.
._722__2" class="block_" lang="en">Trang 722# 2
Chương 1445: Thiên Diệp Phạm Thiên
Vân Triệt với Hạ Khuynh Nguyệt đi về trước, bước chân không nhanh không chậm.
Hai Phạm Đế thần sử ở phía sau, cũng không dám lên tiếng thúc giục. Bởi vì một người trong đó là Nguyệt Thần đế, tuy rằng bọn họ có vốn liếng để khinh thường tất cả dưới Vương giới, nhưng trước mặt Nguyệt Thần đế, bọn họ không dám có một chút lỗ mãng.
Bóng lưng của Nguyệt Thần đế cực đẹp, nhưng bọn họ đều cụp đầu xuống, ngay cả liếc mắt nhìn thẳng đều không dám.
Về phần Vân Triệt, tuy rằng bọn họ hận nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không dám nói lời đắc tội nữa.
Tuy rằng Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên hiện thân, sau đó lại đi cùng với Vân Triệt, nhưng trên đường đi nàng lại thủy chung không nói gì, đôi mắt càng như một vũng thu thủy, mênh mông mà bình tĩnh.
Vân Triệt cảm giác được khoảng cách của hai người phía sau, cuối cùng không nhịn được mở miệng, hạ giọng nói:
- Khuynh Nguyệt, nàng tới khi nào?
- Ba ngày trước.
Hạ Khuynh Nguyệt trả lời, giọng nói êm dịu, lại mang theo hờ hững như có như không.
- Nghe nói, đại hội Trụ Thiên lần này, tất cả Thần Chủ của đông thần vực đều phải tham gia. Như thế nói đến, tất cả Thần Chủ của Nguyệt Thần giới cũng đều đến đây sao?
Vân Triệt hỏi, cũng không phải hắn có hứng thú với chuyện Nguyệt Thần giới có bao nhiêu Thần Chủ, càng nhiều hơn là tìm chuyện để nói.
Hạ Khuynh Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Thân là Vương giới, lực lượng hạch tâm sẽ không dễ dàng bại lộ, càng sẽ không dốc toàn bộ lực lượng. Mệnh lệnh của Trụ Thiên thần giới, vạn giới đông vực không ai có thể đối nghịch... nhưng mà tuyệt đối không bao gồm Vương giới.
-... Thì ra là thế.
Vân Triệt gật đầu. Đúng vậy, thân là Vương giới, trước khi chân tướng đỏ ửng vạch trần sao lại có thể thật sự xuất động tất cả lực lượng cao nhất.
Hắn không lại rối rắm chuyện này, ánh mắt nghiêng đi, nhìn gò má Hạ Khuynh Nguyệt, vẫn luôn nhìn một hồi lâu... Nhưng Hạ Khuynh Nguyệt lại lặng im như trước, không vì cái nhìn thẳng của hắn mà thay đổi ánh mắt với biến hóa vẻ mặt.
- Khuynh Nguyệt, tuy rằng ta không biết nàng vì sao với lại trở thành Nguyệt Thần đế như thế nào, nhưng mà, đây thật sự là mong muốn của nàng sao?
Khi hắn hỏi ra câu này, ánh mắt vẫn nhìn gò má Hạ Khuynh Nguyệt, trong lòng lại hết sức phức tạp.
Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Đúng thì như thế nào, không đúng thì như thế nào?
- Thần đế Vương giới, thân phận tôn quý nhất đương thời, người khác ngàn thế muôn đời đều không dám hy vọng xa vời. Vốn với hiểu biết của ta về nàng, ta cứ cảm thấy... đó cũng không phải là lựa chọn cam tâm tình nguyện của nàng.
Hạ Khuynh Nguyệt cuối cùng liếc mắt, nhìn hắn một cái rất nhẹ, sâu xa nói:
- Ngươi thật sự hiểu biết ta như ngươi cho là thế sao?
“...” Vân Triệt nhất thời nghẹn lời.
Hai người đều không nói gì hồi lâu, bầu không khí giữa hai người... hoàn toàn không giống với bốn năm trước khi bọn họ gặp lại một lần nữa ở thần giới.
Trong giọng nói của Vân Triệt mang theo một chút cảm xúc phức tạp:
- Khuynh Nguyệt, năm đó, khi chúng ta lập gia đình, tất cả mọi người đều cảm thấy đối với ta mà nói nàng chính là xa không thể chạm, chỉ riêng ta lại không cảm thấy như vậy. Lần trước gặp lại, ở trong độn nguyệt tiên cung, khi ta tới gần nàng không hề cố kỵ... Nhưng một lần này, ta luôn cảm thấy giống như đã cách xa nàng một khoảng cách rất xa, thậm chí có một... cảm giác kính sợ có lẽ chỉ nghe cũng thật buồn cười.
Hạ Khuynh Nguyệt nói nhỏ:
- Cũng không có gì buồn cười. ở trước mặt sư tôn của ngươi, ngươi cũng như thế, đúng không?
Vân Triệt: “...”
Hạ Khuynh Nguyệt nhìn về phía trước, trong mắt đẹp hiện lên tử quang giống như lưu ly:
- Bởi vì ngươi quá yếu, không hơn. Ta không chỉ là thần đế giới tính nữ đầu tiên trong lịch sử Nguyệt Thần giới, cũng là thần đế đầu tiên không lấy “Nguyệt” làm họ, ngươi có biết vì sao không?
“...” Chân mày Vân Triệt giật giật. Vào tông môn lớn, đến tầng cấp nhất định đều sẽ đổi thành họ của tông. Mà đối với đệ tử mà nói cũng không quá khó xử, mà là một vinh quang rất lớn, tông môn càng mạnh thì vinh quang càng lớn.
Năm đó Mộc Băng Vân muốn cho Vân Triệt họ Mộc, bị Vân Triệt cự tuyệt, còn nàng cũng chưa miễn cưỡng.
Còn Hạ Khuynh Nguyệt... Ở Nguyệt Thần giới nơi lấy “Nguyệt” làm tín ngưỡng, nàng đã phong đế lại vẫn lấy “Hạ” làm họ, ở trong cái nhìn của người ngoài thật sự không thể lý giải nổi.
- Bởi vì, ở Nguyệt Thần giới ta là người chế định với sửa đổi quy tắc, còn ngươi, lại vẫn luôn là người phục tùng theo quy tắc. Nếu ngươi có thể rõ ràng chênh lệch của hai loại này rồi sẽ không hỏi vấn đề vừa rồi.
Vân Triệt nhếch miệng, giống như có phần không cho là đúng, hắn chậm rãi nói:
- Được được được, bây giờ nàng là người chế định quy tắc, nàng nói cái gì đều đúng... Thật ra ta cảm thấy nàng đây là đang cố hết sức xa lạ ta.
Hạ Khuynh Nguyệt: “...”
Giọng Vân Triệt nhỏ đi vài phần, giọng điệu hơi khó chịu:
- Ngày ấy ở Ngâm Tuyết giới, nàng đều vì ta mà đến, lại nói cũng không nói nhiều một câu đã rời đi.
- Vào bốn năm trước ta và ngươi đã đoạn tình, đã không phải phu thê. Ta đã là Nguyệt Thần đế, nên cả đời dâng tặng cho Nguyệt Thần giới, tiền duyên đều là bụi bặm. Về phần ngày ấy ta cũng không phải vì ngươi mà là vì Ngâm Tuyết giới.
Hạ Khuynh Nguyệt thật bình thản nói.
- Đúng đúng, nàng nói đều đúng.
Vân Triệt lại hiển nhiên không để những lời nàng nói vào trong lòng, đột nhiên thay đổi đề tài nói:
- Đúng rồi, có chuyện còn chưa nói cho nàng biết, ta đã tìm được Nguyệt Thiền... A, Nguyệt Thiền sư bá của nàng, hiện giờ nàng ấy rất bình an.
- Ta biết. Nữ nhi của các ngươi chắc mười bốn tuổi đi.
Hạ Khuynh Nguyệt nói.
Vân Triệt lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó giật mình:
- Hả? Nhất định là sư tôn ta nói cho nàng đi. Nói đến sư tôn ta... Nàng ấy không chỉ là sư tôn của ta, còn là ân nhân với quý nhân lớn nhất của ta ở thần giới. Nàng ấy đối xử với ta thật tốt, tốt đến... nói ra nhất định sẽ khiến cho nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Ta thậm chí còn thường xuyên sẽ nghĩ... vì sao nàng ấy lại đối xử với ta tốt như vậy?
Hạ Khuynh Nguyệt: “...”
- Đúng rồi, không chỉ có Nguyệt Thiền sư bá của nàng bình an vô sự, hiện giờ Băng Vân tiên cung đã là đứng đầu bốn thánh địa Thiên Huyền đại lục, cung chủ là Mộ Dung sư bá. Hạ thúc thúc hiện giờ đã là phó hội trưởng của Hắc Nguyệt thương hội, mỗi ngày sống đều thật thích ý nhàn nhã. Nguyên Bá thì càng không cần phải nói, cái tên Hoàng Cực thánh đế rất uy phong, hơn nữa hiện giờ cũng đã thành thần đạo... Mượn dùng một giọt sinh mệnh thần thủy Thần Hi cho.
Thần Hi?
Một câu xưng hô thuận miệng mà ra trong trần thuật của Vân Triệt khiến chân mày Hạ Khuynh Nguyệt chợt động.
- Thê thiếp thành đàn, phụ mẫu an khang, nữ nhi không có việc gì. Một khi tất cả đã yên ổn, hoàn hảo không dễ dàng thoát khỏi ánh mắt với ràng buộc ở thần giới, vì sao ngươi còn muốn trở về?
Hạ Khuynh Nguyệt hỏi.
-... Mất không bao lâu nữa nàng sẽ biết.
Vân Triệt không trả lời thẳng, hỏi ngược lại:
- Còn nàng? Chuẩn bị khi nào quay về hạ giới...
Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên cực thấp:
- Sau khi giết Thiên Diệp sao?
- Nguyệt Thần đế... Vân công tử, chúng ta đã đến.
Bên tai truyền đến giọng nói của Phạm Đế thần sử, bọn họ đứng ở phía trước, hơi cung kính nói:
- Thần đế đại nhân đã chờ ở trong, mời hai vị.
Bọn họ đã sớm truyền âm báo cho biết tin tức Hạ Khuynh Nguyệt cùng tới.
Trong điện trống không, chỉ có một người. Hắn một thân thanh y đơn giản, dưới chân không giày, gương mặt nho nhã trắng nõn, đầu tóc đen buộc lên, dài thẳng tới ngang eo.
Theo Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt đi tới, hắn xoay người lại, vẻ mặt cười ôn hòa.
Cho dù là ai lần đầu tiên nhìn thấy hắn đều tuyệt đối không dám tin tưởng nam tử ôn nhã như gió mát này sẽ là người đứng đầu tứ đại thần đế đông thần vực... Phạm Thiên thần đế!
Một người một tay che trời chân chính!
Từ trên người hắn sẽ cảm giác được một luồng uy lăng đế vương, sẽ cảm giác được khí tức che trời, lại sẽ không làm cho người ta run rẩy và sợ hãi.
Giống như một thanh kiếm bén có thể chế tài vạn sinh nhưng sẽ không ra khỏi bao kiếm.
- Đệ tử Ngâm Tuyết Vân Triệt, bái kiến Phạm Thiên thần đế!
Vân Triệt dừng bước bái nói.
- Ha ha, không cần đa lễ.
Thiên Diệp Phạm Thiên tiến lên trước, chủ động đón chào, dáng vẻ khiêm tốn với nụ cười thanh nhã, không hề có thái độ thần đế, ngược lại giống như giao tiếp với một người thanh niên ngang hàng. Hắn nhìn Vân Triệt từ trên xuống dưới, thở dài
- Năm đó nghe nói ngươi ngã xuống ở Tinh Thần giới, bổn vương còn thở dài thật lâu, nay biết ngươi bình yên vô sự, bổn vương yên ổn trong lòng.
- Tạ Phạm Thiên thần đế nhớ tới, vãn bối sợ hãi không thôi.
Vân Triệt mỉm cười.
Thiên Diệp Phạm Thiên gật đầu, ánh mắt chuyển sang phía Hạ Khuynh Nguyệt:
- Lưu ly chi nữ năm đó, Nguyệt Thần đế hiện giờ. Không phải xuất thân Nguyệt Thần giới, càng không hề có cùng huyết mạch, lại có thể khiến Nguyệt Vô Nhai cam tâm tình nguyện giao Tử Khuyết thần lực với ngôi vị thần đế cho ngươi... Ha ha, tin tưởng Nguyệt Thần giới có ngươi người tân thần đế này, tương lai càng có thể chờ mong.
Hạ Khuynh Nguyệt cười như không cười:
- Phạm Thiên thần đế quá khen. Bổn vương mới trèo lên đế vị, tất cả đều cực kỳ nông cạn, cần từng bước cẩn thận, tương lai còn cần thỉnh giáo Phạm Thiên thần đế nhiều hơn.
Thiên Diệp Phạm Thiên nở nụ cười:
- Ha ha, đó là vinh hạnh của bổn vương. Không biết hôm nay Nguyệt Thần đế đến đây là vì chuyện “Thỉnh giáo” sao?
Hạ Khuynh Nguyệt híp mắt đẹp lại, trên người thoáng nổi lên chút khí tức nguy hiểm:
- Không, bổn vương chính là ngẫu nhiên biết được Phạm Thiên thần đế để Vân Triệt đến hóa giải ma khí Tà Anh cho ngươi, cho nên mới cùng tiến đến, muốn xem vì sao da mặt của Phạm Thiên thần đế ngươi lại có thể dày đến mức độ như vậy.
“...” Một câu nói đột nhiên mang theo tính công kích rất mạnh này khiến chân mày của Vân Triệt chợt nhảy dựng lên.
Thiên Diệp Phạm Thiên không hề buồn bực, mà mặt lộ vẻ ngạc nhiên:
- Hả? Lời này của Nguyệt Thần đế, bổn vương lại nghe không hiểu.
Mắt đẹp của Nguyệt Thần đế hơi đổi, quang mang màu tím thâm thúy trong mắt mang theo uy lãnh nhiếp tâm:
- Vậy bổn vương liền cho ngươi hiểu. Bốn năm trước, vì sao Vân Triệt phải trốn đến Long thần giới? Hắn bị nữ nhi tốt của ngươi Thiên Diệp Ảnh Nhi hạ phạm hồn cầu tử ấn, dưới hành hạ muốn chết không xong, chỉ có thể đi tới Long Thần giới cầu xin Long hậu Thần Hi giúp đỡ. Còn bổn vương cũng suýt chút nữa mạng chôn trong tay Thiên Diệp Ảnh Nhi! Nếu không phải có người ra tay cứu giúp, đừng nói bổn vương có thể phong đế ở Nguyệt Thần giới, còn có mạng hay không đều không biết.
- Hiện giờ ngươi lại mời Vân Triệt đến tinh lọc ma khí Tà Anh cho ngươi... Mặt dày như vậy, bổn vương quả nhiên xem thế đủ rồi.
Trên mặt Thiên Diệp Phạm Thiên lộ vẻ kinh hãi, sau đó lắc đầu:
- Lại có việc này? Tiểu nữ trời sinh tính tình không tốt, từ nhỏ đã không chịu bổn vương quản thúc, nhưng không đến mức...
- Vậy Phạm Thiên thần đế cho rằng bổn vương lỡ mồm nói bậy?
Hạ Khuynh Nguyệt lạnh giọng cắt ngang hắn.
Thiên Diệp Phạm Thiên cười khổ một tiếng:
- Ha ha, lời của Nguyệt Thần đế, tất nhiên từng chữ vạn quân, sao có thể giả bộ. Tiểu nữ đã từng chọc ra đại họa như thế, bổn vương thật sự xấu hổ.
- Nói như thế, Phạm Thiên thần đế thật sự không biết chút gì?
Sắc lạnh trong mắt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt giảm đi, giống như tin lời Thiên Diệp Phạm Thiên nói.
- Không hề biết chút nào, bằng không...
Thiên Diệp Phạm Thiên lắc đầu thở dài, nói với Vân Triệt:
- Vân Triệt, tính tình của tiểu nữ luôn luôn quái gở không tốt, tin tưởng ngươi cũng có điều nghe thấy. Nàng ở thần giới có tên “Thần nữ”, nhưng lại chưa bao giờ để nam tử nào vào trong mắt, chỉ có năm đó nảy sinh ý tứ với ngươi, nhưng lại bị ngươi cự tuyệt ngay trước mặt mọi người, cho nên khó tránh khỏi sinh lòng khúc mắc.
- Haizzz, khi đó bổn vương từng khuyên nhủ nàng, lại không nghĩ rằng nàng sẽ trong lòng sinh oán, làm ra hành vi quá khích như thế. Chuyện này sau khi bổn vương quay về giới sẽ trách cứ nàng.
“...” Khóe miệng Vân Triệt hung hăng run rẩy.
- Nhưng mà nói đi nói lại, cũng nhờ hành vi tùy hứng của tiểu nữ, ngươi nhận được quan tâm của Long hậu ở Long Thần giới, còn được truyền thụ Quang Minh huyền lực. Đây cũng là trong họa được phúc, cũng là phúc phận của đông thần vực ta, ha ha ha ha, hay quá.
Thiên Diệp Phạm Thiên cười ấm áp, nhưng tim gan phèo phổi của Vân Triệt lại đều đang run run.
Đuổi giết vạn dặm... Phạm hồn cầu tử ấn... đây đâu chỉ là mối thù không đội trời chung! Mà Thiên Diệp Phạm Thiên nói hai ba câu lại trở thành hành vi tùy hứng vì hắn cự tuyệt “Gả cho” ở trước mặt mọi người mà sinh lòng khó chịu!
Má nó tất cả đều nên trách ta?
Mà hai ba câu sau đó, Vân Triệt từ người bị hại biến thành người được lợi cực lớn.
Ta còn phải tạ ơn nàng ta sao?!
Thật má nó... không hổ là Phạm Thiên thần đế!
Nguyệt Thần đế không hề truy cứu nữa như vậy:
- Nếu Phạm Thiên thần đế không hề biết, vậy bổn vương tự nhiên không có lý do trách hỏi. Vân Triệt, đã được mời đến, liền hóa giải ma khí cho Phạm Thiên thần đế đi. Có thể để cho Phạm Thiên thần đế nhân vật như vậy đội ơn ngươi, đây là chuyện cực tốt mà người khác nằm mơ đều cầu không được.
Phạm Thiên thần đế cười hề hề nói:
- Lúc trước nghe lời Trụ Thiên nói, bổn vương còn tồn tại một phần hoài nghi. Hiện giờ Nguyệt Thần đế cũng nói như thế, xem ra chuyện ngươi tu luyện được Quang Minh huyền lực có thể tin tưởng không hề nghi ngờ. Những năm này bổn vương bị ma khí tra tấn, nếu như ngươi có thể hóa giải cho bổn vương, bổn vương chắc chắn ghi nhớ ân tình của ngươi.
Vân Triệt gật đầu, nói với Phạm Thiên thần đế:
- Vãn bối sẽ dốc hết toàn lực.
Bày xong trận thế, Vân Triệt chìa bàn tay, Quang Minh huyền lực chậm rãi lóng lánh lên trong lòng bàn tay.
Bạch quang tinh thuần chiếu rọi gương mặt bình thản như nước của Thiên Diệp Phạm Thiên... trong khoảnh khắc khi ánh sáng bạch quang chiếu rọi lên, đôi mắt của hắn thay đổi cực kỳ nhỏ trong chớp mắt.
Mà Hạ Khuynh Nguyệt đứng yên ở bên cạnh Vân Triệt, không rời đi.
- Chủ nhân, ngươi... thật sự phải giúp hắn sao?
Trong lòng Vân Triệt truyền đến giọng nói nhu nhược của Hòa Lăng.
Vân Triệt trả lời:
- Ừm. Hòa Lăng, ta biết, ngươi cực kỳ hận người của Phạm Đế thần giới, ta cũng chưa bao giờ quên mối thù của ngươi. Nhưng mà lực lượng của chúng ta hiện giờ quá yếu, vốn không hề có một chút năng lực chống lại bọn họ, duy nhất có thể làm chính là tới gần và nghe ngóng vừa đủ... Trước mắt chính là một cơ hội rất tốt.
- Mặt khác, coi như là thủ đoạn tự bảo vệ mình.
Hòa Lăng nhẹ nhàng nói:
- Ta đã rõ. Ta chỉ là... chỉ là...
- Ngươi yên tâm đi, ta có quyết định của mình.
Vân Triệt an ủi.
- Ừm... ta nghe lời chủ nhân nói.
Bàn tay Vân Triệt đẩy tới trước, một luồng quang hoa màu trắng chạm lên trên người Thiên Diệp Phạm Thiên, bắt đầu xua tan đi ma khí trong cơ thể hắn.
Sắc mặt của Vân Triệt rất bình tĩnh, hai mắt thong thả khép lại... trong khoảnh khắc khi hoàn toàn khép kín lại chớp lên một chút ánh sáng lạnh nguy hiểm.