.
._712__1" class="block_" lang="en">Trang 712# 1
Chương 1424: Nổi giận
Từ khi Lạc Cô Tà giao thủ với Mộc Huyền Âm đến giờ, mới chỉ trôi qua một trăm giây.
Người đệ nhất dưới Vương giới ở đông vực, ở trong vòng trăm giây thua trong tay Ngâm Tuyết Giới Vương... Có thể nghĩ, sau ngày hôm nay, đông thần vực nhất định sẽ dâng lên một trận gợn sóng vô cùng vĩ đại, các thần vực khác cũng vì vậy mà chấn động.
Ngâm Tuyết giới, một tinh giới trung vị vì ra một Vân Triệt mà thanh danh lan truyền rộng, danh vọng này cũng không hề nghi ngờ bước vào một lĩnh vực hoàn toàn khác.
Ở trong nhận thức của người đời huyền lực của Mộc Huyền Âm là Thần Chủ cấp bốn, mặc dù còn hơn một phần Giới Vương thượng vị, nhưng vì thực lực tổng thể của Ngâm Tuyết giới yếu kém cho nên vẫn ở hàng ngũ tinh giới trung vị.
Nhưng mà, Mộc Huyền Âm Thần Chủ cấp mười, cho dù đang là một tinh giới hạ vị yếu nhất kém nhất, cũng trong vòng một đêm tiến thẳng thành tinh giới thượng vị.
Bởi vì đó là sự cường đại của tầng cấp thần đế!
Giờ phút này, mỗi một người trên dưới của Băng Hoàng thần tông đều cảm giác mình đang nằm mơ.
Mà tin tưởng mình đang nằm mơ nhất không thể nghi ngờ là Lạc Cô Tà.
Đối mặt với giọng điệu lạnh lùng và băng mang của Mộc Huyền Âm, đôi tròng mắt nàng tan rã, huyền khí phù phiếm, thân thể co rúm lại, thật lâu không nói nên lời một chữ.
Cho dù như thế nào nàng đều không thể tin nổi và tiếp nhận tất cả.
Không gian dao động, bóng dáng của Trụ Thiên thần đế xuất hiện. Ánh mắt hắn nhìn về phía Mộc Huyền Âm đã hoàn toàn khác với lúc trước, kể cả giọng nói cũng bình thản hơn xa lúc trước:
- Ngâm Tuyết Giới Vương, dù sao Lạc Cô Tà cũng không phải người bình thường, gãy tay là chuyện nhỏ, hủy danh tiếng là chuyện lớn, nếu đã thân bại thì tha thứ cho nàng ta như vậy đi. Nàng ta ghi nhớ trong lòng, nói như vậy về sau sẽ không đi xúc phạm Ngâm Tuyết giới nữa.
Mộc Huyền Âm liếc nhìn chằm chằm Lạc Cô Tà, không do dự, băng mang chỉ tới nhất thời trôi đi:
-Nếu là Trụ Thiên thần đế cầu tình, vãn bối tự nhiên vâng theo.
- Ừm.
Trụ Thiên thần đế gật đầu cười, bàn tay đẩy dời đi, một luồng huyền quang ôn hòa không tiếng động hóa giải hàn khí ở trên người Lạc Cô Tà:
- Lạc Cô Tà, Ngâm Tuyết Giới Vương đã rộng rãi tha thứ cho tội lỗi xúc phạm của ngươi, đồng ý ngươi không có chuyện gì rời đi, như thế, ân oán giữa ngươi với Ngâm Tuyết giới, với Vân Triệt liền từ bỏ như vậy, không được lại truy cứu. Bằng không đừng nói Ngâm Tuyết giới, lão hủ cũng sẽ không cho phép.
Sắc mặt Lạc Cô Tà hơi thả lỏng, nàng run rẩy đứng dậy, cuối cùng mới vận chuyển huyền khí, hoàn toàn tan đi hàn khí trên người, nàng khẽ cắn răng, nhìn về phía Mộc Huyền Âm, vừa định nói ra hai câu ngoan độc, nhưng chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Mộc Huyền Âm, linh hồn nàng run lên, ý hận trong mắt nhanh chóng hóa thành kinh hãi...
Nàng xoay người lại, thở hổn hển, phát ra âm thanh khàn khàn:
- Lạc Cô Tà ta... hôm nay nhận tội... thầy trò các ngươi... nhớ kỹ... cho ta...
Lời nàng nói ra khiến Trụ Thiên thần đế dùng sức chau mày, thất vọng lắc đầu.
Đệ tử của nàng Lạc Trường Sinh thua trên tay Vân Triệt xuất thân tinh giới trung vị, còn hôm nay, nàng lại thua trên tay sư tôn của Vân Triệt, một Giới Vương trung vị... bước chân nàng chậm rãi bước ra, mỗi một bước đi, giận dữ căm hận, khuất nhục trong lòng đều sẽ sôi trào thêm một phần.
Lạc Trường Sinh đã từng có uy danh hoàn mỹ như thế nào, đứng đầu tứ thần tử đông vực, tất cả tinh giới không ai không tán thưởng cái tên Trường Sinh công tử, lại vì Vân Triệt.. một trận thảm bại, uy danh sụp đổ.
Mà Lạc Cô Tà nàng, đánh lén Vân Triệt mà bị thương nặng, danh vọng vạn năm bị hủy trong một chiều, thậm chí trở thành trò cười lớn của đông vực, hôm nay nàng vì xả hận mà đến, lại chẳng những không thể như nguyện, ngược lại còn thua chật vật ở trên tay Mộc Huyền Âm càng thêm không chịu nổi... còn cần Trụ Thiên thần đế cầu tình bảo vệ nàng...
Hàm răng của nàng càng cắn chặt thêm, hai chân đang run rẩy... Huyền lực trên người nàng chậm rãi khởi động, ngay khi mọi người cho rằng nàng định phi thân rời đi, chỗ sâu trong đôi mắt của nàng lại đột nhiên lóe lên một chút hận quang cuồng loạn, cánh tay luôn luôn buông thõng chợt đánh ra, một đường huyền quang màu xanh nháy mắt xuyên thấu trăm dặm không gian, bắn thẳng đến Vân Triệt.
Sắc mặt Trụ Thiên thần đế đột nhiên thay đổi:
- Ngươi!
Lạc Cô Tà đột nhiên ra tay, gần như khiến mọi người bất ngờ. Năm đó nàng ra tay công kích Vân Triệt ở phong thần đài còn có thể lý giải là vì quá mức trân trọng Lạc Trường Sinh, sốt ruột ra tay. Còn lần này lại hoàn toàn triệt để điên cuồng và ti tiện... Quả thật là điên cuồng và ti tiện làm cho không một ai có thể lý giải được.
Một lần ra tay này, cho dù nàng giết chết được Vân Triệt... cái tên “Cô Tà tiên tử” cũng trở nên thúi không thể ngửi được.
Lực lượng của Lạc Cô Tà, một vạn Vân Triệt cũng không thể ngăn cản được. Nhưng mà Hạ Khuynh Nguyệt luôn ở bên cạnh hắn cách không xa, ngay khoảnh khắc đầu tiên khi Lạc Cô Tà vừa mới nâng tay, bàn tay của Hạ Khuynh Nguyệt cũng đồng thời vung lên, một nguyệt giới vô hình chắn ở trước người Vân Triệt... Lúc nguyệt giới thành hình, một trận gầm to hoảng sợ vang lên trước người Vân Triệt.
- Cẩn thận!!
Hỏa Phá Vân gầm lên một tiếng dữ dội, lao thẳng mà ra, bằng tốc độ nhanh nhất mạnh mẽ mở ra một hỏa vực, cùng lúc đó, Thủy Mị Âm cũng hóa thành một mị ảnh màu đen, đứng ở trước người Vân Triệt.
