Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1438 - Chương 1440: Sư Tỷ, Ngươi Trưởng Thành

. ._720__1" class="block_" lang="en">Trang 720# 1

 

 

 

Chương 1440: Sư tỷ, ngươi trưởng thành



Hai Băng Hoàng cung chủ đã không kịp nghĩ nhiều, lực lượng đột ngột đổi công thành thủ.

Một tiếng trầm đục, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, lực lượng của hoang tuyết thần viêm bị lực lượng của hai đại Băng Hoàng cung chủ gắt gao giữ lại.

Trong một chớp mắt tiếp theo, bọn họ đồng thời kêu rên một tiếng, bị hung hăng nện ra, rơi thẳng xuống.

Cùng lúc đó, một con hoang tuyết thần viên khác chợt bổ nhào xuống, chụp xuống một lực lớn hủy thiên.

- Nguy... nguy rồi!

Hai Băng Hoàng cung chủ bị đánh văng ra quá sợ hãi.

- Nhanh chóng lui lại!

Băng Hoàng cung chủ thứ ba hét lớn một tiếng, đã chợt bổ nhào về phía con hoang tuyết thần viên thứ hai, kiếm như cầu vồng bằng băng, nhưng vốn không cách nào hoàn toàn chống lại lực lượng khủng bố của hoang tuyết thần viên... Một khi lực lượng này đánh xuống, chính là hơn một ngàn đệ tử Băng Hoàng hài cốt không còn.

Bầu trời âm u, lực lượng lớn chưa hạ xuống, một luồng uy áp tử vong đã gần như nghiền nát linh hồn của lượng lớn đệ tử Băng Hoàng.

Vô số tiếng gầm lên hoảng sợ vang lên... Phía dưới, Mộc Tiểu Lam mới vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm đã quỳ mạnh gối xuống đất, mặt mày thất sắc, nàng muốn thoát đi, nhưng dưới uy áp của Thần Vương, cho dù di chuyển non nửa bước chân đều là hy vọng xa vời.

Đệ tử Băng Hoàng bên người nàng đều như thế, có không ít người đã nhắm mắt chờ chết.

Ba đại Băng Hoàng cung chủ đều cắn răng muốn nát, nhưng đều bất lực. Tất cả bọn họ đều đã hối hận vì coi thường huyền thú náo động nơi này, mà không đi về phía thần điện xin giúp đỡ.

Bọn họ sớm nên nghĩ đến, chỉ với những huyền thú nơi này bạo tẩu, sao có thể phá rách kết giới nơi này được.

Đúng lúc này, bầu trời âm u đột nhiên sáng rọi lên một đường viêm quang vô cùng sáng ngời... kèm với một tiếng phượng hót cực kỳ to rõ.

Một đường phượng hoàng viêm ảnh từ trên không hạ xuống, đánh thẳng lên trên người hoang tuyết thần viên, trong nháy mắt, lực lượng Thần Vương đến từ hoang tuyết thần viên với uy áp tử vong tán loạn hầu như không còn, toàn thân nó cháy lửa, trong tiếng gào thảm thiết bay ngang ra ngoài.

Cùng lúc đó, lại một đường băng mang thoáng hiện, nháy mắt trải rộng ra một kết giới băng di vĩ đại, hoàn toàn chống đỡ dư ba lực lượng, không thương tổn đến đệ tử Băng Hoàng phía dưới một chút nào.

Nguy cơ vốn đã khiến cho bọn họ tuyệt vọng lại cứ đột nhiên biến mất như vậy, mọi người kinh ngạc đến ngây người trong khoảnh khắc. Mộc Tiểu Lam vẫn còn không thể tin được ngẩng đầu, liếc nhìn thấy bóng dáng của Vân Triệt...

- Vân... Vân sư huynh!

Nàng kêu lên một tiếng kinh hỉ, trong hốc mắt cũng đã trào ra nước mắt.

Bàn tay Vân Triệt vừa trảo, kết giới băng di trực tiếp dừng ở trên không, không hề có dấu hiệu tiêu tán, bóng dáng của hắn đã bay nhanh về phía trước:

- Ba vị cung chủ, làm phiền bảo hộ tốt cho mọi người, hai cự viên Thần Vương này giao cho ta!

Rầm!

Tất cả phát sinh trong nháy mắt, hai Băng Hoàng cung chủ bị đánh bay ngược vào lúc này mới nặng nề ngã trên đất, bọn họ xoay người đứng lên, đều sắc mặt thay đổi... Mà không chờ bọn họ đáp lại, một ánh lửa đã nặng nề nện lên trên người hai con hoang tuyết thần viên.

Hảo diễm vốn là khắc tinh của huyền thú hệ băng, huống chi là phượng hoàng viêm của Vân Triệt. Trong ngọn lửa đỏ đậm, hai hoang tuyết thần viên bị ép lui hơn mười dặm, hàn uy trên người cũng như bị ngọn lửa đốt diệt, trở nên tan tác không chịu nổi.

Chúng nó vốn mất đi lý trí rồi, dưới thống khổ càng triệt để nổi giận, hai luồng khí tức Thần Vương chặt chẽ tập trung lên trên người Vân Triệt, cánh tay lớn của chúng nó vung lên, một con sông băng ngàn trượng trực tiếp bị rút lên, hung hăng ném về phía Vân Triệt.

Vân Triệt nhanh chóng đo lường khoảng cách bên cạnh Vụ Tuyệt cốc, nhất thời yên lòng, cánh tay chìa ra, phượng hoàng viêm trên người hóa thành kim ô viêm càng thêm nóng rực, một đường viêm kiếm nổ bắn mà ra từ bàn tay hắn, sau đó chém ngang ra.

Thế giới vĩnh viễn xám trắng của Vụ Tuyệt cốc nhất thời khắc ấn xuống một đường quang hồ màu vàng nhạt.

Viêm kiếm cắt ngang sông băng, lại cắt thẳng mà qua trên người một hoang tuyết thần viên, đồng thời ấn xuống một đường vết tích màu vàng kim ở trên sông băng và trên người hoang tuyết thần viên.

Thoáng chốc, sông băng vỡ vụn tán loạn, lại trong khoảnh khắc nứt vụn hóa thành sương mù phiêu tán đầy trời... trong nháy mắt tiếp theo ngay cả sương mù cũng biến mất vô tung toàn bộ.

Mà thân hình vĩ đại của hoang tuyết thần viên đã nứt ra theo vết tích màu vàng kim, sụp đổ... thân hình gãy thành hai nửa phát ra tiếng rít gào tuyệt vọng, nhưng lập tức đã bị mai táng trong kim viêm đột nhiên bùng nổ, cấp tốc hóa thành tro tàn.

Hoang tuyết thần viên dù sao cũng là Thần Vương thú, mặc dù bạo loạn dưới đỏ ửng, nhưng không đến mức hoàn toàn không có lý trí giống như huyền thú thấp hơn.

Hai con hoang tuyết thần viên này vốn là một đôi, nhiều năm qua cùng giữ Vụ Tuyệt cốc, một con bị chôn diệt, một con khác nhất thời phát ra tiếng kêu bi thương thống khổ vô cùng tuyệt vọng, nó triệt để điên cuồng, trực tiếp lấy thân thể cao lớn đánh về phía Vân Triệt...

Chân mày Vân Triệt cau chặt... Đệ tử Băng Hoàng này vẫn cách quá gần, hắn không thể lui lại, càng không thể đánh lâu, quyết định thật nhanh, cánh tay đặt ngang, Kiếp Thiên kiếm ra, một man hoang nha nghênh đón thẳng mà lên.

Kiếp Thiên kiếm phá vỡ lực lượng gió lốc của hoang tuyết thần viên, nặng nền nện lên trên ngực nó, một bóng sói thương lam vĩ đại thoáng hiện trong khoảnh khắc ở chỗ ngực nó, phát ra uy hiếp vạn linh rít gào.

Rầm!!

Kéo một đường lam quang thật dài, Vân Triệt mang theo Kiếp Thiên kiếm, đi ngang qua thân thể hoang tuyết thần viên.

Đường lam quang kia vẫn luôn kéo dài đến phía sau hoang tuyết thần viên vài dặm mới cuối cùng dừng lại.

Một lỗ hổng vĩ đại khắc trong thân thể hoang tuyết thần viên, toàn bộ thế giới xuất hiện dừng hình ảnh trong khoảnh khắc này, sau đó, tròng mắt bạo loạn của hoang tuyết thần viên chậm rãi tiêu tán, chuyển thành giải thoát với đau thương.

Vô số vết rách theo lỗ hổng chính giữa thân thể nhanh chóng lan ra ngoài, hiện đầy toàn thân nó, sau đó, nó như một băng điêu triệt để vỡ vụn, tán thành vô số mảnh nhỏ trắng như tuyết, từ trên không trung rơi rớt xuống.

Kiếp Thiên kiếm biến mất trong tay Vân Triệt, hắn thở phào nhẹ nhõm thật dài, vì để không lan đến gần đệ tử Băng Hoàng khác, hắn chỉ có thể toàn lực tốc chiến tốc thắng.

Nhưng mà khi hoang tuyết thần viên chết, hắn cảm nhận được giá lạnh thương tổn, thống khổ... lẫn giải thoát đến từ chúng nó.

Chúng nó bạo loạn không phải do chúng nó mong muốn, mà bị ảnh hưởng với khí tức đáng sợ không nên tồn tại trên thế gian này... So ra chúng nó ngược lại là người bị hại lớn nhất.

Theo hai con hoang tuyết thần viên chôn diệt, trận náo loạn đột nhiên bùng nổ này xem như kết thúc. Nhưng tâm tình của Vân Triệt ngược lại trầm trọng thêm một phần.

Ma đế quay về thế gian... thế giới tương lai rốt cuộc sẽ biến thành dáng vẻ gì nữa đây?

Bên kia, ba đại Băng Hoàng cung chủ mới vừa bay lên không, ngay cả trận thế còn chưa bày ra, hai con hoang tuyết thần viên đáng sợ tuyệt luân đã bị chôn diệt.

Bàn tay của bọn họ dừng lại giữa không trung, ba cái cằm đồng thời nện lên trên mặt đất, hồi lâu đều không thể khép lại.

Toàn bộ đệ tử Băng Hoàng phía dưới cũng ngây dại ra ngay tại chỗ, hồi lâu đều chưa phục hồi tinh thần lại.

Lần trước bọn họ nhìn thấy thực lực của Vân Triệt vẫn là ở trên đại hội huyền thần bốn năm trước, hắn đánh bại Lạc Trường Sinh mới vào Thần Vương cảnh.

Lúc này hắn đối mặt với hai cự thú Thần Vương, cứ... cứ giải quyết như vậy?

Vân Triệt lắc mình vài cái, đã đi tới trước ba Băng Hoàng cung chủ, nói:

- Tuy rằng hơi đáng tiếc, nhưng tình huống nguy cấp, không thể không trực tiếp đánh giết chúng nó, làm phiền ba vị cung chủ giải quyết hậu quả.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào Vân Triệt hồi lâu, mới cuối cùng hoàn hồn:

- A... Vân Triệt, ngươi... đã là Thần Vương!?

Vân Triệt gật đầu:

- Đúng. Vãn bối còn có chuyện quan trọng, không lưu lại lâu, cáo từ.

Nói xong hắn liền xoay người bay khỏi, lưu lại ba Băng Hoàng cung chủ ngơ ngác.

Bốn năm trước, Vân Triệt mới độ chín tầng thiên kiếp ở trận chiến phong thần cuối cùng, thành Thần Linh cảnh, hắn không vào Trụ Thiên cảnh là chuyện trên đời đều biết.

Mà mới đi qua bốn năm... Bọn họ như thế nào đều không thể tưởng tượng được, Vân Triệt không vào Trụ Thiên châu, là dùng thời gian bốn năm ngắn ngủi thành Thần Vương như thế nào!?

Nếu bọn họ biết được thật ra Vân Triệt đã là Thần Vương từ ba năm trước, đoán chừng đầu đều bị kinh hãi ra một khe nứt.

- Vân sư huynh... Vân sư huynh! Này! Đợi ta với!

Vân Triệt rời đi không quá xa, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ vội vàng của một nữ hài.

Vân Triệt dừng người lại, phía sau, Mộc Tiểu Lam liều mạng toàn bộ sức mạnh cuối cùng đuổi theo, nàng thở gấp mấy hơi thật mạnh, giọng trách cứ nói

- Ngươi... ngươi chạy nhanh như vậy làm gì.

Vân Triệt đưa tay sờ cằm, ánh mắt vô cùng cẩn thận dao động ở trên người nàng:

- Hả? Đây chẳng phải là tiểu Lam sư tỷ sao, mới vài năm không gặp, lại lớn như vậy.

Tuy rằng đã nghe nói Vân Triệt còn sống trở về, nhưng chân chính nhìn thấy hắn, lại còn gần như thế, đôi mắt sáng của Mộc Tiểu Lam vẫn nổi lên kích động khó nén:

- Hừ, nói lung tung! Mấy năm này dáng vẻ của ta vốn không có thay đổi có được không. Nhưng mà ngươi...

Nàng đang nói, chợt phát hiện ra ánh mắt của Vân Triệt hơi lệch... hướng nhìn tới rõ ràng là bộ ngực của nàng, nụ cười trên mặt càng đáng khinh đến nói không nên lời, nàng chợt phản ứng kịp, khẽ kêu một tiếng, dưới ý thức hai tay khẽ khép lại trước ngực, trên mặt cũng bỗng chốc đỏ bừng lên, tức giận nói:

- Ngươi... ngươi ngươi ngươi... ngươi bây giờ đã là đại nhân vật, lại còn... còn... bản tính một chút cũng không thay đổi!

Vân Triệt cười híp mắt nói:

- Đó là đương nhiên. Ta chính là người hèn hạ vô sỉ hạ lưu không biết xấu hổ nhất mà ngươi khâm định, thứ bản tính này, đừng nói bốn năm năm, trăm tám mươi năm đều không thay đổi được, có đúng không.

Rõ ràng đã danh chấn thần giới, nhưng dáng vẻ này quả thật chỉ hơn chứ không có kém dáng vẻ năm đó. Nhưng mà khiến Vân Triệt rất ngoài ý muốn chính là Mộc Tiểu Lam lại không xấu hổ và giận dữ buồn bực, chạy trối chết giống như trước đây, ngược lại đột nhiên buông hai tay che ngực xuống, cười tủm tỉm nói:

- Vân Triệt sư huynh, người ta có lớn lên hay không, ngươi có muốn tự tay xác nhận một chút không?

“...” Vân Triệt lập tức kinh ngạc... Má nó? Tiểu nữ hài này là sao vậy? Mới vài năm không gặp, lại sẽ làm trò ngược!?

Nhưng có cảnh đời nào mà Vân Triệt chưa từng thấy, kinh ngạc sau khoảnh khắc, mắt lập tức nứt ánh sao, mặt hiện ánh đỏ:

- Tốt tốt, chuyện xác nhận lớn nhỏ này ta cực kỳ am hiểu. Toàn Ngâm Tuyết giới nói ta thứ hai, vẫn chưa có ai dám xưng thứ nhất.

Mộc Tiểu Lam: “...”

- Ừm... chỉ mới nhìn thôi, tiểu Lam sư tỷ trưởng thành rất mạnh, tiềm lực rất lớn, tương lai nói không chừng còn có thể vượt qua... một nửa sư tôn của ngươi, ha ha ha.

Mộc Tiểu Lam: “...”

Vân Triệt vừa cười tủm tỉm nói vừa vươn hai tay ra, năm ngón tay thành trảo, giả bộ sẽ bổ nhào qua... mà để cho hắn càng thêm ngoài ý muốn chính là, Mộc Tiểu Lam vẫn mặt cười hì hì, hoàn toàn không có dấu hiệu trở mặt và muốn né tránh.

Hả?

Giống như có chỗ nào không đúng!

Trong lòng siết chặt, hắn gần như theo bản năng chợt quay người lại...

Một tuyết ảnh tuyệt mỹ đứng ở chỗ sau lưng hắn không đến mười trượng, dung nhan như tuyết đầu mùa, mắt như đầm sâu, im hơi lặng tiếng.

Mộc Băng Vân.

“~!@#$%...” Hai tay xòe năm ngón tay ra nhanh như tia chớp buông xuống, nhanh chóng xoay người hành lễ, trên mặt hoàn toàn bình tĩnh cung kính, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại mang theo khẽ run:

- Đệ tử Vân Triệt, bái kiến Băng... Băng Vân cung chủ.

- Sư tôn.

Băng ảnh của Mộc Tiểu Lam lóe lên, đứng ở bên người Mộc Băng Vân, đầu cúi xuống, vẻ mặt nhu thuận... Nhưng nháy mắt tiếp theo, tay nhỏ bé của nàng chợt nâng lên, dùng sức che trên môi, thân thể run rẩy, dốc hết toàn lực mới không cười ra tiếng.

Mộc Băng Vân liếc nhìn hắn nói:

- Sư tôn của ngươi đang ở thánh điện chờ ngươi, đi gặp nàng đi.

Lời của nàng vĩnh viễn lạnh như băng mà ôn nhu như vậy, cũng như tuyết bay khẽ múa trong tuyết vực vô tận này.

Vân Triệt lên tiếng trả lời:

- Dạ. Vậy đệ tử đi qua.

Sau đó hắn ngẩng đầu lên, lo sợ nói:

- Băng Vân cung chủ, mới vừa rồi... cái kia... đệ tử và tiểu Lam sư tỷ... a không phải, và tiểu Lam sư muội...

Hắn định giải thích cái gì, nhưng lời vừa khỏi miệng, lại phát hiện lời giải thích có vẻ càng hỏng bét.

Hắn dùng đuôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Mộc Tiểu Lam, nghiến răng nghiến lợi một trận: Tiểu nha đầu nhãi con ngươi chờ đấy, không lột hết quần áo của ngươi ném vào trong thiên trì ta không phải họ Vân!

Tiểu nha đầu đã từng đơn thuần đáng yêu cỡ nào... Chẳng lẽ sau khi nữ nhân lớn lên đều sẽ trở nên đáng sợ như vậy sao!

“...” Mộc Băng Vân không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Vân Triệt, rồi dẫn Mộc Tiểu Lam rời đi xa xa.

Ánh nhìn này khiến Vân Triệt đứng tại chỗ sợ run một lúc lâu...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment