Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1444 - Chương 1446: Gặp Lại Long Hoàng

. ._723__1" class="block_" lang="en">Trang 723# 1

 

 

 

Chương 1446: Gặp lại Long hoàng



Vân Triệt không cách nào tinh lọc toàn bộ ma khí trên người Trụ Thiên thần đế trong một lần, ở trên người Phạm Thiên thần đế cũng như thế.

Hơn nữa Vân Triệt nhận thấy được rất rõ ràng, ma khí trong cơ thể Thiên Diệp Phạm Thiên còn nồng đậm hơn, đáng sợ hơn trong cơ thể của Trụ Thiên thần đế.

Mà trên thực lực, Thiên Diệp Phạm Thiên còn thắng Trụ Thiên thần đế. Như thế xem ra, lúc trước dường như Mạt Lỵ đã hơi nương tay đối với Trụ Thiên thần đế, nhưng không hề giữ lại đối với Thiên Diệp Phạm Thiên.

Mấy canh giờ sau, sắc mặt của Thiên Diệp Phạm Thiên chuyển tốt đẹp rất nhiều, còn Vân Triệt lại mồ hôi đầm đìa, hiện lên tình trạng kiệt lực. Hạ Khuynh Nguyệt mang Vân Triệt lên, từ chối cảm tạ với giữ lại của Thiên Diệp Phạm Thiên, trực tiếp rời đi cùng hắn.

Rời khỏi đại điện nơi Phạm Đế thần giới ở lại, Vân Triệt thở ra một hơi thật dài. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc ở khoảng cách gần với thần đế hạng nhất của đông thần vực, không có áp bách với tim đập nhanh như trong dự đoán, ngược lại có một cảm giác thoải mái bình thản nói không nên lời.

Cảm giác này càng sâu hơn Trụ Thiên thần đế.

Nếu như không có nguyên nhân trước đó, Vân Triệt sẽ thật sự cho rằng Phạm Thiên thần đế giống như Trụ Thiên thần đế, là người tâm niệm vạn sinh, ngực mang rộng lớn. Nhưng mà cái gọi là có cha sao tất có con vậy, Thiên Diệp Ảnh Nhi vì đạt được mục đích mà thủ đoạn có thể nói cực kỳ ngoan tuyệt, vạn linh đều không để vào trong mắt...

Dạy dỗ ra nữ nhi như vậy, Phạm Thiên thần đế nào phải kiểu nhìn như ngoài mặt kia.

Hạ Khuynh Nguyệt nhìn phía trước, lạnh nhạt trầm mặc giống như lúc mới đến. Mãi cho đến đi ra ngoài rất xa, nàng đột nhiên chuyển măt, thấp giọng nói:

- Ngươi vừa mới định làm gì Thiên Diệp Phạm Thiên?

Mày nguyệt của nàng trầm xuống, giọng nói mang theo chút ý lạnh.

Vân Triệt thoáng kinh ngạc, lắc đầu nói:

- Không có gì, ta không phải vẫn luôn tinh lọc ma khí cho hắn sao?

Hạ Khuynh Nguyệt nhìn hắn, mày nguyệt càng nhíu chặt:

- Khí cơ của ta luôn che ở trên người ngươi, ngươi không lừa được ta. Ba canh giờ này, ngươi có bốn lần tâm hồn náo động, nhưng lại đều bị ngươi mạnh mẽ áp chế... Đó là Thiên Diệp Phạm Thiên! Ngươi không muốn sống nữa sao?

Vân Triệt: “...”

- Hơn nữa lấy lực lượng của ngươi, cho dù Thiên Diệp Phạm Thiên tùy ý để cho huyền khí của ngươi vào cơ thể, ngươi thật sự cảm thấy mình có khả năng thương tổn được hắn chút gì sao?

Ngực Hạ Khuynh Nguyệt phập phồng, nàng không tin Vân Triệt không hề biết đến một điểm này.

Lúc trước tâm hồn Vân Triệt dị động, mỗi một lần đều khiến trong lòng nàng căng thẳng.

Nhìn dáng vẻ mang theo chút hờn giận kia của Hạ Khuynh Nguyệt, tâm tình của Vân Triệt ngược lại tốt hơn rất nhiều, cười tủm tỉm nói:

- Ta đương nhiên biết lấy lực lượng của ta, cho dù trực tiếp nổ tung trong cơ thể của hắn cũng không có khả năng gây thương tổn cho hắn... Được rồi được rồi, ta thừa nhận, vừa rồi ta có vài lần muốn làm chút gì như vậy, nhưng cuối cùng đều bỏ qua.

Dù sao khi tinh lọc ma khí, huyền khí của bản thân có thể trực tiếp dũng mãnh vào trong cơ thể hắn... Cơ hội tuyệt hảo này để cho hắn khó tránh khỏi ý động.

Nhưng chính là ý động mà thôi.

Đó chính là Phạm Thiên thần đế!

- Đã biết... vậy ngươi rốt cuộc định làm cái gì?

Giọng điệu của Hạ Khuynh Nguyệt hơi trì hoãn lại, nàng biết Vân Triệt tuyệt đối sẽ không vô cớ làm thế:

- Nói với ta.

Vân Triệt ngẫm nghĩ, nói:

- Ta định thừa dịp huyền khí vào cơ thể, lặng lẽ hạ chút độc cho hắn.

- Độc?

Hai hàng chân mày của Hạ Khuynh Nguyệt nhíu lại, nàng vừa định nói chuyện, lại nghe Vân Triệt nói tiếp:

- Nàng yên tâm đi, ta muốn hạ độc, lúc đó hắn tuyệt đối không phát hiện ra được. Hơn nữa ta còn có biện pháp trực tiếp ẩn “Độc” ở trong ma khí trong cơ thể hắn... Chẳng qua, hắn dù sao cũng là thần đế hạng nhất đông thần vực, độc lực trước mắt, cho dù trực tiếp trồng vào trong cơ thể hắn chắc cũng không giết được hắn, ngược lại sẽ mang đến hậu hoạn vô tận cho ta, cho nên ta vẫn bỏ qua.

Hạ Khuynh Nguyệt im lặng nhìn Vân Triệt một hồi lâu, lại phát hiện hắn nói chuyện cực kỳ nghiêm cẩn, nhất là ánh mắt hắn... u ám nói không nên lời.

Nàng xoay mắt lại, nói nhỏ:

- Lấy nhận thức hiện giờ của ta, trên đời này vốn không có độc nào hạ độc được Thiên Diệp Phạm Thiên. Ta càng không nghĩ ra được ngươi không tiếng động hạ độc vào trong cơ thể hắn như thế nào... mà còn không bị phát hiện.

Nói xong những lời này, ánh mắt của nàng đột nhiên khựng lại.

Ẩn độc... vào trong ma khí trong cơ thể hắn?

Can thiệp và khống chế ma khí Tà Anh!?

“...” Hạ Khuynh Nguyệt liếc nhìn Vân Triệt thật sâu.

- Chuyện này... về sau ta sẽ nói cho nàng biết đi. Chờ đến ngày độc lực cũng đủ...

Nói tới đây, Vân Triệt lại hơi buồn bực thở hắt ra:

- Đáng tiếc lại nhiều nhất đến ba bốn lần, ma khí trong cơ thể hắn sẽ tinh lọc toàn bộ. Đợi đến một ngày độc lực cũng đủ kia, sợ rằng không có cơ hội tốt giống như bây giờ.

Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên nói:

- Vân Triệt, ngươi trả lời ta một vấn đề.

- Hả?

Vân Triệt liếc mắt, hắn cảm giác được thần thái của Hạ Khuynh Nguyệt trở nên đặc biệt ngưng trọng.

- Tây vực Long hậu, rốt cuộc vì sao lại dạy ngươi tu luyện Quang Minh huyền lực?

Nàng chậm rãi hỏi, tròng mắt tím đậm thoáng hiện vẻ bình thản nhìn thẳng vào tròng mắt tràn đầy kinh ngạc của Vân Triệt:

- Giữa ngươi với nàng, có phát sinh chuyện gì không... chuyện đặc biệt gì?

Hô hấp, bước chân của Vân Triệt đều xuất hiện tạm dừng trong khoảnh khắc, sau đó hỏi:

- Nàng... vì sao lại hỏi như vậy?

Phản ứng khác thường của Vân Triệt chỉ trong một chớp mắt như vậy nhưng lại bị Hạ Khuynh Nguyệt thu hết vào trong tầm mắt, nàng thở dài một tiếng rất nhẹ, nói:

- Năm đó khi ta đưa ngươi vào luân hồi cấm địa, Long hậu không hề có một chút ý tứ thu lưu ngươi lại. Nhưng mà một năm ngắn ngủi, trên người ngươi thế mà lại xuất hiện Quang Minh huyền lực, mà ở trong nhận thức của người đời, Quang Minh huyền lực là lực lượng thần thánh chỉ thuộc về Long hậu, duy nhất đương thời. Cho nên ở trong cái nhìn của bất cứ ai đều sẽ cảm thấy kỳ quái.

- nhưng mà... nếu như là ngươi, phát sinh bất cứ chuyện gì có lẽ cũng có thể đi.

Câu nói này Hạ Khuynh Nguyệt nói cực kỳ khẽ, từng chữ đều giống như lồng mây khói vào trong đó.

- Thần Hi... tiền bối đúng là đối với ta ân trọng như núi. Sau khi chuyện bên này kết thúc, ta sẽ đi bái phỏng nàng, hy vọng khi đó nàng đã kết thúc bế quan.

Giọng điệu của Vân Triệt mất tự nhiên nói.

- Ngươi cũng biết vì sao nàng bế quan?

Vân Triệt lắc lắc đầu, mặt lộ vẻ không hiểu:

- Không biết. Nàng đã từng đề cập đến rất nhiều lần chuyện vết nứt đỏ ửng với ta, có vẻ thật quan tâm, lại đột nhiên bế quan vào lúc này... thật sự hơi kỳ quái. Hơn nữa ta nhớ được, nàng nói lực lượng của nàng bị “Giam cầm”, cũng không có khả năng đột phá cái gì... Nàng rốt cuộc đang làm cái gì?

Hạ Khuynh Nguyệt: “...”

Đề cập đến “Ẩn tình” tương đối trọng đại, Vân Triệt hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này, đổi đề tài nói:

- Khuynh Nguyệt, năm đó bởi vì ta, thể diện của Nguyệt Thần giới hao tổn nhiều, nàng nói nếu ta lại đi Nguyệt Thần giới, có phải sẽ bị loạn đao chém chết không?

- Có lẽ đi.

Hạ Khuynh Nguyệt nói.

Vân Triệt trừng lớn mắt:

- Hả? Chẳng lẽ nàng sẽ không che chở ta sao? Nàng chính là Nguyệt Thần đế! Cho dù bây giờ chúng ta không phải là phu thê, nhưng năm đó tốt xấu gì cũng đã từng ngủ chung trên một chiếc giường, nàng luôn cần nhớ chút tình cũ chứ!

“...” Hạ Khuynh Nguyệt lắc đầu:

- Vô lại.

- Ha ha ha ha!

Vân Triệt cười lớn một tiếng, hắn nhìn bóng dáng màu tím bên cạnh, tầm mắt hoảng hốt, đột nhiên thở dài:

- Thời gian thật sự là thứ đáng sợ. Năm đó ta và nàng lập gia đình ở Lưu Vân thành, đó là một mảnh trời đất thật bé nhỏ, ta và nàng đều là phàm nhân bé nhỏ, khi đó ta đây biết nàng sẽ lập tức rời ta mà đi, cho nên mỗi ngày cả đầu đều nghĩ nên chiếm tiện nghi của nàng như thế nào. Hiện giờ mới mười mấy năm ngắn ngủi, nàng thế mà lại đã là thần đế của một Vương giới...

- Có lẽ, trên đời này khó tìm ra được người nào có vận mệnh càng biến đổi ly kỳ hơn hai chúng ta.

“...” Hạ Khuynh Nguyệt không nói gì.

Vân Triệt thuận miệng nói ra:

- Lại nói tiếp, khoảng thời gian trước ta còn mơ một giấc mơ kỳ quái, mơ thấy bản thân hồi nhỏ. Trong mộng có Nguyên Bá, có tiểu cô, nhưng buồn cười chính là Nguyên Bá cũng không có tỷ tỷ, mà đối tượng định ra hôn nhân với ta cũng không phải là nàng, mà là một người khác.

Thân thể của Hạ Khuynh Nguyệt run lên, bước chân đột nhiên khựng lại.

- Ngày đó ta còn đang suy nghĩ, nếu như năm đó ta không cùng nàng... hả?

Vân Triệt xoay người, kinh ngạc nhìn Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên dừng lại ở đó:

- Sao vậy?

- Ngươi có người quen đến đây.

Hạ Khuynh Nguyệt xoay người, lạnh nhạt nói:

- Ta còn có việc, đi trước một bước, thay ta ân cần thăm hỏi Mộc tiền bối.

Nói xong, không đợi Vân Triệt đáp lại, Hạ Khuynh Nguyệt đã nhẹ nhàng nâng người lên, trong lúc tử ảnh chớp lên, đã biến mất trong tầm mắt của Vân Triệt.

