Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1433 - Chương 1435: Trở Thành Đứng Đầu Cứu Thế

. ._717__2" class="block_" lang="en">Trang 717# 2

 

 

 

Chương 1435: Trở thành đứng đầu cứu thế



Lam Cực tinh, Thương Vân đại lục, Tuyệt Vân vực sâu, thế giới hắc ám...

U nhi!

Nàng có thân hình và dung nhan giống với Hồng nhi như đúc, sinh tồn ở trong hắc ám, cũng dựa vào hắc ám, nàng là hồn thể... hơn nữa còn là hồn thể không hoàn chỉnh.

Nàng và Hồng nhi đều không quen biết nhau, hai bên đều tỏ vẻ chưa từng gặp đối phương, không biết đối phương là ai nhưng lại có cảm ứng vô cùng thần kỳ huyền diệu.

Vân Triệt rõ ràng nhớ được, Hồng nhi không biết ưu sầu là gì vào lần đầu tiên nhìn thấy U nhi chính là đột nhiên không cách nào khống chế mà rơi lệ... sau đó gào khóc.

Năm đó khi Mạt Lỵ tố thể đã từng nhắc đến với hắn “Thể do hồn sinh”, chính là thân hình với dáng vẻ là do linh hồn mà định ra.

Tất cả, đều ăn khớp như vậy...

Thiếu nữ băng hoàng cho hắn một đáp án khẳng định:

- Không sai. Ma hồn của nữ nhi Tà thần bị tách ra đó là nữ hài bán hồn mà ngươi đã từng gặp được trong Hắc Ám thâm uyên ở Thương Vân đại lục kia.

“...” Lồng ngực Vân Triệt phồng lên cao cao, hồi lâu mới nặng nề hạ xuống.

Hồng nhi và U nhi... các nàng chính là từ một cá nhân “Tách ra” mà thành... là nữ nhi của Tà thần và Kiếp Thiên ma đế!

Hồng nhi mới gặp đã dính chặt lấy hắn không buông, U nhi mới gặp đã biểu hiện ra thân cận với ỷ lại hắn rất mạnh... Lúc này Vân Triệt nghĩ đến kia có lẽ là bản năng linh hồn của các nàng, cảm ứng đối với thần lực thuộc trên người hắn.

Dù sao đó là... lực lượng của phụ thân các nàng.

- Hồng nhi... U nhi...

Vân Triệt khẽ lẩm bẩm một tiếng, rung chuyển trong lòng không lời nào có thể diễn tả được.

- U nhi?

Thiếu nữ băng hoàng khẽ a, năm đó khi nàng đọc lấy trí nhớ của Vân Triệt, Vân Triệt còn chưa lấy tên cho U nhi:

- Là cái tên ngươi mới lấy cho nàng sao? Kia đúng là cái tên vô cùng thích hợp với nàng. Rõ ràng là nữ nhi của Tà thần và ma đế, có xuất thân cao quý nhất nhưng cả đời lại chỉ có thể giống như một u linh tồn tại trên hậu thế, suốt đời không thấy ánh mặt trời, haizzz...

Thiếu nữ băng hoàng thở dài một tiếng, không biết than thở vì Tà thần hay than thở vì Hồng nhi với U nhi.

Có lẽ phàm linh không cách nào tưởng tượng được, mạnh như sáng thế thần cũng sẽ có bi ai với bất đắc dĩ khổng lồ như thế.

Hồng nhi ít nhất còn có thân thể với linh hồn hoàn chỉnh, năm đó nàng có phụ mẫu sủng ái, còn là con cưng của toàn tộc. Hiện giờ gắn bó làm bạn với Vân Triệt, không lo ăn không lo ngủ, không sầu không lo.

Còn U nhi...

Vân Triệt vô cùng cảm khái nói:

- U nhi, chắc là một hy vọng khác mà Tà thần lưu lại. Mầm mống hắc ám ở trên người ta là do U nhi cho. Ta nghĩ năm đó trước Tà thần lấy giá cao ngã xuống để ngưng hóa giọt máu bất diệt đã từng đi thế giới hắc ám kia thăm U nhi, cũng cố ý để mầm mống hắc ám lại cho nàng, vì cái gì, chính là vì chỉ dẫn cho kẻ kế thừa Tà thần thần lực... cũng chính để cho ta có thể tìm được nàng, cũng vì có thể để cho Kiếp Thiên ma đế trở về biết đến sự tồn tại của nàng.

Khi còn sống, Tà thần tuyệt đối không dám đi tới “Tuyệt Vân vực sâu” ở Lam Cực tinh thăm U nhi, sau khi chư thần chư ma diệt hết, hắn mới cuối cùng có thể đi liếc nhìn nữ nhi một lần... Phía sau nguyện vọng chính là bi ai rất lớn.

Mà khi đó Tà thần cũng không biết, “Một người” nữ nhi khác của hắn vẫn còn sống. Trước khi hắn ngã xuống, nhất định mang theo thống khổ với tự trách vì “Một người” nữ nhi khác đã chết đi.

Thiếu nữ băng hoàng thở dài nói:

- Thì ra là thế. Tà thần... quả nhiên là thần linh vĩ đại nhất. Cho dù bị vận mệnh cô phụ như thế, nhưng vẫn lòng lo cho đời sau với vạn sinh.

Hắn bỏ qua cái tên sáng thế thần, lại vẫn không cách nào bỏ qua chủ tâm, hắn thật sự xứng với hai chữ “Vĩ đại”.

Vân Triệt đột nhiên hỏi:

- Băng hoàng thần linh, ngươi thân là thần linh của thần tộc, vì sao lại không có căm hận và bài xích đối với “Ma” vậy? Ví dụ như ta, ngươi biết rõ ta có Hắc Ám huyền lực trong người, vì sao lại...

Ở thời đại xa xưa, thần tộc với ma tộc tuyệt đối đối lập, thậm chí căm thù. Từ thái độ vô cùng quyết tuyệt của Mạt Ách đế thần tộc đã có thể nhìn ra một chút.

Nhưng hắn lại không hề cảm giác được một chút bài xích đối với Hắc Ám huyền lực từ trên người thiếu nữ băng hoàng.

Thiếu nữ băng hoàng khẽ nói:

- Năm đó nhận thức của ta về “Ma” không giống với tất cả các thần linh, luôn tin tưởng vững chắc rằng bọn họ có được Hắc Ám huyền lực là tồn tại tiêu cực, dơ bẩn, tội ác, là thiên đạo không dung, hủy diệt tất cả bọn họ là hành động chính đạo, thậm chí là chức trách bên trong thần đạo chúng ta.

- Nhưng mà, đã trải qua ác chiến, bị giết, sống tạm bợ... ở trong thiên trì không cách nào rời đi, tĩnh lặng vĩnh hằng này, ta ngược lại có thể thanh tỉnh chân chính, có thể cẩn thận hồi tưởng lại tất cả đã qua, cũng tự nhiên có thể nhìn thấy rõ rất nhiều thứ trước kia không cách nào thấy rõ.

- Khởi nguyên của thần tộc với ma tộc đều do Thủy tổ thần khởi đầu sinh ra, vừa là dương, vừa là âm. Đã đều do Thủy tổ thần khởi đầu sinh ra, như vậy trừ bỏ lực lượng khác nhau, về bản chất hai tộc thật sự có gì khác nhau sao? Nếu bọn họ thật sự luôn luôn giống như trên nhận thức rằng một bên không nên tồn tại, vì sao ban đầu khi Thủy tổ thần sinh ra thần tộc, còn muốn đồng thời sinh ra ma tộc?

Vân Triệt: “...”

- Hơn nữa có một sự thật... một sự thật vô cùng bi ai lại không thể không thừa nhận.

Giọng thiếu nữ băng hoàng dừng lại, trở nên đau thương sâu xa:

- Hồi tưởng lại tất cả nguyên nhân nhân quả. Đầu sỏ gây nên tạo thành thần tộc với ma tộc bị giết lại cũng không phải là ma tộc, ngược lại là...

Hai chữ cuối cùng kia, sự thật châm chọc kia, thân là thần linh của thần tộc, nàng suy cho cùng khó có thể nói ra.

Đúng vậy... cho dù Vân Triệt nhận biết rất ít về thời đại viễn cổ kia, nhưng chỉ với vài tin đồn mà hắn nghe được, hắn cũng có thể phán đoán ra, thần tộc gây nên mới là đầu sỏ gây nên thời đại chư thần kết thúc.

Đây thật sự là châm chọc rất lớn.

- Một sinh linh là chính là ác không hề liên quan đến lực lượng đang mang. Không liên quan đến thần hay ma, cũng không liên quan tới sống ở chủng tộc gì. Nhưng ở thời đại kia, chữ “Ma” này lại bị vặn vẹo thành cái ác thuần túy... Mà loại nhận thức này cũng lan tràn đến kiếp này.

Vân Triệt luôn luôn nghe nói đến vận mệnh của bắc thần vực.

Hắn ở thần giới cũng chưa bao giờ dám lộ ra sự tồn tại của Hắc Ám huyền lực... một chút cũng không dám.

Năm đó ở đại hội huyền thần, Duy Hận lấy mạng liều chết giết Lệ Kiếm Minh... Duy Hận vì báo thù mà đi tới bắc thần vực, lấy hết tuổi thọ làm cái giá đổi lấy Hắc Ám huyền lực để báo thù, còn Lệ Kiếm Minh, vì ham muốn của bản thân mà tàn sát tông tộc này, nhục thê nữ người ta...

Rốt cuộc ai mới là ma quỷ nên bị thiên đạo giết!?

Thiếu nữ băng hoàng nói:

- Khi nhận thức thâm căn cố đế đến thành thưởng thức, liền gần như không thể có lực lượng gì có thể thay đổi. Nhận biết của vạn linh đương thời đối với “Ma”, giống như nhận thức thâm căn cố đế đối với nước lửa không thể tương dung, ngươi thật sự phải làm đến vĩnh viễn không thể tiết lộ bí mật trên người này.

- Có được mầm mống hắc ám của Tà thần, ngươi có thể khống chế Hắc Ám huyền lực đến hoàn mỹ, [chỉ cần ngươi không muốn, sẽ vĩnh viễn không thể lộ ra]... hoặc là, ngươi tốt nhất hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Hắc Ám huyền lực trên người, với nhận thức của đương thế đối với Hắc Ám huyền lực, đây là một lựa chọn bất đắc dĩ mà ngươi phải làm ra.

Vân Triệt gật đầu:

- Ta biết.

Cho dù là Mạt Lỵ hay là Mộc Huyền Âm đều đã từng nói lời tương tự với hắn.

Một khi tiết lộ, chỉ cần một lần đã trọn đời không còn nơi sống yên ổn... không hề khoa trương chút nào.

- Lực lượng với ý chí của Tà thần, cùng với nữ nhi của hắn và Kiếp Thiên ma đế vẫn còn ở trên đời, tình yêu, ân tình với tình thân, có lẽ đủ để vượt qua thù hận mấy trăm vạn năm của Kiếp Thiên ma đế, để cho nàng không đi giáng họa xuống thế giới mà Tà thần muốn thủ hộ, nữ nhi vẫn yên tĩnh tồn tại này.

Đây là nguyện vọng cuối cùng của Tà thần, cũng là kết quả tốt nhất mà thiếu nữ băng hoàng có thể nghĩ đến.

Một khi Kiếp Thiên ma đế trở về, không hề nghi ngờ sẽ là chúa tể tuyệt đối của hỗn độn, không có bất cứ lực lượng nào có thể chống lại và ngỗ nghịch. Mà một chúa tể lòng đầy thù hận với thô bạo, cùng với chúa tể nguyện ý thủ hộ di chí của người yêu và người thân, chính là cảnh ngộ và kết quả hoàn toàn khác nhau đối với thế giới này.

- Mà niềm hy vọng, đều treo ở trên người ngươi.

- Vân Triệt, ta thỉnh cầu ngươi, một ngày trước khi quang mang đỏ ửng hoàn toàn nứt vỡ, đi đầu tiên, tự mình đối mặt với Kiếp Thiên ma đế trở về. Lúc này sẽ kèm theo phiêu lưu vĩ đại không cách nào biết trước được, nhưng mà ngươi là hy vọng duy nhất, thế giới yếu ớt hiện giờ vốn không chịu nổi thù hận với phẫn nộ của một ma đế.

- Người kế thừa lực lượng với ý chí của Tà thần, xin ngươi... đi trở thành đứng đầu cứu thế!

Đến tận đây, chân tướng của “Đỏ ửng”, “Sứ mệnh” với “Hy vọng” ở trên người, kiếp nạn phải đối mặt, hắn đều đã rành mạch.

Còn biết được quá khứ với thân phận ly kỳ của Hồng nhi và U nhi.

Tới giờ phút này, so với cảm xúc phập phồng vô cùng kịch liệt trước đó, hắn ngược lại bình tĩnh lại.

Bởi vì, để cho người ta sợ hãi bất an bình thường không phải là sự thật mà là không biết.

- Ta hiểu được.

Vân Triệt chậm rãi gật đầu, ánh mắt bình tĩnh, hô hấp vững vàng, không có suy nghĩ do dự quá dài, cũng không có sợ hãi lo lắng như trong dự đoán của băng hoàng:

- Ta sẽ đi.

- Nếu như thành công, ta thật sự sẽ trở thành đứng đầu cứu thế trong mắt người đời, ừm... danh hiệu này cũng không tệ, ít nhất có thể có được cảm kích và tôn trọng của người đời, không đến mức hèn mọn giống như bây giờ.

- Cho dù thất bại, lấy Tà thần truyền thừa và sự tồn tại của Hồng nhi ở trên người ta, ít nhất ta có thể bảo trụ mình và người bên cạnh.

- Nếu không phải năm đó nhận được truyền thừa của Tà thần, ta không có tất cả như hiện giờ, có lẽ đến nay còn là một phế nhân... thậm chí là người chết. Đã có được ơn lớn như thế, cũng tự nhiên nên nhận lấy chức trách tương ứng.

- Vì người vì mình vì ơn, ta đều không có lý do không đi.

Vân Triệt nói xong, khẽ thở ra một hơi... Đi đối mặt với một ma đế mang theo đầy hận từ ngoài hỗn độn trở về, kia quả nhiên là một hình ảnh không cách nào tưởng tượng, sẽ phát sinh cái gì cũng vốn không cách nào đoán trước được.

Có khả năng rất lớn, hắn ngay cả miệng còn chưa kịp mở ra đã bị hủy đến cặn bã không còn.

Thiếu nữ băng hoàng nói:

- Ngươi nói như thế, ta thật vui mừng. Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, ta đều vô cùng cảm kích vì trên đời có một người như ngươi, tồn tại một hy vọng như vậy.

- Ta cũng hy vọng bản thân sẽ không cô phụ chờ mong của ngươi.

Vân Triệt nói ra tự đáy lòng.

Tà thần vì thủ hộ đời sau, lưu lại giọt máu bất diệt. Mà thiếu nữ băng hoàng trước mắt... sinh mệnh cuối cùng của nàng, cảm giác chẳng phải đang cố hết sức thủ hộ thế giới đã không thuộc về nàng này sao.

- Ngươi đừng cho mình áp lực quá lớn. Kia dù sao cũng là ma đế, tình thế phát triển cũng không có bất cứ kẻ nào, lực lượng gì có thể khống chế được. Nếu ngươi dám đứng ở trước mặt Kiếp Thiên ma đế đã coi như cứu vớt toàn bộ thế giới, về phần kết quả không phải ngươi có thể khống chế được, cũng không có ai có tư cách yêu cầu ngươi.

Nghe lời nói khuyên giải an ủi của thiếu nữ băng hoàng, Vân Triệt thoáng thở ra một hơi.

- Năm đó ta đã từng nói, sau khi ngươi có đủ giác ngộ, ta sẽ ban tồn tại cuối cùng, thần lực cuối cùng của ta cho ngươi, ngươi bây giờ đã có tư cách như vậy. Nhưng mà không phải là hiện giờ.

- Sau khi Kiếp Thiên ma đế trở về, thế giới này sẽ như thế nào là vướng bận lớn nhất cuối đời của ta, xin cho phép ta tồn tại đến một ngày nhìn thấy kết quả kia, đến lúc đó cho dù kết quả là tốt hay xấu, ta đều sẽ ban toàn bộ còn sót lại của ta cho ngươi... Ngươi đừng kháng cự, cũng không cần giữ lại sự tồn tại của ta, bởi vì sau đó ta sẽ không còn vướng bận, sự tồn tại của ta cũng đã không còn ý nghĩa và lý do gì.

“...” Vân Triệt gật đầu:

- Ta đã biết.

Ở trước mặt kiếp nạn diệt thế dính dáng đến chuyện ma đế lại vào hỗn độn, lực lượng mà băng hoàng ban cho thật sự cũng không quan trọng.

Hiện giờ cả đầu hắn đều nghĩ nên đối mặt với... một ma đế thượng cổ chân chính như thế nào!

Vân Triệt đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi:

- Đúng rồi, lần trước ngươi đã từng nói có một bí mật về sư tôn ta muốn nói cho ta... rốt cuộc là cái gì?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment