.
._718__2" class="block_" lang="en">Trang 718# 2
Chương 1437: Tinh Thần luân bàn
Mỗi một giọt nước của minh hàn thiên trì đều âm lạnh vô cùng, mãi mãi không ngưng, đồng thời cũng có thể nói là không bụi không bẩn tuyệt đối.
Vô số băng linh bay lượn trên thiên trì, mà trong những băng linh này, hắn vô tình quét đến một ánh sáng lấp lánh không bình thường.
Quang hoa do hàn băng chiếu ra?
Cho dù nước ao của minh hàn thiên trì lạnh bao nhiêu đều sẽ không đóng băng, sao lại có thể xuất hiện băng mang?
Vân Triệt nhất thời đảo người qua, bóng dáng lóe lên, đã đi tới bên cạnh băng mang này, liếc nhìn, ở dưới tầng ngoài chỗ thiên trì kia rõ ràng nổi lên một khối huyền băng khá lớn.
Quang hoa do hàn băng với mặt nước chiếu ra rất giống nhau, nếu không chú ý, rất khó phát hiện ra sự tồn tại này.
Khối huyền băng này hiển nhiên ngưng kết hàn khí cấp bậc rất cao, ở bên trong minh hàn thiên trì đều không bị tan ra.
Mặt khác, khối huyền băng này cũng không phải trong suots, trong đó giống như tụ lại sương mù kỳ dị. Nhưng mà, chỗ ánh mắt Vân Triệt nhìn tới lại mơ hồ giống như thấy một... bóng người!?
Đây rốt cuộc là...
Khối huyền băng này tuyệt đối là thứ không nên tồn tại ở nơi này, minh hàn thiên trì làm nơi thần thánh nhất của Ngâm Tuyết giới, Mộc Huyền Âm tuyệt đối sẽ không cho phép vật lạ gì làm dơ bẩn một chút không khí nơi này, huống chi là nước thiên trì.
Nhưng huyền băng quỷ dị này cũng chỉ có thể do Mộc Huyền Âm để ở nơi này.
Lý trí lớn hơn, Vân Triệt do dự mãi, cuối cùng không dám lộn xộn. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, chân mày đột nhiên giật giật.
Đây là...
Khí tức sinh mệnh!?
Ánh mắt của hắn chợt quay lại, gắt gao nhìn chăm chú vào bóng dáng mơ hồ ở trung tâm huyền băng kia... chẳng những là khí tức sinh mệnh, còn rõ ràng là khí tức sinh mệnh của nhân loại!
Ở trong này thế mà lại thật sự có một người!
Còn là một người sống!
Sắc mặt của Vân Triệt lập tức thay đổi mấy lần trong nháy mắt, dưới lòng hiếu kỳ rất vĩ đại, cánh tay hắn cuối cùng vung lên, vớt huyền băng từ trong nước ao thật xa lên, ném lên bờ ao.
Bóng dáng lóe lên, Vân Triệt xuất hiện ở phía trước huyền băng, bàn tay che phủ, theo lam quang chớp động, huyền băng nhất thời tan rã từng tầng... Dần dần, vốn là bóng dáng mơ hồ sau đó cấp tốc trở nên rõ ràng.
Kia thật sự là một người.
Mà khi tầng băng hoàn toàn tan rã, ánh mắt của Vân Triệt chợt trừng lớn, dưới chân thậm chí lui lại vài bước... Nhất thời vốn không thể tin được vào hai mắt của mình.
Bóng người kia rơi trên mặt đất, chẳng những còn sống, hơn nữa còn có ý thức, co rúc ở đó run run, còn phát ra tiếng thở dốc thống khổ sợ run... Mà gương mặt thân hình của người này, Vân Triệt vừa liếc mắt đã nhận ra được!
Tinh... Tuyệt... Không!!
Tinh Thần đế một trong bốn thần đế đông vực, phụ thân của Mạt Lỵ và Thải Chi!
Chòm râu, tóc của người trước mắt đã không còn màu đen đậm như trước, mà hoàn toàn nhợt nhạt, làn da cũng hiện lên màu tái xanh.
Khí tức của hắn cũng hoàn toàn thay đổi, không hề có một chút uy phong trầm tư của thần đế, thậm chí không có một chút khí tức huyền lực.
Mà là một người không có huyền lực, sẽ bị mất mạng khoảnh khắc trong băng hàn ở minh hàn thiên trì. Nhưng mà trong cơ thể hắn lại lưu trữ linh khí đặc biệt nồng đậm, gắt gao treo lấy mạch máu của hắn, mà chút linh khí này hiển nhiên đến từ bên ngoài, cố tình giữ cho hắn còn sống thời gian dài trong hàn khí tàn khốc nơi đây... Hơn nữa thân thể từng trải qua rèn luyện lực lượng thần đế của hắn hồi lâu, quả nhiên muốn chết cũng không thể.
Cho dù là ai nhìn thấy hắn đều sẽ không tin tưởng nổi hắn chính là Tinh Thần đế một trong bốn đế đông vực. Nhưng ánh mắt của Vân Triệt lại nhìn chằm chằm vào, hàm răng cắn chặt... Cho dù hắn phát sinh biến hóa như thế nào, cho dù hóa thành tro, Vân Triệt đều sẽ không nhận sai hắn!
- Tinh... Tuyệt... Không!
Vân Triệt khiếp sợ trong lòng, nhưng âm thanh từ trong miệng lại nghiến răng từng chữ.
Tinh Tuyệt Không trong co rúm quay đầu lại, nhìn thấy Vân Triệt, toàn thân hắn đột nhiên cứng đờ, tròng mắt co rút lại, trong miệng phát ra âm thanh sợ hãi suy yếu:
- Vân... Vân Triệt!?
Nhưng lập tức, sợ hãi trong mắt hắn lại hóa thành hưng phấn... một vẻ hưng phấn đặc biệt bi ai vặn vẹo, thân thể co rút trong băng hàn tra tấn liều mạng muốn nhào về phía Vân Triệt:
- Quỷ... ngươi là quỷ... ngươi đến tìm bổn vương lấy mạng... ngươi đến tìm bổn vương...
Vân Triệt: “...”
- Mau... mau dẫn ta đi... mau để cho ta chết... giết ta... mau giết ta!
Âm thanh sợ run về sau hóa thành tiếng rít chờ đợi không kịp, quang mang gần như mừng rỡ như điên trong mắt hắn giống như tử vong là chuyện tốt đẹp nhất trên đời đối với hắn.
“...” Ánh mắt của Vân Triệt từ kinh dị trở nên âm trầm, lại từ âm trầm trở nên càng thêm kinh dị.
Nếu không tận mắt nhìn thấy... Không, cho dù tận mắt nhìn thấy, có lẽ cũng không có ai dám tin tưởng, một thần đế đã từng đứng ở đỉnh đương thời, thống lĩnh một Vương giới to lớn lại sẽ rơi vào trình độ như vậy.
Huyền lực bị phế, tinh thần thác loạn, muốn chết không xong...
Ai có thể có năng lực, có can đảm đi phế huyền lực của một thần đế? Mặc dù Vân Triệt không biết lịch sử của các đại Vương giới, nhưng vẫn có thể khẳng định Tinh Tuyệt Không tuyệt đối là thần đế đầu tiên bị biến thành phế nhân.
Mà người phế hắn đi chắc cũng là người đầu tiên phế bỏ một thần đế...
Nhưng nhìn dáng vẻ bi thảm như thế của một thần đế, Vân Triệt sau khiếp sợ lại không sinh chút lòng thương hại, chỉ có khoái trá sâu đậm.
Hít sâu một hơi, Vân Triệt liếc xuống, lạnh lùng ra tiếng:
- Tinh lão tặc, ngươi cũng có ngày hôm nay, xem ra ông trời thỉnh thoảng cũng sẽ mở to mắt.
- Ta là Vân Triệt không sai. Nhưng mà thật đáng tiếc... ta lại không phải là quỷ.
Thần trí của Tinh Tuyệt Không rõ ràng đã hơi thác loạn, câu nói này của Vân Triệt, hắn ngơ ngác vài giây mới đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt trừng lớn trong co rúm nhìn chằm chằm vào Vân Triệt:
- Hả... Không phải... quỷ? Không... không... ngươi rõ ràng đã chết... bụi tan khói diệt... hài cốt không còn...
- A!
Lời nói sợ run của Tinh Tuyệt Không khiến ánh mắt của Vân Triệt trở nên âm ngoan, hắn đột nhiên tiến lên trước một bước, một cước dẫm nát bàn tay của Tinh Tuyệt Không.
Rắc!
Một tiếng giòn vang, từ xương ngón tay đến xương cổ tay phải của Tinh Tuyệt Không vỡ vụn toàn bộ, để cho hắn đột nhiên hét thảm lên một tiếng.
Chân Vân Triệt không bỏ ra, lạnh lẽo nhìn gương mặt thống khổ vặn vẹo của hắn:
- Hiện giờ đã biết ta không phải là quỷ rồi chứ?
- Ngươi... A ưm...
Toàn thân Tinh Tuyệt Không phát run, lại vẫn không thể tin được người trước mắt chính là Vân Triệt.
Đổi với những người khác mà nói, Vân Triệt còn sống trở về, bọn họ chỉ biết cho rằng lời đồn đại là sai, dù sao trong bọn họ không có ai nhìn thấy hình ảnh Vân Triệt chết đi. Nhưng Tinh Tuyệt Không lại trơ mắt nhìn Vân Triệt bụi tan khói diệt, chết đến cặn bã đều không dư thừa.
