.
._721__2" class="block_" lang="en">Trang 721# 2
Chương 1443: Báo động đáng sợ
Vân Triệt cũng dừng bước theo, tiến lên thi lễ với lão nhân tiên phong đạo cốt:
- Băng Hoàng đệ tử Vân Triệt, bái kiến Kiếm Quân tiền bối Cũng chúc mừng Tích Lệ tiên tử được thành đại đạo.
Trên mặt Quân Tích Lệ hiện băng hàn, đôi mắt giống như kiếm:
- Hừ! Không cần ngươi giả mù sa mưa! Vân Triệt, món nợ năm đó, ta không hề quên chút nào!
Vân Triệt tỏ vẻ nghi hoặc:
- Món nợ năm đó? Nợ gì? Tính cả lần đầu tiên gặp nhau ở Ngâm Tuyết giới và một trận chiến ở trên phong thần đài, hai ta tổng cộng cũng chỉ có ba lần đối mặt đi? Ở đâu ra nợ nần?
Nói xong, ánh mắt của hắn đột nhiên sáng ngời, lộ ra trạng thái bừng tỉnh ngộ ra:
- Ngươi nói chẳng lẽ là tuyết y năm đó ta đưa cho ngươi?
Năm đó một trận chiến giữa Vân Triệt và Quân Tích Lệ, Quân Tích Lệ dưới khuất nhục không tiếc đánh nhau đến chết, cố tình vận dụng Vô Danh kiếm, khi chém ra kiếm thứ ba đã bị Vân Triệt lấy hồn lực đánh tan, theo tín niệm của nàng sụp đổ, trên người không còn dư lực... Xiêm y vốn đã dập nát, hoàn toàn dựa vào huyền khí phong kết cũng sắp hoàn toàn rách vụn.
Cũng may Vân Triệt đã sớm có phát hiện, nhanh chóng lấy huyền khí phong kết quần áo cho nàng... Còn thuận tiện sờ đầu nàng, dỗ nàng ngủ thiếp đi ngay tại chỗ.
Tính ra đây ngược lại thật sự là món nợ lui tới duy nhất giữa hắn và Quân Tích Lệ.
Đột nhiên nói ra việc này, kiếm khí của Quân Tích Lệ chợt lộn xộn, sắc mặt nàng trầm xuống, hai tròng mắt bắn ra ánh sáng lạnh hận không thể xuyên thủng thân thể của Vân Triệt ra trăm ngàn lỗ thủng... Lại hồi lâu không nói ra được.
Vân Triệt tỏ vẻ khéo hiểu lòng người:
- Nha... không hổ là Tích Lệ tiên tử, Kiếm Quân tương lai, quả nhiên ân oán rõ ràng, một chút cũng không chịu thiếu nợ người. Như vậy, nếu như ngươi không muốn thiếu nợ, đưa lại bộ băng hoàng tuyết y kia cho ta là được rồi.
Vừa nói, Vân Triệt thật sự còn chìa tay ra.
Trận chiến đó đối với Vân Triệt mà nói chính là qua bốn năm.
Nhưng đối với Quân Tích Lệ mà nói lại đã qua ba ngàn năm!
Nếu bộ băng hoàng tuyết y đó vẫn còn đó mới là gặp quỷ!
Hơn nữa lấy mức độ tức giận của Quân Tích Lệ đối với Vân Triệt, đoán chừng ngày hôm sau sau trận chiến ấy, bộ tuyết y đó đã bị nàng hủy đến cặn bã đều không còn.
Nhưng mà, nói về đạo lý, bộ tuyết y đó thật sự là ân tình Vân Triệt đưa cho Quân Tích Lệ. Bởi vì nếu không phải nhờ hắn, một trận chiến bốn năm trước, theo huyền khí của nàng hoàn toàn tán loạn, nàng sẽ trần như nhộng ở trước mặt mọi người ngay trên phong thần đài, toàn đông thần vực đều nhìn thấy rõ ràng, lấy kiêu ngạo với tự tôn rất nặng của nàng, tuyệt đối sẽ khiến cho nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Quân Tích Lệ đột nhiên gặp Vân Triệt còn sống, một luồng tức giận lập tức lên tới đỉnh đầu. Nhưng lời Vân Triệt nhắc đến... Quân Tích Lệ lập tức từ đòi nợ biến thành con nợ.
- Ngươi!
Tuyết nhan của Quân Tích Lệ lại thay đổi... Mười chín người thành Thần Chủ trong Trụ Thiên thần cảnh, tự nhiên không thể thiếu Quân Tích Lệ nàng, hơn nữa nàng hiện giờ đã là Thần Chủ trung kỳ, vượt trên cả Quân Vô Danh lúc bằng tuổi.
Quân Tích Lệ hiện giờ, cho dù cảnh giới kiếm đạo hay tâm tình đều không phải năm đó có thể sánh bằng... Nhưng bị Vân Triệt nói hai ba câu lại vẫn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nàng lập tức phát hiện ra cảm xúc của bản thân có biến hóa không nên có, nhưng trong lồng ngực, luồng khí vô danh này lại như thế nào đều không thể áp chế, nàng âm thầm cắn răng, đưa tay vừa trảo:
- Được! Chẳng qua chỉ là một bộ y phục rách rưới... Vậy trả lại cho ngươi!
Bàn tay nàng chém ra, một bóng trắng trực tiếp nện ngay đến trước mặt Vân Triệt.
Vân Triệt theo bản năng đưa tay tiếp nhận, nhìn thấy rõ đồ trong tay, nhất thời hơi sửng sốt.
Trong tay là một chiếc áo khoác nam tử, tuyết trắng không bụi bặm, tràn đầy hàn khí... rõ ràng là một chiếc băng hoàng tuyết y, hơn nữa chính là món năm đó hắn đã choàng lên trên người Quân Tích Lệ.
Bởi vì hắn là đệ tử thân truyền của Mộc Huyền Âm, băng hoàng tuyết y mặc lấy cũng không giống với tất cả đệ tử Băng Hoàng khác, cũng không làm giả được.
Vân Triệt ngẩng đầu, nhìn Quân Tích Lệ đang vẻ mặt phẫn hận, hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn, trố mắt nói:
- Này này... ba ngàn năm đó, ngươi thật sự vẫn còn giữ nó? Không phải ngươi thầm mến ta đó chứ?
- Muốn chết!!
Quân Tích Lệ giận tím mặt, tay tuyết duỗi ra, lại chộp lên trên chuôi Vô Danh kiếm.
Keng!
Vô Danh đã ra khỏi vỏ, tuy chỉ hiện ra thân kiếm nửa thước, nhưng đã dẫn tới không gian ngưng kết, trời đất sợ run.
Bên kia, Quân Vô Danh và Mộc Huyền Âm nói chuyện với nhau, không thèm để ý đến hai tiểu bối tranh giành.
- Kiếm Quân tiền bối, đã lâu không gặp.
Mộc Huyền Âm thi lễ.
Quân Vô Danh nhàn nhạt mà cười, đáy mắt tràn đầy kinh thán:
- Ha ha, mới mấy năm ngắn ngủi không gặp, khí tức của Huyền Âm Giới Vương dường như lại có biến đổi về chất, quả nhiên là hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy mà!
- Kiếm Quân tiền bối tán thưởng. Năm đó ở Ngâm Tuyết giới vãn bối nhất thời kích động, có chỗ mạo phạm, mong rằng bao dung.
Mộc Huyền Âm lạnh nhạt nói.
Quân Vô Danh lắc đầu:
- Nếu nói mạo phạm, năm đó là thầy trò chúng ta mạo phạm trước.
Hắn khẽ liếc mắt, nhìn thoáng qua Vân Triệt:
- Lão hủ sống uổng năm vạn năm, tự nhận lịch duyệt phong phú, thị lực tinh tường không ai có thể bằng, không nghĩ tới năm đó thế mà lại triệt để nhìn sai rồi. Thẳng thắn mà nói, sau khi trận chiến phong thần kết thúc, kỳ vọng của lão hủ đối với Vân Triệt ngược lại còn hơn liệt đồ... Nhưng hắn lại không thể vào Trụ Thiên thần cảnh, thật sự là một chuyện rất đáng tiếc.
Nói xong hắn thở dài một tiếng.
- Đây là số mệnh của hắn, vả lại tái ông thất mã nào biết không phải là phúc.
Mộc Huyền Âm nói.
Quân Vô Danh gật đầu, hoài niệm nói:
- Ừm. Hồi tưởng lại chuyện ở Ngâm Tuyết giới năm đó, tuy rằng cực kỳ xấu hổ, nhưng giờ phút này nghĩ đến, vậy ngược lại là chuyện tốt đối với liệt đồ mà nói. Nhất là hai thanh niên có tương lai vô hạn này kết duyên như vậy, tương lai có khi cũng có thể tơ thành một đoạn giai thoại, ha ha.
Mộc Huyền Âm: “...”
Quân Tích Lệ nổi giận, Vô Danh kiếm ra khỏi vỏ, lúc này hai người mới liếc mắt sang. Quân Vô Danh điểm nhẹ ngón tay, một tiếng vang nhỏ, Vô Danh kiếm quay về trong vỏ, hắn liếc nhìn Vân Triệt, cười như không cười nói:
- Lệ nhi, không được vô lễ. Con đã kiếm cảnh đại thành, sao lại có thể mất tâm như thế.
Quân Tích Lệ cúi đầu xuống, lui ra phía sau hai bước, ngượng ngùng nói:
- Vâng, đệ tử biết sai.
Ở Trụ Thiên thần cảnh năm thứ sáu trăm, nàng đã thành Thần Chủ, tâm tình cũng theo đó mà thăng hoa, đạt tới cảnh giới kiếm đạo tâm như kiếm mang, uy lực của “Vô tâm kiếm vực” càng xảy ra biến hóa về chất.
Nhưng ở trước mặt Vân Triệt nàng lại dễ dàng tức giận như thế... Hồi tưởng lại vừa rồi, trong lòng nàng khẽ run, nhanh chóng bình tâm tĩnh khí, rất nhanh kiếm tâm hoàn toàn sáng sủa.
Lúc này lại nghe Vân Triệt nói:
- Kiếm Quân tiền bối nói rất đúng. Năm đó nàng còn là một tiểu cô nương chưa lớn, kiêu ngạo tự phụ dễ tức giận cũng thật bình thường. Nhưng hiện giờ đã một bó tuổi to, lại còn cứ động một chút lại muốn đánh muốn giết...
- ~!@#$%... Vân Triệt ta giết ngươi!!!
Kiếm tâm mới vừa trở nên hoàn toàn sáng sủa lại như bị nhét vào một ngọn núi lửa bộc phát, “Keng” một tiếng vang, Vô Danh kiếm hoàn toàn ra khỏi vỏ... Nếu không phải Quân Vô Danh nhanh chóng đưa tay ngăn cản, nói không chừng nháy mắt tiếp theo sẽ diệt Vân Triệt thành bã vụn.
Quân Vô Danh áp chế hoàn toàn huyền khí của Quân Tích Lệ, giọng nói hơi ngoan:
- Haizzz. Lệ nhi!
Trong mắt đẹp của Quân Tích Lệ vọt lửa, răng ngọc cắn chặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Triệt đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai núp ở sau lưng Mộc Huyền Âm, sau đó cuối cùng lấy ý chí lớn nhất đời dốc sức đè ép cơn tức, thu hồi Vô Danh kiếm, sau đó hừ lạnh một tiếng xoay người đi, lại không liếc nhìn hắn nữa.
Quân Vô Danh dở khóc dở cười lắc đầu, khẽ gật đầu với Mộc Huyền Âm, xoay người nói:
- Được rồi, chúng ta đi.
Vào lúc này Vân Triệt lại đột nhiên lên tiến, tay nâng băng hoàng tuyết y mà Quân Tích Lệ trả lại cho hắn:
- Này, chờ đã! Vài năm nay ta đây lại cao lớn thêm một chút, thân thể cũng to lớn thêm một chút, cho nên bộ tuyết y này đã sớm không còn vừa người. Càng quan trọng hơn là thứ ta đã đưa ra ngoài chưa bao giờ sẽ thu lại, cho nên vẫn trả lại cho ngươi đi.
Nói xong bàn tay hắn đẩy ra, băng hoàng tuyết y lại nhẹ bổng bay về phía Quân Tích Lệ.
Quân Tích Lệ không hề quay người, lạnh lùng nói:
- Ai muốn y phục rách rưới của ngươi!
Quân Vô Danh lại đưa tay, một luồng huyền khí ôn hòa tiếp lấy tuyết y, hắn cười hề hề nói:
- Cảm tạ tiểu hữu tặng cho, lão hủ liền thay liệt đồ nhận lấy.
Vân Triệt:
- A...
- Ba ngày sau, gặp lại ở đại hội Trụ Thiên đi.
Quân Vô Danh cười nhẹ, mang theo Quân Tích Lệ rời đi.
Nhìn bóng lưng Quân Vô Danh đi xa, ánh mắt của Vân Triệt hơi thay đổi.
Hắn mơ hồ cảm giác được, tuổi thọ của Quân Vô Danh... dường như đã không còn thừa lại mấy.
Vân Triệt thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm:
- Phù... nhiều năm trôi qua như vậy, lại một chút cũng không thay đổi. Sau này vẫn nên cách xa nàng một chút thì tốt hơn.
Mộc Huyền Âm liếc nhìn hắn, giọng điệu vô cùng bình thản nói:
- Ngươi thật sự chán ghét nữ tử lớn tuổi?
Vân Triệt ngạc nhiên, sau đó lắc đầu giống như trống bỏi:
- Không không không không không không không! Tuyệt đối... tuyệt đối không có! Đệ tử chính là... chính là đơn thuần không thích tiểu Kiếm Quân tính khí quá xấu kia, tuyệt đối không có ý tứ gì khác, càng càng càng sẽ không...
- A! Sư tôn đợi ta với!
Vân Triệt còn chưa nói dứt lời, bóng dáng của Mộc Huyền Âm đã đi xa, hắn vội vàng đuổi theo phía sau.
Trụ Thiên thần giới, một nơi khác.
Hạ Khuynh Nguyệt tĩnh tọa ngồi sau thư án, liếc nhìn một bộ điển tịch Trụ Thiên. Ánh mắt của nàng tập trung, ngọc nhan không điểm phấn, nhưng xinh đẹp tuyệt luân như tuyết sáng ửng đỏ. Giống như có kết giới ngăn cách, trong phòng vô cùng yên tĩnh, cả người nàng cũng điềm tĩnh giống như một cuộn tranh tuyệt mỹ.
Ngón tay nàng khẽ động, dáng ngồi cũng hơi chuyển, tử y trên người trong lúc vô tình khẽ khép mở đường cong mượt mà no đủ lạ thường trước ngực... Tuy rằng chỉ có một khoảnh khắc lóe qua, nhưng thật sự còn tuyệt mỹ hơn trăng sáng trên bầu trời.
Lúc này, cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một thiếu nữ tuyết cơ ngọc nhan, dáng người mềm mại nhỏ nhắn lả lướt đi vào, vái xuống trước người Hạ Khuynh Nguyệt:
- Chủ nhân, Huyền Âm Giới Vương và Vân Triệt đã đến Trụ Thiên giới.
- Ừm.
Buông điển tịch trong tay xuống, Hạ Khuynh Nguyệt ngước mắt, chỗ sâu trong đôi mắt chớp động lên một chút tử mang:
- Không sai biệt lắm so với thời gian ta dự tính. Liên Nguyệt, mấy ngày này, ngươi tự mình canh giữ bên cạnh, phát sinh bất cứ chuyện gì, lập tức truyền âm cho ta.
- Dạ.
Thiếu nữ lĩnh mệnh, sau đó tiến lên trước một bước nhỏ, hai tay nâng lên một viên tử tinh tinh xảo:
- Chủ nhân, đây là tình báo mấy ngày gần đây.
Ngón tay Hạ Khuynh Nguyệt khẽ điểm, cầm tử tinh trong tay, theo tử mang chớp động, tất cả tin tức bên trong đã vào trong lòng:
- Đi xuống đi.
- Liên Nguyệt cáo lui.
Thiếu nữ lui ra phía sau hai bước, đang định xoay người rời đi, chợt nghe thấy Hạ Khuynh Nguyệt ở phía sau khẽ giọng:
- Đợi chút!
Thiếu nữ dừng bước, ngước mắt lên nói:
- Chủ nhân còn có gì phân phó?
“...” Hạ Khuynh Nguyệt đứng lên, nguyệt mi nhíu lại, nàng chậm rãi đi đến bên người Liên Nguyệt, thân hình thon dài còn cao hơn thiếu nữ bé bỏng này một cái đầu có thừa:
- Phân phó đi xuống, để cho bọn họ trọng điểm điều tra thảm án diệt môn nhiều lần phát sinh trong những năm gần đây ở Long Thần giới. Nhất là thời gian với địa điểm lần đầu tiên phát sinh... Cũng thử toàn lực tìm kiếm dấu vết lực lượng lưu lại mỗi một hiện trường, càng chi tiết càng tốt!
Thiếu nữ ngạc nhiên, một hồi lâu mới phản ứng kịp “Thảm án diệt môn” mà Hạ Khuynh Nguyệt nói là gì, không hiểu nói:
- Hả? Chủ nhân, số lượng cơ sở ngầm ở Long Thần giới cực ít, xếp vào không dễ, nếu như điều tra ở trình độ này, sẽ có ảnh hưởng đến thu thập tin tình báo khác ở mức độ lớn. Hơn nữa... hơn nữa Liên Nguyệt thấy thảm án này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ bé nhỏ đến không đáng kể.
Trong tất cả tin tình báo đến từ Long Thần giới, đó là một tin nhỏ nhất, không bắt mắt nhất, chính là thuận đường nhắc đến.
- Ngươi cứ việc phân phó đi xuống, sắp tới toàn lực điều tra chuyện này, tất cả chuyện khác đều tạm thời gác lại!
Cho dù sắc mặt hay là giọng điệu đều lộ ra trầm trọng ít có. Trong lòng thiếu nữ khẽ run sợ, tuy rằng trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi nhiều hơn nữa:
- Dạ.
Liên Nguyệt xoay người rời đi, lúc sắp bước ra tới cửa lại một lần nữa bị Hạ Khuynh Nguyệt gọi lại, nàng hỏi:
- Liên Nguyệt, một năm trước Phạm Đế và Trụ Thiên cùng phái người đi tới Long Thần giới, muốn tìm Long hậu hóa giải ma khí Tà Anh cho bọn họ, nhưng đều bị Long hoàng cự tuyệt... xác định lúc đó cự tuyệt bọn họ chính là Long hoàng chứ không phải là Long hậu tự mình cự tuyệt?
Liên Nguyệt ngẫm nghĩ, nói:
- Dạ. Nghe đồn Long hậu bế quan, bất cứ kẻ nào đều không thể nhìn thấy, cho nên đều là Long hoàng ra mặt cự tuyệt.
- Kết giới mới tạo ra ở luân hồi cấm địa cũng xác định là Long hoàng tự tay thiết lập?
Hạ Khuynh Nguyệt hỏi tiếp.
Liên Nguyệt khẽ gật đầu, một lần này ngay cả chút do dự đều không có:
- Dạ. Vì Long hậu đột nhiên bế quan, Long hoàng tự làm, ba ngàn dặm khu vực chung quanh luân hồi cấm địa vạn linh không thể gần, vì tỏ rõ uy hiếp, hắn còn tự tay đúc kết giới khổng lồ khác. Vạn linh ở Long Thần giới đều biết chuyện này, không phải là bí mật.
-... Ngươi đi đi.
Liên Nguyệt rời đi, Hạ Khuynh Nguyệt đứng yên tại chỗ, mày nguyệt nhíu chặt...
Trong vòng một năm gần nhất, Long Thần giới liên tiếp phát sinh hơn mười thảm án diệt môn, tất cả đều trong một đêm cả nhà diệt hết, hài cốt không còn... Trong đó bao gồm rất nhiều hào môn vọng tộc.
Bộ tộc lớn nhất, trọn vẹn ba mươi vạn người, sau một đêm hóa thành tử tộc.
Lại không hề lưu lại chút dấu vết nào, không ai biết được do người phương nào gây nên.
Trong thảm án diệt môn này có tiểu tộc, có đại tông, thời gian, địa điểm phát sinh cũng lan đến các nơi, không có quy luật có thể tìm ra, bọn họ càng không có kẻ thù giống nhau hoặc liên quan với nhau.
Mà một điểm giống nhau duy nhất...
Tộc của bọn họ đều họ “Vân”!
Sau yên tĩnh hồi lâu, Hạ Khuynh Nguyệt cuối cùng xê dịch, một lần nữa ngồi sau án thư, lại không có tâm tư lật xem điển tịch. Tay nàng che mày, than nhẹ một tiếng:
- Hy vọng là ta quá lo lắng.