Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1436 - Chương 1438: Quỷ Mộng

. ._719__1" class="block_" lang="en">Trang 719# 1

 

 

 

Chương 1438: Quỷ mộng



- Thứ quan trọng như vậy, ngươi lại giao cho ta?

Vân Triệt nắm chặt lấy Tinh Thần luân bàn, mặc dù bàn tay gần như không cảm thấy có sức nặng, nhưng lại đang nắm lấy vận mệnh của một Vương giới.

Nếu hắn không trả nó lại cho Tinh Thần giới, nhiều năm sau, theo một tinh thần cuối cùng ngã xuống, trên đời này sẽ không còn tinh thần và Tinh Thần giới nữa.

Gương mặt của Tinh Tuyệt Không run rẩy kịch liệt, sao hắn có thể nguyện ý giao nó cho Vân Triệt, nhưng hắn thật sự đã không còn lựa chọn nào khác:

- Thần lực của ta đã phế, Tinh Thần bàn... đã thành vật vô chủ, giao nó cho Thải Chi... độ phù hợp giữa nàng với Thiên Lang thần lực còn vượt qua Khê Tô... Để cho nàng cầm Tinh Thần bàn trong tay... kế vị Tinh Thần đế...

Ở trong tất cả Tinh Thần, Thải Chi nhỏ tuổi nhất, kinh nghiệm ít nhất, là người không thích hợp tiếp nhận Tinh Thần bàn, kế vị Tinh Thần đế. Nhưng mà tuy rằng tinh thần của Tinh Thần đế hoảng hốt hỗn loạn nhưng coi như rõ ràng, muốn để cho Vân Triệt trả lại cho Tinh Thần giới chỉ có Thải Chi.

Vân Triệt cười lạnh ra tiếng:

- A ha ha... chuyện cho tới bây giờ, lại còn định lừa tình cảm của ta và Thải Chi? Còn muốn để cho Thải Chi nhận lấy tương lai của Tinh Thần giới? Ngươi xứng sao?

- Ngươi không xứng! Ngươi vốn không có cả tư cách nhắc tới tên của nàng!

Ánh mắt Tinh Tuyệt Không cúi xuống, môi phát run, tâm hồn lạnh lẽo còn vượt trên cả băng hàn trên thân thể, hắn suy sụp nói:

- Ta biết... ta không xứng làm cha...

Vân Triệt lạnh lùng cắt ngang lời hắn nói:

- Không, không sai, ngươi không phải không xứng đáng làm cha, mà không xứng đáng làm người.

- Khê Tô... Mạt Lỵ... Thải Chi... nhi nữ thân sinh của ngươi, mỗi người bọn họ đều ưu tú, là của quý trời cao ban cho ngươi, ban cho Tinh Thần giới! Mà ngươi, lại làm những gì!

Khi Vân Triệt nói chuyện, hai tay không tự chủ siết chặt, gần như nhịn không được muốn một cước dẫm nát đầu của hắn.

Sau khi tìm được Vân Vô Tâm về, thân là một phụ thân có nữ nhi ở bên cạnh, hắn càng không cách nào lý giải được Tinh Tuyệt Không cũng là một phụ thân vì sao lại có thể làm như vậy đối với nhi nữ của mình!?

Đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, đạt tới tối cao cao nhất... Sẽ thật sự đều biến thành như vậy sao?

Tinh Tuyệt Không thê lương nói:

- Đúng... ta không xứng, không xứng làm cha, không xứng làm người, nhưng mà... ít nhất... ta không thể để cho Tinh Thần giới bị diệt ở trên tay ta... ta không thể có lỗi với liệt tổ liệt tông...

Vân Triệt giống như nghe thấy một câu chuyện cười vĩ đại:

- A ha ha ha... lời này nói ra từ trong miệng ngươi, thật sự buồn cười đến cực điểm.

- Tinh Thần giới đã từng là tồn tại cao lớn cỡ nào, nhưng trong một đêm lại bị hủy hoại đến mức độ này, đầu sỏ gây nên tất cả là ai? Ngươi đã sớm có lỗi với liệt tổ liệt tông của Tinh Thần giới, tương lai sau khi ngươi chết, cho dù bọn họ phải vào địa ngục cũng sẽ tranh nhau xé ngươi thành từng mảnh nhỏ, cho ngươi trọn đời không thể siêu sinh!

“...” Thân thể Tinh Tuyệt Không đang trong run run xụi lơ, ánh mắt xám tro giống như người chết.

Vân Triệt nâng bàn tay lên, năm ngón tay nắm lại, Tinh Thần bàn biến mất trên tay hắn, hắn xoay người sang chỗ khác, không liếc nhìn Tinh Tuyệt Không nhiều thêm, lạnh lùng nói:

- Tinh Thần bàn này đã ở trên tay ta, ta dùng nó như thế nào, làm ném đi, hủy đi hay là giao nó cho Thải Chi, đều do ta định đoạt.

- Về phần ngươi... tuy rằng ta hận không thể nghiền xương ngươi thành tro, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Dù sao về huyết thống suy cho cùng ngươi vẫn là cha đẻ của Mạt Lỵ và Thải Chi, ta không muốn trở thành người giết cha của các nàng.

- Nhưng mà ta cũng sẽ vĩnh viễn không nói cho các nàng biết ngươi ở đây! Bởi vì ngươi không xứng để cho các nàng có nhớ mong gì đối với ngươi dù chỉ một chút!

Giọng nói vừa dứt, bàn tay Vân Triệt trảo về phía sau, nhất thời hàn băng ngưng kết, một lần nữa nhốt Tinh Tuyệt Không vào trong đó.

Cánh tay hắn vung lên, huyền băng mới ngưng lại bay trở về trong minh hàn thiên trì, vị trí cơ bản cùng chỗ với trước đó.

- Tinh Thần đế thế mà lại... sư tôn ngươi nàng...

Hòa Lăng không biết nên dùng ngôn ngữ gì để biểu đạt khiếp sợ trong lòng.

Đừng nói đến thực lực của bản thân Tinh Tuyệt Không vô cùng cường đại, cho dù Tinh Thần giới bị Mạt Lỵ hủy đi vẫn còn có mấy tinh thần và trưởng lão Thần Chủ ở đó, vẫn là một luồng lực lượng cực kỳ đáng sợ, không ai dám trêu chọc.

Mà Tinh Tuyệt Không... hoàn toàn bị người phế đi! Còn bị ném ở đây, nhốt trong băng, muốn chết không xong!

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không thể tưởng tượng nổi sẽ dẫn đến oanh động lớn cỡ nào.

Vân Triệt thấp giọng nói:

- Chắc hắn đã ở trong này từ ba năm trước rồi. Sư tôn sợ ta nhìn thấy mới tạm thời đóng băng hắn lại, vứt vào trong thiên trì.

- Ba năm trước, mạnh như Nguyệt Vô Nhai còn chết ở trên tay Mạt Lỵ, có thể nghĩ tới Tinh Tuyệt Không nhất định bị thương rất nặng, huyền lực cũng hao tổn lớn, hơn nữa dưới mất tâm mất hồn vì Tinh Thần giới bị hủy hết... Chỉ có khi đó sư tôn mới có thể dựa vào đoạn nguyệt phất ảnh một kích đánh tan Tinh Tuyệt Không đưa tới nơi này.

- Nhưng vẫn là phiêu lưu phải mạo hiểm rất lớn.

- Xem ra khi đó nàng đã hận Tinh Tuyệt Không tới cực điểm.

Vân Triệt ngẩng đầu, mắt run run thật lâu.

Mộc Huyền Âm tức giận, chỉ có thể bởi vì hắn chết đi...

Hôm nay nàng vì Lạc Cô Tà suýt chút nữa thương tổn đến hắn mà hạ sát thủ đối với Lạc Cô Tà ở ngay trước mặt Trụ Thiên thần đế.

Năm đó lại vì cái chết của hắn mà dẫn đường đường là Tinh Thần đế tới nơi đây, để cho Tinh Tuyệt Không muốn chết không xong...

Nếu như chuyện này phát sinh ở trên người người khác, Vân Triệt tuyệt đối sẽ kinh hô gọi nàng là kẻ điên, một đồ điên cực kỳ đáng sợ, rõ đầu rõ đuôi.

Nhưng hành vi điên cuồng tới cực điểm này của nàng lại đều là...

Vân Triệt chậm rãi lắc đầu, trong lòng mênh mông như biển... hắn không biết bản thân có tài có đức gì lại được nàng đối đãi như thế.

- Tinh Thần bàn kia, chủ nhân chuẩn bị sau khi tìm được Thiên Lang tinh thần, giao lại cho nàng sao?

Hòa Lăng nhỏ giọng hỏi.

Vân Triệt lại trả lời không chút do dự:

- Đương nhiên không! Thải Chi còn nhỏ, hơn nữa trạng thái tâm lý vốn không tốt, giao vật này cho nàng chỉ tăng thêm áp lực và gánh nặng cho nàng thôi, ta giữ trước, khi nào Thải Chi trưởng thành lại giao cho nàng.

Hả?

Vân Triệt đột nhiên nghĩ đến, Tinh Tuyệt Không mới vừa nói, sau khi hắn bị phế, Tinh Thần luân bàn này thành vật vô chủ...

Như vậy, nếu như bản thân biết rõ được nó dùng như thế nào, có phải có thể nuôi dưỡng ra bốn tinh thần rồi không!?

Đương nhiên, trước mắt Vân Triệt cũng chỉ nghĩ như thế, dính dáng đến Tinh Thần lực, truyền thừa của Vương giới, sao có thể đơn giản như vậy.

Vân Triệt rời khỏi minh hàn thiên trì, trở lại thánh điện, cũng không nhìn thấy Mộc Huyền Âm.

Lạc Cô Tà đến tạo thành tai họa thật lớn cho khu vực Băng Hoàng giới, nếu không phải có lực lượng của Hạ Khuynh Nguyệt và Trụ Thiên thần giới phong tỏa, hơn phân nửa Băng Hoàng giới đều đã bị chôn vùi, chuyện này thật sự cần nàng tự mình đi xử lý.

Hắn không tự ý động, ngồi trên chiếu, yên tĩnh đợi sư tôn trở về.

Mà trong yên tĩnh, chân tướng băng hoàng thần linh báo cho biết, sứ mệnh gánh trên lưng, Kiếp Thiên ma đế gần trong gang tấc, vận mệnh của toàn bộ thế giới đều muốn thay đổi, tương lai không cách nào biết trước, thân thế kinh người của Hồng nhi và U nhi...

Tất cả mọi thứ đan xen hỗn loạn ở trong đầu hắn, hắn muốn ổn định tâm thần, cẩn thận suy nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào, nhưng càng định tĩnh tâm, tâm hồn càng lo lắng không chịu nổi.

Ngay cả Trụ Thiên thần đế có lịch duyệt, tâm tính hơn hắn ngàn lần sau khi biết được chân tướng đều có trạng thái như vậy, huống chi Vân Triệt hắn.
....

Mạt Lỵ đã từng nói, rất nhiều chuyện phát sinh ở trên người ta đều đang chứng minh ta dường như là “Thiên tuyển chi tử”, khi đó ta còn cho rằng nàng đang giễu cợt ta, hiện giờ xem ra... có vẻ thật sự là vậy.

Trên đời này không có thu hoạch vô duyên vô cớ. Chiếm được bao nhiêu nên trả giá bấy nhiêu. Ta vì truyền thừa của Tà thần mà có được tất cả hiện giờ, như vậy nên nhận lấy chức trách sứ mệnh tương ứng.

Nhưng mà... tại sao sẽ là ta chứ?

Đem đại hôn với Hạ Khuynh Nguyệt, hắn vì tâm tình hỗn loạn mà đi ra sau núi hứng gió đêm, vì vậy nhặt được Mạt Lỵ thân trúng “Thí thần tuyệt thương độc”, vì Mạt Lỵ mà nhận được huyền mạch Tà thần.

Sau này, hắn lại nhận được hạch tâm của lực lượng Tà thần: Mầm mống hỏa của Tà thần, mầm mống thủy của Tà thần, mầm mống lôi của Tà thần... còn có mầm mống hắc ám của Tà thần.

Gặp được “Hai người” nữ nhi của Tà thần -- Hồng nhi và U nhi.

Mà những thứ này, cho dù mầm mống của Tà thần hay là Hồng nhi U nhi đều không phải do hắn bỏ ra nỗ lực sau đó tìm được, mà đều kèm theo một đống ngoài ý muốn khác nhau, tự động xuất hiện trong tính mạng của hắn.

Thật sự có thứ gọi là “Vận mệnh chỉ dẫn” sao?

Nhưng vấn đề là, hắn đăm chiêu suy nghĩ, hành động việc làm đều hoàn toàn xuất ra từ ý chí của hắn, tuyệt đối không hề có cảm giác bị can thiệp hay thao túng gì...

Vân Triệt yên lặng suy nghĩ, suy nghĩ từ hỗn loạn trở nên mê mông, lại trong lúc bất tri bất giác yên lặng... cứ yên lặng ngủ thiếp đi như vậy.

Hơn nữa còn mơ một giấc mộng kỳ diệu...
....
....

- Nguyên Bá, đệ lại cứu ta... Wow! Cảm giác đệ lại lợi hại hơn rất nhiều, bọn họ có nhiều người như vậy, bị đệ đánh vài cái đã ngã toàn bộ.

Hắn trong mộng chỉ có dáng vẻ mười một mười hai tuổi, áo khoác dơ dáy bẩn thỉu, trên mặt dính nước bùn, hiển nhiên mới vừa bị khi dễ.

Đây là chuyện khi hắn hồi nhỏ từng thường xuyên gặp phải, cho nên hắn rất hiếm khi một mình ra cửa, rồi đến sau này hắn đều rất ít khi rời khỏi bên người Tiêu Linh Tịch.

Hạ Nguyên Bá còn nhỏ hơn hắn một tuổi cười rất đắc ý, cánh tay vung lên, mang theo một trận dòng khí huyền khí:

- Ha ha ha. Đó là đương nhiên! Ngay tại hôm kia đệ lại đột phá đó, hiện giờ đã là Sơ Huyền cảnh cấp bảy, làm cha đệ giật nảy mình. Bây giờ cho dù người lớn muốn khi dễ huynh, đệ cũng có thể đánh ngã bọn họ!

Tiểu Vân Triệt trợn mắt há hốc mồm, tuy rằng huyền mạch của hắn tàn phế, nhưng biết mới mười một tuổi mà Sơ Huyền cảnh cấp bảy là chuyện dọa người cỡ nào, ít nhất chỗ Tiêu môn của hắn tuyệt đối không có ai có thể làm được:

- Nguyên Bá, đệ thật sự lợi hại, gia gia nói đệ là thiên tài đệ nhất Lưu Vân thành ngàn năm khó gặp, tương lai nói không chừng sẽ oanh động toàn bộ Thương Phong quốc đó... Ta thật sự hâm mộ đệ.

Tiểu Nguyên Bá hơi ngượng ngùng cười, hắn ngồi xuống phía trước:

- Hì hì! Thật ra đệ mới hâm mộ huynh, có thể có một tiểu cô, có thể làm chuyện gì đều cùng nhau. Mà đệ, mẫu thân qua đời sớm, trong nhà chỉ có một mình đệ, ngay cả huynh đệ tỷ muội đều không có. Đệ muốn có huynh trưởng tỷ tỷ... kể cả đệ đệ muội muội đều được sẽ không còn cô đơn nhàm chán như vậy.

- Kêu Hạ thúc thúc lại cưới thêm vài di nương mới, là có thể sinh cho đệ thật nhiều đệ đệ muội muội.

Tiểu Vân Triệt nói.

Tiểu Hạ Nguyên Bá buồn bực nói:

- Cha đệ mới không chịu đâu. Hàng năm đều có rất nhiều người kêu cha đệ cưới thê thiếp mới, nhưng cha đệ như thế nào đều không chịu.

Tiểu Vân Triệt gật đầu, tuổi còn nho nhỏ nhưng dường như đã mơ hồ có thể lý giải được:

- Gia gia của ta cũng giống như vậy. Nhưng mà, cho dù Hạ thúc thúc không cưới di nương mới cũng không sao, ta cũng có thể làm huynh trưởng của đệ, tuổi của ta vốn lớn hơn đệ. Nhưng mà tất cả mọi người đều nói ta là phế nhân, ngược lại cần nhờ đệ tới bảo hộ ta.

Hạ Nguyên Bá nện lên trên ngực:

- A ha ha, bao ở trên người đệ. Cha đệ nói, mấy năm nữa sẽ đưa đệ đến Tân Nguyệt huyền phủ, dựa vào tư chất của đệ, chỉ cần thêm chút nỗ lực sẽ nhanh chóng có thể có tư cách tiến vào Thương Phong huyền phủ, đến lúc đó đệ xem ai còn dám khi dễ huynh!

-Ha ha, hiện giờ ta cảm thấy kẻ xấu này không hề đáng sợ chút nào.

Tiểu Vân Triệt vừa lau dơ bẩn trên mặt, vui vẻ nở nụ cười, hắn liếc nhìn Hạ Nguyên Bá từ trên xuống dưới, lo lắng nói:

- Nguyên Bá, hình như đệ đã gầy đi thật nhiều, có phải tu luyện quá cực khổ rồi không?

Tiểu Hạ Nguyên Bá cúi đầu nhìn thân thể thật sự quá mức gầy yếu của mình, đưa tay gãi gãi đầu:

- Ờ thì... mỗi ngày đệ tu luyện chưa tới một canh giờ, vốn không khổ cực như vậy. Hơn nữa đệ ăn đặc biệt nhiều, nhưng không biết vì sao vẫn gầy như vậy, cha đệ đã từng tìm y sư cho đệ vài lần, nhưng đều nói thân thể của đệ không có vấn đề gì.

- Khẳng định vẫn là do ăn quá ít, về sau nhất định phải ăn nhiều cơm!

Tiểu Vân Triệt tỏ vẻ nghiêm trang nói.

- Đệ đã biết, đệ sẽ thử ăn nhiều thêm một chút.

Tiểu Hạ Nguyên Bá gật đầu, thật hiển nhiên, hắn cũng tương đối không hài lòng với thân hình gầy yếu của mình... Tuy rằng lượng cơm của hắn thật ra đã còn lớn hơn phụ thân gấp bội.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment