Chương 1421: Thể diện thật lớn
Lúc giọng nói này vang lên, như có một vầng mây âm u không nhìn thấy hàng thế xuống, trong lúc im hơi lặng tiếng, càng tiêu tan đi không khí vốn giương cung bạt kiếm trong vô hình, thay vào đó là một luồng cảm giác áp bách rõ ràng ôn hòa như mộng như lại khiến mọi người không cách nào hô hấp.
Không gian vắng lặng vỡ ra một vết rách màu tím, một bóng dáng nữ tử chậm rãi đi ra từ giữa. Một thân cung váy quý giá đẹp đẽ của nàng, tử quang trong vắt, đầu đội tử tinh ngọc quan, dung nhan như trăng sáng, mắt như tử tinh... Khoảnh khắc khi bóng dáng của nàng hiện ra, sắc mặt của Lạc Cô Tà với Thủy Thiên Hành đồng thời đột nhiên thay đổi, huyền khí phóng thích trên người cũng đột nhiên như bị hư không cắn nuốt, vô ảnh vô tung biến mất.
“...” Ánh mắt Mộc Huyền Âm chuyển qua, băng mi khẽ nhếch.
Thế giới xuất hiện vắng lặng quỷ dị trong vài giây... bởi vì, đây là một nhân vật tuyệt đối không nên xuất hiện ở chỗ này.
Nguyệt Thần đế!
Sau giật mình, Thủy Thiên Hành nhanh chóng hoàn hồn, chắp tay nói:
- Lưu Quang giới Thủy Thiên Hành, bái kiến Nguyệt Thần đế! Vài năm nay Thủy mỗ bái phỏng Nguyệt Thần giới mấy lần, đều không thể như nguyện, hôm nay có thể nhìn thấy Nguyệt Thần tân đế, cảm giác vạn hạnh sâu sắc.
Hạ Khuynh Nguyệt khẽ gật đầu, nói với Mộc Huyền Âm:
- Mộc tiền bối, đã lâu.
Một tiếng xưng hô này khiến đuôi chân mày của Thủy Thiên Hành nhảy lên, trong lòng kinh hãi. Đã là thần đế, đó là đỉnh đương thời, không hề thay đổi sắc mặt đối với hắn, lại xưng hô... tiền bối với Mộc Huyền Âm?
Cái này này...
Từ khi Hạ Khuynh Nguyệt xuất hiện, cánh môi của Thủy Mị Âm đã mở lớn, nàng tiến đến bên người Thủy Thiên Hành, rất nhỏ giọng nói:
- Phụ thân, nàng thật sự là tỷ tỷ năm đó sao?
Trước khi vào Trụ Thiên châu, nàng đã từng thấy Hạ Khuynh Nguyệt ở Nguyệt Thần giới, lúc này gặp lại, trừ bỏ dáng dấp, nàng hoàn toàn không cách nào liên hệ người này với Hạ Khuynh Nguyệt trong trí nhớ.
Thủy Thiên Hành cười khổ:
- Tỷ tỷ cái gì, nàng chính là thần đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử thần giới, còn nhỏ hơn con ba ngàn tuổi.
Thủy Mị Âm: ╭ (╯ ╰ )╮
Mộc Huyền Âm nói:
- Chính là mấy năm, không coi đã lâu. Nghe nói ngươi đã kế thừa di chí của Nguyệt Thần tiên đế, phong đế ở Nguyệt Thần giới, nghĩ đến, vài năm nay chắc đã trải qua không ít mưa gió.
Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt sâu thẳm, khẽ khàng thản nhiên nói:
- Không trải qua mưa gió thì đâu gánh nổi hai chữ “Thần đế”. Nhưng mà, vì mưa gió vướng chân, trễ đến ngày hôm nay Khuynh Nguyệt mới tới bái phỏng, đã thấy hổ thẹn thật sâu.
Mấy chữ ít ỏi giữa Mộc Huyền Âm và Hạ Khuynh Nguyệt khiến sắc mặt của Lạc Cô Tà và Thủy Thiên Hành thay đổi mấy bận. Một bên là Giới Vương trung vị, một bên là Nguyệt Thần tân đế, địa vị hai người khác nhau một trời một vực, nhưng trong giọng điệu... chính là Hạ Khuynh Nguyệt càng tỏ vẻ kính trọng?
Ánh mắt của Hạ Khuynh Nguyệt chuyển qua, giọng nói cũng thay đổi:
- Lạc Cô Tà, mới vừa rồi bổn vương hỏi ngươi, ngươi thật sự muốn động thủ ở Ngâm Tuyết giới sao?
Hạ Khuynh Nguyệt đến làm cho người ta không thể không nghĩ đến một thân phận khác của Vân Triệt.
Chồng trước của Nguyệt Thần đế!
Năm đó chuyện này đã huyên náo ồn ào trên đời đều biết.
Năm đó vào hôn điển kinh thế của Nguyệt Thần giới, Hạ Khuynh Nguyệt bỏ Nguyệt Thần đế mang theo Vân Triệt trốn đi, kinh hãi toàn bộ đông thần vực, sau đó Vân Triệt ở lại Long Thần giới, Hạ Khuynh Nguyệt quay về Nguyệt Thần giới, tiếp theo Nguyệt Thần giới đã truyền ra tin tức Nguyệt Vô Nhai thu nhận Hạ Khuynh Nguyệt làm nghĩa nữ...
Vốn tưởng rằng đây là cử chỉ thu hồi thể diện của Nguyệt Vô Nhai, nhưng sau tai họa Tà Anh, Nguyệt Vô Nhai ngã xuống, lại lưu lại di mệnh, truyền vị trí thần đế... không phải cho trưởng tử của hắn, cũng không phải là nguyệt thần khác mà là cho Hạ Khuynh Nguyệt.
Tin tức không thể tưởng tượng này truyền ra khiến tất cả trên đời đều trợn mắt há hốc mồm.
Nguyệt Thần giới không thể nghi ngờ rơi vào trong nội loạn, nhưng càng không thể tưởng tượng chính là, nội loạn này chỉ kéo dài trong hai năm ngắn ngủi đã hoàn toàn bình ổn, Hạ Khuynh Nguyệt chính thức phong đế, trên dưới toàn bộ Nguyệt Thần giới đều cung kính thần phục, không có ai có nửa chữ chất vấn.
Không ai biết được Hạ Khuynh Nguyệt không phải xuất thân Nguyệt Thần giới, tuổi chỉ có nửa giáp, vả lại còn là nữ tử làm như thế nào mà trong thời gian hai năm ngắn ngủi đã đứng vững ở Nguyệt Thần giới khổng lồ, nhưng không hề nghi ngờ chính là, hễ là người có đầu óc đều tuyệt đối không dám có một chút khinh thường Nguyệt Thần tân đế này, cũng là thần đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử thần giới.
Lạc Cô Tà chậm rãi nói:
- Nghe nói Nguyệt Thần tân đế sau khi phong đế chưa bao giờ bước ra khỏi Nguyệt Thần giới, cũng không nhận chúc mừng, hôm nay lại đích thân tới Ngâm Tuyết giới, hay là cũng vì Vân Triệt?
Lạc Cô Tà dù sao cũng là Lạc Cô Tà, tuy đối mặt với Nguyệt Thần đế đích thân tới, sắc mặt của nàng vẫn hiện vẻ kiên cường.
Hạ Khuynh Nguyệt: “...”
Lạc Cô Tà cười nhạt một tiếng:
- A, thân là Nguyệt Thần đế, lại vì một nhân duyên thế tục nho nhỏ trong quá khứ mà tự mình hiện thân ở tinh giới trung vị, nếu chuyện này truyền ra, chẳng những là trò cười cực lớn, cũng sẽ khiến Nguyệt Thần giới vì vậy mà hổ thẹn! Ngươi mới trèo lên đế vị, là lúc duy trì ổn định dựng uy, ngàn vạn lần đừng đi làm cử chỉ tự tổn đế uy!
“...” Nhìn Lạc Cô Tà, Thủy Thiên Hành khẽ thở một hơi.
Mặc dù hắn ít tiếp xúc với Lạc Cô Tà, nhưng đã sớm nghe nói đến tính tình của nàng quái gở quỷ dị, Thánh Vũ giới là đại thụ tận trời hùng vĩ cỡ nào, năm đó nàng lại dứt khoát thoát ly, tình nguyện một mình... mà nguyên nhân này, đến nay không ai bên ngoài biết được.
Nhưng thiên phú huyền đạo của nàng lại cao đến đáng sợ, vượt qua huynh trưởng của nàng Lạc Thượng Trần, vượt qua tất cả người của Thánh Vũ giới, cho dù bước vào Vương giới, cũng đứng ở tầng đỉnh.
Hôm nay, Thủy Thiên Hành càng tận mắt chứng kiến tính tình tà dị của nàng, vì trả thù một tiểu bối mà có thể không hề do dự trở mặt với hắn... nói đi nói lại, nàng thoát ra khỏi Thánh Vũ, lẻ loi một mình cũng thật sự không hề cố kỵ.
Nhưng mà... nàng đối mặt với Nguyệt Thần đế lại vẫn dám vô lễ như thế!?
Chân mày Hạ Khuynh Nguyệt trầm xuống, trong mắt lơ lửng tử quang:
- Lạc Cô Tà, bổn vương định như thế nào, không phải ngươi có tư cách quản thúc. Cho dù là lỗi lớn bằng trời cũng còn xa không tới lượt qua xen vào giáo huấn.
Thân thể Lạc Cô Tà chớp lên, hai mắt khẽ nhếch, lại khó có thể ra tiếng.
Hạ Khuynh Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Bổn vương đến đây, không hề có liên quan đến Vân Triệt. Nhưng mà...
Nàng chìa tay ra, bên người chợt hiện hàn khí, một viên hàn tinh ngưng kết trong lòng bàn tay nàng... tuy chỉ là một viên hàn tinh nhỏ bé, lại khiến ngàn dặm lạnh lẽo.
- Đây là... băng hoàng phong thần điển!?
Thủy Thiên Hành lỡ lời kêu lên, trong lòng giật mình, sắc mặt của Lạc Cô Tà cũng thay đổi.
Bàn tay Hạ Khuynh Nguyệt vừa thu lại, hàn tinh với hàn khí lại biến mất vô tung trong nháy mắt, nàng nhìn xuống Lạc Cô Tà, lạnh nhạt nói:
- Lạc Cô Tà, lấy kiến thức của ngươi, sẽ không phải không nhận ra được mới vừa rồi bổn vương đã thi triển ra băng hoàng phong thần điển đi?
- Trước khi bổn vương phong đế, đã nhận được đại ân của Ngâm Tuyết giới, Băng Hoàng thần tông cũng coi như là nửa sư môn của bổn vương. Hiện giờ có người muốn giương oai ở Ngâm Tuyết giới, ngươi nói bổn vương có nên quản hay không?
Mộc Huyền Âm: “...”
Thủy Thiên Hành nhanh chóng nói:
- Những năm này người đời vẫn luôn suy đoán xuất thân của Nguyệt Thần đế, nhưng không một ai biết được. Hôm nay mới biết Nguyệt Thần đế thế mà lại có sâu xa như vậy với Ngâm Tuyết giới.
- Nguyệt Thần đế đã làm đế của Nguyệt Thần, đứng ở đỉnh đương thời, cũng không mất bản tâm, đích thân tới tương trợ, Thủy mỗ vạn phần khâm phục bái phục. Nếu truyền ra nhất định là giai thoại đương thời, làm cho người ta tán thưởng.
Thủy Mị Âm liếc mắt nhìn sang phụ thân, âm thầm le lưỡi.
Giọng Hạ Khuynh Nguyệt lạnh đi, từng chữ thiên uy:
- Đương nhiên, nếu như ngươi cho rằng bổn vương vì Vân Triệt mà đến, đó là tự do của ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ một sự kiện, Nguyệt Thần giới ta trước giờ không oán thù gì với ngươi, nhưng mà nếu như ngươi dám động đến Ngâm Tuyết giới, chính là tương đương với là địch của Nguyệt Thần giới ta!
- Từng từ này đều nói ra từ trong miệng bổn vương, nếu ngươi không tin, đại khái có thể thử một lần!
Khóe miệng Lạc Cô Tà giật giật, ngũ quan vặn vẹo, hai tay siết chặt kịch liệt rung động.
Danh thần đế, không ai có thể chân chính không sợ. Cho dù Lạc Cô Tà sơ ý như thế nào, chỉ cần còn tồn tại một chút lý trí cũng rõ ràng mình tuyệt đối không thể trêu chọc nổi Hạ Khuynh Nguyệt.
Càng làm cho nàng kinh hãi chính là khí tức nguyệt thần đè ở trên người mình... Trầm trọng đến mức khiến cho nàng vốn không thể tin nổi.
Người đời đều biết được ba năm trước Hạ Khuynh Nguyệt mới nhận được truyền thừa Tử Khuyết thần lực của Nguyệt Vô Nhai... Nhưng mà, thức tỉnh lực lượng nguyệt thần cần có thời gian, đừng nói ba năm, cho dù ba mươi năm, ba trăm năm cũng tuyệt đối không có khả năng đạt tới cảnh giới như vậy!
Nàng vì rửa nhục mà đến, lại chật vật mà đi như vậy, chẳng những không thể rửa nhục, ngược lại không thể nghi ngờ sẽ nhục càng thêm nhục... nàng có thể không sợ Thủy Thiên Hành, nhưng có Nguyệt Thần đế ở đây, hôm nay nàng đã nhất định không có khả năng như nguyện.
- Ha ha ha...
Trong gió tuyết xa xôi, một tiếng cười già nua bình thản truyền đến:
- Đã có Nguyệt Thần đế đích thân đến, chuyến đi này của lão hủ đã là dư thừa.
Giọng nói này lộ ra mênh mang giống như đến từ viễn cổ, lại từng chữ uy áp như trời giáng. Mộc Huyền Âm và Hạ Khuynh Nguyệt không có phản ứng, chính là chuyển mắt, nhưng Thủy Thiên Hành với Lạc Cô Tà lại thay đổi sắc mặt.
Trong gió tuyết ôn hòa, một lão nhân chậm rãi hiện thân. Một thân áo tơ xám trắng bình thường đến không thể bình thường hơn, mang trên mặt vẻ hiền hòa giống như vĩnh viễn sẽ không mất đi.
- Trụ Thiên... thần đế!
Thủy Thiên Hành nói một câu ra khỏi miệng, trong lòng kinh ngạc không lời nào có thể diễn tả nổi.
Hắn vốn cảm thấy mình tự thân tới đây dưới năn nỉ và bức bách của nữ nhi đã tương đương với khoa trương, không nghĩ tới hắn thế mà lại nhìn thấy được Nguyệt Thần đế đích thân tới... hiện giờ, lại thêm Trụ Thiên thần đế đích thân tới!
Ngâm Tuyết giới nho nhỏ, bốn thần đế đông vực chính là đích thân tới đây hai người!
Đây là trận thế lớn đến hắn Lưu Quang Giới Vương đều không cách nào không sợ hãi.
- Trụ Thiên gia gia, gia gia cũng tới à.
Thủy Mị Âm tỏ vẻ vui mừng, không biết lớn nhỏ kêu lên.
Trụ Thiên thần đế chẳng những không tức giận, ngược lại vuốt râu mà cười, ánh mắt nhìn Thủy Mị Âm mang theo vài phần cưng chiều khó nén:
- Như thế xem ra, chuyện Vân Triệt vẫn còn ở trên đời, thật sự là một chuyện rất may mắn.
- Trụ Thiên thần đế đích thân tới, Ngâm Tuyết giới vinh quang không thôi.
Mộc Huyền Âm chậm rãi nói, sau đó liếc mắt:
- Triệt nhi, Lưu Quang Giới Vương, Nguyệt Thần đế, Trụ Thiên thần đế đều vì ngươi mà đến, ngươi thật sự có thể diện rất lớn.
Lúc giọng nói của nàng vừa dứt, Băng Hoàng giới phong bế mở ra một lỗ hổng, bóng dáng của Vân Triệt bay nhanh ra ngoài, hiện thân ở trước mặt tất cả mọi người.
- Vân... Triệt...
Khoảnh khắc Vân Triệt vừa xuất hiện, sắc mặt của Lạc Cô Tà chợt trầm xuống, trong mắt lập tức lóe lên hận quang nồng đậm đến kinh người... Nếu không phải Nguyệt Thần đế và Trụ Thiên thần đế ở đây, nàng tuyệt đối sẽ không chút do dự hung bạo ra tay.
- Vân Triệt ca ca!
Thủy Mị Âm kinh hỉ ra tiếng, hoàn toàn không để ý đến tình cảnh chung quanh đã định bổ nhào qua, nhưng mà... vào lúc này băng mâu của Mộc Huyền Âm cũng chuyển qua, giống như vô tình nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhất thời, toàn thân nàng lạnh lẽo, thân thể cũng khựng lại ở đó.
- Hả?
Nàng đứng ở đó, liếc nhìn Mộc Huyền Âm, lại liếc nhìn Vân Triệt, ánh mắt trở nên rất quái dị.
Vân Triệt đứng bên người Mộc Huyền Âm, khom người nói:
- Vãn bối Vân Triệt, bái kiến Trụ Thiên thần đế, Thủy tiền bối, còn có... a...
Tuy Băng Hoàng giới bị ngăn cách, nhưng không ngăn cách âm thanh, Vân Triệt nghe được tất cả đối thoại của bọn họ vào trong tai, cho nên giờ phút này hiện thân bái kiến, trong lòng hắn hoàn toàn hỗn loạn và rối rắm.
Chậc... mỹ nữ giống như tiểu yêu tinh này là ai? Thật sự là tiểu nha đầu năm đó não không bình thường còn đủ loại phạm háo sắc sao?
Khuynh Nguyệt... Nguyệt Thần đế? Này này này này... sao nàng có thể đột nhiên thành Nguyệt Thần đế!?
Nguyệt thần đế... Thần đế đó! Nguyệt Vô Nhai đâu!? Vài năm ngắn ngủi này thần giới đã xảy ra chuyện gì rồi!?
Hạ Khuynh Nguyệt chưa nói gì, ánh mắt chỉ lưu lại ngắn ngủi ở trên người hắn.
Trụ Thiên thần đế nở nụ cười, hắn nghiêm túc đánh giá Vân Triệt một phen, ý cười trong ôn hòa lộ ra vui vẻ:
- Vân Triệt, mặc dù không biết năm đó ngươi chạy trốn ra được từ kiếp nạn Tà Anh như thế nào, nhưng cho dù thân thể hay huyền lực của ngươi đều không có việc gì, đây cũng coi như là chuyện vui mừng nhất trong vài năm gần đây của lão hủ.
Kiếp nạn Tà Anh?
Lại nghe thấy hai chữ “Tà Anh”, nhưng dưới tình cảnh này, hắn tự nhiên không cách nào hỏi nhiều, nghiêm cẩn mà cảm kích thi lễ, hắn nghe ra được, lời của Trụ Thiên thần đế, từng chữ vốn nói ra từ phế phủ.
Lấy địa vị hiện giờ của Trụ Thiên thần đế ở thần giới, hôm nay tự mình tới đây đã quá mức nặng nề.
Trụ Thiên thần đế ngược lại nói:
- Lạc Cô Tà, ân oán năm đó giữa ngươi với Vân Triệt, lão hủ ở đây đã nhìn thấy rõ ràng, ai phải ai trái, ai đúng ai sai, cho dù là ngươi hay là người đời, hễ là người nhìn thấy đều biết rõ trong lòng.
Lạc Cô Tà: “...”
- Vân Triệt là thần tích từ xưa đến nay chưa hề có ở đông thần vực ta, năm đó không thể bảo hộ chu toàn cho hắn đã thành tiếc nuối cả đời của lão hủ, hiện giờ đã biết hắn không có chuyện gì thì sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào giết hại kỳ tài như thế... Lạc Cô Tà, ngươi đừng khăng khăng một mực.
Lời Trụ Thiên thần đế có phân lượng bậc nào, ở đông thần vực, mỗi một lời hắn nói ra khỏi miệng đều giống như châm ngôn của thiên đạo, mà bốn chữ “Khăng khăng một mực” cuối cùng đã không chỉ là cảnh cáo, còn rõ ràng mang theo tức giận.
Chuyện năm đó phát sinh ở Trụ Thiên giới! Hắn đều nhìn thấy rõ ràng tất cả.
Thân thể Lạc Cô Tà phát run, nhưng đối mặt với hai đại thần đế đích thân tới, cho dù xương cốt của nàng cứng rắn hơn trăm lần cũng không dám lại nói ra nửa câu cứng rắn nữa, nàng ngoan độc hít một hơi, cắn răng nói:
- Nếu là mệnh lệnh của Trụ Thiên thần đế, ta không dám không tuân.
Nàng xoay người sang chỗ khác, càng không muốn dừng lại nửa giây:
- Hôm nay chuyện này kết thúc, liền từ biệt như vậy!
Giọng nói vừa dứt, hận quang chớp động trong mắt nàng, bay vút lên không trung, rời đi xa xa.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, trước thân nàng đột nhiên hiện lên lam quang, một vách chắn hàn băng xuất hiện giữa trời, kèm theo tất cả không gian phong kết, phong kín đường đi của nàng.
Thân hình của Lạc Cô Tà chợt dừng lại, phía sau nàng truyền đến giọng nói băng hàn tận tâm của Mộc Huyền Âm:
- Lạc Cô Tà, bổn vương cho phép ngươi đi rồi sao!