Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1440 - Chương 1442: Oán Niệm

. ._721__1" class="block_" lang="en">Trang 721# 1

 

 

 

Chương 1442: Oán niệm



Bốn năm trước khi Vân Triệt đến Trụ Thiên thần giới mang theo lòng tràn đầy hưng phấn với chờ mong, lúc này lại chỉ có trầm trọng khó diễn tả bằng lời.

Lần trước hắn theo Mộc Băng Vân đến đây, còn lần này lại là Mộc Huyền Âm.

Có một cái khác biệt rất lớn đó là khi lần đầu tiên đến đây, hắn giống như tất cả đệ tử Băng Hoàng, đều lòng mang kính sợ không thôi, bước chân, hô hấp không tự chủ đều thả nhẹ.

Mà đi theo bên người Mộc Huyền Âm, lại là một cảm giác an tâm với an toàn nói không nên lời.

- Đi thôi.

Mộc Huyền Âm đi phía trước, mang theo Vân Triệt chậm rãi đi về phía Trụ Thiên môn.

Lúc này cách thời gian đại hội Trụ Thiên mở ra chỉ còn ba ngày. Nói như vậy rất nhiều Thần Chủ chí tôn đã đến.

Đây là một sự kiện chỉ thuộc về cường giả chí tôn, Vân Triệt là người ngoại lệ... Đương nhiên cũng có thể không phải là ngoại lệ duy nhất.

Thần Chủ, mỗi một người đều là tồn tại tối cao nhìn xuống vạn sinh, ở tinh giới thượng vị đều là vương thế giới. Mà có thể ép buộc tất cả Thần Chủ của một phương tinh vực đến đây, trong đông thần vực sợ rằng chỉ có Trụ Thiên thần giới bao gồm đầy đủ cả thực lực với danh vọng rất mạnh mới có thể làm được.

Ngay cả không khí của Trụ Thiên thần giới đều lộ ra vẻ thần thánh mênh mông khôn kể, mỗi một bước giống như đạp trên cung trời cao nhất. Trong tầm mắt, Trụ Thiên môn dần dần tới gần, đã có thể nhìn thấy bóng dáng đệ tử thủ vệ.

Lúc này ánh mắt của Vân Triệt liếc sang... bên phải, cũng có hai bóng dáng đến đây, tốc độ còn nhanh hơn thầy trò bọn họ xa.

Một trong hai bóng dáng này, Vân Triệt lại còn đặc biệt quen thuộc.

Đó là một nam tử có vẻ trẻ tuổi, dáng dấp vẫn như trong quá khứ. Một thân kim y đẹp đẽ quý giá đến chói mắt, dáng vẻ tuấn mỹ tuyệt luân, trong cao quý lại mang theo vài phần tà khí, ánh mắt bình thản mà ngạo nghễ... cho dù đây là tinh vực Trụ Thiên cũng như thế.

Vừa mới liếc nhìn thấy hắn... nhất là một thân kim y chói sáng đến mù mắt người kia, trong đầu Vân Triệt lập tức lóe lên thân phận và tên của hắn.

Thần Vũ giới -- Vũ Quy Khắc!

Mặc dù hắn và quý công tử của Thần Vũ giới này không gặp mặt nhiều, nhưng rất có sâu xa. Năm đó Vũ Quy Khắc chính là đại quý nhân hỗ trợ hắn thông qua hai đợt dự tuyển ban đầu của đại hội huyền thần!

Vì báo đáp hắn, ở trong trận chiến phong thần, Vân Triệt vô cùng lưu loát dùng bảy kiếm quét ngang hắn xuống khỏi phong thần đài.

Mà người trung niên mắt như hùng ưng, uy lăng làm cho người ta sợ hãi ở bên cạnh hắn, chắc là phụ thân của hắn đi, Giới Vương của Thần Vũ giới -- Vũ Tam Tôn!

Đợi chút!

Vũ Quy Khắc tới tham gia đại hội Trụ Thiên?

Nói cách khác... trải qua ba ngàn năm Trụ Thiên, hắn đã tu thành Thần Chủ!?

Vân Triệt âm thầm líu lưỡi... không biết Trụ Thiên châu quá mức lợi hại hay là tổ tiên Thần Vũ giới đốt cao hương, một thế hệ Thần Vũ giới này thế mà lại cùng tồn tại hai Thần Chủ!

Khi Vân Triệt nhìn thấy hắn, Vũ Quy Khắc cũng liếc nhìn Vân Triệt, ánh mắt của hắn chợt khựng lại, sắc mặt đột nhiên âm u đi, nhưng sau đó lại lập tức giãn ra, khôi phục vẻ mặt ngạo nghễ.

- Đây chẳng phải là Vân Triệt hạng nhất phong thần, còn dẫn tới chín tầng lôi kiếp năm đó sao? Ngươi lại thật sự còn sống.

Vũ Quy Khắc nhàn nhạt nói, nhưng ánh mắt khép hờ của hắn, còn có cười như không cười trên mặt đều lộ ra cẩu thả với ngạo nghễ không hề che giấu.

Dáng vẻ kia rõ ràng chính là từ trên nhìn xuống một sinh linh đê tiện không chịu nổi.

Vũ Tam Tôn liếc mắt, khi nhìn thấy Vân Triệt, khẽ cau mày.

Vân Triệt giống như đến hiện giờ mới phát hiện ra Vũ Quy Khắc, lập tức cười hề hề nói:

- Hả? Hóa ra là Vũ công tử của Thần Vũ giới, vài năm không thấy, vẫn khỏe chứ.

- Lại đã là Thần Vương!

Vũ Tam Tôn nhìn Vân Triệt, khẽ lẩm bẩm một tiếng, chấn động trong lòng.

Khóe mắt Vũ Quy Khắc khẽ nhếch, nhưng lập tức lại cười nhạt, lấy tư thái nhìn xuống tán thưởng nói:

- Không tệ không tệ, không hổ là một trong phong thần năm đó, nhanh như vậy đã thành Thần Vương. Đáng tiếc... đáng tiếc mà.

Hắn lắc đầu, phát ra tiếng thở dài châm chọc:

- Ngươi biết hiện giờ ta đã ở cảnh giới nào không?

Vân Triệt nói:

- Vũ đại công tử đã có thể tới tham gia đại hội Trụ Thiên, nói vậy đã thành Thần Chủ đi?

Vũ Quy Khắc cười to ra tiếng, ngạo nghễ nói:

- Ha ha ha ha! Coi như ngươi thông minh. Ngươi cũng biết hiện giờ trên người ta có thể có được là lực lượng cường đại hạng nào không!

Hai tay hắn giơ lên, lòng bàn tay chậm rãi ngưng tụ một luồng khí xoáy màu vàng, cùng lúc đó, không gian chung quanh vặn vẹo cực độ, tất cả khí tức giống như điên tán loạn đi, vây lấy chung quanh thân thể Vũ Quy Khắc, tạo thành một lĩnh vực chân không lớn đến làm cho người ta sợ hãi.

Hắn chậm rãi nói:

- Đây là một lực lượng mà ngươi bây giờ vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng được. Hạng nhất phong thần? Rất tài ba đi! Nhưng đáng tiếc, bây giờ ở trong mắt ta ngươi chẳng qua chỉ là rác rưởi mà ta chỉ cần nửa ngón tay đã có thể dễ dàng nghiền chết, hiểu không?

Một Thần Chủ chí tôn, sẽ để một Thần Vương vào mắt sao?

Đương nhiên sẽ không.

Nhưng mà bóng ma năm đó Vân Triệt tạo thành cho Vũ Quy Khắc thật sự quá lớn. Cho dù đã qua ba ngàn năm, khi lại nhìn thấy Vân Triệt, dấu ấn sỉ nhục kia vẫn khiến cho hắn không nhịn được phát tác.

Vân Triệt trợn trắng mắt... Tuy rằng thứ hàng này có tư chất cao kinh người, nhưng lại chỉ có chút tiền đồ như vậy.

