vệ cho hắn, chúng ta trở về đi.
Bóng dáng nhỏ bé của nàng xoay qua, cánh tay nâng lên, lại đột nhiên dừng lại ở đó, sau không tiếng động đáng kể, nàng buồn bã nói:
- Cẩn Nguyệt, ngươi trở về trước đi.... Ta nghĩ tới một chút việc, chậm chút mới về.
-... Dạ.
Cẩn Nguyệt không hỏi nhiều, nhu thuận đáp lời.