.
._709__2" class="block_" lang="en">Trang 709# 2
Chương 1419: Đối chọi gay gắt
Như một chậu nước lạnh dội xuống ngay đầu, Vân Triệt giật thột toàn thân, đột ngột tỉnh táo hơn phân nửa.
Mềm mại che trên mặt hồi lâu cũng chậm rãi dời đi, mùi thơm câu hồn gần trong gang tấc cũng hóa thành hàn khí lạnh thấu xương tận tâm... Mộc Huyền Âm chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, băng mâu khép hờ chiếu ra hàn quang làm cho người ta vô cùng sợ hãi, khiến Vân Triệt trong đầu vẫn còn vang lên ong ong lại căng thẳng toàn thân, triệt để tỉnh táo lại, sau đó hồi lâu không dám thở mạnh.
Đây là lần đầu tiên Vân Triệt cảm nhận được băng hàn với sát ý đáng sợ như thế ở trên người Mộc Huyền Âm...
Giọng nói mới vừa rồi chắc cực kỳ xa xôi, nhưng mang theo uy áp đáng sợ tuyệt luân. Mà đáng sợ hơn chính là giọng nói này rõ ràng kêu lên hai chữ “Vân Triệt”!
Trong lòng Vân Triệt không cách nào không sợ hãi... sao lại thế này? Mình mới vừa trở lại thần giới, còn làm ngụy trang ẩn nấp hoàn toàn, người biết mình còn sống rõ ràng chỉ có Mộc Phi Tuyết và Mộc Huyền Âm... Mộc Huyền Âm nhiều nhất chỉ nói cho Mộc Băng Vân biết, mà các nàng tuyệt đối không có khả năng tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Rốt cuộc sao lại thế này?
Hơn nữa giọng nói này...
- Vân Triệt tiểu nhi, ta biết ngươi còn sống, lập tức lăn ra đây nhận lấy cái chết! Đừng ép ta san bằng Ngâm Tuyết giới này!
Lại một âm thanh giống như từ xa ngoài trời truyền đến, rõ ràng vô cùng xa xôi, lại chấn động đến máu Vân Triệt bốc lên, trong vài giây mới hòa hoãn lại... Lấy thực lực của hắn còn như thế, có thể nghĩ chủ nhân của giọng nói này dữ dội đáng sợ cỡ nào.
Cũng không biết có bao nhiêu đệ tử trẻ tuổi của Băng Hoàng thần tông bị âm thanh mang theo huyền lực khủng bố này chấn động thành thương tổn.
Theo khí huyết bình ổn lại, chân mày Vân Triệt chợt nhảy dựng lên... hắn đã nhớ tới được mình từng nghe thấy giọng nói này ở đâu.
Bốn năm trước ở đại hội huyền thần, trận chiến vấn đỉnh giữa hắn và Lạc Trường Sinh... hắn đã nhiều lần nghe thấy giọng nói này.
Lạc Cô Tà cô cô kiêm sư phụ của Lạc Trường Sinh, được công nhận là người đệ nhất dưới Vương giới ở đông thần vực!
Cuộc chiến phong thần chung quy là trận chiến của tiểu bối, trưởng bối tuyệt đối không nên ra tay can thiệp, huống chi là một Thần Chủ chí tôn.
Lạc Cô Tà xuất thân Thánh Vũ giới, lại không thuộc về Thánh Vũ giới, nhưng thực lực của nàng đáng sợ, còn giỏi hơn tất cả Giới Vương thượng vị của đông thần vực, không ai dám chọc. Mà tính tình của nàng quái gở, cũng sẽ không đi trêu chọc người khác.
Ở thần giới, Lạc Cô Tà “Cô Tà tiên tử” với Quân Vô Danh “Kiếm Quân” là hai đại thần thoại đương thời của đông thần vực, đều một mình độc hành, không thuộc về tinh giới nào, cũng không chịu trói buộc gì.
Nhưng mà, chính là một tôn giả trên đời được vạn linh ngưỡng mộ lại ở trận chiến phong thần, vì che chở cho Lạc Trường Sinh, ở Trụ Thiên giới trang trọng thần thánh nhất, không thể xằng bậy nhất đông thần vực mà xuống tay với một tiểu bối chỉ có Thần Linh cảnh... còn là tử thủ.
Cho dù giờ phút này nghĩ lại, bất cứ kẻ nào đều sẽ cảm thấy không thể tin nổi thật sâu. Rất nhiều thần đế ở đó cũng không một ai kịp thời ngăn cản... bởi vì bọn họ đều nằm mơ cũng khó có khả năng nghĩ đến, Lạc Cô Tà nhân vật như vậy sẽ làm ra hành động như thế.
Có lẽ giải thích duy nhất chính là vì Lạc Trường Sinh là kiêu ngạo lớn nhất suốt đời của nàng, nàng trân trọng nó đến mức độ vặn vẹo cực đoan.
Càng không thể tưởng tượng nổi chính là nàng tự mình ra tay lại không thể tổn thương đến Vân Triệt, bị Vân Triệt lấy lôi điện thiên đạo còn sót lại trong người làm bị thương nặng trong chớp mắt ở trước mặt mọi người.
Đây không thể nghi ngờ là sỉ nhục lớn đến bất cứ ngôn ngữ nào đều không thể hình dung đối với Lạc Cô Tà.
Trên đời này, ngươi mơ ước bí mật trên người Vân Triệt rất nhiều, kể cả Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng như thế. Nhưng mà, người cực hận Vân Triệt, muốn giết hắn nhất, không thể nghi ngờ là Lạc Cô Tà!
Hận đến cho dù nàng thân ở tôn vị cao nhất thế gian cũng nhất định muốn tự tay tiêu diệt hắn!
Nếu như nàng biết được Vân Triệt còn sống, vả lại đang ở Ngâm Tuyết giới, nàng sẽ lập tức tự mình tìm đến đây, một điểm này, cho dù là ai đều không ngoài ý muốn.
Chí tôn Thần Chủ, người đệ nhất huyền đạo đông vực bị một hậu bối Thần Linh làm trọng thương ở trước mặt người đời, kỳ quan như thế từ xưa đến nay chưa hề có. Sỉ nhục như thế cũng từ xưa đến nay chưa hề có.
Nhưng vấn đề là...
Vân Triệt chậm rãi cắn chặt răng... Nếu thật sự là Lạc Cô Tà, vì sao nàng ta biết mình còn sóng? Vả lại sao biết được mình ở trong này!?
Hơn nữa... Thánh Vũ giới với Ngâm Tuyết giới cách nhau rất xa, cho dù lấy tốc độ cực hạn của Thần Chủ, muốn tới cũng cần tốn thời gian tương đối dài, mà bản thân mới trở về Ngâm Tuyết giới trong thời gian hơn một ngày... nàng ta không chỉ biết mình đang ở Ngâm Tuyết giới, vả lại đã biết từ rất sớm!
Rốt cuộc sao lại thế này!?
- Sư tôn...
Hắn nhìn về phía Mộc Huyền Âm, lại phát hiện sắc mặt của nàng lạnh lẽo đáng sợ.
Một trận gió lạnh đánh úp lại, Mộc Băng Vân vội vàng tới, gấp giọng nói:
- Tỷ tỷ, có người xâm nhập, ngay ở bên ngoài Băng Hoàng giới, hơn nữa...
- Là Lạc Cô Tà!
Mộc Huyền Âm lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Mộc Băng Vân chấn động rõ ràng. Lạc Cô Tà... Đây tuy là tên nữ tử, nhưng lại là cái tên tượng trưng cho người đệ nhất đông vực, mang theo lực uy hiếp không gì sánh kịp.
Ngưng trọng trong mắt Mộc Băng Vân còn trầm trọng hơn lúc trước không chỉ mười lần:
- Thật sự là nàng ta? Nhưng mà tỷ tỷ chắc chưa từng gặp nàng ta mới đúng.
- Ta nhớ được giọng nói của nàng ta.
Mộc Huyền Âm trầm giọng nói.
Vân Triệt: “...”
“...” Đôi mắt Mộc Băng Vân ngưng trọng:
- Nhưng mà, vì sao nàng ta lại biết được chuyện Vân Triệt còn sống? Vân Triệt, trừ bỏ Phi Tuyết, còn có ai biết được ngươi còn sống?
Vân Triệt lắc đầu:
- Ta dùng thứ nguyên thạch năm đó Băng Vân cung chủ ban tặng từ Lam Cực tinh quay thẳng về Ngâm Tuyết giới, trên đường chưa hề đặt chân đến bất cứ nơi nào. Hơn nữa dáng vẻ, giọng nói, khí tức đều làm ngụy trang, sau khi trở lại thánh điện mới bỏ đi, trừ bỏ Phi Tuyết ra, tuyệt đối không có ai biết là ta.
Lúc nói chuyện, trong đầu hắn cấp tốc hồi tưởng lại hình ảnh sau khi bước chân vào Ngâm Tuyết giới... Đột nhiên, đôi mắt hắn kịch liệt run run.
Chẳng lẽ là...
Không... không có khả năng... tuyệt đối không có khả năng...
Khí tức của Vân Triệt đột nhiên xuất hiện hỗn loạn rất nhỏ, Mộc Huyền Âm liếc nhìn hắn, nhưng không hỏi tới. Mộc Băng Vân cũng không phát hiện, băng mi cau chặt:
- Đại trưởng lão đã tiến đến nói chuyện. Tỷ tỷ, tỷ nhanh chóng đưa Vân Triệt vào trong kết giới, tuyệt đối không thể bị Lạc Cô Tà phát hiện. Vân Triệt đã chết là sự thật năm đó Trụ Thiên chính miệng nhận định, cho dù không biết Lạc Cô Tà nghe được tiếng gió từ đâu, cũng nhất định không cách nào tin tưởng, muốn che giấu đi, chắc cũng không khó.
Mộc Huyền Âm nói:
- Không, cho dù Lạc Cô Tà cực hận Triệt nhi, nhưng lấy thân phận của nàng ta, nếu không phải nhận được tin tức đủ xác định, sao sẽ lại tự mình tới đây.
Ánh mắt của Mộc Băng Vân liền ngưng lại.
Giọng nói của Mộc Huyền Âm trầm xuống:
- Được rồi. Bút nợ năm đó còn chưa thanh toán, nàng ta lại tự mình đưa tới cửa... rất tốt.
Vân Triệt: “...?” (Bút nợ năm đó? Cái gì? Không phải Băng Vân cung chủ đã nói nàng chưa từng thấy Lạc Cô Tà sao?)
Lời Mộc Huyền Âm nói khiến trong mắt Mộc Băng Vân chấn động, nhanh chóng đưa tay túm lấy tuyết y của Mộc Huyền Âm:
- Tỷ tỷ, tỷ định làm gì? Nàng ta là Lạc Cô Tà!
Mộc Huyền Âm hờ hững nói:
- Đừng lo lắng. Nếu đã đến đây, ta liền tự mình đi gặp nàng ta.
- Triệt nhi, ngươi đi cùng ta.
Vừa nói câu này ra đã khiến Mộc Băng Vân và Vân Triệt đồng thời giật nảy mình. Ngọc thủ của Mộc Băng Vân túm lấy Mộc Huyền Âm chợt túm chặt:
- Tỷ tỷ, tỷ nói cái gì?
Mộc Huyền Âm nói:
- Hừ, đã bại lộ rồi, lại che đậy nữa cũng không có chút ý nghĩa nào. Hơn nữa, đợi sau khi hắn biết được chuyện về Tà Anh, muội cảm thấy... giấu hắn đi còn có ý nghĩa sao?
“...” Mộc Băng Vân không nói gì, bàn tay cầm lấy Mộc Huyền Âm chậm rãi nới ra.
Vân Triệt tỏ vẻ ngạc nhiên: Tà Anh? Tà Anh gì?
Đổi sang chỗ khác, Mộc Hoán Chi đã tự mình mang một đám trưởng lão cung chủ hỏa tốc đi đến nơi phát ra âm thanh, vừa ra khỏi Băng Hoàng giới, nhìn thấy bóng dáng nữ tử ngạo nghễ đứng trong không trung, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Lạc... Cô... Tà!
Một nhân vật đừng nói Ngâm Tuyết giới họ, kể cả các tinh giới thượng vị đều tuyệt đối không thể trêu vào!
Mộc Hoán Chi ổn định tâm tình, tiến lên trước không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Hóa ra đúng là Cô Tà tiên tử tới. Khách quý như thế, chúng ta không thể nghênh đón từ xa, thật sự thất lễ. Không biết...
- Bớt vô nghĩa giả mù sa mưa cho ta!
Ánh mắt của Lạc Cô Tà lạnh như băng, vừa mở miệng đã mang theo sát khí làm cho người ta sợ hãi. Mà người có thể khiến cho nàng kích động lên sát khí như thế, đoán chừng chỉ có Vân Triệt. Dù sao, đó là sỉ nhục lớn nhất đời này của nàng... mặc dù do nàng tự chuốc lấy.
Nàng lạnh lùng nói:
- Lập tức giao Vân Triệt ra đây. Đừng khảo nghiệm sự kiên nhẫn của ta.
Mộc Hoán Chi cười khổ nói:
- Cô Tà tiên tử, Vân Triệt thật sự là đệ tử tông ta, nhưng mà ba năm trước hắn đã mất mạng dưới mối họa Tà Anh ở Tinh Thần giới, chuyện này thiên hạ đều biết. Hay là... mấy năm gần đây Cô Tà tiên tử vẫn luôn bế quan cho nên không nghe thấy?
Mộc Hoán Chi thật sự không biết, cũng thật sự lờ mờ.
Lạc Cô Tà chậm rãi nâng tay, trong phút chốc gió tuyết đọng lại, một luồng khí tức nguy hiểm tản ra từ trong trời đất:
- Ngươi thật sự không có tư cách biết, càng không có tư cách đối thoại với ta. Gọi tông chủ của các ngươi ra... lập tức!
Sắc mặt Mộc Hoán Chi thay đổi, cẩn thận khuyên nhủ:
- Chuyện Vân Triệt đã chết hoàn toàn chính xác, bất cứ người nào ở đông thần vực đều có thể làm chứng, Cô Tà tiên tử nhất định nhầm lẫn ở đâu, nếu không...
- Thật sự huyên náo!
Không chờ Mộc Hoán Chi nói xong, hai mắt Lạc Cô Tà nheo lại, bàn tay chợt đánh ra.
Động tác của Lạc Cô Tà khiến người của Băng Hoàng kinh hãi, toàn bộ lỡ lời kêu lên:
- Đại trưởng lão cẩn thận!
Đối mặt với nhân vật đáng sợ như Lạc Cô Tà, Mộc Hoán Chi tự nhiên khẩn trương tinh thần thường xuyên, lúc bàn tay Lạc Cô Tà nâng lên, tròng mắt hắn co rụt lại, thân thể sau khi căng đến chặt nhất đột nhiên bắn đi như lò xo, lập tức lui lại phía sau.
Vù!!
Một trận cuồng phong gào thét qua trước người hắn, khiến hắn đổ mồ hôi lạnh nửa người.
- Còn dám trốn!
Sắc mặt của Lạc Cô Tà biến thành hơi trầm... luận về bối phận, nàng còn ở dưới Mộc Hoán Chi, nhưng Mộc Hoán Chi lại vội vàng né tránh dưới một chưởng của nàng, ở trong mắt nàng lại coi là bất kính, nảy sinh hờn giận, một chưởng cào ra.
Xoẹt!
Một dấu tay lập tức đi ngang qua không gian, khắc ở trên ngực Mộc Hoán Chi, tốc độ khủng bố, cho dù Mộc Hoán Chi nhanh hơn nữa gấp bội cũng tuyệt đối không có khả năng tránh đi, toàn thân hắn chấn động mạnh, phía sau lưng lồi ra, sắc mặt trở nên hoàn toàn trắng bệch trong chớp mắt, sau đó giống như lá rách bay ngang ra ngoài... Phía sau kéo dài một đường máu thật dài.
Mộc Hoán Chi là một trong hai Thần Quân mà Ngâm Tuyết giới mới có. Lực lượng Thần Quân vô cùng cường đại, vạn linh kính ngưỡng, nhưng hắn đối mặt lại là một Thần Chủ chí tôn chân chính. Ở trước mặt lực lượng tầng cấp cao nhất đương thời, Thần Quân cường đại quả thật có thể nói không chịu nổi một kích.
- Đại trưởng lão!!
Các trưởng lão, cung chủ Băng Hoàng đều hoảng sợ thất sắc, mà đúng lúc này, một đường lam ảnh thoáng hiện, xuất hiện ở trong không trung, bàn tay nàng chìa ra, nhẹ nhàng phất một cái... nhất thời, thân thể Mộc Hoán Chi đang trong bay ngược chậm rãi đình trện, lực lượng lớn cuồng bạo trên người cũng bị tan đi từng tầng.
Sắc mặt Mộc Hoán Chi tái nhợt, toàn thân run rẩy... Vừa rồi, hắn cảm giác mình đã lượn một vòng bên bờ cái chết, hắn thật sự tin tưởng, nếu không phải lực lượng trên người tan đi, thương thế của hắn nặng hơn bây giờ không chỉ mười lần.
- Tông... chủ...
Hắn khẽ vái, thân thể dưới bị thương không ngừng lay động.
Mộc Huyền Âm đưa lưng về phía hắn, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Lạc Cô Tà:
- Đi chữa thương đi. Nơi này không có chuyện gì của các ngươi, toàn bộ lui ra, không được tới gần.
- Dạ.
Mộc Hoán Chi đưa tay che miệng, thân hình trầm xuống, nhưng trong mắt lại tràn đầy nghĩ mà sợ với lo lắng.
Các trưởng lão cung chủ không dám kháng mệnh, nhưng lúc bọn họ lui ra, lại không khỏi lo lắng kinh hãi trong lòng... bởi vì đó chính là Lạc Cô Tà!
Ánh mắt lạnh lẽo của Lạc Cô Tà quét nhìn Mộc Huyền Âm, khóe miệng cười như không cười:
- Ngươi chính là Ngâm Tuyết Giới Vương Mộc Huyền Âm? Đúng là mang một túi da tốt, cũng khó trách nhiều Giới Vương nhớ mãi không quên ngươi như vậy.