Không nhìn thấy thái độ sợ hãi, hâm mộ, khúm núm mà mình muốn thấy ở trên người Vân Triệt, ngược lại là dáng vẻ không gọi là gì. Trong lòng Vũ Quy Khắc nhất thời cực kỳ khó chịu, nhưng nơi này là Trụ Thiên thần giới, hắn dù sao đã thành Thần Chủ, cũng không dám có gan làm xằng bậy.

Lúc này ánh mắt của hắn rơi lên trên người Mộc Huyền Âm. Tuy rằng chỉ liếc thấy mặt bên, nhưng ánh mắt cũng lại khựng lại trong khoảnh khắc, sợ run trọn vẹn ba giây.

Vũ Quy Khắc đột nhiên cười to:

- Ha ha, ha ha ha ha. Không trách được năm đó hai vị thần đế tung ra cành ô liu với ngươi mà ngươi đều cự tuyệt, ngược lại ôm lấy một tinh giới trung vị nho nhỏ không buông, hóa ra lại có một sư phụ xinh đẹp như thiên tiên vậy.

- Đã sớm nghe nói Huyền Âm Giới Vương của Ngâm Tuyết giới là đệ nhất mỹ nhân phía bắc đông vực, quả nhiên danh bất hư truyền. Có thể ở bên cạnh một sư phụ mỹ nhân như vậy suốt ngày, đổi thành bản thiếu, sợ rằng cũng không nỡ rời đi được, ha ha ha ha ha!

“...” Vân Triệt khẽ thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vũ Quy Khắc mang theo một chút thương hại.

Haizzz, sống không tốt sao, miệng cứ tiện như vậy... ngươi khẳng định còn không biết cánh tay của Lạc Cô Tà vừa bị sư tôn ta bẻ xuống.

Mà khiến Vân Triệt rất ngoài ý muốn chính là Mộc Huyền Âm không hề có một chút phản ứng và thay đổi sắc mặt, ngay cả ánh mắt cũng không hề liếc về phía Vũ Quy Khắc.

- Quy Khắc, nơi này là Trụ Thiên thần giới, không được sinh sự.

Ánh mắt đảo qua trên người Vân Triệt và Mộc Huyền Âm, lại lưu lại đáng kể ở trên người Mộc Huyền Âm, Vũ Tam Tôn xoay người sang chỗ khác:

- Chúng ta đi.

Vũ Quy Khắc cười nhạt một tiếng, ánh mắt như nhìn con kiến hèn mọn rời khỏi trên người Vân Triệt, sau đó khinh thường liếc Vân Triệt, theo Vũ Tam Tôn đi về phía Trụ Thiên môn.

- Không hổ là Trụ Thiên thần cảnh, thậm chí ngay cả thứ hàng này cũng có thể trở thành Thần Chủ.

Vân Triệt nhìn bóng lưng ngạo mạn vô độ của Vũ Quy Khắc, cảm thán rất nhiều... Còn thật sự có phần hâm mộ.

Mộc Huyền Âm lạnh nhạt nói:

- Khí tức của Trụ Thiên thần cảnh hơn xa thần giới, cho dù tốc độ tu luyện hay là đột phá tiểu cảnh giới và đại cảnh giới đều hơn xa ngoại giới có thể sánh bằng. Năm đó trong một đám “Thiên tuyển chi tử” tiến vào Trụ Thiên thần cảnh, người thành Thần Chủ có tổng cộng mười chín người. Người không vào Thần Chủ cảnh cũng có hơn phân nửa thành Thần Quân.

Nàng liếc nhìn Vân Triệt, đột nhiên hỏi:

- Ngươi có hối hận tiếc nuối vì không thể vào Trụ Thiên thần cảnh không?

Vân Triệt lại lắc đầu không một chút do dự:

- Không, tuyệt đối không hối hận! Ngược lại vô cùng may mắn.

“...” Mộc Huyền Âm biết vì sao hắn nói như thế.

Thành Thần Chủ không thể nghi ngờ đã đứng ở vị trí chí tôn đương thời, đứng ở độ cao như vậy tự nhiên khiến địa vị của Vũ Quy Khắc ở Thần Vũ giới đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, tư thái đối mặt với thế giới cũng hoàn toàn khác với trước kia.

Nhất là phụ tử bọn họ cùng ra từ Thần Vũ giới... tinh giới thượng vị có thể cùng tồn tại hai Thần Chủ, cho dù đến Vương giới cũng thật sự tự nhiên có vốn liếng để kiêu ngạo.

Dù sao trước mắt Lưu Quang giới được xếp vào vị trí hàng đầu trong tinh giới thượng vị cũng mới có ba Thần Chủ.

Cha con Vũ Tam Tôn ở phía trước, thầy trò Mộc Huyền Âm ở phía sau, Trụ Thiên môn nhanh chóng gần ngay trước mắt.

Nhìn thấy cha con Vũ Tam Tôn, đệ tử Trụ Thiên thủ vệ đãi khách lạnh nhạt tiến lên trước một bước, khẽ gật đầu với bọn họ:

- Hoan nghênh khách quý của Thần Vũ giới...

Lời hắn còn chưa dứt, đuôi khóe mắt đột nhiên liếc nhìn thấy thầy trò Mộc Huyền Âm ở phía sau, nhất thời vẻ mặt khựng lại, ánh mắt trợn to, lại không thèm để ý tới hai đại Thần Chủ của Thần Vũ giới này nữa, bước chân “Vèo” một phát tiến lên trước, nhanh như tia chớp xuyên qua giữa cha con Vũ Tam Tôn, đi tới trước mặt Mộc Huyền Âm và Vân Triệt.

Hắn khom người, trịnh trọng thi lễ:

- Hai vị khách quý chính là Huyền Âm Giới Vương và Vân Triệt công tử của Ngâm Tuyết giới?

Vũ Tam Tôn và Vũ Quy Khắc xoay người, đều tỏ vẻ ngơ ngác.

Mộc Huyền Âm khẽ gật đầu:

- Đúng thế.

Thắt lưng của đệ tử Trụ Thiên nhất thời lại khom thêm ba phần, lễ độ cung kính nói:

- Tại hạ đệ tử Trụ Thiên đón khách Không Lăng Tử, đã đợi hai vị khách quý lâu ngày. Chủ thượng có lệnh, nếu như hai vị khách quý đến, liền mời thẳng vào chủ điện, chủ thượng sẽ tự mình tiếp đãi.

- Mời.

Hắn nghiêng người sang, thắt lưng thủy chung giữ ở trạng thái nửa khom.

Mộc Huyền Âm khẽ gật đầu, mang theo Vân Triệt đi về phía trước, đi qua bên người cha con Vũ Tam Tôn đang trợn trừng mắt chó ngây ngốc, tiến vào trong Trụ Thiên môn.

Không Lăng Tử nhắm mắt theo đuôi, cung kính đi theo phía sau hai người, cho đến khi vào Trụ Thiên môn, hắn mới chợt nhớ tới sự tồn tại của cha con Vũ Tam Tôn, xoay người nói:

- Hai vị khách quý của Thần Vũ giới cũng mời vào.

Tùy tiện bỏ lại một câu như vậy, hắn lại vội vàng đuổi kịp theo thầy trò Mộc Huyền Âm, không thèm để ý tới bọn họ nữa.

Vũ Tam Tôn và Vũ Quy Khắc lại vẫn đứng ngây ra đó, ngây người như phỗng, hồi lâu đều chưa xê dịch, giống như ban ngày ban mặt lại gặp quỷ.

Tiến vào Trụ Thiên giới, dưới sự hướng dẫn của đệ tử đón khách Mộc Huyền Âm và Vân Triệt đi thẳng vào chủ điện, gặp được Trụ Thiên thần đế.

- Ngâm Tuyết Giới Vương, còn có Vân Triệt, các ngươi đã tới.

Nhìn thấy bọn họ, Trụ Thiên thần đế nở nụ cười, đứng dậy đón chào.

Chào hỏi xong, Vân Triệt hỏi:

- Tiền bối cố ý triệu kiến, có phải để vãn bối lại tinh lọc ma tức cho tiền bối không?

Trụ Thiên thần đế cười nói:

- Ha ha, lúc trước đã có ý này. Nhưng mà ba ngày sau chính là thời gian đại hội, sợ rằng khó có rảnh rỗi, vả lại khoảng thời gian gần đây ma khí cũng không phát tác ra. Tất cả đợi tới sau đại hội Trụ Thiên rồi nói sau.

Nói xong, hắn khẽ thở dài một hơi.

Trong khoảng thời gian này Trụ Thiên thần đế vẫn thời khắc đều mang bi quan với tuyệt vọng vĩ đại trên lưng, tâm tình trầm trọng, cũng không phải người khác có thể lý giải.

Trụ Thiên thần đế tiếp tục nói:

- Nhưng mà, nhóm người Phạm Thiên thần đế đã đến từ một ngày trước, ta cố ý thông báo chuyện ngươi tu thành Quang Minh huyền lực, vả lại tinh lọc ma khí cho ta cho Thiên Diệp Phạm Thiên, hắn biết ngươi đã đến, chắc chắn mời ngươi tương trợ. Để cho hắn thiếu ngươi một nhân tình khá lớn, rất có ích lợi cho tương lai của ngươi, tin tưởng ngươi hiểu được ý tứ của ta.

Vân Triệt trịnh trọng gật đầu:

- Vãn bối đã rõ, đa tạ ý tốt của tiền bối.

Trụ Thiên thần đế gật đầu, kêu:

- Ừm. Tố Lưu!

Một nữ tử lên tiếng trả lời, cung kính cúi người:

- Phụ vương.

- Con tự mình thu xếp cho hai vị khách quý Ngâm Tuyết Giới Vương và Vân Triệt.

Trụ Thiên thần đế dặn dò một câu, chuyển mắt nói:

- Trong thời gian hai vị ở Trụ Thiên giới không cần câu thúc, nếu có cần gì, cứ việc phân phó xuống.

- Dạ.

Trong mắt nữ nhi Trụ Thiên tên Tố Lưu hiện lên kinh ngạc, nhưng vẫn chưa hỏi nhiều, trịnh trọng lên tiếng trả lời.

Rời khỏi chủ điện, trong lòng Vân Triệt tương đối sinh cảm khái. Hắn biết rõ Trụ Thiên thần đế ưu đãi như thế đối với bọn họ, hóa giải ma khí cho Trụ Thiên thần đế chính là một trong những nguyên nhân, mà nguyên nhân càng quan trọng hơn đó là vì ngày ấy Mộc Huyền Âm đã thi triển ra thực lực giật mình hãi thế ở trước mặt Trụ Thiên thần đế.

Đây là hiện thực cơ bản nhất, pháp tắc cơ bản nhất.

Mới ra khỏi chủ điện không bao lâu, trước mắt của Vân Triệt đã có hai bóng dáng quen thuộc đi đến.

Lão giả đi trước một thân thanh y, gương mặt trắng nõn ôn hòa, râu tóc trắng xám như tuyết, đôi tròng mắt bình thản giống như giếng cổ tĩnh lặng vạn năm. Hai tay hắn chắp sau lưng, râu tóc bay lên, tay áo phất phới, như tiên nhân cổ cảnh thỉnh thoảng đạp trần thế.

Mà nữ tử bên người hắn mày ngài mắt sáng, bạch y cổ kiếm, giống như tiên đi ra từ trong tranh. Nhìn thấy Vân Triệt, nàng đột nhiên dừng bước, hai hàng chân mày đột nhiên chau lại:

- Vân Triệt!

Hai chữ ngắn ngủi ra khỏi miệng, một luồng kiếm ý giống như sóng thần không tiếng động hoàn toàn chìm đắm không gian to lớn chung quanh.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment