Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1418 - Chương 1420: Mị Âm Thần Nữ

. ._710__1" class="block_" lang="en">Trang 710# 1

 

 

 

Chương 1420: Mị Âm thần nữ



Giọng điệu của Lạc Cô tà làm cho người ta không nghe ra được là châm chọc hay là ghen tỵ, Mộc Huyền Âm cũng không hề phản ứng, lạnh lùng gọi thẳng tên riêng:

- Lạc Cô Tà, ngươi quấy nhiễu Băng Hoàng giới ta, làm tổn thương đệ tử và trưởng lão của ta, bổn vương có thể coi là ngươi đang khiêu khích chứ?

Lạc Cô Tà cười trào phúng:

- Khiêu khích? Ngươi cảm thấy một Ngâm Tuyết giới nho nhỏ, xứng sao?

Mộc Huyền Âm: “...”

Lạc Cô Tà chậm rãi chìa tay, một luồng uy áp vô hình chụp xuống:

- Nhưng mà ngươi yên tâm, oan có đầu nợ có chủ, Lạc Cô Tà ta khinh thường khi dễ kẻ yếu, lại càng khinh thường họa đến người khác, chỉ có Vân Triệt không thể không chết! Lôi Vân Triệt ra cho ta, tất cả các ngươi có thể bình yên vô sự.

- Ta chưa trực tiếp vào tông môn các ngươi bắt người đã cho Ngâm Tuyết giới các ngươi đủ mặt mũi, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

Ở dưới uy áp Lạc Cô Tà dần dần phóng thích, Mộc Huyền Âm không hề vì thế mà thay đổi. Giọng nói lộ ra u lãnh làm cho người ta sợ hãi:

- Vậy cũng thật sự là mặt mũi đủ lớn. Hắn đúng là ở ngay tại Ngâm Tuyết giới ta, ngươi muốn nhìn thấy hắn, có thể.

Ánh mắt Lạc Cô Tà khẽ động:

- Hả? Coi như ngươi còn biết cân nhắc.

Trên ngọc nhan của Mộc Huyền Âm vẫn không nhìn thấy chút vẻ gì:

- Nhưng mà, trả lời ta một chuyện trước, là ai nói cho ngươi biết hắn đang ở đây?

Lạc Cô Tà giống như nghe được một câu chuyện cười, lạnh nhạt cười:

- A, chỉ bằng ngươi còn không có tư cách đưa ra yêu cầu. Ta cho ngươi mười giây... sau mười giây, nếu ngươi không giao Vân Triệt ra, có... thể... đừng... trách... ta... đi!

Câu nói sau cùng, trong từng chữ nàng đều lộ ra uy hiếp trầm trọng.

Nhưng mà làm cho nàng ngoài ý muốn chính là dưới uy hiếp do nàng phóng thích ra ngoài, Ngâm Tuyết Giới Vương ở trong tầm mắt lại không hề thay đổi sắc mặt, kể cả ánh mắt đều không hề có co rúm lại run run nên có... ngược lại mơ hồ bao hàm hàn quang giống như có thể xuyên thủng linh hồn.

- Hi hi hi...

Đúng lúc này, một tiếng cười của thiếu nữ vô cùng dễ nghe không hề có điềm báo trước vang lên. Không thấy bóng người, cũng không thấy khí tức, âm thanh lại lại như gần bên tai, sau đó lại như có ma lực không cách nào lý giải được, chuyển động xung quanh thật lâu ở bên tai, trong hồn:

- Phụ thân, nơi này chính là Ngâm Tuyết giới, tất cả đều là tuyết, thật sự rất đẹp.

Tiếp theo là giọng một nam tử, bình thản nặng nề hơn giọng thiếu nữ rất nhiều, nhưng không có cảm giác quấn quanh hồn quỷ dị:

- Ha ha, băng tuyết vĩnh viễn, tự nhiên đẹp không sao tả xiết. Lại nói, vi phụ cũng là lần đầu tiên tới nơi này.

Theo giọng nói của nam tử truyền đến, khí tức của hắn cũng xuất hiện trong linh giác của Lạc Cô Tà và Mộc Huyền Âm.

Băng mi của Mộc Huyền Âm khẽ động, mà Lạc Cô Tà cũng chợt xoay người, hai mắt lóe lên quang mang kỳ lạ.

Rất nhanh, hai bóng người xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn họ.

Nam tử có thân hình cao lớn, một thân áo lam, khuôn mặt rõ ràng hết sức ôn hòa nhưng lại ẩn chứa uy nghiêm tối cao, làm cho người ta không dám nhìn lại lần thứ hai.

Cho dù hắn xuất hiện ở nơi nào, cho dù đặt chân đến mảnh trời đất nào, cho dù là ai nhìn thấy hắn, đều tuyệt đối không hề hoài nghi hắn chính là đế vương hạ thế.

Chỉ tiếc, tư thế lăng thế của hắn lại bị nữ tử bên người hắn hoàn toàn triệt để áp chế.

Đó là một thiếu nữ nhìn giống như hai mươi mấy tuổi, lại giống như chỉ có mười mấy tuổi, tròng mắt màu đen, tóc dài màu đen, quần áo màu đen...

Dáng dấp của nàng cực đẹp, lại đẹp đến cực kỳ yêu dị, sợi tóc tối đen như màn đêm, hết sức bắt mắt ở trong tuyết trắng bay, đôi tròng mắt tối tăm lạ thường, như vực sâu không đáy, theo sóng mắt nhẹ nhàng gợn động lóe lên hắc quang nhàn nhạt, khuôn mặt vốn trắng nõn lại bị tóc dài màu đen với xiêm y màu đen của nàng phản chiếu càng thêm trắng nõn không tỳ vết như ngọc.

Nhìn tuyết bay vô tận và người trong tuyết, khóe môi tinh xảo của nàng hơi nhếch lên, ý cười giống như hồn nhiên, lại như mị hoặc, rõ ràng trái ngược, nhưng ở trên thân thể nàng lại lộ ra hài hòa yêu dị.

Nam tử cao lớn nhàn nhạt mà cười:

- Ha ha, bỉ nhân Lưu Quang giới Thủy Thiên Hành, không mời tự đến, mạo muội quấy rầy, mong rằng đừng trách.

Nam tử áo lam này rõ ràng là Lưu Quang Giới Vương Thủy Thiên Hành!

Mộc Huyền Âm khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Lưu Quang Giới Vương và Mị Âm thần nữ khách quý như thế đích thân đến, là may mắn của Ngâm Tuyết ta, tại sao lại trách tội.

Thiếu nữ váy đen bước tới trước một bước nhỏ, hành một lễ vãn bối:

- Vãn bối Lưu Quang giới Thủy Mị Âm, bái kiếm Ngâm Tuyết Giới Vương.

Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, rất chân thành nhìn Mộc Huyền Âm, mày nhỏ cong cong:

- Lúc còn nhỏ Mị Âm đã từng nghe mẫu thân nói, Ngâm Tuyết Giới Vương là nữ tử đẹp nhất phương bắc đông thần vực, hôm nay nhìn thấy... thật ra còn dễ nhìn hơn nương nói rất nhiều rất nhiều.

- Mị Âm, không được nói xằng nói bậy.

Thủy Thiên Hành mở miệng, nhưng không có ý tứ trách cứ.

“...” Mộc Huyền Âm khẽ gật đầu, không hề đáp lại, nhưng ánh mắt của nàng lại dừng ở trên người Thủy Mị Âm trọn vẹn ba giây.

Làm một trong ba đại tinh giới thượng vị mạnh nhất, cái tên Lưu Quang giới luôn luôn vang vọng khắp thần giới, nhưng lại có cái danh lão nhị, thủy chung bị Thánh Vũ giới áp chế một đầu.

Mà trong năm nay, lần đầu tiên uy danh của Lưu Quang giới vượt qua Thánh Vũ giới, trở thành đứng đầu các tinh giới thượng vị.

Cũng không phải Thánh Vũ giới đột nhiên yếu kém, hoàn toàn ngược lại, trải qua Trụ Thiên ba ngàn năm, Lạc Trường Sinh thành Thần Chủ cấp bảy, chấn động toàn bộ thần giới, trở thành vinh quang vô thượng của Thánh Vũ giới.

Nhưng mà thần thoại kinh thế của Lạc Trường Sinh không phải là duy nhất, thậm chí k phải là kinh thế nhất.

Đồng thời tới là Lưu Quang giới xuất hiện một Thủy Mị Âm, cũng thành Thần Chủ cảnh cấp bảy... hơn nữa, là Thần Chủ cấp bảy thức tỉnh Vô Cấu thần hồn!

Đồng thời, tỷ tỷ của nàng Thủy Ánh Nguyệt cũng vượt trên mong muốn, thành Thần Chủ cấp năm, khiến trong vòng một đêm Lưu Quang giới đột nhiên nhiều thêm hai ngôi sao vô cùng chói sáng!

Một thế hệ này Thánh Vũ giới có Lạc Trường Sinh, dưới cùng tuổi, còn chói mắt hơn bất cứ thế hệ nào trước kia, nhưng kỳ lạ thay, Lưu Quang giới bên cạnh lại ra một ngôi sao càng thêm chói mắt...

Mà thiên kiêu chi nữ được chú ý trên đời hiện giờ, vào giờ phút này lại đi tới Ngâm Tuyết giới... còn đi cùng với phụ thân của nàng Lưu Quang Giới Vương...

- Thủy Thiên Hành, ngươi tới đây làm gì?

Bất cứ kẻ nào đều không tránh được sẽ kinh ngạc chuyện Thủy Thiên Hành đi tới Ngâm Tuyết giới, Lạc Cô Tà cũng giống như thế, nhưng sau đó nàng mơ hồ đoán được điều gì, sắc mặt hơi chìm xuống.

Thủy Thiên Hành vẫn cười nhạt:

- Thủy mỗ nghe được một tin đồn kỳ quái, năm đó Vân Triệt không hề mất mạng dưới Tà Anh, mà vẫn còn ở trên đời, còn nương thân ở Ngâm Tuyết giới. Vân Triệt với tiểu nữ Mị Âm đã sớm có hôn ước, chuyện này từ bốn năm trước thiên hạ đều biết, đã nghe thấy tin đồn này, tự nhiên nên tiến đến thăm dò kết quả.

Mộc Huyền Âm: “...”

- Nhưng mà vì sao Cô Tà tiên tử lại ở đây?

Thủy Thiên Hành cười hề hề hỏi ngược lại, đồng thời khóe mắt liếc nhìn Thủy Mị Âm, trong lòng thở dài một tiếng.

Đối mặt với Thủy Thiên Hành tỏ vẻ hòa khí, hiển nhiên không định gây sự, Lạc Cô Tà lại không hề khách khí cười lạnh một tiếng:

- A, sao ta lại ở đây, ngươi thật sự không đoán ra được sao?

Đuôi chân mày Thủy Thiên Hành giật giật, vẫn mặt mỉm cười:

- Xem ra oán hận đối với năm đó của Cô Tà tiên tử vẫn lòng mang khúc mắc. Nhưng mà, Vân Triệt chẳng qua chỉ là tiểu bối, Cô Tà tiên tử ngươi ở địa vị nào đương thời, cần gì phải chấp nhặt với một hậu bối chứ?

Tuy rằng Thủy Thiên Hành là Lưu Quang Giới Vương, nhưng hắn hiển nhiên không định ầm ĩ với Lạc Cô Tà... Trên đời này, không phải vạn bất đắc dĩ, cũng không ai sẽ nguyện ý đắc tội nhân vật như Lạc Cô Tà. “Người đệ nhất dưới Vương giới”, mỗi một chữ trong danh hiệu này đều mang theo lực uy hiếp với cảm giác áp bách rất mạnh.

Hắn vì không làm tức giận Lạc Cô Tà thêm, không nói thẳng ra năm đó do nàng ta ti tiện ra tay muốn giết Vân Triệt trước, tất cả sỉ nhục đều do nàng ta gieo gió gặt bão, từng lời hết sức uyển chuyển... Nhưng mà, hắn nhận được lại vẫn là mắt lạnh của Lạc Cô Tà:

- Nếu ta đây không chịu thì sao? Ngươi định như thế nào?

Thủy Thiên Hành mỉm cười nói:

- Dù sao Vân Triệt và tiểu nữ có hôn ước, tương lai đó là con rể của Lưu Quang giới ta, chuyện này, tin tưởng Cô Tà tiên tử đã sớm biết được, nếu như hôm nay đúng dịp gặp nhau ở đây, coi như bán cho Thủy mỗ ta một thể diện, như thế nào? Ngày khác, Thủy mỗ chắc chắn tới bái tạ.

- Bán thể diện cho ngươi? A... ai tới bán thể diện cho ta? Ai tới rửa sỉ nhục năm đó cho ta!?

Lạc Cô Tà chẳng những không vì vậy mà lui bước, vẻ mặt càng thêm âm trầm, thậm chí thoáng hiện dữ tợn... Có người che chở cho Vân Triệt sẽ chỉ khiến cho nàng càng thêm giận hận.

Đối mặt với Lạc Cô Tà, Thủy Thiên Hành đã ba phen mềm giọng, sắc mặt của hắn trầm xuống, giọng nói cũng trở nên cứng rắn:

- Nếu như thế, vậy không có gì hay để nói. Hôm nay ta tự mình đến đây, trừ bỏ xác nhận sống chết của hắn, có một chuyện khác chính là mang hắn về Lưu Quang giới! Cho nên, nếu ngươi muốn giải quyết oán hận này, về sau sợ rằng phải đi Lưu Quang giới ta!

Lạc Cô Tà nắm chặt tay:

- Thật sao!? Ta đây muốn nhìn xem, ngươi có bản lĩnh mang theo Vân Triệt còn sống rời đi hay không!

Rầm ầm...

Ở giữa trời đất xuất hiện một tiếng kêu rên, tuyết bay tán loạn, phía sau Lạc Cô Tà xuất hiện một gió xoáy đáng sợ giống như vực sâu vô tận, áo bào của nàng cũng phồng hết lên, trong nháy mắt, ngàn dặm tuyết vực chung quanh cuồng phong dữ dội lên, xé không nứt đất.

- Ngươi...

Sắc mặt Thủy Thiên Hành khẽ biến, chân mày cau chặt.

Thủy Mị Âm cố tình kéo hắn đến đây, hắn còn đủ loại không cho là đúng, thật sự không ngờ tới, Lạc Cô Tà sẽ ghi hận chuyện nhục nhã năm đó đến mức độ như vậy, chẳng nhưng thật sự đích thân tới Ngâm Tuyết giới, còn không hề cho hắn đường đường Lưu Quang Giới Vương chút thể diện nào, thậm chí nói ra tay liền ra tay.

Quả thật giống như đồ điên!

Hắn tự nhận không phải là đối thủ của Lạc Cô Tà, vả lại nếu như bọn họ thật sự giao thủ, Ngâm Tuyết giới nhất định phải nhận tai họa vĩ đại. Hắn vừa định nói thêm gì nữa, Thủy Mị Âm vẫn luôn yên tĩnh ở bên người đột nhiên giận dữ lên tiếng:

- Lạc Cô Tà! Năm đó rõ ràng là ngươi không biết xấu hổ, ra tay muốn giết Vân Triệt ca ca của ta, mới phải chịu nhục như vậy! Hiện giờ lại định đổ hết tất cả lỗi lầm lên trên người Vân Triệt ca ca, cái gì mà Cô Tà tiên tử, vốn chính là lão yêu bà không nói đạo lý, càng không biết xấu hổ!

Lạc Cô Tà còn chưa phản ứng lại, Thủy Thiên Hành đã giật nảy mình, gấp giọng nói:

- Mị âm, không được nói bậy.

Thủy Mị Âm nhếch chóp mũi lên:

- Hừ! Phụ thân, chúng ta không cần sợ nàng ta, có con ở đây, cha nhất định có thể đánh bại nàng ta.

- A... Thủy Thiên Hành, ngươi thật sự nuôi nữ nhi tốt đó.

Lạc Cô Tà cười quỷ dị, nhưng trong ý cười đó lại mang theo khí tức nguy hiểm đủ để phá tâm, ánh mắt của nàng đổi hướng về phía Thủy Mị Âm... sau đó đột nhiên ngớ ra.

Nàng nhìn thấy một đôi tròng mắt vô cùng u ám... sau đó, đôi tròng mắt u ám này lại cấp tốc phóng đại lên ở trước mắt nàng, tới gần, dần dần che kín toàn bộ tầm nhìn của nàng, nuốt hết tất cả của nàng, chôn vùi trong đó.

Trước mắt một mảnh hắc ám vô tận, trong bóng tối lại có vô số con bướm đen nhảy múa không tiếng động...

Ánh mắt Lạc Cô Tà trợn thẳng, thân thể lay động, gió xoáy phía sau đột nhiên hỗn loạn vặn vẹo lên... Bỗng nhiên, toàn thân nàng run rẩy dữ dội, đôi mắt khôi phục lại tỉnh táo từ trong bóng tối, hiện lên một chút thần sắc kinh hãi thật sâu, hai mắt của nàng cũng dời khỏi trên người Thủy Mị Âm nhanh như tia chớp, kể cả với thực lực vô địch dưới Vương giới của nàng, cũng không dám nhìn thẳng vào Thủy Mị Âm một lần:

- Hay cho một Vô Cấu thần hồn, hay cho một Mị Âm thần nữ! Hôm nay, ta tới lĩnh hội cha con các ngươi!

Không khí đột nhiên căng chặt, hết sức căng thẳng... Mà đúng lúc này, một giọng nói nữ tử xa xưa mà lạnh lùng, như từ cung điện ngoài trời chậm rãi truyền đến:

- Lạc Cô Tà, ngươi thật sự định động thủ ở đây sao?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment