Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1439 - Chương 1441: Lại Vào Trụ Thiên

. ._720__2" class="block_" lang="en">Trang 720# 2

 

 

 

Chương 1441: Lại vào Trụ Thiên



Trở lại thánh điện, Mộc Huyền Âm quả nhiên đã trở về, nàng không hề hỏi đến chuyện Vụ Tuyệt cốc.

- Nhận được đáp án chưa?

Vân Triệt vừa mới bái xuống, còn chưa mở miệng, Mộc Huyền Âm đã mở miệng hỏi.

- Thưa sư tôn, đệ tử đã nhận được đáp án, cũng biết rất nhiều chân tướng đáng sợ ngoài dự đoán.

Hắn không do dự nhiều, một năm một mười nói lại cho Mộc Huyền Âm biết bắt đầu từ thời đại thượng cổ Kiếp Thiên ma tộc bị Mạt Ách lấy Thủy Tổ kiếm trục xuất, chân tướng mà băng hoàng thần linh nói cho hắn biết cùng với nguyên nhân kiếp nạn đỏ ửng.

Cho dù hiện giờ hắn không nói, đại hội Trụ Thiên, Trụ Thiên thần đế cũng sẽ thông báo chân tướng về đỏ ửng.

Lúc đột nhiên nghe nói Tà thần và Kiếp Thiên ma đế chính là phá vỡ cấm kỵ, âm thầm kết làm phu thê, trong băng mâu của Mộc Huyền Âm hiện lên kinh hãi thật sâu... mãi cho đến khi Vân Triệt nói xong, dáng đứng của nàng đã xảy ra biến hóa thật lớn, ánh mắt cũng triệt đệ trầm xuống.

Sau khi Vân Triệt nói xong, thánh điện nhất thời rơi vào không tiếng động đáng kể.

Viễn cổ ma đế sắp quay về thế gian, đây đối với bất cứ kẻ nào ở thế giới hiện giờ mà nói đều là tin tức còn đáng sợ hơn ác mộng đáng sợ nhất ngàn vạn lần, hơn xa thiên tai đáng sợ nhất mà bất cứ kẻ nào có khả năng nghĩ đến!

Cho dù nói ra từ trong miệng Vân Triệt, cho dù nàng là Mộc Huyền Âm cũng mất một lúc lâu mới xem như hồi hồn lại.

- Những lời ngươi nói, đều là sự thật?

Nàng cuối cùng mở miệng, vẫn khó có thể tin.

- Những thứ này đều là do băng hoàng thần linh nói cho đệ tử biết, hơn nữa... với một số chuyện đã trải qua sau khi đệ tử nhận được truyền thừa của Tà thần, lúc này nghĩ đến rất nhiều chuyện đền giống như đang chứng minh chuyện này. Cho nên đây dĩ nhiên cũng là sự thật.

Vân Triệt tiếp tục nói:

- Trụ Thiên giới vì có Trụ Thiên châu tồn tại, cho nên cũng có thể cảm giác được khí tức của Càn khôn thứ, vì thế chắc Trụ Thiên thần đế cũng đã biết được chân tướng. Trên đại hội Trụ Thiên, rất có thể hắn sẽ công bố chuyện này.

“...” Mộc Huyền Âm lại trầm mặc đáng kể.

Nếu như tất cả đều là sự thật... Ma đế hiện thế, trận tai họa mà bất cứ lực lượng gì đều khó có thể ngăn cản này, một chút cũng không thể.

Oán hận mấy trăm vạn năm, sau khi phát hiện thần tộc và ma tộc đã bị diệt hết, oán hận này sẽ phát tiết đến hiện thế, hoàn toàn là chuyện quá mức đương nhiên.

Mà kết quả tốt nhất...

Vân Triệt nhìn sắc mặt của Mộc Huyền Âm, thấp giọng nói:

- Sư tôn, lúc trước khi đệ tử tinh lọc ma tức cho Trụ Thiên thần đế, đã nhận được chấp thuận tham gia đại hội Trụ Thiên. Cho nên, đến lúc đó kính xin sư tôn mang theo đệ tử cùng đi... Sự tình liên quan đến tương lai của toàn bộ thần giới, toàn bộ hỗn độn, cũng bao gồm an nguy của Ngâm Tuyết giới, cho dù như thế nào đệ tử nhất định phải thử đi đối mặt với Kiếp Thiên ma đế.

Mộc Huyền Âm liếc mắt nhìn hắn... một nam tử luôn luôn cần nàng che chở, đi đối mặt với ma đế thượng cổ mà nàng mới chỉ thoáng nghĩ thôi đã không rét mà run...

Nàng không cách nào tưởng tượng nổi hình ảnh đó.

- Được, ta sẽ dẫn ngươi đi Trụ Thiên giới... Nhưng mà trước đó, ngươi yên ổn đợi ở đây, không được đi bất cứ nơi nào.

Mộc Huyền Âm xoay người, trong vài giây sắc mặt biến ảo mấy lần.

Đối với hỗn độn mà nói, đây là một trận tai họa vô cùng đáng sợ, vận mệnh của toàn bộ thế giới đều sẽ bị triệt để đảo điên, tất cả đều sẽ thay đổi.

Nhưng chỉ riêng đối với Vân Triệt mà nói... đây ngược lại sẽ là một phen kỳ ngộ thay đổi vận mệnh.

Không chỉ có vận mệnh của thế giới này, càng chính là vận mệnh của hắn.

Vân Triệt đứng dậy, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, trực tiếp bật thốt lên nói:

- Sư tôn, còn có một chuyện. Đệ tử phát hiện ra... phát hiện ra ở trong thiên trì...

Vừa nói ra khỏi miệng, hắn đã lập tức hối hận... câu nói tiếp theo cứ cứng đờ ở đó, không cách nào nói ra.

Mộc Huyền Âm: “...”

Vân Triệt: “...”

- Ngươi... coi như không nhìn thấy cái gì, đúng không?

Mộc Huyền Âm không xoay người lại, Vân Triệt không nhìn thấy được vẻ mặt lúc nói chuyện của nàng.

- Dạ... đệ tử thật sự coi như không nhìn thấy.

Vân Triệt vội vàng lên tiếng trả lời.

- Phi Tuyết!

Mộc Huyền Âm la lên, bóng dáng của Mộc Phi Tuyết hiện ra, vái xuống trước người nàng:

- Đệ tử có mặt.

- Canh chừng Vân Triệt, không được để cho hắn rời khỏi nơi này nửa bước. Nếu hắn dám không nghe lời, trực tiếp đánh gãy đùi hắn!

Nói xong, tuyết ảnh của nàng lóe lên, đã lập tức đi xa. Nàng cũng cần thời gian rất dài để tiêu hóa lời Vân Triệt nói.

-... Dạ.

Mộc Phi Tuyết vào trong thánh điện, ngồi xuống bên người Vân Triệt, hai người ngồi bên cạnh nhau, thật lâu không tiếng động.

Thế giới đặc biệt yên tĩnh, tiếng gió tuyết ngoài điện vô cùng rõ ràng. Vân Triệt lặng lẽ nâng mắt, liếc nhìn bên má Mộc Phi Tuyết... Dung nhan của nàng quả nhiên tuyệt mỹ, da thịt tuyết trắng băng nhuận, ngọc quang trong suốt, chỗ tầm mắt nhìn tới, mỗi một chỗ trên người đều tuyệt sắc đến như lấy màu vẽ cực hạn nhất cũng khó miêu tả được.

Nàng chỉ yên tĩnh ngồi đó, lại giống như băng liên ngạo nghễ nở rộ trong minh hàn thiên trì, hoàn mỹ đến làm cho người ta không dám gần.

Môi Vân Triệt khẽ động, muốn nói cái gì phá vỡ trầm mặc, lại thấy Mộc Phi Tuyết đảo mắt qua, mở miệng trước hắn:

- Ngươi đã tìm được “Tiểu tiên nữ” của ngươi rồi đúng không??

Câu nói này khiến Vân Triệt ngạc nhiên:

- Hả... vì sao hỏi như vậy?

- Bởi vì ánh mắt ngươi nhìn ta đã không giống như năm trước đó.

Môi Vân Triệt khẽ nhếch, nhất thời không phản bác được.

Mộc Phi Tuyết nói nhỏ:

- Xem ra quả là thế. Ta với nàng, thật sự giống nhau vậy sao?

Vân Triệt gật đầu:

- Ừm. Tướng mạo của các ngươi cũng không tính là đặc biệt giống nhau, nhưng khí chất rất giống, đều là kiểu vừa nhìn sẽ cảm thấy lạnh đến thấu tim, rõ ràng dáng vẻ đẹp mắt như vậy, lại giống như vĩnh viễn không có tình cảm. Nhất là lần đầu tiên khi ta gặp ngươi vào năm đó, bởi vì nhìn thấy đầu tiên chính là bóng lưng... có vài nháy mắt, ta thật sự cho rằng ta đã thấy được nàng.

Lúc nói chuyện, hắn nghĩ tới lần đầu gặp Sở Nguyệt Thiền năm đó, nghĩ tới nữ nhi của bọn họ, khóe miệng không tự chủ nhếch lên rất nhẹ.

Nhìn nụ cười nhẹ trên mặt hắn giống như xuất phát ra từ linh hồn, tuy rằng rất nhẹ nhưng lại ấm áp đến giống như đủ để hòa tan tất cả, ánh mắt của Mộc Phi Tuyết chuyển đi, mơ hồ nói:

- Đều là băng hàn vô tình, tại sao lại trở thành “Tiểu tiên nữ” của ngươi?

Vân Triệt gối hai tay lên đầu, rất cảm khái nói

- Hỏi rất hay. Trước kia ta vẫn cho rằng mình vô cùng hiểu nữ nhân. Sau này mới chậm rãi phát hiện ra, tâm tư của nữ nhân cá ngươi tuyệt đối là thứ khó thấu đáo nhất trên thế giới này.

Mộc Phi Tuyết: “...”

- Cũng ví dụ như nói ta như thế nào đều nghĩ không thông, khi ở Huyễn Yên thành, vì sao ngươi lại có thể nhận ra ta?

Thừa dịp Mộc Phi Tuyết né tránh ánh mắt, Vân Triệt lại bắt đầu không kiêng nể gì mà thưởng thức gò má tuyệt mỹ không tỳ vết của nàng... Đáng tiếc chính là lại không hề nhìn thấy một chút vẻ mặt thay đổi gì của nàng, có lẽ lâu đều không lại nói chuyện với hắn.
....
....

Tuy rằng trừ bỏ mấy người cực kỳ có hạn, cũng không ai biết được chân tướng sau lưng vết nứt đỏ ửng, nhưng theo đại hội Trụ Thiên tới gần, một luồng khí tức khẩn trương vẫn im lặng bao trùm đông thần vực.

Kể cả tây thần vực và nam thần vực cũng đã nhận ra bất an thật sâu theo biến hóa trong khoảng thời gian này tới nay của đông thần vực.

Nhất là Trụ Thiên thần đế không tiếc dồn hết tất cả, cũng tập trung toàn bộ lực lượng của tất cả Vương giới, tinh giới thượng vị ở đông thần vực xây lên thứ nguyên đại trận, khiến ánh mắt của thần giới không cách nào không chăm chú nhìn kỹ vào đại hội Trụ Thiên sắp mở ra.

Lạc Cô Tà cố tình xông tới Ngâm Tuyết giới, đại bại ở dưới tay Mộc Huyền Âm, cũng bị chặt đứt một tay, đây vốn là trận chiến oanh động thần giới nhưng lại không mang lên tiếng sóng bao lớn.

Rất rõ ràng, kể cả đám người Hạ Khuynh Nguyệt, Trụ Thiên thần đế, Thủy Thiên Hành đều không thể cố tình đi công khai chuyện này.

Về phần Lạc Cô Tà... nàng càng không có khả năng chủ động đi tuyên dương bản thân đã bị thảm bại ở trong tay một Giới Vương trung vị.

Ít nhất chuyện này cũng không bị truyền ra trên phạm vi lớn.

Nhưng cũng không thể có khả năng giấu giếm được mọi người.

Trong bất tri bất giác, kỳ dự họp đại hội Trụ Thiên cuối cùng đã đến.

Mà cho dù đông thần vực hay tây, nam hai thần vực, mặc dù bọn họ đều ngửi được mùi vị bất thường, nhưng tuyệt đối không ai nghĩ đến, trận sự kiện cố tình yêu cầu tât cả Thần Chủ của đông thần vực đều phải tham gia, trận thế lớn đến làm cho người ta sợ hãi... thật ra là một kỳ đại hội tuyệt vọng không thôi.

Một kỳ tập hợp tất cả chiến lực mạnh nhất mà tiến hành... Vùng vẫy giãy chết.

Năm đó thứ nguyên huyền trận với tinh thần bia đã thiết kế vì đại hội huyền thần đều đã tiêu tán, muốn đi Trụ Thiên thần giới chỉ có nỗ lực đi tới.

Một con huyền chu hàn băng bay lên trên trời cao của Ngâm Tuyết giới, biến mất trong giây lát, chỉ để lại một đường lam mang chợt lóe rồi biến mất.

Ai cũng sẽ không nghĩ tới, một chút quang hoa màu lam dần đi xa này sẽ quyết định vận mệnh của toàn bộ hỗn độn.

Ra khỏi Ngâm Tuyết giới, bay vào vũ trụ mênh mông, vô số ngôi sao phóng đại và rời xa khỏi tầm mắt, không gian lấy tốc độ cực nhanh lao về phía sau.

Sử dụng độn nguyệt tiên cung, trong vòng một ngày có thể tới Trụ Thiên thần giới, nhưng bị Mộc Huyền Âm cự tuyệt.

- Độn nguyệt tiên cung tiêu hao vĩ đại, vả lại nguồn năng lượng có được không dễ, không phải thời khắc cần thiết, không được dùng loạn.

Mặc dù chiếc băng chu này nhỏ, nhưng có lực lượng của Mộc Huyền Âm thêm vào, tốc độ cũng cực nhanh.

Nhưng quá đáng chính là nó không có không gian bên trong. Sau khi tiến vào không gian vũ trụ, gió bão vũ trụ ngay mặt mà đến khiến Vân Triệt thích ứng trọn vẹn hồi lâu, khi khó khăn lắm mới hòa hợp, xương cốt toàn thân đã gần như tan khung.

Mà Mộc Huyền Âm không hề có ý tứ muốn trợ giúp hắn, một mực yên lặng đứng ở trước băng chu, lạnh lùng nhìn về phía trước, coi như không nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Vân Triệt.

Không gian vũ trụ mênh mông thần bí, lại đẹp không sao tả xiết. Đây là lần thứ hai Vân Triệt rời khỏi tinh giới, ngao du trong không gian vũ trụ... Lần đầu tiên là cùng với Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng khi đó ở trong không gian của độn nguyệt tiên cung, còn lần này lại chân thật thừa nhận khí tức vũ trụ chân chính.

Vân Triệt khống chế được dòng khí vũ trụ quanh thân thể, thả nhẹ bước chân tới sau lưng Mộc Huyền Âm:

- Sư tôn, đệ tử muốn hỏi, trong vòng vài năm nay, đông thần vực có tin đồn về trên người ta mang Tà thần truyền thừa không?

Mộc Huyền Âm khẽ nhíu mày:

- Vì sao lại hỏi vấn đề này?

Vân Triệt nói:

- Thật ra, năm đó khi đệ tử cố tình xông tới Tinh Thần giới, một hành động không nhìn hậu quả, khiến Thiên Nguyên tinh thần Đồ Mi một câu đoán được trên người đệ tử rất có thể mang Tà thần truyền thừa. Tuy rằng hắn đã chết, nhưng tinh thần và trưởng lão ở đó cũng đều nghe thấy được rõ ràng.

“...” Mộc Huyền Âm suy nghĩ ngắn ngủi, nói:

- Tinh Thần giới e ngại nhất đó là sự thật Tà Anh bị bọn họ ép ra lộ ra thiên hạ, cho nên, vì sao năm đó ngươi lại xâm nhập vào Tinh Thần giới, cùng với quan hệ giữa ngươi và Thiên Sát tinh thần, bọn họ sẽ dốc hết toàn lực che giấu, tuyệt đối sẽ không bại lộ nửa chữ. Những năm này đông thần vực cũng không có tin đồn tương tự, cho nên chắc cũng không bại lộ.

Vân Triệt gật gật đầu:

- Thì ra là thế... nhưng mà bại lộ hay không cũng không quan trọng, bởi vì lập tức sẽ là chuyện trên đời đều biết.

- Nên đối mặt với Kiếp Thiên ma đế như thế nào, ngươi đã nghĩ xong chưa?

Mộc Huyền Âm hỏi.

Vân Triệt gật gật đầu, giây lát sau lại lắc đầu:

- Ta không biết. Có lẽ ta nghĩ kỹ hay không cũng vô dụng... Dù sao sẽ phát sinh chuyện gì, cho dù là ai đều không cách nào đoán trước được.

Giọng Mộc Huyền Âm lạnh đi:

- Vậy đừng nghĩ nhiều nữa. Ngươi nhớ kỹ, sau khi tiến vào Trụ Thiên thần giới, không được rời xa bên cạnh ta, lại càng không được tự tiện quyết định cái gì! Cho dù chuyện gì nhất định phải thương lượng với ta, hiểu chưa!

-... Dạ.

Vân Triệt rất nhu thuận lên tiếng trả lời.

Năm đó lần đầu tiên vào Trụ Thiên giới, Mộc Băng Vân phụ trách giám thị quản lý hắn. Nhưng mà tuy rằng ngoài mặt Mộc Băng Vân lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng trong xương lại là người đặc biệt ôn nhu, đều có phần dung túng đối với hành vi chứa nhiều tùy hứng của Vân Triệt, rất nhiều khi không đành lòng cố tình trở ngại.

Nhưng Mộc Huyền Âm lại không giống vậy, có nàng ở đây, Vân Triệt có thể xằng bậy đó là gặp quỷ!

Ba ngày sau, Trụ Thiên môn to lớn với Trụ Thiên tháp xuyên thẳng tận trời cao xuất hiện trong tầm mắt, theo băng chu hạ xuống, Vân Triệt đã theo Mộc Huyền Âm một lần nữa đặt chân lên tinh vực của Trụ Thiên thần giới.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment