Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1445 - Chương 1447: Đại Hội Trụ Thiên

. ._723__2" class="block_" lang="en">Trang 723# 2

 

 

 

Chương 1447: Đại hội Trụ Thiên





Uy áp của Long hoàng, uy thiên nhiếp địa chân chính trên ý nghĩa, đừng nói vạn sinh thế gian, kể cả thần đế khác đều quả quyết không thể nào bằng được.

Cho dù là Vân Triệt hay Thủy Mị Âm đều cực ít tiếp xúc với Long hoàng. Nhưng uy áp vô thượng chỉ thuộc về chí tôn hỗn độn này làm cho bọn họ trong nháy mắt đầu tiên trong lòng đã thoáng hiện lên cái tên “Long hoàng”.

Long hoàng đứng trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả nguyên tố của toàn bộ thế giới đều có phần yên lặng.

Vân Triệt và Thủy Mị Âm nhanh chóng dừng bước, thu liễm vẻ mặt.

- Vãn bối đệ tử Ngâm Tuyết đông vực Vân Triệt, bái kiến Long hoàng.

Vân Triệt nhanh chóng bái xuống, cung kính nói.

Thủy Mị Âm cũng nới cánh tay vừa quấn lên trên cánh tay Vân Triệt ra, cùng hắn bái xuống:

- Lưu Quang giới đông vực Thủy Mị Âm, bái kiến Long hoàng tiền bối.

Long hoàng chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lạnh nhạt mang uy đảo qua Thủy Mị Âm, rơi vào trên người Vân Triệt, hắn chậm rãi gật đầu:

- Nghe nói ngươi còn sống, rất tốt... rất tốt.

“...?” Đuôi chân mày của Vân Triệt hơi nhảy lên, lập tức nói:

- Cảm tạ Long hoàng tiền bối nhớ đến, mặc dù mạng gặp nhấp nhô, nhưng cuối cùng không có việc gì. Ân tình năm đó Long Thần giới thu lưu, vãn bối cũng không dám quên.

“...” Long hoàng lại không đáp lại.

Lúc này, bàn tay nhỏ nhắn của Thủy Mị Âm chìa ra, giữ trên cổ tay của Vân Triệt, năm ngón tay nhỏ nhắn lặng yên bóp chặt... dần dần bóp lại thật chặt.

Hành động này của Thủy Mị Âm khiến Vân Triệt kinh ngạc, hắn thoáng liếc mắt, phát hiện Thủy Mị Âm cúi đầu xuống, cánh môi giống như gắt gao cắn chặt, bàn tay chộp vào trên cổ tay hắn càng chặt hơi quá đáng, để cho hắn đều cảm nhận được đau đớn.

Mà như vậy không chỗ nào không cho thấy nàng đang khẩn trương... hơn nữa khẩn trương cực kỳ lợi hại.

Vân Triệt kinh ngạc trong lòng đồng thời lại cảm thấy hơi buồn cười. Tuy rằng hắn và Thủy Mị Âm chung đụng không nhiều lắm, nhưng trong ấn tượng, nàng là tiểu công chúa Lưu Quang bị trong nhà làm hư, không sợ trời không sợ đất, ở trước mặt Trụ Thiên thần đế còn dám cười hì hì gọi “Trụ Thiên gia gia”, mà đối mặt với Long hoàng lại sẽ khẩn trương thành cái dạng này.

Rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương... Hả?

Tiểu cô nương cái quỷ ấy!

Hắn âm thầm cười, cổ tay vừa chuyển, ngược lại giữ bàn tay nhỏ nhắn của nàng vào trong lòng bàn tay, sau đó an ủi cầm lấy.

Đây là lần đầu tiên Vân Triệt chủ động nắm tay Thủy Mị Âm... Nhưng cánh môi của Thủy Mị Âm lại cắn càng chặt hơn, bàn tay nhỏ nhắn còn mơ hồ phát run.

Lúc này lại có hai luồng uy áp từ trên trời giáng xuống. Mặc dù hai luồng uy áp này không bằng Long hoàng, nhưng giống như hai ngọn núi cao đến không thấy đỉnh đột nhiên áp chế khiến toàn thân Vân Triệt trầm xuống, hô hấp hoàn toàn khựng lại.

Làm người đệ nhất trong lứa trẻ tuổi, bản thân Vân Triệt đã ở cấp bậc Thần Vương, mà cấp bậc Thần Chủ hắn đã thấy còn hơn các Thần Vương khác rất nhiều, nhưng hai luồng uy áp này tuyệt đối còn vượt trên cả tầng cấp Thần Chủ phổ thông, rõ ràng là... Thần đế!?

Còn có hai người!?

Nhưng mà lại không phải là bất cứ người nào trong số bốn thần đế đông vực hắn đã từng tiếp xúc.

Hắn kinh sợ ngẩng đầu... Bên người Long hoàng lúc này đã nhiều thêm hai bóng dáng.

Phía bên phải là nữ tử thanh y, khó phân biệt tuổi, dung nhan xinh đẹp uy lãnh, dáng người rất thon dài thướt tha, còn cao hơn Vân Triệt nửa thước. Một thân thanh y nhìn có vẻ đặc biệt đơn giản thanh lịch, nhưng lúc theo gió khẽ thổi bay ra lại hiện lên lân quang giống như vệt nước.

Là dễ thấy nhất chính là đầu tóc dài của nàng lại là màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây, ở dưới ánh sáng ngoài trời chiếu ra quang hoa hoa lệ lạ thường.

Phía bên phải là một lão giả áo đen, khác với các cường giả chí tôn khác mà Vân Triệt từng gặp... Cho dù là Quân Vô Danh sắp hết tuổi thọ cũng mặt trắng không nếp nhăn, nhưng lão giả này lại đầy mặt nếp nhăn già nua, tóc chòm râu cũng hiện lên một màu xám trắng hơi “Trầm trọng”.

Nhưng đôi mắt của hắn lại sáng ngời đáng sợ, khoảnh khắc khi ánh mắt đụng chạm, ánh mắt của hắn đặc biệt ôn hòa bình thản lại khiến cho Vân Triệt đột nhiên cảm thấy có một ánh sáng từ bên ngoài trời chiếu thẳng vào chỗ sâu trong tâm hồn hắn.

Hai người đều đứng ở phía sau Long hoàng nửa người, hiển nhiên chính là lấy Long hoàng làm chủ.

Nhưng mà đó cũng chỉ đối với Long hoàng mà nói! Khí tức trên người hai người tuyệt đối là tầng cấp thần đế cường đại!

Chẳng lẽ là...

Vân Triệt vội vàng liếc mắt nhìn, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trong lòng chấn động thật lâu.

Mà ánh mắt của hai người cũng đang đánh giá Vân Triệt và Thủy Mị Âm hồi lâu, đều mắt nứt dị sắc.

Lão giả áo đen cười hề hề nói:

- Nếu như lão hủ không đoán sai, kẻ này là người năm đó đưa tới chín tầng thiên kiếp, được Thiên Cơ giới tiên đoán chân thần đi? Còn nàng này, đó là nữ nhi Lưu Quang thành Thần Chủ cấp bảy trong ba ngàn năm trong truyền thuyết, cũng thân mang Vô Cấu thần hồn?

- Chính thế.

Long hoàng khẽ gật đầu.

Nữ tử thanh y nhìn thoáng qua hướng đông, nói:

- Một thế hệ đông thần vực này, quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp. Thêm cả Lạc Trường Sinh cũng ba ngàn năm tu thành Thần Chủ cấp bảy kia, kỳ tài như thế, một thời đại xuất hiện một người đã là kỳ tích, hiện giờ lại liên tiếp xuất hiện ở đông thần vực. Xem ra cách nói “Ứng kiếp mà sinh” cũng không phải hoàn toàn là lời truyền vô căn cứ.

- Đã đến đây, liền đi tới chỗ Trụ Thiên một chuyến đi.

Long hoàng xoay người sang chỗ khác, bước chân bước ra nửa bước, đã ở ngoài vạn dặm.

Hai người lại liếc nhìn Vân Triệt và Thủy Mị Âm một cái sâu sắc, theo Long hoàng mà đi.

Vân Triệt đứng lên, tay nắm tay Thủy Mị Âm lại dường như đã quên buông ra, hắn nhìn phương hướng Long hoàng rời đi, luôn cảm thấy chỗ nào không đúng lắm, nhíu nhíu mày, nghi hoặc nói nhỏ:

- Hai người kia...

- Là Kỳ Lân và Thanh Long đế trong một hoàng năm đế của tây thần vực.

Thủy Mị Âm trả lời rất nhẹ.

- Kỳ Lân đế... Thanh Long đế!

Chân mày Vân Triệt nhảy dựng... Quả nhiên!

Kai quả nhiên là hai nhân vật cấp bậc thần đế!

Bao gồm cả Long hoàng trong đó, tây thần vực đột nhiên đến đây là nhân vật cấp bậc thần đế!

Tuy rằng trận kiếp nạn đỏ ửng này còn chưa lan đến gần tây thần vực, nhưng thật hiển nhiên, bọn họ cũng chính là đã ngửi được cái gì, không hề coi thường, lại đến đây một nửa thần đế... Long hoàng càng đích thân đến.

Thanh Long đế...

Thanh Long!?

Vân Triệt nhớ được, ở thời đại thượng cổ, thanh long, băng hoàng, băng lân là ba đại chí tôn hệ thủy, địa vị cùng cấp với ba chí tôn hệ hỏa chu tước, phượng hoàng, kim ô.

Ngâm Tuyết giới kế thừa lực lượng băng hoàng ở đông thần vực chính là tinh giới trung vị, mà kế thừa lực lượng thanh long... ở tây thần vực chính là Vương giới!

Thật sự khác nhau một trời một vực.

Còn Kỳ Lân đế kia... ở đông thần vực bộ tộc kỳ lân đã bị diệt sạch, ở tây thần vực lại cũng là Vương giới. Không hiểu được bộ tộc băng lân có địa vị như thế nào ở trong tộc kỳ lân tây vực.

Đúng rồi... Thần Hi!

Vân Triệt đột nhiên bỗng nghĩ tới điều gì, chợt ngẩng đầu lên, sau đó mau chóng đuổi theo phương hướng Long hoàng rời đi.

Hắn vừa mới dời bước, cánh tay đã bị Thủy Mị Âm giữ lấy, hơn nữa nắm cực chặt:

- Vân Triệt ca ca, ca ca định đi đâu?

- Ta có chuyện muốn đến hỏi xin ý kiến Long hoàng tiền bối một chút.

Vân Triệt nhìn nàng, mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Thủy Mị Âm lắc đầu, trên tay nắm chặt hơn:

- Không nên đi! Ngàn vạn lần không nên đi.

- Vì sao?

Vân Triệt nhíu mày, kể từ khi Long hoàng xuất hiện, một loạt phản ứng của Thủy Mị Âm đều lộ ra khác thường.

Trên mặt của Thủy Mị Âm không hề có cười nhẹ thản nhiên thần thái phấn khởi giống như mới vừa rồi, mà lộ ra một... cảm giác hồi hộp nói không nên lời:

- Ta không biết, nhưng mà... ngàn vạn lần không nên đi. Vừa rồi khi Long hoàng tiền bối nhìn ca ca, không biết vì sao, ta cứ cảm thấy thật sợ hãi... cảm giác của ta nhất định rất chuẩn, Vân Triệt ca ca, ca ca nhất định phải tin tưởng ta.

“...” Chân mày Vân Triệt dần dần nhíu chặt, như có đăm chiêu, cuối cùng lại hoàn toàn thả lỏng, mỉm cười nói:

- Được rồi, vậy nghe ngươi.

Hắn cũng không phải hoàn toàn thuận theo ý tứ của Thủy Mị Âm, vừa rồi dưới ánh mắt của Long hoàng, trong lòng hắn cũng sinh một cảm giác bất an quỷ dị.

Thủy Mị Âm nở nụ cười giống như tinh linh, thân hình nàng vừa chuyển, cánh tay nhỏ nhắn mềm mại lại một lần nữa quấn trên cánh tay của Vân Triệt, thân thể cũng thoáng nghiêng về phía hắn:

- Vân Triệt ca ca thật ngoan, về sau cũng phải ngoan ngoãn lập gia đình với người ta nha.

Vân Triệt: “-_-||”

- Đi thôi đi thôi! Ta trước dẫn ca ca đi tìm Việt Tiên tỷ tỷ chơi! Tỷ ấy là thái tôn nữ nhỏ nhất của Trụ Thiên gia gia, làm đồ ăn gì đều thật ngon, mỗi lần ta tới Trụ Thiên giới đều sẽ tìm tỷ ấy ăn thật nhiều thật ngon... Đúng rồi! Việt Tiên tỷ tỷ còn chưa lập gia đình đó, nếu ca ca có thể cưới cả tỷ ấy, vậy quá tốt rồi!

- Wow! Lần này chính là cơ hội tốt! Vân Triệt ca ca nhất định phải cố gắng biểu hiện nha!

Vân Triệt: “o(
)o”

----

----

Cảnh trong mơ.

- Tiểu Triệt, mau tỉnh lại! Nên thức dậy rồi!

Thiếu nữ la lên bên tai hắn.

- Ừm... Trời còn sớm như vậy, để cho ta ngủ tiếp một lúc đi.

Tiêu Triệt phủ kín chăn, mơ hồ nói lầm bầm.

- Hôm nay là ngày vui ngươi và Tư Đồ tiểu thư lập gia đình! Canh giờ sắp đến, nhanh chóng đứng lên!

Tiêu Triệt trừng mắt, lúc này mới “Vụt” ngồi bật dậy...

Màn che buông xuống trên giường biến thành màu đỏ chót, trong phòng đã bày đầy bàn đỏ nến đỏ, theo ý thức tỉnh táo lại, hắn mới nhớ ra, hôm nay là ngày mình và thiên kim nhà Tư Đồ thành chủ lập gia đình.

Hắn vội vã đứng dậy, xuống giường, rửa mặt, sau đó do Tiêu Linh Tịch tự tay mặc áo cưới màu đỏ thẫm cho hắn.

- Tiểu Triệt, đây là cháo ta mới nấu xong, thân thể ngươi yếu kém, thời gian buổi sáng lại dài như vậy... phải uống hết toàn bộ.

Tiêu Linh Tịch bưng tới một chén cháo rất lớn, mùi thơm bay bốn phía.

- Được được được.

Tiêu Triệt nghe lời bưng chén lên, cũng không cần thìa, trực tiếp “Ực ực ực ực” uống hết.

- A... cũng không cần gấp như vậy, còn có một chút thời gian.

Tiêu Linh Tịch đưa tay, sợ hắn bị nghẹn.

- Phù... uống xong rồi.

Tiêu Triệt buông chén, lau khóe miệng, hắn nhìn Tiêu Linh Tịch, ánh mắt đột nhiên mơ màng, không tự kiềm chế được nói:

- Về sau không biết còn có thể thường xuyên ăn cơm tiểu cô làm cho hay không.

Thiên kim nhà Tư Đồ thành chủ... khẳng định tụ tập ngàn vạn sủng ái một thân, biết nấu ăn mới là lạ.

- Hì hì, là ngươi cưới thiên kim nhà thành chủ vào cửa, cũng không phải ngươi gả đi, chỉ cần ngươi muốn, ta vẫn giống như trước đây, mỗi ngày đều làm cho ngươi ăn.

Vừa nói, miệng cười của nàng chậm rãi âm u đi, nói khẽ:

- Nhưng mà tiểu Triệt, sau khi thành gia, thời gian để ý đến ta khẳng định sẽ càng ngày càng ít.

Vân Triệt lập tức nâng tay thề:

- Làm sao có thể! Ngày hôm qua ta mới vừa cam đoan với tiểu cô: Sau khi lập gia đình với Tư Đồ Huyên, không thể có lão bà đã quên mất tiểu cô, không thể giảm bớt thời gian ở bên cạnh tiểu cô, đối với tiểu cô triệu hồi vẫn phải giống như trước kia hễ kêu là tới!

Vân Triệt đọc một chữ cũng không sai cam đoan ngày hôm qua. Tiêu Linh Tịch cuối cùng hiện lên nụ cười, cười tủm tỉm nói:

- Coi như ngươi còn ngoan!

Nàng đi đến trước mặt Tiêu Triệt, chìa tay chỉnh lại góc áo còn hơi lộn xộn cho hắn, nhìn hắn ở khoảng cách gần, ánh mắt, giọng nói dần dần mê ly:

- Chính là... hơi bất tri bất giác, tiểu Triệt của ta cũng đã lớn như vậy.

- Đại ca! Đại ca!!

Theo tiếng kêu phấn chấn, một bóng người hùng hùng hổ hổ, lanh chanh láu táu xông vào.

- Nguyên Bá, hóa ra hôm nay đệ sẽ dậy sớm như thế?

Tiêu Triệt cười hề hề nói.

- Ha ha! Hôm nay chính là ngày huynh lập gia đình, đệ đương nhiên phải tới hỗ trợ.

Hạ Nguyên Bá tỏ vẻ hưng phấn, giống như hôm nay là ngày hắn lập gia đình vậy.

- Ta đi gọi cha, Nguyên Bá, ngươi ở cùng tiểu Triệt một lúc.

Tiêu Linh Tịch rời đi, Hạ Nguyên Bá “Vèo” cái đi tới trước mặt Tiêu Triệt, nhìn áo cưới màu đỏ thẫm từ trên xuống dưới của hắn, vui sướng hài lòng nói:

- Đại ca, huynh mặc bộ quần áo này còn có vẻ rất đẹp mắt.

- Mấu chốt là dáng vẻ của ta ngọc thụ lâm phong, đương nhiên mặc cái gì cũng đều thuận mắt.

Vừa nói, hắn vừa nhếch miệng lên:

- Đáng tiếc, đây cũng không phải thời đại xem mặt.

- Hả... Cái kia, lập gia đình có cảm giác như thế nào? Sao cảm giác huynh không có vẻ kích động vậy?

Hạ Nguyên Bá hỏi.

- Đúng là không có cảm giác gì, cho nên cũng chưa nói tới kích động, dù sao đây là chuyện hôn nhân do đời phụ mẫu đã sớm định ra, ta và Tư Đồ Huyên kia còn chưa gặp mặt vài lần, nàng có dáng vẻ như thế nào ta cũng không nhớ rõ lắm.

Tiêu Triệt rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Hạ Nguyên Bá, đột nhiên nói:

- Mới sáng tinh mơ đã kích động như vậy, không phải chỉ bởi vì chuyện ta lập gia đình chứ?

Hai mắt Hạ Nguyên Bá tỏa sáng:

- Hi hi, thật ra có một tin tức tốt. Ngày hôm trước cha đệ có mời một người bạn tốt làm đạo sư ở Tân Nguyệt huyền phủ, vốn định thông qua hắn dẫn đệ vào Tân Nguyệt huyền phủ, không nghĩ tới vị đạo sư tiền bối kia lại nói lấy tư chất của đệ, hoàn toàn có thể trực tiếp vào Thương Phong huyền phủ.

- Hả! Thật tốt quá! Đây quả thật là đại hỷ sự của toàn bộ Lưu Vân thành chúng ta!

Tiêu Triệt nói ra tự đáy lòng, lúc vui sướng trong lòng cũng hâm mộ vạn phần... và ảm đạm.

Thương Phong huyền phủ... đó là mảnh đất thần thánh mà cả đời này hắn đều không dám hy vọng xa vời. Đối với Hạ Nguyên Bá có thiên phú cao đến lạ thường mà nói lại chỉ là một khởi điểm.

Hạ Nguyên Bá khó nén cười kích động:

- Ha ha ha... Đệ đã kích động đến hai ngày ngủ không ngon. Chờ đệ vào Thương Phong huyền phủ, sau khi trở nên càng ngày càng lợi hại, đệ xem ai còn dám khi dễ huynh!

Cùng lớn lên với Tiêu Triệt, Hạ Nguyên Bá chưa bao giờ sẽ giấu giếm hắn điều gì:

- Bây giờ chuyện này vẫn còn là bí mật, cha nói phải tạm thời giữ kín, để tránh tự nhiên bị đâm ngang, hiện giờ chỉ có huynh biết. A đúng rồi, lại nói tiếp, hai năm này, đệ nghe thấy rất nhiều tin đồn không tốt, đều nói Tư Đồ thành chủ nhất định sẽ hủy bỏ hôn ước, sửa gả Tư Đồ Huyên cho Tiêu Ngọc Long con của môn chủ Tiêu môn chỗ huynh.

Tiêu Triệt: “...”

Hạ Nguyên Bá cười ha hả nói:

- Nghe được tin đồn này, đệ rất tức giận nhưng không dám nói với huynh. Nhưng mà cho tới bây giờ, những lời đồn đại này đã tự sụp đổ. Người tản ra lời đồn này khẳng định mặt đều sưng mấy cái thật lớn như vậy đi.

Tiêu Triệt cười nhìn như tiêu sái:

- Không có lửa làm sao có khói, nhất định có nguyên nhân. Nhưng mà không sao, ta đã sớm quen rồi. Ta một tên phế nhân như vậy, có thể có đệ một người bạn như thế, còn có thể cưới được thiên kim nhà thành chủ đã là trời cao ban ơn rồi.

Tiêu Triệt nở nụ cười:

- So ra mà nói, chuyện của đệ mới là đại hỷ sự. Chờ ngày đệ chính thức tiến vào Thương Phong huyền phủ, ta đoán rằng toàn thành đều sẽ... sẽ... sẽ..

Giọng Tiêu Triệt đột nhiên trở nên mềm mại yếu ớt, đôi mắt của hắn cấp tốc trở nên u ám... lại u ám...

Sau đó cả người ngã thẳng tắp về sau.

Hạ Nguyên Bá cuống quýt tiến lên trước, đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của hắn:

- Đại ca? A! Đại ca! Đại ca? Huynh làm sao vậy... đại ca!!

Tròng mắt biến mất từng chút một, ở thế giới cấp tốc đi xa, hắn có thể nghe được giọng nói của Hạ Nguyên Bá, nhưng không cách nào trả lời.

- Tiểu Triệt? Tiểu Triệt... ngươi mau tỉnh lại, đừng làm ta sợ... Tiểu Triệt!!

Ý thức càng ngày càng mơ hồ, hắn dường như nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của tiểu cô.

Giọng nói cuối cùng, giống như là tiếng nỉ non tê tâm liệt phế của thiếu nữ...

----

----

- Triệt nhi!?

Vân Triệt giật mình một cái, chợt tỉnh lại.

Hắn đang ngồi trên ghế đá trong đình viện, phía trước là bóng hình xinh đẹp của Mộc Huyền Âm, băng mi nhíu chặt.

- Sư tôn.

Hắn vội vã đứng lên... Kỳ quái, ta ngủ thiếp đi từ khi nào.

- Ngươi làm sao vậy?

Mộc Huyền Âm hỏi.

- Đệ tử không có chuyện gì, đại khái là khí tức của Trụ Thiên giới rất ôn hòa, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi, còn mơ thấy giấc mộng kỳ quái.

Vân Triệt một năm một mười nói.

Hơn nữa giấc mộng kỳ quái này...

Mộc Huyền Âm không hỏi lại, ánh mắt dời khỏi trên người hắn:

- Chỉ còn nửa canh giờ nữa, đại hội Trụ Thiên sẽ bắt đầu, chúng ta đi thôi.

- Dạ.

Vân Triệt lắc lắc đầu, tỉnh táo suy nghĩ, đi theo phía sau Mộc Huyền Âm.

Cuối cùng đã tới kỳ đại hội Trụ Thiên.

Vào hôm nay chắc Trụ Thiên thần đế sẽ công bố chân tướng mà hắn biết được đi... không biết đến lúc đó sẽ dẫn đến phản ứng như thế nào, Trụ Thiên thần đế rốt cuộc sẽ có kế sách ứng đối như thế nào.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment