Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1442 - Chương 1444: Lời Mời Của Thiên Diệp

. ._722__1" class="block_" lang="en">Trang 722# 1

 

 

 

Chương 1444: Lời mời của Thiên Diệp



Có lẽ vì khí tức của nơi này ảnh hưởng, Vân Triệt đang ở Trụ Thiên thần giới có tâm tình đặc biệt bình thản.

Có Mộc Huyền Âm ước thúc, Vân Triệt đều đừng mong đi bất cứ đâu. Hắn ngồi trên ghế đá trong đình viện, hai tay gối sau đầu, nhìn có vẻ đặc biệt nhàn nhã thích ý, khi thì vụng trộm liếc nhìn về phía phòng của Mộc Huyền Âm, khi lại liếc nhìn phía đông, nhìn ngôi sao màu đỏ càng ngày càng chói mắt này.

Cách “Trong vòng một tháng” theo lời băng hoàng thần linh cũng chỉ còn nhiều nhất mười ngày.

Đến lúc đó rốt cuộc sẽ...

Rời khỏi Lam Cực tinh đã hơn nửa tháng, hy vọng Quang Minh huyền lực lưu lại trước khi rời đi có thể chống đỡ đến lúc ta trở về.

Nói đến Quang Minh huyền lực... không biết hiện giờ Thần Hi đang làm cái gì, tại sao lại đột nhiên bế quan? Năm đó khi rời khỏi luân hồi cấm địa, giống như làm cho nàng thật thất vọng, cũng không biết bây giờ có còn tức giận không.

Trong lúc Vân Triệt suy nghĩ rối loạn, đột nhiên “Rầm” một tiếng, cửa viện bị đẩy ra hơi thô bạo.

Vân Triệt nhướng mày, ánh mắt liếc xéo... Chỗ cửa viện, hai bóng người nam tử đi đến. hai người đều mặc huyền y vàng nhạt, bên trái là một người trung niên, gương mặt lạnh lùng cứng ngắc, mà nam tử phía bên phải ngược lại trẻ tuổi hơn, dường như chỉ khoảng hai mươi tuổi, trên mặt cười như không cười, ánh mắt lộ ra một luồng âm nhu.

Theo bọn họ tiến vào, trên người chưa phóng huyền khí, nhưng khí tức của toàn bộ đình viện đều đã có phần thay đổi.

Hai người ngẩng cao đầu, ánh mắt ngạo nghễ mà lạnh nhạt, mà cũng không phải cố sức giả bộ, giống như đã sớm thành thói quen thân ở cấp bậc tối cao, nhìn xuống vạn linh thiên hạ.

Vân Triệt khẽ nhíu mày... Khí tức của hai người này, còn có tư thế lăng nhiên không hề thu liễm khi ở Trụ Thiên của bọn họ đều đang chứng minh thân phận của bọn họ tuyệt đối không giống tầm thường.

Hai người liếc nhìn Vân Triệt ngồi chỗ kia, người trung niên liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói:

- Ngươi chính là Vân Triệt?

- Đúng vậy, không biết hai vị là?

Vân Triệt hỏi, đồng thời oán thầm một câu: Thần giới này còn có người không biết ta? Thật sự hỏi nhiều.

Hai người lại không trả lời Vân Triệt, người trung niên khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Chúng ta là Phạm Đế thần sử thủ hạ của Phạm Thiên thần đế, đặc biệt phụng mệnh thần đế, mời ngươi đi tinh lọc ma khí cho thần đế đại nhân!

Bốn chữ “Phạm Đế thần sử” vừa ra, đủ để cho tất cả huyền giả Thần Chủ các giới trở xuống thay đổi sắc mặt, trong lòng kinh hãi.

Ở Phạm Đế thần giới, dưới thần đế là ba phạm thần, dưới phạm thần là phạm vương, dưới phạm vương là trưởng lão, mà dưới trưởng lão đó là thần sử.

Địa vị này cùng cấp với tinh vệ của Tinh Thần giới và nguyệt vệ của Nguyệt Thần giới.

Bất cứ một người nào trong đó, luận về thực lực với địa vị đều không hề kém hơn một Giới Vương trung vị. Hơn nữa thân thuộc Phạm Đế thần giới, ở đông thần vực đúng thật sự có vốn liếng để ngạo thị tất cả, kể cả tinh giới thượng vị đều tuyệt đối không nguyện đắc tội.

- À.

Vân Triệt đứng dậy, không hề kinh ngạc, trong lòng nói “Quả nhiên đến đây”, hơn nữa còn sớm hơn dự tính của hắn.

Bởi vì lúc này cách thời gian hắn tiến vào Trụ Thiên giới mới đi qua không đến hai canh giờ. Xem ra Phạm Thiên thần đế này cũng bị tra tấn không nhẹ, ngay cả dè dặt của thần đế đều chẳng quan tâm.

- Chờ ta đi chào hỏi sư tôn ta, sau đó liền theo hai vị đi.

Vân Triệt không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Thần sử thanh niên lại vung cánh tay lên, sắc mặt âm trầm:

- Không cần! Lập tức đi theo chúng ta!

Thần sử trung niên tràn đầy khinh thường chuyển mắt:

- A, sư tôn của ngươi? Coi là thứ gì chứ? Đây chính là mệnh lệnh của thần đế, sao cho ngươi trì hoãn! Đi nhanh lên.

Vân Triệt híp mắt, thân thể vừa đứng lên lại chậm rãi ngồi xuống, thân thể vừa nghiêng, hai tay chắp sau đầu, ánh mắt nhàn nhã nhắm lại.

Hành động của hắn khiến ánh mắt của hai Phạm Đế thần sử đồng thời nheo lại:

- Vân Triệt, ngươi đây là ý gì?

Vân Triệt không nhanh không chậm nói:

- Có ý tứ gì, chỉ số thông minh của các ngươi không lý giải được sao? Đương nhiên là... lão tử không đi!

- Ngươi!

Hai người đồng thời giận dữ, sau đó lại đồng thời nở nụ cười, ánh mắt còn mang theo trào phúng và thương hại thật sâu:

- Đã sớm nghe nói tiểu tử ngươi gan cực kỳ lớn, quả nhiên danh bất hư truyền.

Thanh niên thần sử cười hề hề nói:

- Không không, đây không gọi là gan lớn, mà là ngu xuẩn. Ngu xuẩn đến quả thật làm cho người ta bật cười.

Thần sử trung niên lạnh lùng hừ nói:

- Hừ! Được hạng nhất phong thần, được hai vị thần đế đại nhân thưởng thức, lại thật sự coi mình là thứ gì rồi? A, ngươi coi ngươi là thứ gì vậy? Dám cãi lại mệnh lệnh của thần đế đại nhân, ngươi sẽ biết hậu quả là gì chứ?

Đối mặt với hai đại Phạm Đế thần sử uy áp với miệt thị, Vân Triệt lại không sợ không giận, giọng nói vẫn chậm rãi như trước:

- Không biết, nhưng hậu quả của hai người các ngươi, ta ngược lại có thể biết được đại khái. Nếu Phạm Thiên thần đế biết được sẽ đánh gãy tay hay là đánh gãy chân hai ngươi đây, hay là trực tiếp bóp chết nhỉ?

Ánh mắt của hai người liền ngưng lại, sau đó đồng thời cười ra tiếng. Thần sử trẻ tuổi cười tủm tỉm nói:

- Vân Triệt, ngươi lại kể chuyện cười không tệ, ngay cả bản thần sử đều bị chọc cười. Hóa ra đây là hạng nhất phong thần trẻ tuổi. Chậc chậc chậc chậc, xem ra dưới Vương giới, thật sự càng ngày càng không có tiền đồ.

Thần sử trung niên hừ lạnh nói:

- Hừ, tiểu tử ngu xuẩn, ngươi biết hai người chúng ta là ai không?

Vân Triệt cười tủm tỉm nói:

- Biết biết, Phạm Đế thần sử cao quý đi. A đúng rồi, ta tới giúp các ngươi nhớ tới một chuyện, thần đế của các ngươi chắc để cho các ngươi tới “Mời” ta nhỉ? Biết cái gì là “Mời”, biết chữ “Mời” viết như thế nào không?

Sắc mặt của hai Phạm Đế thần sử đồng thời cứng đờ.

- Nếu các ngươi là thần sử thủ hạ của Phạm Thiên thần đế, vậy nên biết khi ma tức trên người hắn phát tác sẽ có bao nhiêu thống khổ đi, nói là sống không bằng chết cũng không quá đáng nhỉ? Bằng không, đường đường là Phạm Thiên thần đế cũng sẽ không thể vội không thể chờ kêu các ngươi đến mời ta đi khi ta mới vừa đến Trụ Thiên giới... nghe rõ ràng, là mời!

- Mà có thể tinh lọc ma khí trên người hắn, trong thiên hạ chỉ có Thần Hi tiền bối của tây thần vực và ta, mà Thần Hi tiền bối hiện giờ đang bế quan, vậy chỉ còn lại có ta. Nói cách khác, ta hiện giờ chính là cứu tinh duy nhất của thần đế các ngươi.

Sắc mặt của hai Phạm Đế thần sử lại thay đổi.

- Vốn Phạm Thiên thần đế có mời, ta tuyệt đối không có lý do gì cự tuyệt. Nhưng hiện giờ, nể mặt mũi hai vị Phạm Đế thần sử tôn quý, kể cả Phạm Thiên thần đế tự mình tới đây, lão tử cũng không đi!

Nói xong, hắn cười lạnh một tiếng, quay mặt qua chỗ khác, không thèm liếc nhìn bọn họ một lần nữa.

Tất cả ngạo mạn, cười nhạo trên mặt hai Phạm Đế thần sử biến mất không thấy gì nữa, lại biến sắc, dần dần chuyển thành hoảng sợ càng ngày càng sâu.

Làm thần sử lệ thuộc trực tiếp Thiên Diệp Phạm Thiên, bọn họ tự nhiên biết được khi ma khí phát tác Thiên Diệp Phạm Thiên thống khổ như thế nào. Mà khi Thiên Diệp Phạm Thiên phái hai người bọn họ đi, thật sự đã dặn dò bọn họ “Mời” Vân Triệt qua.

Nhưng Phạm Đế thần sử thân cao cao tại thượng, kể cả Giới Vương đều không để vào trong mắt, để cho hai người bọn họ đi mời một tiểu bối hạ giới, chính là hoàn toàn giáng bọn họ xuống, càng cho Vân Triệt mặt mũi còn lớn hơn trời, sao bọn họ lại sẽ dùng “Mời” đối với một tiểu bối hạ giới.

Hơn nữa đánh chết bọn họ đều sẽ không nghĩ đến, Phạm Thiên thần đế, thần đế hạng nhất đông thần vực triệu kiến, Vân Triệt thế mà lại dám cự tuyệt!

Mà Vân Triệt cứ thật sự cự tuyệt như vậy, nghĩ đến lời hắn nói, nghĩ đến nguyên nhân với hậu quả không “Mời” được Vân Triệt đến... hai người cuối cùng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bọn họ liếc nhìn nhau, ánh mắt hoàn toàn thay đổi.

Thần sử thanh niên rõ ràng hơi hoảng hốt:

- Không... không cần thiết nhiều lời vô nghĩa với hắn! Trực tiếp đánh ngất xỉu mang về!

Vân Triệt vỗ tay khen ngợi:

- Ý kiến hay! Sau khi bị bắt đến chỗ Phạm Thiên thần đế, ta sẽ một năm một mười nói cho hắn biết các ngươi “Mời” ta đi như thế nào. Về phần có tinh lọc ma khí cho Phạm Thiên thần đế hay không, ngược lại muốn xem hắn xử trí hai người các ngươi như thế nào.

- Ừm... đối với Phạm Thiên thần đế mà nói, so với an nguy của mình, bóp chết hai thần sử ngu xuẩn không nên tính là đại sự gì đi?

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Vân Triệt khiến toàn thân hai thần sử run rẩy, lập tức lộ vẻ hoảng sợ, mồ hôi ướt đẫm.

- Thất ca, cái này...

Thần sử thanh niên nâng mắt nhìn về phía thần sử trung niên, rõ ràng đã hoảng hốt.

Thần sử trung iên tiến lên trước một bước, không còn thái độ ngạo mạn kiêu ngạo, ngược lại chắp hai ta, cười làm lành:

- Mới vừa rồi hai người chúng ta thất lễ, mong rằng Vân công tử bao dung, chúng ta bồi tội ở đây.

Vân Triệt quay mặt lại, cười như không cười:

- Hả? Hiện giờ biết cái gì gọi là “Mời” rồi?

Thần sử trung niên âm thầm cắn răng, trên mặt vẫn cười làm lành:

- Vâng, vâng vâng. Kính xin Vân công tử theo hai người chúng ta đi gặp thần đế, hai người chúng ta vô cùng cảm kích.

- Hừ, đã biết là được rồi, đáng tiếc... đã chậm. Khinh miệt ta thì thôi, lại còn dám can đảm làm nhục sư tôn ta.

Ánh mắt Vân Triệt âm u, ngón tay chỉ ngoài viện, lạnh lùng phun ra một chữ:

- Cút!

Một chữ “Cút” khiến sắc mặt của hai Phạm Đế thần sử đột nhiên thay đổi. Ở đông thần vực bọn họ có địa vị như thế nào, ở dưới Vương giới, ai dám nói ra chữ này với bọn họ. Thần sử thanh niên nhất thời giận dữ, gầm to lên:

- Vân Triệt! Ngươi đừng được nước...

- Câm miệng!

Thần sử thanh niên vừa mới nói ra khỏi miệng đã bị thần sử trung niên lạnh lùng quát dừng, hắn vội vã hành lễ nói:

- Kẻ này không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, có mắt không tròng,Vân công tử đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với hắn.

Nói xong, ánh mắt của hắn vừa chuyển, hung tợn nói:

- Còn không nhanh chóng đi bồi tội! Bằng không, không cần thần đế động thủ, ta sẽ phế ngươi trước!

Nhìn sắc mặt đáng sợ của thần sử trung niên, sắc mặt thần sử thanh niên xanh mét, tứ chi run rẩy, nhưng nghĩ đến Phạm Thiên thần đế, toàn thân hắn phát lạnh, cúi đầu, run giọng nói:

- Tại hạ... lời nói vô tri... lỗ mãng, xin bồi tội với Vân công tử.

Vân Triệt chậm rãi nói:

- Mới vừa rồi ngươi nói ta ngu xuẩn. Hiện giờ một lần nữa nói cho ta nghe, ai mới là ngu xuẩn?

Khóe miệng thần sử thanh niên run run, ấp úng lên tiếng:

- Ta... ta là... ngu xuẩn...

- Rất tốt, khó có được ngươi cuối cùng học thông minh chút.

Vân Triệt tỏ vẻ tán dương gật đầu, ánh mắt chuyển sang thần sử trung niên:

- Chuyện ngươi làm nhục sư tôn ta, nói như thế nào?

Thần sử trung niên lập tức cúi đầu, nói:

- Là ta có mắt không tròng, mạo phạm tôn sư, xin bồi tội với Vân công tử và tôn sư ở đây.. Nếu như Vân công tử còn chưa hết giận, chi bằng ra tay trách phạt.

Nói xong, hắn hung hăng quất một bạt tai lên trên mặt mình... Theo tiếng bạt tai vang dội, xương trán hắn phồng lên, mặt đỏ tươi.

“...” Vân Triệt hơi nhíu mày, hắn biết hai người này nhất định sẽ sợ, nhưng không nghĩ tới sẽ sợ đến thành như vậy.

Xem ra, Phạm Thiên thần đế thoạt nhìn tướng mạo ôn hòa, đối xử với tất cả đều giống như thờ ơ kia tuyệt đối là nhân vật đáng sợ còn hơn người ngoài nhìn thấy.

Vân Triệt cuối cùng đứng dậy, không mặn không nhạt nói:

- Thái độ như vậy mới được tính. Hừ, nếu là mệnh lệnh của Phạm Thiên thần đế, ta đây đi xem cũng không ngại. Nhưng mà ta muốn chào hỏi với sư tôn trước, lần này không thành vấn đề chứ?

Thần sử trung niên như nhặt được đại xá, vội vàng nói:

- Đương nhiên, đương nhiên. Hai người chúng ta ở đây đợi, Vân công tử muốn đi khi nào, chỉ cần nói cho chúng ta một tiếng là được.

Vân Triệt không liếc nhìn bọn họ, nâng bước đến trước phòng Mộc Huyền Âm, vừa định nói chuyện, cửa phòng đã mở ra, Mộc Huyền Âm lạnh lùng đi ra:

- Đi thôi.

- Hả? Sư tôn ngươi đi cùng ta?

Vân Triệt hỏi, nhưng trong lòng cũng không kinh ngạc quá mức.

- Không cần.

Một giọng nói nữ tử dịu dàng truyền đến, Hạ Khuynh Nguyệt từ trên trời hạ xuống, tử y phấp phới, như tiên giáng trần:

- Mộc tiền bối, ta đi cùng hắn đi. Ta cũng vừa khéo muốn đi bái kiến Thiên Diệp Phạm Thiên.

- Khuynh...

Vân Triệt vừa mới thốt ra một từ, chạm đến ánh mắt lạnh lùng không sóng của Hạ Khuynh Nguyệt, giọng nói không tự chủ chậm lại:

- Nguyệt Thần đế.

Mộc Huyền Âm khẽ nhíu mày, sau khi suy nghĩ ngắn ngủi chậm rãi gật đầu:

- Cũng được.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment