.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1421" class="block_" lang="en">Trang 711# 1
Chương 1422: Thần Chủ cấp mười
Mộc Huyền Âm vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều xuất hiện biến hóa không giống nhau.
Lạc Cô Tà chậm rãi xoay người, trong mắt vốn tràn đầy oán hận lóe lên một chút trào phúng:
- Ngươi nói cái gì?
Mộc Huyền Âm sẵng giọng:
- Ngươi xông vào Ngâm Tuyết giới ta, miệt thị tông môn ta, vô cớ làm tổn thương đệ tử và trưởng lão của ta, hiện giờ đã định rời đi như vậy? Ngươi coi Ngâm Tuyết giới ta là nơi như thế nào!
Sắc mặt của Trụ Thiên thần đế hơi động, thoáng lộ vẻ không hiểu. Thủy Thiên Hành tiến lên trước một bước, nói:
- Ngâm Tuyết Giới Vương, chuyện này...
Hắn mới vừa nói ra, ống tay áo đã bị nữ nhi dùng sức kéo xuống. Thủy Mị Âm nhẹ nhàng lắc đầu với hắn, cũng ngăn cản lời nói chuẩn bị nói ra của hắn.
- Không hổ là sư tôn của Vân Triệt ca ca, người thật đáng sợ...
Đôi mắt Thủy Mị Âm quái dị, dùng giọng nói chỉ có Thủy Thiên Hành mới có thể nghe được thì thầm.
“...!?” Thủy Thiên Hành nghe được mà trong lòng chấn động. Trên đời này, không có ai rõ ràng hơn hắn một câu đánh giá này của Thủy Mị Âm có ý vị như thế nào.
Mà phản ứng lớn nhất lại là người trong Băng Hoàng giới phía sau, tuy rằng bọn họ không dám tới gần, nhưng bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng, nghe được rành mạch tất cả cao trên không trung, Nguyệt Thần đế với Trụ Thiên thần đế đến, chấn kinh cằm rơi đầy đất, Lạc Cô Tà cuối cùng bị ép rời đi, bọn họ đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mà một câu nói này của Mộc Huyền Âm khiến tóc gáy của bọn họ mới vừa thả lỏng xuống lại toàn bộ dựng đứng lên.
- Tông... tông chủ đây là định làm cái gì?
- Lạc Cô Tà sát tinh kia khó khăn lắm mới đi, đây đây đây...
Mộc Băng Vân nhàn nhạt nói:
- Đừng lo lắng, tông chủ tự có tính toán.
Nói xong, trong lòng nàng nhẹ nhàng than thở: Tỷ tỷ, tỷ quả nhiên định..
- A... ha ha... ha ha ha ha!
Mới đầu Lạc Cô Tà cười cực kỳ thô ráp, sau đó lại tùy ý cười to một tiếng, như nghe thấy câu chuyện cười buồn cười không chịu nổi nhất trên đời, sau cuồng tiếu, nàng chậm rãi mở miệng, từng lời mang theo châm chọc không hề che giấu chút nào:
- Cho nên là? Ngươi Ngâm Tuyết Giới Vương này chuẩn bị xử trí ta như thế nào?
- Lưu lại ba ngón tay, sau đó cút đi.
Mộc Huyền Âm không tỏ vẻ gì, giọng điệu trong miệng lạnh như băng vô tình, đưa ra phán quyết không cho trái lại.
“...” Một Giới Vương của tinh giới trung vị muốn nàng lưu lại ba ngón tay sau đó cút đi... trong khoảng thời gian ngắn, Lạc Cô Tà không biết nên giận hay nên cười, ánh mắt hẹp dài của nàng khép hờ, ánh mắt trêu tức còn giống như đang xem một tên hề không biết gì
- Ngâm Tuyết Giới Vương, hôm nay ta rời đi, là nể mặt mũi hai vị thần đế, ngươi coi là thứ gì chứ? Lời nói vừa rồi, ngươi xứng sao? Không, ngươi không xứng dù chỉ một chữ.
“...” Vân Triệt khẽ nhíu mày, ghi lại chặt chẽ câu nói này của Lạc Cô Tà.
Mộc Huyền Âm không hề giận dữ, ngọc nhan vẫn băng hàn như lúc ban đầu:
- Lạc Cô Tà, ngươi xâm phạm Ngâm Tuyết ta như thế, bổn vương chỉ để cho ngươi lưu lại ba ngón tay cũng xem như nể tình hai vị thần đế, ngươi đừng cho mặt mũi mà còn lên mặt, ép buộc vương tự mình động thủ!
Thủy Thiên Hành: “...” ( ta má nó tới làm gì đây!)
- Chỉ... dựa vào... ngươi!?
Đời này Lạc Cô Tà từng gặp vô số người buồn cười, từng nghe vô số chuyện cười, nhưng cộng lại cũng không bằng nực cười vớ vẩn trong một khắc này.
Lạc Cô Tà không rời đi, oán giận bực tức đầy ngập đột nhiên tìm được chỗ phát tiết... còn tự mình đưa tới cửa, nàng chậm rãi nâng tay về phía Mộc Huyền Âm, lộ ra một thế tay vô cùng miệt thị trào phúng:
- Những năm này, ta hiếm khi ra tay, càng hiếm tranh giành với người khác. Không nghĩ tới ngay cả chính là châu chấu của tinh giới trung vị cũng dám kiêu ngạo nhảy lên ở trước mặt ta, nào, để cho ta nhìn thật kỹ xem, Ngâm Tuyết Giới Vương ngươi muốn để cho ta lưu lại ba ngón tay như thế nào!
Phượng mâu của Mộc Huyền Âm nhếch lên:
- Rất tốt. Bổn vương đã cho ngươi cơ hội, ngươi đã lựa chọn để cho bổn vương tự mình động thủ, lưu lại đã có thể không chỉ là ba ngón tay!
- Mộc tiền bối...
Hạ Khuynh Nguyệt vừa mới cất tiếng đã bị Mộc Huyền Âm lạnh giọng cắt ngang:
- Các ngươi muốn che chở chính là Vân Triệt, mà bây giờ là chuyện của Ngâm Tuyết ta, không hề liên quan đến người bên ngoài, không cần bất cứ kẻ nào ra tay can thiệp!
“...” Mày nhỏ của Hạ Khuynh Nguyệt khẽ động, nhưng không khuyên can ngăn cản nữa. Sở dĩ nàng sẽ tự mình đi tới Ngâm Tuyết giới, đó là không muốn “Át chủ bài” của Ngâm Tuyết giới bị lộ ra, nhưng Mộc Huyền Âm lại làm ra một lựa chọn mà nàng thật sự không ngờ.
Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Trụ Thiên thần đế, đây là ân oán giữa Ngâm Tuyết Giới Vương với Lạc Cô Tà, chúng ta thật sự không nên can thiệp. Nhưng mà, người khác của Ngâm Tuyết giới đúng là vô tội, chúng ta đã ở đây rồi thì không nên khoanh tay đứng nhìn, liền phong tỏa chiến trường đi.
Trụ Thiên thần đế có lịch duyệt như thế nào, hành động của Mộc Huyền Âm để cho hắn kinh ngạc vạn phần, nhưng phản ứng của Hạ Khuynh Nguyệt lại khiến cho hắn cảm thấy sâu sắc chuyện này tất có nguyên nhân. Mà lời của nàng để cho hắn gật đầu thật sâu, mặt lộ vẻ tán thưởng.
Hạ Khuynh Nguyệt với Trụ Hư Tử phóng thích huyền khí, lực lượng của hai đại thần đế giao hòa, trong khoảnh khắc phong tỏa khu vực trời đất chỗ Mộc Huyền Âm với Lạc Cô Tà.
Lạc Cô Tà chỉ cảm thấy buồn cười, vô cùng buồn cười. Theo một tầng kết giới đến từ hai đại thần đế cứ phong kín một khu vực không gian như vậy, cảm giác mang đến cho nàng giống như cố tình nhốt một con cừu với một đầu sư tử vào trong cùng một cái lồng... lại còn do con cừu kia chủ động như thế.
Vô cùng buồn cười, nàng cũng cảm giác được uy nghiêm của bản thân nhận lấy coi thường vô vị, ánh mắt âm u, cánh tay chậm rãi nâng lên:
- Đây... chính... là.... ngươi... tự... tìm... đường... chết!
Lập tức, đám mây trên không trung, tất cả phong tuyết chung quanh thổi quét mà đến, hội tụ thành một lốc xoáy gió lốc vĩ đại ở sau lưng nàng, khí thế của nàng cũng kịch liệt bốc lên. Khi lốc xoáy gió lốc hoàn toàn thành hình, một luồng uy áp kinh thiên hãi địa bao phủ khắp trời đất.
Cho dù có kết giới của hai đại thần đế ngăn cách, tất cả mọi người của Ngâm Tuyết giới đều vẫn thay đổi sắc mặt, sợ hãi thật lớn xuất hiện trên mặt tất cả đệ tử Băng Hoàng, thậm chí trưởng lão cung chủ.
Bởi vì đây là uy áp khủng bố đến từ người đệ nhất dưới Vương giới ở đông thần vực, một Thần Chủ cấp chín!
Lực lượng như thế, thậm chí còn áp đảo trên tồn tại cấp bậc thần thoại tương đương với một phần tinh thần, nguyệt thần của đông vực!
Cuồng phong cuốn động trên người Lạc Cô Tà, từng chữ lăng nhiên:
- Lực lượng Thần Chủ cũng có cấp bậc, vả lại kém nửa bước đó chính là khoảng cách như rãnh trời. Tu thành Thần Chủ ở tinh giới trung vị, ngươi thật sự có thể hoành hành không sợ ở một phương trời đất này. Đáng tiếc, ngươi lại ngu xuẩn đến cho rằng có thể đối kháng lại với ta... Hiện giờ hối hận đã không còn kịp rồi!
Nhìn dung nhan tiên tư đủ để cho bất kỳ nữ tử nào ghen tỵ thành điên cuồng của Mộc Huyền Âm, ánh mắt của nàng chuyển thành âm u, cánh tay nắm chặt:
- Nhìn xem ta xé quần áo của ngươi!!
Trong chốc lát gió bão kêu khóc, cuốn thẳng Mộc Huyền Âm, theo gió lốc thổi quét, bầu trời đột nhiên tối xuống, chính là ngay cả ánh sáng đều bị gió lốc quá mức đáng sợ này cắn nuốt.
Băng Hoàng giới phía dưới truyền đến từng mảng lớn tiếng kêu lên hoảng sợ, mà Mộc Huyền Âm đối diện trực tiếp với gió lốc lại sắc mặt lạnh lẽo trầm tĩnh, thân thể nàng chưa động, băng phát bay múa, đôi mắt thoáng hiện lam quang, một bóng dáng băng hoàng thực chất xuất hiện sau lưng nàng, phóng xuất ra tiếng rít uy lãnh, sau đó đột nhiên bay lên tận trời, đón thẳng gió lốc dữ dội.
Trong phút giây này, sắc mặt của Thủy Thiên Hành, Trụ Thiên thần đế đều thay đổi.
Bởi vì trên người Mộc Huyền Âm bùng nổ ra chính là uy áp băng hàn không hề kém hơn Lạc Cô Tà.
Lúc bóng dáng băng hoàng thoáng hiện, khiến trời đất bị cắn nuốt ánh sáng chiếu lên một tầng lam quang thâm thúy, trong tiếng rít vang, tốc độ của nó đột nhiên tăng mạnh, như một thanh băng lam lợi nhận, đâm thẳng vào trong gió lốc...
Xoẹt rẹt!!
Trong gió lốc rít gào phát ra một tiếng kêu khóc thê lương, trực tiếp xé rách giống như vải vóc.
- Cái... cái gì!?
Lạc Cô Tà nằm mơ đều khó có thể nghĩ đến một màn như thế giống như trong mắt bị kim đâm, chỉ trong nháy mắt, một đường lam quang phá nát, gió lốc xanh đen bị cắt nát chính là cấp tốc chuyển thành băng phong bạo màu xanh lam nhạt, vòng lại nhằm về phía Lạc Cô Tà đang trợn mắt há hốc mồm.
Mặc dù Lạc Cô Tà kinh hãi nhưng không loạn, thân hóa thành tàn ảnh, cánh tay lập tức đánh ra mấy ngàn đường thanh quang, phá vỡ băng phong bạo thành tàn quang đầy trời... Mà vào lúc này, Mộc Huyền Âm cuối cùng đã động, trong lúc băng mang nở rộ, như có một đường ngân hà trải về phía Lạc Cô Tà.
Tuyết bay đầy trời cũng hóa thành vô số băng thứ trí mạng, nhằm thẳng Lạc Cô Tà.
Hai tay của Lạc Cô Tà đều vung lên, gió lốc cuốn ngang, ngăn cản băng hà vô cùng đẹp đẽ này... Nhưng chỉ ngăn cản được trong chớp mắt, sắc mặt của nàng lại thay đổi...
Rắc!
Băng hà che phủ, gió lốc băng tán, bóng dáng Lạc Cô Tà cuốn ngang, hốt hoảng lui về phía sau dưới băng hà với băng thứ đang ép gần, lui thẳng đến hơn mười dặm.
Bên ngoài huyền khí bùng nổ nổ vang rung trời, thế giới hiện lên vẻ tịch mịch, kinh ngạc kịch liệt hiện lên trên mặt mỗi một người...
Trận chiến giữa Lạc Cô Tà với Mộc Huyền Âm, vốn nên là xu thế nghiền áp đơn phương, lại là... Lạc Cô Tà bị Mộc Huyền Âm ép lui hơn mười dặm sau hai chiêu!
Thủy Thiên Hành nghẹn họng nhìn trân trối, tất cả người của Băng Hoàng đều mắt kinh hãi như muốn nứt ra, miệng Vân Triệt há hốc... kể cả Trụ Thiên thần đế cũng đầy mặt kinh sợ.
Lạc Cô Tà là nhân vật như thế nào? Dưới Vương giới quả thật không ai có thể bằng. Ở đông thần vực là một nhân vật khủng bố ngay cả Vương giới đều tuyệt đối không nguyện dễ dàng trêu chọc.
Mộc Huyền Âm đã sớm vang danh ở đông thần vực, bởi vì chẳng những nàng có dung nhan tuyệt thế, cũng là người tu thành Thần Chủ ở tinh giới trung vị, vả lại đã miễn cưỡng tiến thân vào hàng ngũ tinh giới trung vị, nhưng còn hơn một phần Giới Vương thượng vị... Chỉ có điều vốn không cách nào lấy ra để so sánh với nhân vật cấp bậc như Lạc Cô Tà.
Bởi vì đến cấp bậc Thần Chủ, tiến cảnh mỗi một bước nhỏ đều khó khăn như lên trời. Đừng nói một tiểu cảnh giới, nửa tiểu cảnh giới đều là rãnh trời.
Ở đông thần vực, dưới Vương giới, Lạc Cô Tà tuyệt đối là nhân vật có thể đi ngang. Mạnh như Lưu Quang Giới Vương Thủy Thiên Hành, ở trước mặt nàng đều phải liên tục mềm giọng.
Nhưng hiện giờ, nàng lại đang giao thủ cùng với Mộc Huyền Âm... một Giới Vương tinh giới trung vị, hai chiêu đã rơi thẳng vào thế hạ phong!
Hơn nữa đây cũng không phải do Lạc Cô Tà sơ ý nương tay. Lúc huyền khí trên người Mộc Huyền Âm bộc phát, Thủy Thiên Hành cả kinh thiếu chút nữa cằm rớt đất, bởi vì kia rõ ràng là một luồng uy áp còn vượt trên hắn!
Trước mắt ở trong tinh giới thượng vị Lưu Quang giới là tinh giới hạng nhất, mặc dù Thủy Thiên Hành không địch lại được Lạc Cô Tà, nhưng thực lực cá nhân lại tuyệt đối đủ để xếp vào mười thứ hạng đầu ở tinh giới thượng vị... Lực lượng vượt trên hắn, đây là khái niệm làm cho người ta sợ hãi cỡ nào?
Trong hoảng sợ cực độ, phản ứng đầu tiên của hắn chính là vốn không thể tin nổi.
Bóng dáng của Mộc Huyền Âm lướt nhanh, bay thẳng đến chỗ Lạc Cô Tà, băng phát thật dài của nàng bay lượn trong băng hoàng huyền quang, thân thể đắm chìm trong quang hoa băng lam tinh thuần không tỳ vết nhất thế gian, cực kỳ đẹp đẽ lại hư ảo, lại mang theo một vẻ thần thánh không thể khinh nhờn, mà khoảnh khắc khi quang mang chớp động, phóng thích ra lại là uy lăng khiến trời đất này sợ run.
Trong mọi người kinh hãi muốn chết nhất không thể nghi ngờ là Lạc Cô Tà, vì bị bức lui mà nàng kinh hãi, giận dữ, nhục nhã hỗn loạn đan xen, như có vô số hỏa diễm nổ tung trong người, sắc mặt nàng triệt để âm u, một tiếng gầm rú khàn khàn, không gian phía trước vỡ vụn như thủy tinh trong gió lốc đột nhiên cuốn lấy... Gió lốc cuốn động lên mảnh nhỏ không gian, giây lát vạn trượng, như ma long diệt thế, cắn nuốt về phía Mộc Huyền Âm nhỏ bé.
Đây là lực lượng mà nàng không hề giữ lại dưới kinh sợ, lực lượng kinh sợ của một Thần Chủ cấp chín!
Mộc Huyền Âm lại không hề lui, ánh mắt của nàng đông lạnh, trên môi ngâm khẽ, một đóa băng liên ngàn trượng trực tiếp nở rộ ngạo nghễ ỏ trung tâm gió lốc.
Nhất thời, gió lốc đột nhiên dừng lại, như bị băng phong. Sau đó băng liên nổ tung, nổ lên vô số lam quang, vô tình xuyên suốt gió bão chôn thế, mang lên từng trận khóc thét đáng sợ tràn ngập trời đất, như có một con cự thú điên cuồng bị vạn tên xuyên tim.
Trong nháy mắt kia, toàn bộ Ngâm Tuyết giới đều có phần phong vân thay đổi.
- Thần Chủ... cấp mười.
Trụ Thiên thần đế than nhẹ ra tiếng, bốn chữ ngắn ngủi, chính là nói đặc biệt tối nghĩa.
- Cái... cái gì!?
Thủy Thiên Hành thất thanh kêu sợ hãi, gương mặt vốn lạnh lùng uy nghiêm bỗng chốc vặn vẹo giống như bị người hung hăng đánh cho một quyền.
Cũng không phải tâm tình của Lưu Quang Giới Vương hắn yếu ớt, mà bốn chữ “Thần Chủ cấp mười” này quá mức rung động.
Bởi vì bốn chữ này chưa bao giờ xuất hiện ở dưới Vương giới.
Kể cả trong bốn Vương giới của đông thần vực chỉ đứng sau Phạm Đế thần giới với Trụ Thiên thần giới, tính cả Trụ Thiên thần đế trong đó cũng mới có hai Thần Chủ cấp mười!