.
._716__1" class="block_" lang="en">Trang 716# 1
Chương 1432: Chân tướng khủng bố
- Chuyện của thời đại trước, sao có thể liên lụy đến bây giờ? Đường phi hồng liệt ngấn kia rốt cuộc là như thế nào?
Vân Triệt nhíu mày hỏi.
Thiếu nữ băng hoàng nói:
- Sau khi thần ma ác chiến, bộ tộc ma thần liên tiếp bại lui, dưới mất tâm tế ra Tà Anh vạn kiếp luân, Tà Anh vạn kiếp luân bị phong ấn hồi lâu dưới phẫn nộ với oán hận vô tận bắt cóc Vĩnh Dạ ma quân, lấy Thiên Độc châu làm vật trung gian, phóng ra độc “Vạn kiếp vô sinh”, cuối cùng dẫn đến diệt vong của thần tộc với ma tộc. Khiến thế giới hỗn độn không còn chân thần với chân ma nữa.
- Nhưng mà đã có một đám ma, bọn họ lại tránh khỏi được trận kiếp nạn diệt thế này... Chính là Kiếp Thiên ma tộc bị Tru Thiên thần đế trục xuất đến bên ngoài hỗn độn!
Vân Triệt: “....!?”
- Cũng bởi vậy, bọn họ còn sống, hơn nữa... vẫn luôn sống đến ngày nay, đang muốn trở về!
Một câu nói mềm nhẹ của thiếu nữ băng hoàng giống như vạn đường kinh lôi nổ vang bên tai, Vân Triệt triệt để kinh sợ, sau đó lại nhanh như tia chớp lắc đầu:
- Không... không đúng! Tuy rằng ta hiểu biết nông cạn, nhưng biết được ngoài hỗn độn là thế giới tử vong với hủy diệt, một khi bị trục xuất ra ngoài hỗn độn, hậu quả duy nhất chính là hóa thành hư vô. Sao bọn họ có thể còn sống đến bây giờ?
- Chẳng lẽ... lời đồn là sai?
Thiếu nữ băng hoàng chậm rãi nói:
- Không, bên ngoài hỗn độn đúng là thế giới hủy diệt. Cho dù mạnh như sáng thế thần và ma đế, bị đánh ra ngoài hỗn độn, không được bao lâu đều sẽ diệt vong. Cho nên năm đó trong nhận thức của chư thần chư ma, Kiếp Thiên ma đế và các ma thần bị trục xuất ra ngoài hỗn độn đều đã sớm diệt vong.
- Vậy làm sao có thể...
Vân Triệt tỏ vẻ không hiểu.
- Nhưng mà, trên đời này lại còn tồn tại một chí bảo đúng là có thể làm cho người ta có thể sinh tồn lâu dài ở bên ngoài hỗn độn. Đó chính là [Càn khôn thứ] -- xếp hạng thứ sáu trong bảy Huyền Thiên chí bảo!
- Càn khôn thứ có lực lượng không gian cường đại nhất, cấp bậc cao nhất, cực hạn nhất thế giới. Có thể dễ dàng mở không gian, xuyên qua thứ nguyên. Cường đại đến không dựa vào vật dẫn gì, từ trong “Vô” trực tiếp mở ra không gian.
Vân Triệt đã sớm nghe nói đến cái tên Càn khôn thứ. Nhưng chỉ biết tên, gần như chưa từng nghe nói đến hướng đi và tin đồn gì khác về nó. Chỉ biết đồ không gian cường đại nhất đương thời -- Không huyễn châu, đó là lây dính một ít lực lượng của Càn khôn thứ.
Còn Càn khôn thứ chân chính, lực lượng không gian của nó mạnh đến cỡ nào, cũng không phải Vân Triệt có khả năng tưởng tượng và lý giải. Nhất là từ “Vô” mở ra không gian, ở đương thời bất cứ kẻ nào nghe được đều là chuyện thần thoại hư ảo đến không thể hư ảo hơn.
- Bởi vì Càn khôn thứ có thể từ “Vô” mở ra không gian, cho nên cho dù ra ngoài hỗn độn, chắc có thể từ trong kẽ hở hư vô cấp tốc mở ra một không gian độc lập! Chỉ cần duy trì không gian không sụp đổ đã có thể không sợ lực hủy diệt ngoài hỗn độn, tồn tại lâu ở trong đó... Nhưng mà, tất cả mọi người đều không biết, Càn khôn thứ cố tình lại ở trên người Kiếp Thiên ma đế!
- Cho đến Tru Thiên thần đế chết già, cho đến thần ma diệt hết, thời đại chư thần kết thúc, cũng không có ai biết được chuyện này.
Trong lòng Vân Triệt bốn bề sóng dậy, hắn cau chặt chân mày, thấp giọng nói:
- Huyền Thiên chí bảo... chiều hướng nên là chuyện mà chư thần chú ý nhất, tại sao không có ai biết được chuyện Càn khôn thứ ở ngay trên người Kiếp Thiên ma đế?
- Bởi vì Càn khôn thứ đã sớm nhận chủ, người đời đều biết được chủ nhân của nó... Vân Triệt, ngươi có thể đoán được nguyên chủ của càn khôn thứ là ai không?
Thiếu nữ băng hoàng hỏi.
“...” Vân Triệt lắc đầu.
- Thời đại kia, bảy đại Huyền Thiên chí bảo, có bốn món chí bảo ở trong thần tộc, chia ra thuộc bốn vị sáng thế thần đại nhân, Tru Thiên thần đế Mạt Ách đại nhân đứng đầu sáng thế thần có thể khống chế có hạn Tru Thiên Thủy Tổ kiếm, Trụ Thiên châu nhận chủ Trật Tự sáng thế thần Tịch Kha đại nhân, Sinh Mệnh sáng thế thần Lê Sa nắm trong tay Hồng Mông Sinh Tử ấn, mà Nguyên Tố sáng thế thần... sau này chính là Tà thần, chí bảo hắn nắm trong tay, đó là Càn khôn thứ!
- Chẳng lẽ nói, là Tà thần... đưa Càn khôn thứ.... cho Kiếp Thiên ma đế?
Vân Triệt ngơ ngác nói nhỏ, nỗ lực tiếp nhận và tiêu hóa tin tức đáng sợ mới vừa nhận được...
Tin tức này và khả năng miêu tả sinh động quả nhiên là đáng sợ không gì sánh kịp.
- Không sai. Nhưng mà khi đó hắn còn chưa phải là Tà thần mà là Nguyên Tố sáng thế thần. Sau khi biết được hắn và Kiếp Thiên ma đế hai bên sinh tình, vả lại âm thầm kết làm phu thê, hành động hắn tặng Càn khôn thứ cho Kiếp Thiên ma đế cũng không khó hiểu như vậy. Hắn rõ ràng yêu Kiếp Thiên ma đế cực kỳ sâu, mà Càn khôn thứ có thần lực không gian cực hạn lại là vật bảo mệnh mạnh nhất trên đời, hắn âm thầm đưa Càn khôn thứ cho Kiếp Thiên ma đế, có lẽ là vật đính ước, có lẽ là tín vật lập gia đình, cũng hoặc là chỉ đơn thuần vì để cho nàng có thể giữ mệnh dưới nguy hiểm gì đó.
Vân Triệt: “...”
Mà chuyện này, trừ bỏ hai người Tà thần và Kiếp Thiên ma đế ra, tất cả mọi người không biết, cho dù là sáng thế thần của thần tộc và ma đế của ma tộc đều không một ai biết được, cũng tuyệt đối sẽ không tưởng tượng đến sẽ phát sinh chuyện như vậy... cho đến khi thời đại chư thần kết thúc, đều chưa từng có ai biết được.
- Vậy... vậy ngươi... làm sao biết được?
Vân Triệt theo bản năng hỏi ra khỏi miệng.
- Bởi vì vết rách trên vách tường hỗn độn truyền tới chính là khí tức của Càn khôn thứ, hơn nữa càng ngày càng thêm mãnh liệt, càng ngày càng thêm rõ ràng.
- Tuy rằng sáng thế thần cũng không có cách nào đánh mở vách tường hỗn độn. Nhưng mà có ba thứ có thể phá mở vách tường hỗn độn, hai thứ đó là Tru Thiên Thủy Tổ kiếm và Tà Anh vạn kiếp luân, chúng nó có thể phá vỡ vách tường hỗn độn là vì lực lượng ở cấp bậc cực cao. Mà một thứ còn lại có thể phá vỡ vách tường hỗn độn, đó là Càn khôn thứ! Mặc dù bản thân nó không có lực hủy diệt, nhưng mà bản chất của vách tường hỗn độn là một tầng vách tường không gian cực kỳ mạnh cản trở, lấy lực lượng không gian cực hạn của Càn khôn thứ, tuyệt đối có thể vượt qua!
- Thần mang vốn có của Càn khôn thứ, cũng là màu đỏ ửng!
“...” Cả người Vân Triệt giật mình ở đó, như hóa đá.
Theo như lời nói của thiếu nữ băng hoàng, không thể nghi ngờ đang nói cho hắn biết rằng vết rách trên vách tường hỗn độn với quang mang đỏ ửng đều do Càn khôn thứ phát ra!
Càn khôn thứ không ở trong hỗn độn mà ở ngoài hỗn độn, chỉ có thể do năm đó theo Kiếp Thiên ma đế bị trục xuất ra. Mà hiện giờ, người khống chế Càn khôn thứ, muốn phá nát vách tường hỗn độn... cũng chỉ có thể là Kiếp Thiên ma đế năm đó bị trục xuất!
Trước khi tiến vào minh hàn thiên trì, hắn đã chuẩn bị xong nghe được chân tướng gì đáng sợ. Nhưng như thế nào cũng không thể nghĩ đến sẽ lại đáng sợ đến mức độ như vậy...
Thiếu nữ băng hoàng chậm rãi tự thuật:
- Năm đó, Kiếp Thiên ma đế chắc đã lập tức vận dụng Càn khôn thứ. Càn khôn thứ không cách nào xuyên qua vách tường hỗn độn, nhưng lại có thể mở ra không gian độc lập ở ngoài hỗn độn, do đó, nàng và chúng ma thần cứ sinh tồn ở ngoài không gian hỗn độn như vậy.
- Ở bên ngoài hỗn độn, Kiếp Thiên ma đế và các tộc nhân nhất định đang dốc hết sức muốn trở về thế giới hỗn độn. Dùng hết thời gian mấy trăm vạn năm, cuối cùng bọn họ đã chạm đến được vách tường hỗn độn... Hoặc là thông đạo nối liền kỳ dị đa thông không gian độc lập với vách tường hỗn độn, cũng hoặc là thành công bám không gian độc lập lên vách tường hỗn độn, sau đó lại lấy lực lượng của Càn khôn thứ cắn lực lượng không gian của vách tường hỗn độn, dần dần vỡ ra một vết rách càng lúc càng lớn!
- Mà khi vết rách này đủ lớn, vách tường hỗn độn một lần nữa xuất hiện lỗ hổng... đó là lúc Kiếp Thiên ma đế với các ma thần trở về hỗn độn! Nhưng bọn họ lại không biết, thần với ma đã bị giết toàn bộ từ trăm vạn năm trước, hỗn độn hiện giờ là một thế giới không có thần với ma. Năm đó bọn họ bị Tru Thiên thần đế trục xuất, nhưng lại dưới âm kém dương sai mà khiến cho bọn họ tránh được một kiếp nạn bị giết.
Vân Triệt không nhúc nhích hồi lâu, không nói một lời... cũng vốn không nói ra lời được.
Tất cả lời thiếu nữ băng hoàng nói đều là suy đoán, nhưng mà, sâu trong linh hồn giống như có âm thanh đang nói cho hắn biết, tất cả đều là sự thật... đều đang phát sinh!
Ánh sáng đỏ ửng trên vách tường hỗn độn là lực lượng không gian của Càn khôn thứ!
Mà phía sau vết rách hỗn độn chính là ma từ thời đại xa xưa vốn nên đã sớm bị giết!
Ở thế giới hiện giờ, nếu như một chân thần hoặc một chân ma hiện thế, nó có ý vị như thế nào?
Thế giới này đã sớm không có lực lượng của thần, đã sớm “Thoái hóa” đến không cách nào thừa nhận, cũng sẽ không thể lại một lần nữa sinh ra lực lượng cấp bậc của thần, nếu như lực lượng như vậy đột nhiên xuất hiện lần nữa, như thế, không thể nghi ngờ, toàn bộ hỗn độn đều bị nắm trong tay, sinh linh gì, lực lượng gì đều khó có khả năng phản kháng, không ai có thể nghịch.
Đáng sợ hơn là ma như vậy không chỉ có một.
Càng đáng sợ hơn... Kiếp Thiên ma đế không phải là ma bình thường, mà là ma đế cùng cấp bậc với sáng thế thần!
Cho dù các ma thần khác đều đã sớm chôn diệt toàn bộ ở bên ngoài hỗn độn, chỉ còn lại một mình Kiếp Thiên ma đế, nếu như nàng đi đến thế giới hiện giờ... đừng nói đông thần vực, kể cả mười cái, trăm cái thần giới hiện giờ đều tuyệt đối không hề có một chút ít khả năng chống lại!
Thần Vương, Thần Quân, Thần Chủ... gì, ở trước mặt chân thần, ở trước mặt lực lượng cấp bậc sáng thế thần đều là con kiến!
- Hiện giờ, ngươi đã hiểu chưa?
Thiếu nữ băng hoàng mơ hồ nói.
Vân Triệt thở ra một hơi, khẽ thì thầm:
- Phù... ta thật sự không nghĩ nổi.
Ma đế... trong đầu chỉ cần lóe lên hai chữ này, trên dưới toàn thân Vân Triệt liền hiện lên ý lạnh, đó là tồn tại đáng sợ cỡ nào, đừng nói khả năng đấu tranh, quả thật là nghĩ đều không thể nghĩ nổi.
Nghĩ đến tất cả căn nguyên, Vân Triệt âm thầm cắn răng... hiện giờ hắn thật sự muốn chỉ vào cái mũi của Mạt Ách đứng đầu tứ đại sáng thế thần mà chửi ầm lên: Ngươi má nó có bệnh à! Tà thần và Kiếp Thiên ma đế người ta tốt đẹp mắc mớ gì đến ngươi! Cũng không phải cướp lão bà của ngươi! Chính là ăn no rửng mỡ... còn để lại cho đời sau chúng ta một mối họa khổng lồ như vậy!
Tà thần kia cũng thế! Kiếp Thiên ma đế kia rốt cuộc có mị lực bao lớn, lại để cho ngươi giao Càn khôn thứ cho nàng, bằng không đã bị diệt ở ngoài hỗn độn đến cặn bã không còn... Cũng không đến mức phát sinh nhiều chuyện rách nát như vậy!
Thiếu nữ băng hoàng tiếp tục nói tiếp sự thật vô cùng đáng sợ kia:
- Ma thần này sinh tử không biết, nhưng hướng đi của Càn khôn thứ chứng minh ít nhất Kiếp Thiên ma đế còn sống. Lực lượng ma đế cũng không phải hiện giờ có thể chống lại. Năm đó nàng bị Mạt Ách đại nhân tính kế, giãy giụa sống tạm bợ ngoài hỗn độn mấy trăm vạn năm, khi trở về nhất định hận đầy trời đất, sau khi biết được Mạt Ách đại nhân đã chết, chư thần đã diệt, vô cùng có khả năng sẽ phát tiết oán hận mấy trăm vạn năm này cho hiện thế... hậu quả, vốn không cách nào đoán trước được.
Nghe được đến đó, Vân Triệt đã dần dần hiểu ra được điều gì. Hắn nhìn ngọc thể không tỳ vết của thiếu nữ, nói:
- Ngươi nói ta là “Hy vọng duy nhất”, chỉ chính là kêu lực lượng Tà thần mà ta kế thừa đi... đi khuyên can... Kiếp Thiên ma đế?
Thiếu nữ băng hoàng nói:
- Đúng. Khí tức của Càn khôn thứ càng ngày càng rõ ràng, vách tường hỗn độn luôn luôn có ngày vỡ ra. Đến lúc đó, có thể ngăn cản Kiếp Thiên ma đế không phải là lực lượng mà là một chữ “Tình”.
- Càn khôn thứ ở trên người Kiếp Thiên ma đế, Tà thần thủy chung đều rõ ràng, sau khi Tà Anh diệt thế, hắn hao hết tồn tại còn lại, để lại một giọt máu bất diệt... Vì cái gì, chính là vì dự tính đến một ngày này.
Vân Triệt khẽ nhếch môi: “...”
- Trên người ngươi kế thừa lấy không chỉ có lực lượng của Tà thần, còn có ý chí của Tà thần.
- Chỉ có ngươi kế thừa lực lượng với ý chí của Tà thần mới có thể để cho Kiếp Thiên ma đế quay về hỗn độn nhớ đến tình cảm với Tà thần, do đó sẽ không đánh xuống kiếp nạn họa thế.