Vân Triệt cười lạnh:
- A, đừng kinh ngạc như vậy, đồ súc vật không bằng heo chó như ngươi còn có thể sống lâu như thế, vì sao ta lại không thể sống đến bây giờ chứ? Nhưng mà nói đi nói lại, ngươi còn sống như thế này thật sự không tệ.
Hai tròng mắt của Tinh Tuyệt Không không ngừng kịch liệt lồi ra ngoài, giống như cho dù như thế nào đều không thể tin tưởng nổi một người đã bụi tan khói diệt ngay trước mặt mình vì sao lại vẫn còn sống. Đột nhiên trong tròng mắt hỗn loạn của hắn lại một lần nữa phát ra sáng rọi, bàn tay kia gian nan giơ lên, chộp lên chân Vân Triệt:
- Giết... giết ta... ngươi bị ta hại chết... ngươi nhất định muốn giết ta... giết... mau giết ta... mau giết ta báo thù!
Rầm!
Vân Triệt đá ra một cước, đá văng hắn ra xa xa, trầm giọng nói:
- Không, ngươi cứ còn sống như vậy vô cùng tốt, quả thật quá mức thích hợp với ngươi, lấy hành động việc làm của ngươi, nếu để cho ngươi thống khoái chết đi chính là ông trời mù mắt!
- Ở trong này, ngươi không có uy phong, không có dã tâm, không có cả thời gian hối hận, xin tha tội, sống... không... bằng... chết!!
Cho dù Tinh Tuyệt Không đã thê thảm đến mức độ như vậy, trong lời nói của Vân Triệt vẫn kìm nén không được oán hận nghiến răng kia.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ giống như sư tôn, để cho ngươi sống tốt, sống càng lâu càng tốt! Đây là kết cục ngươi nên có!!
Trong tiếng gầm, bàn tay Vân Triệt nắm lên, lam quang chớp động, đã định một lần nữa đóng băng Tinh Tuyệt Không vào trong huyền băng.
- Chờ... chờ chút!!
Tinh Tuyệt Không đột nhiên giãy giụa, phát ra tiếng gầm rú càng thêm khàn khàn:
- Tinh Thần bàn... cầu ngươi đi lấy Tinh Thần bàn... cầu ngươi... cầu ngươi!
Bàn tay Vân Triệt dừng lại, sau đó ánh mắt lại lạnh đi:
- Hả? Tinh Thần bàn? Đó là thứ gì? Nhưng mà, ngươi cảm thấy... ta sẽ thuận theo ý nguyện của ngươi? Ngoan ngoãn chạy trở về trong băng đi!
- Thải Chi... là vì Thải Chi!
Tinh Tuyệt Không đột nhiên điên cuồng hét lên một câu khiến bàn tay của Vân Triệt cứng rắn dừng lại trong khoảnh khắc sau cùng.
Thế tay Vân Triệt dừng lại khiến Tinh Tuyệt Không càng thêm kích động, hắn chìa tay, chỉ vào ngực mình:
- Tinh Thần bàn... ở trong này... lấy nó đi... giao cho Thải Chi... Mau... mau...
Chân mày Vân Triệt nhíu sâu... Tinh Thần bàn là cái gì, hắn cũng không biết, cũng không hề có hứng thú, hắn càng không muốn thuận theo ý nguyện gì của Tinh Thần đế.
Nhưng đối với Thải Chi, hắn thế mà lại có vướng bận với áy náy rất sâu. Không chỉ vì nàng là muội muội của Mạt Lỵ, cũng vì... năm đó ở Tinh Thần giới, hắn và Thải Chi đã hoàn thành nghi thức hoàn chỉnh ở trước linh vị của mẫu thân nàng dưới sự chứng kiến của Mạt Lỵ.
Mặc dù có cảm giác trống rỗng và không chân thực rất mạnh, nhưng chỉ với điều đó mà nói đã thật sự xem như là thê tử của hắn.
Hắn cũng đã ở trước mặt Mạt Lỵ ưng thuận hứa hẹn tương lai sẽ làm bạn với bảo hộ Thải Chi, lại...
Nếu thật sự là món đồ rất quan trọng đối với Thải Chi...
Bàn tay buông xuống, Vân Triệt tiến lên trước một bước, ngón tay chỉ về phía ngực Tinh Tuyệt Không, quả nhiên phát hiện ra một không gian độc lập rất nhỏ ở trong lồng ngực của hắn.
Lấy sự cường đại của thần đế, lại ẩn giấu thứ đó trong không gian trong người, có thể nghĩ là món đồ quan trọng cỡ nào.
Không gian này là do lực lượng thần đế của Tinh Tuyệt Không tạo thành, lấy lực lượng của Vân Triệt vốn tuyệt đối không có khả năng phá vỡ. Nhưng huyền lực của Tinh Tuyệt Không tán loạn đã lâu, lại thêm vào hàn khí nơi này ăn mòn, không gian này đã vì không có lực lâu dài mà lung lay sắp đổ, bàn tay Vân Triệt vừa trảo gần như không tốn khí lực gì, huyền khí đã thăm dò vào trong đó.
Bên trong không gian này chỉ có một vật.
Vân Triệt cầm ra, trong tay nhiều thêm một bàn quay (luân bàn) tinh quang lóng lánh.
Bàn quay dài không đầy một thước, không có sức nặng bao nhiêu ở trong tay. Trên bàn quay còn vây lấy mười hai đường hào quang có sắc thái khác nhau, trong đó có bốn đường đặc biệt nồng đậm, giống như ánh nến thiêu đốt.
Vân Triệt nhìn bàn quay trong tay, ánh mắt không tự chủ nheo lại... Bốn đường tinh quang đặc biệt nồng đậm kia mặc dù rất nhỏ nhưng cho dù với tầm mắt hay cảm giác của hắn lại đều không thể xuyên thấu được.
Giống như bên trong tinh quang nhìn như nhỏ bé này lại ẩn giấu một thế giới khổng lồ mênh mông bát ngát.
- Đây là cái gì? Có liên quan gì đến Thải Chi?
Vân Triệt trầm giọng hỏi.
Nhìn bàn quay trong tay Vân Triệt, ánh mắt của Tinh Thần đế khi thì hỗn loạn, khi lại mông lung, sắc mặt cũng khi thì thả lỏng, khi lại thống khổ:
- Tinh Thần bàn... thần vật thượng cổ quan trọng nhất của Tinh Thần giới ta... có nó ở đây... Tinh Thần thần lực vĩnh viễn không diệt vong.... Tinh Thần giới... cũng vĩnh viễn không đổ...
Từng lời nói của Tinh Tuyệt Không đều đang phát run. Bàn tay của Vân Triệt chợt căng thẳng vào một thời khắc nào đó.
Hắn đột nhiên hiểu được đây là thứ gì...
Đây chính là... vật dẫn cho Tinh Thần nguyên lực của mười hai tinh thần!
Mười hai đường tinh mang trên đó tượng trưng cho thần lực của mười hai tinh thần.
Mà bốn đường quang mang nồng đậm lạ thường kia lại vì tinh thần ngã xuống mà quay về!
Bốn đường tinh mang, chia ra ứng với Thiên Nguyên, Thiên Cương, Thiên Độc đã chết cùng với Thiên Khôi bị phế đi!
Sự cường đại của Tinh Thần giới, nhân tố quan trọng nhất đó là sự tồn tại của mười hai tinh thần! Mà tinh thần ngã xuống, hoặc sau khi hết tuổi thọ, Tinh Thần thần lực tương ứng sẽ không theo đó mà tiêu tán, nguyên lực này sẽ quay về vật dẫn, sau khi tìm được người phù hợp kế tiếp lại có thể tiếp tục truyền thừa, cũng trong khoảng thời gian ngắn nhất thành một tinh thần cường đại mới.
Ở tinh giới thượng vị, bồi dưỡng một Thần Chủ cần dốc hết toàn lực, thường thường còn phải nhìn mệnh trời. Mà ở Tinh Thần giới lại vĩnh viễn đều sẽ tồn tại mười hai tinh thần cường đại... các Vương giới khác cũng thế.
Đây là lý do vì sao Vương giới bọn họ thủy chung đứng ở trên đỉnh hỗn độn!
Khi Vân Triệt mới vào thần giới, nghe Mộc Băng Vân và Mộc Huyền Âm đề cập đến vương giới đã biết được sự tồn tại của “Truyền thừa” và “Vật dẫn”. Nhưng không nghĩ rằng vật dẫn này lại nhỏ như thế.
Không, so ra mà nói, càng làm cho hắn không cách nào không thay đổi sắc mặt, căn cơ truyền thừa của Tinh Thần giới này, vật hạch tâm cho sự cường đại của Tinh Thần giới này, hiện giờ lại được cầm ở trên tay mình!
Cầm nó trong tay chính là cầm mạch máu, tương lai... và sinh tồn tử vong của Tinh Thần giới!
Tinh Thần luân bàn... thứ quan trọng nhất của Tinh Thần giới, cho dù chết cũng không thể để người ngoài chạm vào, Tinh Tuyệt Không lại chủ động giao nó cho Vân Triệt.
Bởi vì hắn đã không còn có sự lựa chọn nào khác.