.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1422" class="block_" lang="en">Trang 711# 2
Chương 1423: Hàn uy nhiếp thế
Cảnh giới Thần Chủ, cảnh giới cao nhất của huyền lực thần đạo, cũng là cảnh giới cao nhất mà nhân loại có khả năng đạt tới.
Mà Thần Chủ cấp mười, chính là cảnh giới cao nhất của cảnh giới Thần Chủ!
Cũng là chúa tể trong Thần Chủ!
Một Thần Chủ sinh ra sẽ dẫn tới một phương thần vực chấn động.
Nhưng nếu như một Thần Chủ cấp mười giáng thế, dẫn phát đến chính là toàn bộ thần giới chấn động!
Bởi vì Thần Chủ cấp mười đã không đơn thuần là cường giả chí tôn đơn giản như vậy, mà là tượng trưng cho bước vào cấp bậc “Thần đế”, sự cường đại này đã vượt qua khỏi phạm trù “Cường giả”, mà là tồn tại siêu phàm đủ để thay đổi kết cục của toàn bộ thần giới.
Cho nên, khi bốn chữ “Thần Chủ cấp mười” được nói ra từ trong miệng Trụ Thiên thần đế, không thể nghi ngờ tương đương với bốn đường kinh lôi rung trơi vang lên bên tai mỗi người.
Rầm! Rắc!!
Âm thanh hàn băng ngưng kết với nứt vỡ truyền đến từ xa, nhiều tiếng nứt trời vỡ đất, cũng kịch liệt chấn động màng tai với ánh mắt mọi người.
Gió bão đang gào thét, nhưng tiếng rít lại đặc biệt thê lương, như một đầu mãnh thú đang bị tra tấn.
Làm sư phụ của Lạc Trường Sinh, Lạc Cô Tà khống chế huyền lực hệ phong có thể nói thiên hạ vô song, tốc độ kia, lực lượng xé rách, hủy diệt kia đều khủng bố tuyệt luân, nhưng gió lốc của nàng mới vừa cuốn lấy, trong nháy mắt sẽ bị phá gãy thậm chí đóng băng, mà hàn khí đến từ Mộc Huyền Âm này càng ngày càng đáng sợ, không ngừng xuyên thấu lực lượng của nàng, cũng thẩm thấu từng tầng vào huyền lực hộ thân của nàng, khiến cho nàng trong bất tri bất giác giống như rơi vào vực sâu băng hàn càng ngày càng sâu.
- Ngươi... ngươi rốt cuộc...
Trên mặt Lạc Cô Tà đã không phải là khiếp sợ mà là vặn vẹo sau kinh hãi tột độ, thân là người đệ nhất dưới Vương giới ở đông vực, cho dù nhân vật như Thủy Thiên Hành đều phải hòa nhã đối diện với nàng, lại bị... một Giới Vương tinh giới trung vị hoàn toàn áp chế!
- A!!
Lạc Cô Tà hét lên một tiếng, trong tay nhiều thêm một thanh trường tiên màu xanh, lúc trường tiên bay múa kéo dài vài dặm, mang lên một gió lốc lạ thường như có sinh mạng làm cho người ta sợ hãi cuốn thẳng lấy Mộc Huyền Âm.
Mộc Huyền Âm chìa cánh tay, không thấy nàng có động tác gì, một dải lụa băng lam nổ bắn mà ra, xuyên thẳng gió lốc, cấp tốc đóng băng gió lốc đang cắn nát từng tầng không gian, sau đó va chạm lên trên trường tiên.
Tinh!
Một tiếng vang nhỏ, toàn bộ thế giới đều như dừng lại trong chớp mắt, sau đó, một đường quang hoa băng lam như lôi điện truyền lên trên trường tiên, nháy mắt lan tràn đến bàn tay Lạc Cô Tà, nổ tung ra một hào quang màu lam hoa mỹ như mộng ảo bên cạnh nàng.
Gió lốc tán loạn, trường tiên rời tay bay ra, Lạc Cô Tà phun ra một ngụm tinh huyết, thân thể như con quay bị đánh bay bay ngang ra ngoài, theo bàn tay của Mộc Huyền Âm phủ xuống, bị cấp tốc chôn diệt vào trong từng tầng hàn băng...
- Này... này...
Đường đường là Lưu Quang Giới Vương vào lúc này lại hai mắt trừng lớn như cá chết, môi đang không ngừng run run.
Tuy rằng bốn chữ “Thần Chủ cấp mười” được nói ra từ trong miệng Trụ Thiên thân đế, nhưng hắn vẫn không thể nào tin được, chỉ có điều cảnh tượng trước mắt... hai người giao thủ, từ khoảnh khắc Lạc Cô Tà bị Mộc Huyền Âm ép ra, toàn bộ quá trình đều bị chèn ép đánh, trong mười giây ngắn ngủi, Lạc Cô Tà thế mà lại bị thương!
Có thể khiến Lạc Cô Tà bị thương trong mười giây... toàn bộ đông thần vực, có mấy người có thể làm được!?
Tinh giới trung vị... Ngâm Tuyết Giới Vương... Thần Chủ cấp mười!
Hắn quả thật khó có thể nào tin được, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ dẫn đến chấn động lớn cỡ nào ở đông thần vực... không, là cả thần giới to lớn.
Rầm!! Rầm --
Âm thanh lực lượng nổ đùng càng ngày càng đáng sợ, xen lẫn tiếng kêu ré luống cuống của Lạc Cô Tà... bị một kích của Mộc Huyền Âm làm bị thương, nàng đã ngoài bị thương, tâm thần cũng nổi giận đại loạn, nhưng cho dù nàng không hề giữ lại phóng thích toàn bộ, vẫn hoàn toàn bị áp chế, về sau đã không hề có lực đánh trả, rồi đến sau này, trên thân thể nàng đã bắt đầu kết lên một tầng băng mang càng ngày càng dầy nặng.
- Đông thần vực ta... thế mà lại luôn tiềm tàng một nhân vật như vậy...
Trụ Thiên thần đế mất hồn nói nhỏ, chấn động trong lòng thật lâu không cách nào bình ổn.
Hôm nay hắn đích thân tới Ngâm Tuyết giới chính là vì Vân Triệt. Hắn tự trách năm đó không thể bảo vệ tốt cho Vân Triệt, áy náy luôn vắt ngang trong lòng, nghe nói Vân Triệt vẫn còn sống, vui sướng rất nhiều, lựa chọn đích thân tới đây. Lại không nghĩ tới sẽ tận mắt nhìn thấy sự tồn tại của Thần Chủ cấp mười khác của đông thần vực... là, là người đầu tiên dưới Vương giới!
Đây hoàn toàn chính là một kỳ tích khác của đông thần vực đối với hắn mà nói!
Kỳ tích Vân Triệt này cần nhìn quang mang tương lai nứt ra của hắn. Còn kỳ tích của Ngâm Tuyết Giới Vương này đã là ánh sáng che trời! Nhất là đối với đông thần vực trước mắt tai họa cận kề mà nói, quả thật là dấu vết trời ban!
Ánh mắt của Hạ Khuynh Nguyệt lạnh nhạt như trước, mà chỉ có nàng mới biết được, cho dù là giờ phút này, Mộc Huyền Âm... vẫn không phải toàn lực.
Cổ Chúc ở bên người Thiên Diệp Ảnh Nhi là nhân vật như thế nào, vài năm nay nàng đã biết đủ rõ ràng.
Mà năm đó, Mộc Huyền Âm chưa lộ huyền công, chỉ lấy huyền lực thuần túy đã đánh bại được Cổ Chúc...
Cấp bậc hiện giờ của Mộc Huyền Âm sợ rằng không chỉ đơn thuần là Thần Chủ cấp mười đơn giản như vậy, mà có khả năng đã gần đến Nguyệt Vô Nhai và Tinh Tuyệt Không... thậm chí cấp bậc như Trụ Thiên thần đế kia!
Thật sự khó tưởng tượng được, Mộc Huyền Âm ở tinh giới trung vị, rốt cuộc đạt được tới độ cao như thế bằng cách nào?
Giao chiến giữa một Thần Chủ cấp chín và một Thần Chủ cấp mười, nếu như không có lực lượng của hai đại thần đế ngăn cách, một phương trời đất này đã sớm hóa thành vùng đất chết tai họa. Mà lúc này, một khí tức Thần Chủ lấy tốc độ cực nhanh từ phía tây bay tới, khiến Trụ Thiên thần đế, Hạ Khuynh Nguyệt, Thủy Thiên Hành, Thủy Mị Âm đồng thời liếc mắt sang.
Khí tức hỏa diễm?
Khí tức cấp tốc tới gần, một bóng dáng đỏ như lửa xuất hiện trong tầm mắt, cũng đúng như dự đoán của bọn họ.
Hỏa Phá Vân!
Lực lượng va chạm quá mức đáng sợ kia khiến bóng dáng của Hỏa Phá Vân dừng lại mấy lần, lúc này khi hắn cảm giác được khí tức của Vân Triệt, cuối cùng bất chấp gì khác, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, nhằm thẳng tới trước mặt Vân Triệt, thân thể chưa ngừng nhưng đã vạn phần kích động gầm to ra tiếng:
- Vân huynh đệ... thật sự là ngươi? Thật sự là ngươi!?
Hắn nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, sắc mặt đỏ như hỏa thiêu, giọng nói kích động hơi run run... Kể cả trận chiến có một không hai ở phía sau cũng không hề quan tâm đến.
Vân Triệt mỉm cười, tiến lên phía trước nói:
- Phá Vân huynh, đã lâu không gặp.
“...” Ánh mắt Hỏa Phá Vân đánh giá hắn từ trên xuống dưới mấy lần, vẫn còn có phần không dám tin tưởng:
- Thật... thật sự là ngươi? Khi ta nghe được tin tức ngươi còn sống, ta còn tưởng rằng... không nghĩ tới, ngươi... ngươi thật sự...
Vân Triệt thuấn thân, đi đến bên người hắn, đưa tay vỗ vỗ cánh tay của hắn:
- Ha ha, mạng ta cực kỳ cứng rắn, nào dễ dàng chết như vậy.
- Ta còn sống, mà ngươi... lại triệt để hồi sinh.
Vân Triệt nhìn hắn, ý vị sâu xa nói.
Hỏa Phá Vân lắc đầu, giống như muốn nói điều gì, nhưng môi mấp máy, lại không biết mở miệng như thế nào. Lúc này, hắn giống như kịp phản ứng ra, giật mình một cái, chợt xoay người, nhìn về phía chiến trường ở phía sau... sau đó ánh mắt của hắn triệt để giật giật, hoảng sợ thật sâu với dừng hình ảnh hiện lên trên khuôn mặt hắn.
Sao hắn lại không nhận ra hai người kia một là Lạc Cô Tà, mà người còn lại đang hoàn toàn áp chế nàng ta rõ ràng là Mộc Huyền Âm!
Ngay cả Trụ Thiên thần đế và Thủy Thiên Hành đều cả kinh đến khó mà tin được và hoàn hồn, huống chi là Hỏa Phá Vân.
- Vân huynh đệ, sư tôn ngươi thế mà lại... thế mà lại...
Hắn khó khăn lên tiếng, lại như thế nào đều không thể phun ra nửa câu sau.
Vân Triệt mỉm cười, không nói gì.
Hai người đều không nhận ra được, ở bên kia, ánh mắt của Thủy Mị Âm vẫn rơi thẳng lên trên người Hỏa Phá Vân, hồi lâu đều không dời đi, chỗ sâu trong đôi mắt, một đôi bướm đen đang thầm lặng bay múa.
Hạ Khuynh Nguyệt nhìn phản ứng lạ thường của Thủy Mị Âm vào trong mắt, đuôi chân mày hơi nheo lại.
Rầm!!
Một tiếng vang thật lớn, bóng dáng của Lạc Cô Tà nặng nề nện xuống, làm vỡ nát hơn mười dặm băng nguyên. Nhưng trong nháy mắt tiếp theo nàng lại phi thân lên, gương mặt dữ tợn, hơn một trăm gió lốc xoáy ở sau người cuốn lấy, theo lực lượng ngưng tụ, nhưng lại dần dần hóa thành gió lốc màu tím đậm.
- Ta... Lạc Cô Tà... sao có thể... bại bởi ngươi!
Lạc Cô Tà rít lên một tiếng, chỗ không gian giống như sóng biển khủng bố bốc lên, nhưng phong bạo táng thế mà nàng toàn lực cuốn lấy còn chưa đánh ra, trước mắt đột nhiên thoáng hiện lam quang, nhất thời như có vô số băng thứ đâm vào trong ánh mắt và huyền mạch của nàng...
Đó là một đường băng hoàng thần ảnh, từ trên không trung đáp xuống, chưa tới gần, tất cả gió lốc màu tím chính là ngưng kết trong khoảnh khắc, toàn bộ dừng thổi quét.
Trong đôi mắt của Lạc Cô Tà, băng hoàng thần ảnh cấp tốc phóng đại lên, kéo theo một đường quỹ tích băng lam thật dài, xuyên qua lĩnh vực huyền khí của nàng, xuyên qua ngăn cách gió lốc của nàng, xuyên qua huyền lực hộ thân của nàng, sau đó đánh thẳng lên lồng ngực của nàng... Ở trong một tiếng rít dài giống như gần bên tai lại giống như vô cùng xa xôi, từ phía sau lưng của nàng xuyên qua cơ thể mà qua.
Ong ----
Đôi mắt của Lạc Cô Tà thất sắc, tất cả gió lốc tán loạn trên không, thân hình rơi thẳng tắp từ trên không trung xuống, rơi vào trong tuyết vực phía dưới.
Băng hoàng thần ảnh nhập vào trong cơ thể không vì vậy mà tiêu tán, theo khí tức của Mộc Huyền Âm chỉ dẫn, nó xẹt lên một đường hình vòng cung hoa lệ trên không trung, sau đó giống như một ngôi sao băng xanh thẳm, rơi lên chỗ Lạc Cô Tà!
Rầm!!
Rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc...
Như vài chục vạn ngọn núi băng điên cuồng phá nát trong vài giây, âm thanh băng nổ khủng bố đến khiến trái tim của Thủy Thiên Hành đều kịch liệt run rẩy, huyền quang hàn băng nổ tung lan thẳng lên trời cao, thật lâu không tiêu tan, hàn khí phiêu tán trong không khí hóa không gian chung quanh thành địa ngục hàn băng chân chính.
Lúc nà, nếu một huyền giả Thần Vương cảnh trở xuống đi gần tới khu vực này, trực tiếp sẽ bị đóng băng sinh mệnh.
Rất nhanh, âm thanh băng nổ trôi đi, Mộc Huyền Âm từ trên không trung hạ xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn phía dưới... Mà thế giới lại hoàn toàn yên lặng như tờ, từ Trụ Thiên thần đế đến đệ tử Băng Hoàng bình thường nhất, tất cả mọi người lặng ngắt như tờ.
Lạc Cô Tà ngồi phịch trong một mảnh băng vụn, toàn thân bao phủ một tầng lam mang, tất cả da thịt lộ ra bên ngoài đều bị đông cứng hoàn toàn trắng bệch, nhưng không có vết máu... bởi vì toàn bộ miệng vết thương đều đã bị hàn khí ngưng kết.
Thân thể của nàng run rẩy trong băng hàn, tròng mắt đang không ngừng co rúm lại, nhưng không giãy giụa đứng lên,.. Có lẽ, lúc này nàng đang vô cùng hoài nghi rằng mình đang ở trong cơn ác mộng, bởi vì chỉ có ở trong ác mộng mới có thể xuất hiện chuyện buồn cười vớ vẩn như thế.
Nàng chưa bao giờ bại thê thảm như vậy, khó coi như thế.
Càng nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ bại...
Mộc Huyền Âm chậm rãi đi tới trước người nàng, đôi băng mâu lạnh lùng nhìn xuống nàng:
- Cô Tà tiên tử? Người đệ nhất đông vực? Hóa ra chẳng qua cũng chỉ như thế.
Hàn mang trong mắt Mộc Huyền Âm như mũi dao khoan tim, thẳng vào tâm hồn:
- Lạc Cô Tà, ngươi ngang ngược càn rỡ ở bên ngoài như thế nào, đều không hề liên quan gì đến bổn vương. Nhưng giương oai ở Ngâm Tuyết giới... ngươi còn chưa đủ tư cách!
Nàng chìa hai ngón tay phải, một đường băng nhận thật dài ngưng kết ở đầu ngón tay, chỉ vào ngực Lạc Cô Tà:
- Mới vừa rồi, bổn vương nể thể diện của hai vị thần đế, chỉ cần ngươi lưu lại ba ngón tay, đáng tiếc, ngươi không biết cất nhắc, cố tình để bổn vương tự mình ra tay!
- Hiện giờ, ngươi chuẩn bị cần tay trái hay là tay phải?