Ngược lại phản ứng của Thủy Thiên Hành hơi chậm nửa nháy mắt... bởi vì có đánh chết hắn cũng khó có khả năng nghĩ đến Lạc Cô Tà nhân vật như vậy lại sẽ làm ra hành vi phát rồ như thế.
Huyền quang màu xanh xuyên thẳng chính giữa phía trên hỏa vực... Tuy Lạc Cô Tà dưới bị thương đột nhiên ra tay, nhưng vẫn không phải Hỏa Phá Vân có khả năng ngăn cản được, hỏa ngục hắn mạnh mẽ khởi động bị nứt vụn trong nháy mắt, tán thành ánh lửa đầy trời, Hỏa Phá Vân cũng kêu rên một tiếng, lui liền hơn mười trượng, khóe miệng cũng chảy ròng ròng nhuốm máu.
Hỏa Phá Vân hiện giờ dù sao cũng là Thần Chủ cấp bốn, mặc dù không cách nào hoàn toàn chống đỡ, nhưng cũng làm suy yếu đi lực lượng của Lạc Cô Tà, khiến phương hướng của huyền quang màu xanh lệch đi. Phía sau, bàn tay nhỏ nhắn của Thủy Mị Âm phất lên, một tầng màn nước như ẩn như hiện.
Rầm!
Một tiếng vang nhỏ, huyền quang đụng chạm lên màn nước giống như chạm vào tấm kính, phương hướng chuyển đi, bắn về phía tây xa xôi...
Rầm!!!!
Thế giới phía tây nổ tung một quầng sáng màu xanh ở trên không trung, dưới quầng sáng, mấy trăm dặm khu vực bị gió bão thổi quét, hóa thành luyện ngục tai họa triệt để, vạn linh không còn sống.
Hạ Khuynh Nguyệt thu hồi bàn tay, yên lặng liếc nhìn Hỏa Phá Vân và Thủy Mị Âm. Khoảnh khắc vừa rồi khi Thủy Mị Âm phóng thích huyền khí, khiến cho nàng hơi kinh hãi. Còn Hỏa Phá Vân... ngược lại rõ ràng lấy mạng chống đỡ.
Vân Triệt nhanh chóng lắc mình, đi tới bên cạnh Hỏa Phá Vân:
- Phá Vân huynh! Ngươi không sao chứ?
- Không có việc gì, chỉ là một chút vết thương nhỏ.
Hỏa Phá Vân lắc đầu, hô hấp lại hơi dồn dập, hắn nâng mắt nhìn về phía Lạc Cô Tà, chợt cắn răng:
- Cô Tà tiền bối... sao lại làm ra hành động ti tiện không chịu nổi như vậy... shhh!
Mà đổi thành bên kia, Mộc Huyền Âm đã giận tím mặt, huyền quang mới vừa thu lại mãnh liệt bùng nổ trong khoảnh khắc, huyền khí gạt Trụ Thiên thân đế rời ra mấy bước.
Rầm!
Bàn tay của Mộc Huyền Âm hung hăng nện lên trên lưng Lạc Cô Tà... Nàng dưới cơn thịnh nộ vốn không hề thương hại và giữ lại, một bóng dáng băng hoàng nổ tung ở phía sau lưng Lạc Cô Tà, phát ra tiếng nổ giống như trời cao phá nát!
Cùng với đó là tiếng xương nứt chói tai tới cực điểm.
Lạc Cô Tà phun ra một đường máu tươi đến ngoài vài dặm, trên người cũng nứt ra mấy chục vết rách, cả người như túi máu bị đâm thủng, vãi máu bay ra trong tuyết.
Lam quang chợt lóe trên tay Mộc Huyền Âm, Tuyết Cơ kiếm ngưng tụ hàn mang, dưới hàn mang là sát khí với sát ý mãnh liệt đến gần như không khống chế được, ở trong một bó quầng sáng đột nhiên lóe lên đâm thẳng vào Lạc Cô Tà.
Hàn khí với sát khí súc tích trong một kiếm này khiến Trụ Thiên thần đế biến sắc, gấp giọng hô:
- Tạm thời thu tay lại!
Một kiếm này rõ ràng muốn lấy mạng Lạc Cô Tà!
Bóng dáng của hắn lướt gấp mà ra, một đường huyền khí vô hình cấp tốc ngăn cản ở trước người Mộc Huyền Âm. Nhưng... hàn quang trong mắt Mộc Huyền Âm không hề trôi đi chút nào, ngược lại đột nhiên chợt lóe, Tuyết Cơ kiếm đột nhiên đâm tới, lực lượng ngăn cản mà Trụ Thiên thần đế vội vàng phóng thích như một tầng vải vóc bị xé rách hoàn toàn, một đường lam quang cũng đồng thời nện tới, đánh thẳng lên sau gáy Trụ Thiên thần đế.
Rầm!
Một tiếng nổ vang, băng mang phá nát, Trụ Thiên thần đế bị lật ngược lộn nhào mười mấy cái ở trên không trung, khi thân thể của hắn gắng gượng đứng lại, Tuyết Cơ kiếm của Mộc Huyền Âm đã chỉ cách Lạc Cô Tà có ba thước, mũi kiếm chỉ tới chính là chỗ ngực Lạc Cô Tà.
Lạc Cô Tà trực tiếp bị đánh rơi mất nửa cái mạng dưới một kích trong cơn thịnh nộ của Mộc Huyền Âm, lưng nứt tung hơn mười vết rách, gần như đứt đoạn, mà lúc này, tới gần nàng lại rõ ràng là một luồng khí tức tử vong!
Nàng không thể tin được, một kiếm này của Mộc Huyền Âm lại thật sự muốn lấy tính mạng của nàng... cũng như không ai tin tưởng nổi Lạc Cô Tà nàng thế mà lại sẽ đột nhiên ra tay tập sát Vân Triệt.
Nàng dù sao cũng là Lạc Cô Tà, thân thể trong bay ngược cứng rắn lật lại, trong miệng kêu lên, cánh tay vung, một luồng gió lốc liều chết cuốn về phía Tuyết Cơ kiếm càng ngày càng gần.
Xoẹt rẹt!
Lực lượng dưới trạng thái tàn phá của Lạc Cô Tà nào có khả năng ngăn cản được lực lượng thịnh nộ của Mộc Huyền Âm, không hề nghi ngờ bị xé rách trong chớp mắt, nhưng chỗ kiếm quang của Tuyết Cơ kiếm chỉ vào đã bị lệch đi một chút, đột nhiên đâm vào trên cánh tay phải của Lạc Cô Tà, dừng lại trong khoảnh khắc, sau đó xuyên thẳng qua.
Theo một tiếng vải vóc xé rách điếc tai, cánh tay phải của Lạc Cô Tà bị Tuyết Cơ kiếm cắt xuống chỉnh tề, lại không kịp bắn ra nửa giọt máu đã bị đông lạnh thành một khối băng điêu rõ đầu rõ đuôi, mà dư lực Tuyết Cơ kiếm nở rộ quét mạnh lên trên thân thể của Lạc Cô Tà, khiến cho nàng phun ra một ngụm máu tươi, hung hăng đánh xuống dưới.
Thân thể Mộc Huyền Âm quay ngoắt lại, Tuyết Cơ kiếm lại lóe lên băng mang, đâm thẳng vào Lạc Cô Tà lần nữa... Mà vào lúc này, trước người nàng thoáng hiện tử mang, bóng dáng của Hạ Khuynh Nguyệt hiện ra, tay phải túm lấy trên thân kiếm Tuyết Cơ, trong lúc tử mang phóng thích, chặt chẽ giữ lấy Tuyết Cơ kiếm ở trên ngón tay nàng.
Nhìn Mộc Huyền Âm, đón nhận lấy sát khí với sát ý kinh người của Mộc Huyền Âm, nàng chậm rãi lắc đầu:
- Mộc tiền bối, đừng giết nàng ta.
“...” Ánh mắt của Mộc Huyền Âm lạnh lùng vô cùng dọa người, trên người lay động rõ ràng là hàn khí nhưng lại dữ dằn giống như núi lửa sôi trào lên, lồng ngực của nàng đang kịch liệt phập phồng, trên người, trên thân kiếm đang chớp động hàn mang hỗn loạn, nàng nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, trong thời gian vài giây, hàn mang trên thân kiếm mới cuối cùng chậm rãi yếu đi.
Hạ Khuynh Nguyệt nới bàn tay ra, cánh tay cầm kiếm của Mộc Huyền Âm cũng chậm rãi buông xuống.
Đúng vậy, nàng không thể giết Lạc Cô Tà...
Mặc dù Lạc Cô Tà đã thoát khỏi Thánh Vũ giới, nhưng nàng ta dù sao cũng là muội muội của Thánh Vũ Giới Vương Lạc Thượng Trần. Mà từ sau khi nàng ta trở thành sư phụ của Lạc Trường Sinh, nàng ta vốn gần như không đặt chân đến Thánh Vũ giới lại bắt đầu sống ở Thánh Vũ giới, rất có tư thế trở về.
Cho dù Lạc Cô Tà bị thương như thế nào đều được, nhưng mà nếu như giết nàng ta, Thánh Vũ giới bất kể như thế nào đều khó có khả năng bỏ qua cho.
Một mình Mộc Huyền Âm có thể không sợ, nhưng Ngâm Tuyết giới không thể không e ngại!
Cảm nhận được mặc dù sát khí của Mộc Huyền Âm vẫn còn, nhưng khí tức đã bắt đầu thu liễm, Trụ Thiên thần đế cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm... mà giờ khắc này hồi tưởng lại huyền khí nàng đã bùng nổ ra dưới cơn thịnh nộ, trong lòng hắn nhấc lên sóng cao vạn trượng.
Lạc Cô Tà mất đi cánh tay phải nện xuống trong tuyết đọng, nàng há to mồm phun máu, liên tục giãy giụa, nhưng hồi lâu đều không thể đứng lên.
Mộc Huyền Âm nhắm mắt nhìn về phía nàng ta, ánh mắt còn lạnh lùng hơn bất cứ một khoảnh khắc nào:
- Lạc Cô Tà, ngươi nghe rõ cho ta, hôm nay bổn vương không giết ngươi, về sau, nếu ngươi muốn trả thù, bổn vương phụng bồi bất cứ lúc nào.
- Nhưng mà, nếu như ngươi dám tổn thương đến Vân Triệt... ta nhất định tự tay làm thịt Lạc Trường Sinh!
Lời Mộc Huyền Âm nói khiến hận quang chớp động trong mắt Lạc Cô Tà, nhưng khi ba chữ “Lạc Trường Sinh” mang theo sát ý được nói ra từ trong miệng Mộc Huyền Âm, nàng giống như bị đâm trúng tử huyệt, chợt ngẩng đầu, tròng mắt trong sợ hãi co rúm lại:
- Ngươi... ngươi...
Nàng định nói hai chữ “Ngươi dám”, nhưng mà nàng mới vừa lĩnh giáo thực lực đáng sợ như ác mộng của Mộc Huyền Âm, sát ý thiếu chút nữa chôn diệt nàng vào tử địa này càng gần trong gang tấc... Kể cả Lạc Cô Tà nàng cũng dám hạ tử thủ, Mộc Huyền Âm còn có gì không dám?!
Nàng không nói thêm một câu nào nữa, cũng không nhìn bất cứ kẻ nào, nàng run rẩy đứng lên, lại liên tục phun ra mấy ngụm máu mới khó khăn bay lên, dần dần đi xa... Về tới Chiết Tinh điện nàng ngồi lúc đến, chật vật trốn đi.
Nàng vì xả hận, rửa nhục mà đến, lấy được lại là một trận thất bại triệt để và sỉ nhục lớn hơn nữa.