“???” Vân Triệt tỏ vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm:

- Ta đã nói sai cái gì rồi sao?

- Vân Triệt ca ca!!

Một giọng nói hết sức dễ nghe truyền đến từ xa, sau đó bóng đen phiêu động trước mắt Vân Triệt, một thiếu nữ váy đen giống như hồ điệp xuyên hoa bay xuống trước người hắn, đôi mắt chớp động lên như bảo thạch nhìn hắn, trên khuôn mặt yêu kiều đẹp đến kỳ quái tràn đầy vui sướng:

- Sao ca ca lại ở đây? Là tới thăm ta sao?

- Hóa ra là Mị Âm tiên tử.

Vân Triệt vội vàng đáp lại, đồng thời ánh mắt quét nhìn một vòng bốn phía, nhưng không phát hiện ra người nào khác của Lưu Quang giới.

- Vân Triệt ca ca, ca ca gọi như vậy thật xa lạ, gọi thẳng tên người ta là được rồi.

Thủy Mị Âm cười hì hì nói.

Năm đó Thủy Mị Âm chỉ có mười lăm tuổi vốn có khuôn mặt như được thiên sứ hôn lên, mà nàng hiện giờ hoàn toàn trưởng thành, càng như tiên nữ giáng trần, mỗi lời nói mỗi nụ cười đều xinh đẹp không gì sánh nổi.

Nhất là đôi mắt nàng, rõ ràng hồn nhiên không bụi bặm như vậy, lại mang theo một phần mị hoặc trái ngược... Nhìn khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc của nàng, Vân Triệt nhất thời hoa mắt thần mê, một hồi lâu mới khó khăn dời đi.

- Hoặc là, ca ca gọi người ta là Mị nhi, Âm nhi đều có thể.

Mày nhỏ của nàng cong lên, tinh mâu chớp cũng không chớp nhìn thẳng vào Vân Triệt, giống như thật hưởng thụ khoảnh khắc có thể nhìn hắn ở trong khoảng cách gần như vậy.

Vân Triệt hơi tối nghĩa nói:

- Vậy... không tốt lắm đi? Tuy rằng giữa hai người chúng ta thật sự có... hôn ước rất kỳ quái, nhưng dù sao còn không chính thức...

- Rất nhanh nha.

Thủy Mị Âm cười tủm tỉm nói.

Vân Triệt:

- Hả?

- Ngay tại mới vừa rồi, sư tôn của ca ca tìm cha ta, chính thức đề cập đến chuyện hôn ước...

Thân thể Vân Triệt run rẩy, tròng mắt thiếu chút nữa trừng ra:

-Hả??

- Sau đó bọn họ bắt đầu thương nghị hôn kỳ. Người ta vừa vui vẻ lại thẹn thùng, cho nên chạy ra đó.

Vừa nói, cánh môi mềm mại hồng nhạt của Thủy Mị Âm mím lên một đường cong cực đẹp.

“...” Vân Triệt đưa tay nâng trán. Khi ở Ngâm Tuyết giới, Mộc Huyền Âm đã cố ý nhắc nhở hắn đủ loại ưu việt khi cưới Thủy Mị Âm, cũng thật sự nhắc đến sau khi đến Trụ Thiên giới, sẽ chủ động thương nghị chuyện hôn ước với Thủy Thiên Hành.

Dù sao, nữ tử có tư chất, xuất thân, dung mạo đều đứng đầu đương thế, lại còn chủ động muốn gả tới... đoán chừng khắp thiên hạ đều chỉ có một mình nàng, nếu còn không bắt lấy chẳng phải là đồ ngốc sao?

Vân Triệt nhìn nàng, đầy rối rắm nói:

- Ngươi... thật sự cảm thấy rất vui vẻ? Ta nói giữa chúng ta ở chung thật ra rất ít, hiểu biết càng chưa nói tới. Năm đó ở trên phong thần đài ta thắng ngươi không phải dựa vào thực lực... A, mà chuyện thành hôn này là đại sự liên quan đến cả đời, ngươi thật sự không kỳ quái, không hối hận sao?

Thủy Mị Âm chớp chớp mắt, cười hỏi lại:

- Vì sao ta phải kỳ quái và hối hận chứ? Cả đời ta đây nhận định chính là ca ca, từ ba... bắt đầu từ ngày đó, có thể gả cho ca ca chính là chuyện vui vẻ nhất mà ta có thể nghĩ đến.

- Mẫu thân ta cũng luôn luôn cổ vũ ta. Mẫu thân ta nói, có thể gặp được người làm cho mình ái mộ, còn đã trải qua mất mà được lại, đều là chuyện may mắn nhất, hạnh phúc nhất trên đời này, nhất định phải nắm lấy chặt chẽ, bằng không sẽ hối hận cả đời.

Lúc Thủy Mị Âm nói chuyện, trong đôi mắt không ngừng lóe lên tinh quang, nhưng nói ra từng lời lại nghiêm cẩn như vậy.

- Ngươi phải nghĩ kỹ, năm đó ta đây trừ bỏ xuất thân gia thế còn miễn cưỡng có thể so sánh được với ngươi. Nhưng hiện giờ ta chỉ là một Thần Vương, kém ngươi rất nhiều, ngươi...

Thủy Mị Âm không chút do dự nói:

- Không sao, ta bảo vệ ca ca. Sau khi chúng ta lập gia đình, nếu ai dám khi dễ ca ca, ta liền để cho chín mươi chín người ca ca của ta một người đi đánh hắn một lần, có được không?

Lời nói này khiến Vân Triệt thoáng cảm động rất nhiều, đột nhiên nhớ tới sự thật nàng có chín mươi chín người ca ca.

Không biết vì sao, hắn đột nhiên có phần không rét mà run.

Theo hắn biết, mỗi một người trong chín mươi chín người ca ca của nàng đều là kiểu cưng chiều nàng lên tận trời, về sau nếu như nàng chịu ủy khuất ở chỗ mình... Vậy xong rồi!

Thầm thở ra một hơi, Vân Triệt đột nhiên sáp mặt lại gần, vẻ mặt thành thật nói:

- Ngươi.. có phải cảm thấy dáng vẻ của ta rất đẹp mắt không?

Đối mặt với câu hỏi vô liêm sỉ này, Thủy Mị Âm lại vui vẻ gật đầu:

- Đúng vậy! Dáng vẻ của Vân Triệt ca ca vượt trên cả đẹp mắt. Trước kia ta cảm thấy cửu thập cửu ca có dáng vẻ đẹp nhất trong các nam tử, mà Vân Triệt ca ca còn dễ nhìn hơn cửu thập cửu ca một ngàn lần!

(Thủy Ánh Ngấn: Ha hự!)

“...” Nói thật, đời này Vân Triệt từng gặp không ít háo sắc, nhưng thật sự vẫn còn chưa từng gặp háo sắc như vậy. Mấu chốt là... cho dù phương diện nào thì Thủy Mị Âm đều đạt đến đỉnh phong của nữ tử. Là kiểu cho dù là nhi tử Giới Vương cũng không dám tới gần và hy vọng xa vời...

Vân Triệt thủy chung chưa suy nghĩ cẩn thận, mình rốt cuộc hấp dẫn nàng ở điểm nào... còn hấp dẫn thành cái dạng này.

Nghĩ tới nghĩ lui, đại khái chỉ có dung nhan!

- Vân Triệt ca ca, vậy ngươi nói ta có đẹp không?

Nàng hỏi, ngước mặt lên, tràn đầy chờ mong.

- Đẹp mắt.

Vân Triệt gật đầu.

- Hi hi hi hi!

Thủy Mị Âm vui vẻ nở nụ cười, nàng đột nhiên tiến lên trước, kéo tay Vân Triệt:

- Ta mang ca ca đi tham quan Trụ Thiên giới nha, ta đã tới nơi này thật nhiều lần.

-... Được.

Trên tay truyền đến cảm giác vô cùng mềm mại khiến tiếng lòng Vân Triệt đều có phần mềm nhũn, không tự kìm hãm được gật đầu.

Nhận được đáp ứng của Vân Triệt, mắt của Thủy Mị Âm nhất thời trở nên hết sức mênh mông, nàng bước nhỏ một bước, giống như con bướm nhỏ vui vẻ đứng ở bên người Vân Triệt, bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo rất không lưu loát, cũng rất khẩn trương nắm lấy cánh tay hắn...

Nhưng vào lúc này, bầu trời lại đột nhiên không lý do tối sầm xuống.

Một bóng người cao lớn từ trên trời giáng xuống, rơi xuống chỗ phía trước cách bọn họ không xa.

Rõ ràng chỉ là một bóng người hạ xuống, nhưng mang đến cho Vân Triệt cảm giác giống như toàn bộ trời cao đều sụp đổ xuống.

Long hoàng!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment