.
._709__1" class="block_" lang="en">Trang 709# 1
Chương 1418: Khách không mời mà đến
Ngâm Tuyết giới, Băng Hoàng thánh điện.
Nói nhốt mười hai canh giờ, chính là nhốt mười hai canh giờ, thời gian cấm đoán đi qua, kết giới phong tỏa Vân Triệt nhất thời biến mất, Vân Triệt vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Mộc Huyền Âm đang đứng ở trước mặt mình, ánh mắt vẫn lạnh như băng giống trước.
Giống như trong mười hai canh giờ này chưa bao giờ rời đi.
- Sư tôn...
Vân Triệt từ dáng ngồi chuyển thành dáng quỳ.
- Ta có thể cho phép ngươi đi tới minh hàn thiên trì, cũng có thể không ép ngươi lại quay về hạ giới.
Lời Mộc Huyền Âm nói khiến Vân Triệt ngạc nhiên... Mười hai canh giờ này, Mộc Huyền Âm đăm chiêu suy nghĩ còn phức tạp hỗn loạn hơn hắn xa. Thái độ của nàng thay đổi lớn như thế, nguyên nhân chính là do lời nói của Mộc Băng Vân.
- Nhưng mà, ngươi phải cam đoan với ta một chuyện!
Vân Triệt cúi đầu, vẻ mặt thành thật nói:
- Ta cam đoan với sư tôn, về sau sẽ nghe lời sư tôn nói.
Mộc Huyền Âm hừ lạnh:
- Hừ, trên đời này không thể tin được nhất chính là câu nói này của ngươi!
“...” Vân Triệt không phản bác được.
Giọng nói của Mộc Huyền Âm đột nhiên trở nên đặc biệt trầm thấp:
- Ngươi nhớ kỹ lấy cho ta, về sau, bất cứ lúc nào, cho dù ở đâu, cho dù ở trước mặt người nào, tình huống gì, ngươi đều tuyệt đối không được phép một lần nữa sử dụng... Hắc Ám huyền lực!
Bốn chữ cuối cùng giống như kinh lôi nổ vang bên tai Vân Triệt, hắn chợt ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hãi.
Ở thần giới hiện giờ, so với Tà thần huyền mạch, Thiên Độc châu, Hắc Ám huyền lực trên người hắn mới là bí mật lớn nhất, cũng không thể lộ ra nhất.
Hắn đã sớm rất rõ ràng một điểm này.
Mạt Lỵ cũng đã từng không chỉ một lần nói lời tương tự như vậy với hắn.
Nhưng mà, vì sao nàng lại có thể...
Nhìn sắc mặt tràn đầy hoảng sợ của Vân Triệt, Mộc Huyền Âm lạnh lùng nói:
- Có phải rất ngạc nhiên vì sao ta lại biết không? Vấn đề này, ngươi nên cẩn thận hỏi lại chính ngươi! Nếu như ngươi không chủ động phóng thích Hắc Ám huyền lực, như vậy, bí mật này trên người ngươi vĩnh viễn sẽ không lộ ra. Đáng tiếc, ngươi lại luôn tự cho là thông minh, tự cho là đúng!
“...” Vân Triệt vẫn ở trong trạng thái kinh sợ.
Tuy rằng trên người luôn luôn tồn tại Hắc Ám huyền lực, nhưng hắn hiếm khi vận dụng đến. Trong vài năm nay, một lần vận dụng duy nhất chính là ở dưới Tuyệt Vân thâm uyê, phóng thích Hắc Ám huyền lực phủ kín kết giới phong tỏa thế giới hắc ám.
Chẳng lẽ nói...
Giọng nói của Mộc Huyền Âm càng thêm lạnh như băng, như một thanh băng nhọn đâm vào trong tâm hồn Vân Triệt:
- Ngươi cũng biết, nếu như người phát hiện ra bí mật này ở trên người ngươi không phải là ta mà là bất cứ người nào khác, ngươi sẽ có hậu quả như thế nào? Ở thần giới, đó là tượng trưng cho ma nhân! Một khi bại lộ ra, bất cứ người nào trên đời này đều có thể giết ngươi, thậm chí đều nên giết ngươi!
- Kể cả Băng Vân vẫn luôn quan tâm đến ngươi nhất cũng chắc chắn ra tay lấy mạng ngươi!
- Trừ bỏ trốn đi bắc thần vực, ngươi vĩnh viễn không nơi an thân!
- Không chỉ có ngươi, người nhà của ngươi, đồng tộc của ngươi, sư môn của ngươi, tinh giới chỗ ngươi... tất cả người có liên quan đến ngươi đều sẽ bị liên lụy, tất cả người dám đến gần ngươi, che chở cho ngươi đều sẽ trở thành kẻ địch trên đời này!
- Sai có thể sửa, ác có thể gột rửa, tội có thể chuộc, nhưng một khi dấu ấn của ma nhân dán lên, vĩnh viễn đều sẽ là ma nhân ở trong mắt người đời, vĩnh viễn không có khả năng xoay người! Ngươi... biết... chưa!!
Lời Mộc Huyền Âm nói chữ sau nặng hơn chữ trước, chữ sau lạnh hơn chữ trước. Tuy rằng Vân Triệt đã sớm biết được chuyện này... Năm đó ở cuộc chiến phong thần, kết cục của Duy Hận và phản ứng của chúng giới đều rõ ràng nói cho hắn biết “Ma nhân” là một khái niệm như thế nào ở thần giới, nhưng nghe lời nói phen này của Mộc Huyền Âm, hắn vẫn toàn thân hiện lạnh, đổ mồ hôi trán.
Không sai, nếu người phát hiện ra bí mật này của hắn không phải là Mộc Huyền Âm, mà là bất cứ người nào khác...
Như vậy, hắn chôn vùi không chỉ có bản thân hắn, còn có người có quan hệ với hắn... thậm chí toàn bộ Lam Cực tinh!
Vân Triệt ngẩng đầu, dùng giọng nói rất nhẹ nói:
- Sư tôn, người... không chán ghét ma nhân sao?
Một luồng gió lạnh hòa với băng tuyết thổi vào trong điện, thổi tung tóc dài màu băng lam của Mộc Huyền Âm, sắc thái trong băng mâu của nàng nhiều thêm một chút âm u mà Vân Triệt vĩnh viễn không có khả năng nhìn hiểu được, nàng chưa trả lời Vân Triệt, mà trầm giọng nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi phải vĩnh viễn queen ngươi là một ma nhân... có thể làm được không?
Vân Triệt thẳng lưng, nhìn Mộc Huyền Âm, như chém đinh chặt sắt nói
- Đệ tử Vân Triệt ở đây thề, về sau bất cứ lúc nào ở đâu, sống hay chết, tuyệt đối sẽ không vận dụng Hắc Ám huyền lực, nếu làm trái lời thề này...
- Tốt!
Một chữ băng hàn của Mộc Huyền Âm cắt đứt nửa câu sau của hắn:
- Năm đó khi ngươi ở Tinh Thần giới, đến chết cũng không vận dụng Hắc Ám huyền lực, nói rõ ngươi rất rõ ràng hậu quả nếu như bại lộ. Ta tạm thời tin tưởng lời cam đoan này của ngươi. Nhưng thề độc thì không cần, bởi vì đó là thứ vô dụng nhất trên đời!
-... Dạ, đệ tử sẽ nhớ kỹ mỗi một câu dạy bảo của sư tôn.
Nếu đám người tiểu Yêu Hậu, Phượng Tuyết Nhi ở Lam Cực tinh nhìn thấy dáng vẻ nhu thuận như vậy của Vân Triệt, không biết sẽ kinh hãi thành dáng vẻ gì nữa.
- Đệ tử... bây giờ có thể đi tới minh hàn thiên trì sao?
Vân Triệt rất nhỏ giọng hoi. Bí mật Hắc Ám huyền lực trên người bị Mộc Huyền Âm nói thẳng ra đúng là để cho hắn kinh hãi khó yên.
Mộc Huyền Âm nói:
- Có thể, nhưng không phải hiện giờ. Minh hàn thiên trì đã phong bế nhiều năm, muốn một lần nữa mở ra, cần một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này, ngươi liền đàng hoàng thành thật sống ở chỗ này, không được rời đi nửa bước!
Thoáng dừng lại, giọng nói của nàng mềm nhũn đi vài phần:
- Có một việc khác, ta phải nói cho ngươi biết trước. Nhưng cũng không phải hôm nay... Ngày mai ta lại nói cho ngươi.
Ngụ ý của nàng không thể nghi ngờ là chuyện về “Tà Anh”. Chính là nàng cần có thời gian đến nghĩ kỹ báo cho Vân Triệt biết chuyện này như thế nào.
Đông thần vực hiện giờ đã xảy ra biến hóa rất lớn so với đông thần vực ở trong nhận thức của Vân Triệt. Mà một nguyên nhân quan trọng của biến hóa này đó là Vân Triệt... chính hắn cũng không tự biết.
Nàng không cách nào đoán được sau khi Vân Triệt biết được tất cả sẽ phản ứng như thế nào.
- Vâng, sư tôn.
Vân Triệt cung kính nói.
Giọng điệu của Mộc Huyền Âm lại một lần nữa lạnh lùng lên:
- Ta nói lại lần nữa, không lại được gọi ta là sư tôn! Từ khoảnh khắc năm đó ngươi mất mạng ở Tinh Thần giới đã không còn là đệ tử của Mộc Huyền Âm ta. Đệ tử hiện giờ của ta chỉ có Phi Tuyết.
“...” Thần sắc của Vân Triệt âm u đi, nói khẽ:
- Ở trong lòng đệ tử, ngài vĩnh viễn đều là sư tôn của đệ tử.
- Hừ!
Mộc Huyền Âm lạnh lùng hừ khẽ, vừa định liệt kê ra đủ loại tội trạng “Không nghe lời” của hắn, đột nhiên, trong băng mâu của nàng hiện lên một chút lam quang không bình thường.
Theo lam quang này hiện lên, băng hàn trong mắt đẹp của nàng không tiếng động hóa thành một vũng hơi nước mê ly.
Nàng xoay người lại, nhẹ nhàng nói:
- Triệt nhi, ngươi cứ hy vọng ta là sư tôn của ngươi như vậy?
Tiếng hừ lạnh kia của Mộc Huyền Âm khiến toàn thân Vân Triệt rét lạnh, hắn đang chuẩn bị nhận răn dạy. Nhưng mà... theo âm thanh truyền vào tai sau đó chính là thoáng hiện triền miên, như khóc như than, hắn giật mình ngẩng đầu, tuyết nhan trong tầm mắt tràn đầy quyến rũ, cánh môi phát ra âm thanh giống như nụ hoa phun nhụy, xinh đẹp kiều diễm, cười như không cười.
Chính là đôi mắt đang nhìn hắn không còn một chút băng hàn như vừa rồi, mà lờ mờ hơi nước, như tràn đầy sương khói.
Hai mắt Vân Triệt nhất thời trợn thẳng...
Bình thường ở trước mặt Mộc Huyền Âm, trong lòng Vân Triệt có kính sợ sâu đậm... Kính sợ không dám nhìn thẳng này. Nhưng giờ phút này lại nhìn nàng, dung nhan giống trước, tuyết y giống trước, dáng người giống trước, nhưng không biết vì sao đường cong phập phồng lồi lõm này lại trở nên vô cùng câu người, làm cho huyết mạch người ta căng lên. Từng bộ phận trên người, mỗi một tấc da thịt đều phóng thích ra hấp dẫn trí mạng như yêu như ma, kể cả đôi mắt một giây trước còn đóng băng vạn linh cũng trở nên câu hồn đoạt phách... để cho hắn miệng đắng lưỡi khô, tim đập rộn lên trong khoảnh khắc.
Ánh mắt của hắn dừng lại ở trên người Mộc Huyền Âm trọn vẹn vài giây, máu toàn thân không bị khống chế khô nóng tán loạn... Đột nhiên, toàn thân hắn giật giật, cuối cùng tỉnh hồn lại, nhanh như tia chớp cúi đầu xuống, trong lòng rên rỉ một trận... nàng lại biến thành... “Dáng vẻ kia”...
- Ngươi... thật sự hy vọng ta vĩnh viễn là sư tôn của ngươi như vậy?
Đối mặt với Vân Triệt tâm loạn cúi đầu, nàng lại hỏi, vẫn là câu nói giống vậy, giọng nói lại càng thêm mềm mại, khiến thân thể Vân Triệt đều tê dại một nửa.
Hắn không dám ngẩng đầu, hơi tối nghĩa nói:
- Sư tôn... vĩnh viễn đều là sư tôn của đệ tử.
- Hả? Phải không?
Nàng nâng bước tiến lên trước, chậm rãi đến gần. Tới gần Vân Triệt lại không phải là hàn khí có thể đóng băng tất cả mà là một làn gió thơm có mùi thơm nhập hồn.
Đứng ở trước mặt Vân Triệt, cánh môi nàng mím nhẹ:
- Năm đó ở Viêm Thần giới, ngươi thỏa sức khinh nhờn ở trên người ta một ngày một đêm, làm cho toàn thân ta đều là hương vị của ngươi... Khi đó, sao không thấy ngươi coi ta là sư tôn của ngươi nhỉ?
“~!@#$%...” Giọng nói uyển chuyển quyến rũ gần trong gang tấc, như giường khuê oán giận trêu chọc tâm hồn, mà lời nàng nói khiến trong đầu Vân Triệt ong ong, không biết làm sao.
Sai lầm lớn ở Viêm Thần giới năm đó, Vân Triệt cũng “Xuất phát từ bất đắc dĩ”. Mộc Huyền Âm túm hắn về sau đó chưa từng nhắc lại chuyện này, hắn cũng chưa từng đề cập tới nửa chữ, hai bên đều chỉ coi như chưa bao giờ phát sinh.
Mà bây giờ nàng lại đột nhiên chủ động đề cập tới, hơn nữa dùng từ... rõ ràng đến khiến Vân Triệt cũng có phần không thể chịu đựng được.
Nhìn dáng vẻ bối rối của Vân Triệt, độ cong nơi khóe môi Mộc Huyền Âm càng thêm kiều diễm, nàng chậm rãi hạ thấp người xuống, ngọc nhan tới gần bên tai Vân Triệt, cánh môi giống như kiều hoa gần như đụng chạm vào gò má của Vân Triệt, trong lúc khẽ mở tiết ra mùi thơm say mê:
- Những năm ở hạ giới này, ngươi cùng thê thiếp của ngươi ngày đêm điên phượng đảo loan, hoang dâm vô độ, sao ở trước mặt ta lại trở nên nhát gan như vậy rồi chứ? Ta khiến cho ngươi sợ hãi như vậy sao? Can đảm ở Viêm Thần giới năm đó chạy đi đâu rồi vậy?
“...” Hai mắt Vân Triệt trợn ngược, hắn gần như không nghe rõ một chữ lời thì thầm của Mộc Huyền Âm. Bởi vì theo thân thể của nàng cúi xuống, tuyết y trước ngực tự nhiên thả lỏng... hai luồng phấn trắng non mềm quá mức no đủ, kẹp lên một rãnh sâu óng ánh như tuyết, khoét xương mất hồn... trọn vẹn rơi vào trong tầm mắt của Vân Triệt.
Theo Mộc Huyền Âm thì thầm, tuy chỉ là động tác rất nhẹ, lại khiến hai luồng phấn trắng quá mức no đủ đầy đặn mềm mại run run rẩy rẩy.
Dường như tất cả máu toàn thân bị dẫn cháy toàn bộ trong một chớp mắt, suy nghĩ lệch lạc trong lòng không bị khống chế liên tục nảy sinh. Nhưng dù sao lịch duyệt về phương diện nữ nhân của hắn vốn vô cùng phong phú, gắt gao kiềm chế lại ý niệm với hai tay của mình, nhưng thân thể lại vì ý chí giãy giụa mà vô ý thức mất đi cân bằng, chợt nhào về trước.
Nhất thời hắn cảm giác được cả khuôn mặt mình đều chôn vào bên trong một luồng ngọc phấn mềm mại màu mỡ, ngũ quan rơi vào thật sâu... Trong nháy mắt đó, hắn cảm giác ý chí của mình tung bay, toàn thân càng đột nhiên bị rút sạch tất cả khí lực, mềm yếu như ở thiên đường.
Thân hình Mộc Huyền Âm cứng đờ, mắt đẹp khựng lại, sau đó lại chậm rãi nheo lên, thoáng nổi lên vẻ quyến rũ nguy hiểm.
Nàng không lập tức đẩy Vân Triệt ra, một ngón tay ngọc nhẹ nhàng gõ lên trên ngực hắn:
- Triệt nhi, xem ra, ta ngược lại thật sự đánh giá thấp lá gan của ngươi...
Rầm ----
Mềm mại như mộng, triền miên bên tai, đúng vào lúc này đột nhiên vang lên một tiếng gầm rú vĩ đại.
Một giọng nói nữ tử trầm thấp mang theo oán hận lạnh như băng cũng từ không gian xa xôi truyền đến:
- Vân Triệt tiểu nhi, lăn ra đây nhận lấy cái chết!!
“...” Động tác của Mộc Huyền Âm dừng lại, vẻ quyến rũ trong mắt cũng lập tức hóa thành u hàn còn lạnh lẽo hơn băng ngục... và sát ý.