Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1423 - Chương 1425: Ban Ơn

. ._712__2" class="block_" lang="en">Trang 712# 2

 

 

 

Chương 1425: Ban ơn



Lạc Cô Tà trốn đi, một trận “Tai họa” bất ngờ này lấy một phương thức với kết quả càng thêm bất ngờ hơn kết thúc.

Đến cảnh giới Thần Chủ này, gãy tay có thể mọc lại, kể cả thời kỳ dưỡng bệnh cũng sẽ không quá dài, nhưng phần khuất nhục này lại sẽ khắc sâu trong tâm hồn cả đời. Nhất là cấp bậc như Lạc Cô Tà, trên đời này người có thể xé mặt mũi của nàng lại có mấy người? Đây đã không chỉ đơn giản là khuất nhục như vậy đối với nàng, mà là bóng ma vô cùng có khả năng không cách nào thoát khỏi, quấn quanh cả đời.

Trừ phi một ngày kia nàng có thể tự tay giết chết Mộc Huyền Âm... cũng như nàng vội vàng muốn tự tay giết chết Vân Triệt như vậy.

Mà nàng lại cố tình xem nhẹ... Tất cả đều do nàng gieo gió gặt bão.

Trong Băng Hoàng giới hoàn toàn yên tĩnh, không ai hoan hô, cho đến khi Chiết Tinh điện triệt để đi xa, dư ba ác chiến cũng tiêu tan toàn bộ, vẫn không ai lên tiếng, khiếp sợ, mơ hồ ngây ngốc, dại ra... đủ loại biểu cảm khoa trương hiện lên trên mặt từng đệ tử Băng Hoàng, thậm chí điện chủ, cung chủ, trưởng lão, đoán chừng lúc này cho dù có người cho bọn họ một cái bạt tai nặng nề cũng không nhất định có thể khiến cho bọn họ phục hồi tinh thần lại.

Tông chủ của bọn họ, Giới Vương Ngâm Tuyết giới của bọn họ đánh bại Lạc Cô Tà... người đệ nhất dưới Vương giới của đông vực mà không ai không biết, không ai không kính sợ!

Hơn nữa, còn là đại bại!

Thật ra, bọn họ phản ứng như vậy là quá mức bình thường. Bởi vì ngay cả Lưu Quang Giới Vương Thủy Thiên Hành... Khoảnh khắc khi Mộc Huyền Âm tuyệt tình chặt đứt cánh tay của Lạc Cô Tà, hai tròng mắt của hắn thiếu chút nữa nhảy ra khỏi hốc mắt.

Ánh mắt của Hỏa Phá Vân giật giật hồi lâu, mới vô cùng khó khăn dời về, nói với Vân Triệt:

- Ngươi... sư tôn của ngươi nàng... nàng...

- Khụ, rất lợi hại đi.

Vân Triệt đè mũi, cố giả bộ lạnh nhạt nói.

Hỏa Phá Vân gật đầu giống như gà con mổ thóc.

Thủy Mị Âm nói khẽ:

- Đánh bại Lạc Cô Tà, nàng mới là “Người đệ nhất” chân chính đó. Vân Triệt ca ca là người đệ nhất trẻ tuổi, Mộc tiền bối là người đệ nhất dưới Vương giới ở đông vực... Không hổ là sư tôn của Vân Triệt ca ca.

“...” Nghe xong nữ nhi nói nhỏ, miệng há hốc hồi lâu của Thủy Thiên Hành cuối cùng mới khép lại một chút.

Hắn vì nữ nhi mà “Hạ mình” tới đây, không nghĩ tới thế mà lại thấy được, hoặc là nói chứng kiến được một màn kinh hãi thế tục như thế, chắc chắn chấn động toàn bộ thần giới.

Lam quang chợt lóe, bóng dáng của Mộc Huyền Âm xuất hiện, ánh mắt đảo qua trên người Vân Triệt, xác nhận hắn bình yên vô sự, lại quay ánh mắt lại, nói với Trụ Thiên thần đế:

- Mới vừa rồi vãn bối chưa kịp thu tay lại, có nhiều mạo phạm, kính xin Trụ Thiên thần đế thứ tội.

“...” Khóe miệng Thủy Thiên Hành giật giật, hắn thấy được rất rõ ràng... tất cả mọi người đều thấy được rất rõ ràng, khi Trụ Thiên thần đế ra tay ngăn cản, nàng không phải là “Chưa kịp thu tay lại”, rõ ràng hung hăng nện một chưởng lên trên trán Trụ Thiên thần đế...

Trong cơn giận dữ, chẳng những thẳng tay hạ tử thủ đối với Lạc Cô Tà, ngay cả Trụ Thiên thần đế cũng dám đánh... Nhìn bóng lưng của nàng, Thủy Thiên Hành không tự chủ được khẽ run run.

Nữ nhân này, tuyệt đối không thể trêu chọc... Thủy Thiên Hành liên tục thì thầm trong lòng... Hiện giờ hắn cảm thấy rõ ràng, Mộc Huyền Âm thật sự còn đáng sợ hơn Lạc Cô Tà, trên đủ loại ý nghĩa...

Ánh mắt chuyển từ trên người Mộc Huyền Âm sang Thủy Mị Âm, không biết vì sao trong lòng lại khẩn trương... Lạc Cô Tà đột nhiên công kích Vân Triệt, nhưng ngay cả chân tóc của Vân Triệt cũng không tổn thương được, lại khiến Mộc Huyền Âm tức giận như thế, lấy tâm tư của nữ nhi mình ba ngàn năm không chịu mất đi đối với tiểu tử Vân Triệt này...

Cảm giác bất an kỳ quái này là như thế nào?

Trụ Thiên thần đế dù sao cũng là Trụ Thiên thần đế, không hề tức giận, nở nụ cười:

- Ha ha, không sao, không sao. Ngâm Tuyết Giới Vương bảo vệ đồ đệ mà sốt ruột, sao có thể trách.

Thủy Thiên Hành xen vào nói:

- Không sai. Ngâm Tuyết Giới Vương có huyền lực kinh thế, lại trân trọng thân thiết với hậu bối như vậy, làm cho người ta vạn phần kính phục.

Mới tới Ngâm Tuyết giới, khi đối mặt với Mộc Huyền Âm trên mặt Thủy Thiên Hành mang cười, thân hiện uy nghiêm, hiện ra tư thế ôn hòa nhìn xuống. Nhưng bây giờ, lúc hắn nói chuyện ngược lại rõ ràng “Khiêm nhường” hơn không ít.

Mộc Huyền Âm khẽ gật đầu:

- Chư vị khách quý vì đệ tử của Ngâm Tuyết giới ta mà tự mình đến đây, Huyền Âm vạn phần cảm kích. Triệt nhi, còn không nhanh chóng đi tạ ơn.

- Dạ.

Vân Triệt tiến lên, khom người nói:

- Trụ Thiên thần đế, Thủy tiền bối, hai vị hiện thân tới đây, vãn bối cảm kích khôn kể, càng sợ hãi vạn phần.

- Nên là vậy, cần phải vậy.

Thủy Thiên Hành cười hề hề nói.

Trụ Thiên thần đế nhìn Vân Triệt, than thở một tiếng:

- Haizzz, đại hội huyền thần năm đó, vì cái gì, đó là vì có thể tìm được người “Kỳ tích” như ngươi vậy. Sự xuất hiện của ngươi khiến lão hủ mừng rỡ như điên, lại không thể bảo vệ cho ngươi, khiến cho ngươi gặp nạn mất mạng, suýt chút nữa trở thành tiếc nuối cả đời. Hiện giờ thấy ngươi không có việc gì, trong lòng lão hủ rất mừng thậm chí yên lòng.

Vân Triệt cảm kích nói:

- Vãn bối có đức có tài gì... phần ân tình này, vãn bối thật sự không có gì báo đáp.

Trụ Thiên thần đế cười lắc đầu, lại thở dài:

- Khó trách ngươi có thể đè bốn thần tử ở đại hội huyền thần, trèo lên trên đỉnh cuộc chiến phong thần, hóa ra ngươi lại có một vị tôn sư như thế. Cũng khó trách Ngâm Tuyết Giới Vương lại chưa tự mình hiện thân ở đại hội huyền thần.

- Trong vòng trăm giây đánh bị thương nặng Lạc Cô Tà, tu vi này, sợ rằng...

Trụ Thiên thần đế không nói tiếp, bởi vì câu nói tiếp theo quá mức kinh hãi thế tục, mà ngược lại nói rằng:

- Lão hủ lại luôn luôn không biết, phía bắc đông thần vực ta lại sẽ tồn tại một nữ tử có một không hai như thế.

Mộc Huyền Âm nói:

- Ngâm Tuyết giới dù sao cũng chỉ là tiểu giới một phương, vãn bối cũng không cố ý giấu giếm, mà không dám quá mức làm cho người ta ghét mắt.

Trụ Thiên thần đế gật đầu... hắn đương nhiên hiểu được, nhưng hơn nữa dù thế nào đều không thể áp chế được khiếp sợ.

Hạ Khuynh Nguyệt nói:

- Mộc tiền bối, Lạc Cô Tà vốn đã được khuyên rời đi, vì sao ngươi lại đột nhiên thay đổi chủ ý?

Nàng nói “Thay đổi chủ ý” là vì sao Mộc Huyền Âm lại chủ động bại lộ thực lực vẫn giấu kín... bại lộ “Át chủ bài”, từ trước đến nay là cử chỉ không thông minh.

Mộc Huyền Âm nói:

- Kiếp nạn đỏ ửng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, sự tình liên quan đến sinh tồn tử vong của đông thần vực, bổn vương không nên giấu lực.

Trụ Thiên thần đế gật đầu khen ngợi:

- Ngươi nghĩ như thế, là may mắn của đông vực ta.

- Mặt khác, bổn vương không định để người khác cho rằng Ngâm Tuyết là nơi dễ bắt nạt! Tính tình Lạc Cô Tà quái gở, nếu không như thế, sau khi các ngươi rời đi, nàng ta chắc chắn sẽ lại tìm cơ hội tới!

- Thì ra là thế.

Hạ Khuynh Nguyệt khẽ gật đầu, nhưng mà lý do này cũng không thể làm cho nàng tin phục.

Nhưng lập tức, nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt thoáng động, thêm một chút phức tạp, sau đó hỏi tới vấn đề thứ hai:

- Mộc tiền bối, lần này Vân Triệt trở về chắc cũng không muốn để cho người khác biết. Hiện giờ lại đột nhiên truyền ra ở đông thần vực, mà nơi phát ra tin tức chính là Thánh Vũ giới. Trụ Thiên thần đế và Lưu Quang Giới Vương tới nhanh như vậy chắc vì nghe được tin đồn trước. Nơi phát ra tin đồn cũng chắc là Thánh Vũ giới đi?

Trụ Thiên thần đế gật đầu:

- Không sai. Chiết Tinh điện của Thánh Vũ giới đột nhiên đi ra, vả lại tốc độ cực nhanh, nhằm thẳng hướng bắc, chuyện này làm cho người ta muốn không chú ý tới cũng khó khăn. Thăm dò mới biết được, trong Chiết Tinh điện cũng không phải là Lạc Trường Sinh mà là Lạc Cô Tà.

- Trước khi Lạc Cô Tà rời đi đã từng tức giận nói ra câu “Nhất định tự tay giết Vân Triệt”, lời nói giận dữ này truyền ra rất rộng, cho nên thăm dò liền biết. Mà mới nghe thấy lời đồn này, lão hủ không thể tin, vì kiếp nạn Tà Anh, lấy thực lực của Vân Triệt thật sự không có khả năng tìm ra được đường sống, nhưng sau đó lại nhận được truyền âm của Nguyệt Thần giới, mới biết được vô cùng có khả năng là thật, lão hủ suy nghĩ kỹ rồi tự mình đến thăm dò kết quả.

“...?” Lần thứ ba Vân Triệt nghe được hai chữ “Tà Anh”.

- Thủy mỗ cũng như thế.

Thủy Thiên Hành nói.

Hạ Khuynh Nguyệt nói:

- Quả nhiên. Nếu như thế, mới vừa rồi vì sao Mộc tiền bối không tiếp tục ép hỏi Lạc Cô Tà biết được tin tức Vân Triệt vẫn còn sống từ đâu, vả lại ở ngay Ngâm Tuyết giới?

Mộc Huyền Âm liếc nhìn Vân Triệt, nói:

- Chuyện này, trong lòng Vân Triệt chắc đã có đáp án, vẫn nên để cho hắn tự xử lý.

Vân Triệt: “...”

- Hả?

Mấy người đều lộ vẻ mặt nghi hoặc.

Trụ Thiên thần đế hỏi:

- Vân Triệt, năm đó dưới kiếp nạn Tà Anh, phần lớn tinh thần, nguyệt thần, phạm vương cùng với người thủ hộ của Trụ Thiên ta đều ngã xuống, dưới kiếp nạn Tinh Thần giới tấc cỏ vô sinh, ngươi rốt cuộc đã chạy ra như thế nào?

“...!!?” Lời Trụ Thiên thần giới nói khiến trong lòng Vân Triệt chấn động, gấp giọng nói:

- Ngươi nói cái gì?

Tinh Thần giới... tấc cỏ vô sinh? Lượng lớn tinh thần nguyệt thần ngã xuống? Chợt nghe thấy mấy chữ này, cho dù là ai đều sẽ hoảng sợ thất sắc. Vân Triệt lập tức ý thức được lời nói của mình thất thố, cấp tốc chuyển thành bình tĩnh, nhíu mày hỏi:

- Vài năm nay vãn bối vẫn không ở thần giới, năm đó cũng không phải táng thân...

Mộc Huyền Âm đột nhiên nói:

- Năm đó trước khi kiếp nạn Tà Anh bùng nổ Vân Triệt đã lợi dụng không huyễn thạch trốn khỏi Tinh Thần giới, vài năm này cũng ở dưới hạ giới, vừa mới trở về cho nên cũng không biết chuyện về Tà Anh, bổn vương cũng chưa kịp nói cho hắn biết, lát nữa bổn vương sẽ lại nói cho hắn biết chuyện này.

Vân Triệt: “...”

Trụ Thiên thần đế gật đầu, cũng không hỏi tới:

- A... thì ra là thế. Cho dù như thế nào, Vân Triệt có thể còn sống là may mắn của đông vực ta. Đông vực ta có sự tồn tại của Ngâm Tuyết Giới Vương ngươi cũng là may mắn. Hiện giờ đông thần vực ta đang bị bóng ma đỏ ửng bao phủ, kiếp nạn sau lưng có lẽ còn đáng sợ hơn suy nghĩ của bất cứ kẻ nào, có thể được một trợ lực của Ngâm Tuyết Giới Vương, đông thần vực ta sẽ lại nhiều thêm một phần hy vọng.

Mộc Huyền Âm nói:

- Trụ Thiên thần đế nói quá lời, vãn bối ngượng ngùng không dám nhận.

Trụ Thiên thần đế cười hề hề nói:

- lấy lực lượng của ngươi đủ để nhận lấy bất cứ lời nào của thế gian. Chuyến đi này của lão hủ đã là không tệ, nên không quấy rầy nữa.

Lần này hắn đích thân tới cũng nghĩ mang Vân Triệt về Trụ Thiên thần giới, nhưng hiện giờ xem ra đã không cần thiết.

Mộc Huyền Âm giữ lại:

- Trụ Thiên thần đế đích thân tới Ngâm Tuyết, cũng là đại ân, cũng là may mắn. Ít nhất để vãn bối thoáng cố gắng làm chủ nhà.

Trụ Thiên thần đế mỉm cười nói:

- Ha ha, không cần. Đại hội Trụ Thiên đã gần tức thì, lão hủ với hai vị Giới Vương Ngâm Tuyết, Lưu Quang sẽ nhanh chóng gặp lại. Mị Âm, Phá Vân, lần này cũng muốn mượn dùng lực lượng của hai người các ngươi.

Hỏa Phá Vân tiến lên trước nói:

- Phá Vân nhờ đại ân tái tạo của Trụ Thiên giới, nếu có gì phân phó, muôn lần chết không chối từ.

- Mị Âm sẽ đi cùng phụ thân.

Thủy Mị Âm cũng rất nghiêm túc nói, đồng thời vụng trộm liếc nhìn Vân Triệt, muốn nói lại thôi.

- Tốt.

Trụ Thiên thần đế vui vẻ gật đầu, dưới cục diện hiện giờ, đông thần vực đột nhiên nhiều thêm Mộc Huyền Âm một nhân vật như vậy, không thể nghi ngờ là tin tức không thể tốt hơn.

Vê phần vì sao nàng ở tinh giới trung vị lại có thể phá nát “Giới hạn” chỉ có Vương giới mới có khả năng phá vỡ, thành Thần Chủ cấp mười, hiện giờ vốn không phải là lúc nghiên cứu tìm tòi.

- Nếu như thế, lão hủ liền...

Nói được một nửa, giọng nói với vẻ mặt của hắn đột nhiên đồng thời cứng đờ, sắc mặt cấp tốc tràn lên một tầng hắc khí nồng đậm.

Biến hóa bất ngờ của Trụ Thiên thần đế khiến mọi người cả kinh, Thủy Thiên Hành nhíu mày nói:

- Trụ Thiên thần đế, ngươi...

Phụt!!

Thân thể Trụ Thiên thần đế run rẩy dữ dội, một ngụm tinh huyết điên cuồng phun ra... máu hiện lên màu đen đậm làm cho người ta sợ hãi.

“...?!” Vân Triệt thật sự chấn động. Tình trạng của Trụ Thiên thần đế rõ ràng bùng nổ nội thương. Nhưng mà Trụ Thiên thần đế là nhân vật bậc nào, ai có thể thương tổn đến hắn? Ai dám thương tổn hắn?

Hơn nữa hắn phun ra máu màu đen... Rõ ràng lưu động khí tức hắc ám cực kỳ dày đặc, cấp bậc cũng cao đến thần kỳ!

Hắn đột nhiên chú ý tới, trừ hắn ra, tuy rằng những người khác đều mặt lộ vẻ kinh hãi nhưng đều không có khiếp sợ nên có. Thủy Mị Âm nói:

- Trụ Thiên gia gia, gia gia không sao chứ?

Trụ Thiên thần đế đặt một bàn tay lên ngực, cười hề hề nói:

- Không sao, không nghĩ tới nó sẽ đột nhiên bùng nổ, khiến các ngươi chê cười.

Tuy rằng hắn mỉm cười, nhưng sắc mặt rõ ràng rất khó coi, cơ bắp trên người cũng co rút rất nhỏ, hiển nhiên đang thống khổ không chịu nổi.

Vân Triệt: “...?”

- Kiếp nạn Tà Anh đã đi qua ba năm, ngay cả tiền bối đều... bó tay chịu trận?

Hỏa Phá Vân khó có thể tin nói.

- Tuy rằng Tà Anh chỉ khôi phục chút lực tàn, nhưng đáng sợ cũng không phải lẽ thường có thể lý giải được. Người có thể nhanh chóng hóa giải chỉ có Quang Minh huyền lực mà chỉ Long hậu tây vực có. Lấy lực lượng của lão hủ, muốn hoàn toàn hóa giải nó sợ rằng còn cần thời gian mấy năm nữa, haizzz.

Nghĩ đến tình cảnh đông vực hiện giờ, hắn thở dài một tiếng.

Thủy Thiên Hành nhíu nhíu mày, nói:

- Thủy mỗ nghe nói Trụ Thiên từng sai người xin Long hậu tây vực giúp đỡ, hay là, Long hậu tây vực không chịu ra tay hỗ trợ?

Vân Triệt: “...”

Trụ Thiên thần đế than thở nói:

- Cũng không phải như thế. Mà Long hậu tây vực tình cờ đang bế quan, vì đề phòng có người quấy rầy, Long hoàng còn đích thân thiết lập kết giới đến từ luân hồi cấm địa, vạn linh không thể tới gần. Đây cũng là số mệnh.

-... Thì ra là thế.

Thủy Thiên Hành thở ra một hơi. Ở cấp bậc của Long hậu tây vực, một khi tiến vào trạng thái bế quan cũng không biết phải đến ngày tháng năm nào mới có thể kết thúc. Đừng nói mười năm tám năm, trăm năm ngàn năm cũng quá bình thường.

Vân Triệt: “...” (Thần Hi... đang bế quan?)

- Ha ha, đừng lo lắng, lão hủ thoáng điều tức là có thể chuyển biến tốt đẹp... cáo từ.

Trụ Thiên thần đế xua xua tay, mặt nở nụ cười trấn an.

Không thể nghi ngờ, ở đông thần vực, thậm chí bốn phương thần vực Trụ Thiên thần đế là người không giống thần đế nhất, không có ngạo khí, không có uy lăng, rõ ràng đứng ở trên đỉnh hỗn độn nhưng không có tư thế coi khinh, cho dù đối mặt với bất cứ sinh linh gì đều có vẻ ôn hòa vĩnh viễn không thay đổi.

Vân Triệt đột nhiên lên tiếng, sau khoảnh khắc do dự, vẫn tiếp tục nói:

- Đợi chút!... Tiền bối, ma khí ăn mòn ở trên người tiền bối, vãn bối có lẽ có thể thử hóa giải.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment