.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1447" class="block_" lang="en">Trang 724# 1
Chương 1448: Đại lão tề tụ
Nơi đại hội Trụ Thiên mời dự họp đó là phong thần đài chỗ tiến hành cuộc chiến phong thần.
Khi Vân Triệt theo Mộc Huyền Âm tiến vào phong thần đài, các cường giả Thần Chủ của các đại tinh giới đã đến toàn bộ. Phong thần đài to lớn, mấy trăm người ngồi xuống, từ xa nhìn có vẻ thưa thớt, nhưng mà chính là mấy trăm người chỗ này khiến cho khí tức của cả phong thần đài trở nên vô cùng nặng nề.
Bởi vì vài trăm người ít ỏi này chính là tập hợp người mạnh nhất của đông thần vực! Bất cứ một người nào trong số bọn họ đều là chúa tể tuyệt đối của một phương tinh vực, bất cứ người nào trong số họ đều đứng ở chỗ cao nhất trong trời đất này, tồn tại như thần linh hiện thế, nhận vạn linh quỳ lạy ngưỡng vọng.
Đông thần vực hơn hai vạn tinh giới, ngàn vạn tỷ sinh linh, cũng chỉ có năm trăm tinh giới thượng vị, Thần Chủ cũng chỉ có ít ỏi bảy trăm người, hôm nay gần như toàn bộ tập trung ở trên phong thần đài Trụ Thiên.
Đây là một bức kỳ quan mà người thường ngay cả tưởng tượng đều không thể.
Vân Triệt với Mộc Huyền Âm đã đến, hiện trường vốn yên tĩnh nhất thời trở nên càng thêm vắng lặng, hơn bảy trăm ánh mắt gần như đồng loạt quét qua... trừ bỏ vài ánh mắt có hạn, các ánh mắt khác cũng không phải nhìn về phía Mộc Huyền Âm, mà chặt chẽ tập trung ở trên người Vân Triệt.
Đây là những nhân vật như thế nào?
Có thể lấy tư thế tiểu bối nửa giáp, được những đại lão cao nhất này chú mục như thế, có lẽ toàn bộ thần giới chỉ có một mình Vân Triệt.
Năm đó tin tức Vân Triệt ngã xuống ở Tinh Thần giới từng thiên hạ đều biết, dẫn đến vô số người bóp cổ tay thở dài. Nửa tháng trước lại bắt đầu rầm rộ lan truyền tin tức hắn còn sống, hiện giờ tận mắt nhìn thấy, bọn họ không tránh được kinh dị.
Cũng kinh dị hắn vì sao lại sẽ được phép tham dự đại hội Trụ Thiên mà rõ ràng chỉ có Thần Chủ mới có tư cách tham gia.
Khi tới gần phong thần đài, Vân Triệt đã cảm giác được lồng ngực ngột ngạt, sắc mặt cũng trở nên có phần không bình thường. Bị những ánh mắt với khí tức Thần Chủ khủng bố này tập trung vào, thân hình của Vân Triệt hơi lắc lư, suýt chút nữa phun ra máu ngay tại chỗ.
Mộc Huyền Âm đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào sau gáy Vân Triệt, nhất thời, áp lực nặng nề phủ lên trên người Vân Triệt tiêu tán vô tung trong khoảnh khắc, sắc mặt của hắn dần chuyển biến tốt đẹp, hô hấp cũng trở nên vững vàng.
- Vân Triệt ca ca, nơi này nơi này!
Ở nơi đại lão tề tụ này, nơi ngay cả cụm mây nhỏ đều không dám lơ lửng, giọng nói của một nữ hài lại vô cùng thanh thúy vang lên. Thủy Mị Âm đứng lên, nhảy tưng tưng vẫy tay với Vân Triệt, hồn nhiên không để ý đến ánh mắt quái dị của người khác.
Ngồi cạnh nàng là Thủy Thiên Hành, còn có tỷ tỷ của nàng Thủy Ánh Nguyệt.
Lưu Quang giới, tinh giới thượng vị hiện giờ có số lượng Thần Chủ nhiều nhất, tất cả ba Thần Chủ đều đến.
Mộc Huyền Âm mang Vân Triệt lên, lam mang chợt lóe, đã ngồi xuống bên cạnh Lưu Quang giới.
Thủy Ánh Nguyệt chuyển mắt nhìn thoáng qua Vân Triệt, khẽ gật đầu với hắn. Dáng vẻ của nàng vẫn như năm đó, gần như không nhìn thấy chút biến hóa gì, kể cả áo khoác cũng là váy xanh hoa văn nước giống như năm đó.
Vân Triệt không hề kinh ngạc vì sự xuất hiện của Thủy Ánh Nguyệt. Làm một trong bốn thần tử đông vực năm đó, nếu trong mười chín Thần Chủ mới ra đời trong Trụ Thiên thần cảnh không có nàng mới là kỳ quái.
Vân Triệt chào hỏi Thủy Thiên Hành và tỷ muội Thủy Ánh Nguyệt, quy củ ngồi ở bên người Mộc Huyền Âm... Mông hắn vừa mới dính xuống ghế, Thủy Mị Âm đã điệp ảnh lóe lên, ngồi xuống bên cạnh hắn, trên mặt tràn đầy cười nhẹ vui sướng mang theo chút xấu hổ.
Trong ba ngày ở Trụ Thiên giới, quan hệ giữa nàng và Vân Triệt đã kéo lại gần hơn rất nhiều.
Hơn nữa Thủy Thiên Hành và Mộc Huyền Âm cũng đã bắt đầu thương nghị hôn kỳ, nàng cơ bản đã bắt đầu xem như mình là người của Vân Triệt.
Nữ hài khéo cười duyên dáng, xinh đẹp như vẽ, không hề để ý đến người khác, giống như kẹo cao su dính lấy trên người một nam tử, nếu không biết, ai cũng không có khả năng tin tưởng được nàng lại là nhân vật đại lão trong đại lão nơi này, chín thành Giới Vương thượng vị đều không dám nhìn thẳng vào... một Thần Chủ cấp bảy có được Vô Cấu thần hồn!
Hành động giống như thiếu nữ cuồng nhiệt trong tình yêu của Thủy Mị Âm không biết dẫn tới bao nhiêu người run run trong lòng không thôi.
Thủy Thiên Hành thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ. Thủy Ánh Nguyệt lại lộ vẻ mặt kinh dị, không ngừng dùng đuôi mắt liếc nhìn động tác nhỏ giữa Vân Triệt với Thủy Mị Âm.
Làm tỷ tỷ của Thủy Mị Âm, thời gian làm bạn với Thủy Mị Âm dài nhất, Thủy Ánh Nguyệt là người không rõ ràng nhất vì sao Thủy Mị Âm sẽ si mê Vân Triệt đến mức độ như vậy. Cách vẻn vẹn ba ngàn năm, chẳng những không phai nhạt đi, ngược lại giống như càng sâu hơn năm đó.
Làm cho nàng một lần nữa hoài nghi trên đời thật sự tồn tại thứ “Mê muội” này.
Ánh mắt Vân Triệt đảo qua, hắn biết mọi người ở đây đều có thân phận như thế nào, biết chắc mình có thể đến trường hợp như thế nào là chuyện dọa người cỡ nào.
Trong những người này, hắn thấy được rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Hỏa Phá Vân!
Sau khi Vân Triệt đến, hắn thủy chung cúi đầu. Khi ánh mắt của Vân Triệt quét đến trên người hắn, hắn cũng không hề vì thế mà thay đổi, giống như không hề nhận thấy được Vân Triệt đến và tầm mắt của Vân Triệt.
Quân Tích Lệ... không hề nghi ngờ! Khi ánh mắt của Vân Triệt và ánh mắt của nàng chạm nhau, nháy mắt cảm giác được như có một thanh kiếm đâm vào trong tâm hồn, để cho hắn nhất thời nhe răng trợn mắt một trận...
Bà cô già mang thù, lão yêu bà ba ngàn tuổi này! Với tính khí thúi này của ngươi, cả đời này đừng mong gả ra ngoài!
Lục Lãnh Xuyên... Nhìn thấy hắn, Vân Triệt cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Ánh mắt bọn họ chạm nhau, cho nhau gật đầu mỉm cười.
- Vân huynh đệ, nhìn thấy ngươi không có chuyện gì, thật sự là chuyện may mắn.
Lục Lãnh Xuyên truyền âm nói.
- Chúc mừng Lục huynh được thành đại đạo.
Vân Triệt cũng truyền âm nói.
- Đáng tiếc, ngươi lại không vào Trụ Thiên thần cảnh, mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy đáng tiếc sâu sắc.
Lục Lãnh Xuyên tiếc hận nói.
- Ha ha, mỗi người có số mệnh riêng, không cần chú ý.
Bên cạnh Phúc Thiên giới, đó là chỗ của Thánh Vũ giới, Vân Triệt liếc nhìn Lạc Trường Sinh.
So sánh với năm đó, vẻ ngoài của Lạc Trường Sinh đã xảy ra biến hóa dễ thấy, trở nên rất thành thục, không có vẻ suy nhược nho nhã giống như năm đó, cũng không lộ hết thịnh khí ra ngoài, cả người cho dù ánh mắt, khí tức đều đặc biệt nội liễm, giống như một đầu mãnh hổ đã thành thói quen yên tĩnh dưỡng thần, không nguyện lộ ra lợi trảo và răng nanh.
Đối với chuyện Vân Triệt đến, hắn có vẻ vô cùng lạnh nhạt, khi ánh mắt Vân Triệt đảo qua, hắn mỉm cười, còn gật đầu chào một tiếng, giống như hoàn toàn quên mất chuyện nhục nhã năm đó, lại như vốn không hề biết đến chuyện đã phát sinh nửa tháng trước.
Bên người Lạc Trường Sinh chỉ có Giới Vương Thánh Vũ Lạc Thượng Trần, không hề thấy bóng dáng của Lạc Cô Tà.
Lúc này, cánh tay chắc còn chưa nặn thành, sao có thể đi ra dọa người... Vân Triệt nghĩ như thế.
Thủy Mị Âm ghé vào bên lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi:
- Vân Triệt ca ca, ca ca còn chưa nói cho ta, vì sao lại tới tham gia đại hội lần này?
- Đến xem náo nhiệt, dù sao tình cảnh lớn như vậy, đoán chừng đời này cũng chỉ có một lần.
Vân Triệt nửa thật nửa giả nói.
- Gạt người!
Thủy Mị Âm khẽ phun đầu lưỡi, sau đó lại tới gần một chút, cánh môi mềm mại gần như chạm lên trên lỗ tai Vân Triệt:
- Vân Triệt ca ca, ngày ca ca đánh bại người ta, hai tỷ tỷ quỳ gối dưới người ca ca đúng không?
“~!@#$%...” Thân thể Vân Triệt lắc lư một trận.
Mộc Huyền Âm thoáng liếc mắt.
- Vấn đề này, về sau lại thảo luận, về sau!
Vẻ mặt của Vân Triệt hơi ửng đỏ.
Thủy Mị Âm đưa tay che cánh môi, tràn đầy si mê nhìn khuôn mặt rõ ràng run rẩy của Vân Triệt, rất nhỏ giọng nói:
- Phụt... thật ra, Vân Triệt ca ca nhìn ra thật hư, lại khiến tỷ tỷ xinh đẹp làm chuyện như vậy. Về sau... khẳng định cũng sẽ khi dễ ta như thế, hừ, quả thật xấu lắm.
Vừa nói, giống như trong đầu lại xuất hiện hình ảnh kia, mặt của nàng bỗng chốc nhuộm đầy mây đỏ, nhất thời kiều mị không gì sánh nổi.
“...” Vân Triệt ngoan ngoãn im miệng. Nơi này là phong thần đài của Trụ Thiên giới, giờ phút này đại lão vây rình, tiểu nha đầu này lại... quả thật chính là yêu tinh cố ý câu tâm!
Vân Triệt đặc biệt chột dạ liếc nhìn chung quanh... Nếu cũng bị cha nàng hoặc tỷ tỷ nghe được, vậy xong rồi!
Nàng lại nói nhỏ, một lần này, chóp mũi của nàng chạm ngay lên trên lỗ tai của Vân Triệt, vừa mềm lại ngứa:
- Đúng rồi đúng rồi, ca ca có từng khi dễ sư tôn ca ca như vậy không?
- Khụ khụ khụ khụ khụ khụ...
Toàn thân Vân Triệt khẽ run rẩy, lập tức bị nước miếng của mình sặc hồi lâu không thuận khí.
Mộc Huyền Âm: “.........”
- Không không không không không không được nói lung tung! Nàng nàng nàng là sư tôn của ta... ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi...
Vân Triệt như bị người túm đầu vả miệng đè xuống đất, lời nói ra khỏi miệng lắp bắp rối tinh rối mù.
Nói cho cùng hắn chột dạ...
- Nha...
Thủy Mị Âm kéo rất dài giọng, cuối cùng bỏ qua cho Vân Triệt.
Nhưng sau khi Vân Triệt lau mồ hôi lạnh, lập tức bắt đầu phản kích, học Thủy Mị Âm tiến sát bên tai nàng, dùng giọng nói nhỏ tự nhận rằng người khác sẽ không nghe được
- Ta vẫn nói cho ngươi biết đi, chuyện hai “Tỷ tỷ” kia làm, tên là... sau khi ngươi gả qua, mỗi ngày đều phải làm đó, nhớ kỹ chưa?
“...” Khuôn mặt của Thủy Mị Âm “Vụt” cái đỏ bừng, Thủy Ánh Nguyệt ở bên người nàng xoay mặt sang, thuận miệng hỏi:
- Ngậm tiêu? Đây là cái gì, các ngươi đang bàn luận công pháp gì vậy?
Thủy Mị Âm: “...”
Mộc Huyền Âm: “...”
Thủy Thiên Hành: “...”
Vân Triệt đờ đẫn ngẩng đầu, tim gan phèo phổi giống như bị treo ngược lên, run run lợi hại:
- Không... không... ngươi... ngươi nghe lầm.
- Nghe lầm?
Thủy Ánh Nguyệt vừa định hỏi lại, chợt thấy sắc mặt không bình thường của Thủy Mị Âm, đỏ bừng đến quả thật như muốn thiêu cháy, mày nhỏ của nàng nhíu lại, ân cần hỏi:
- Mị Âm, muội làm sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như thế?
- Khụ khụ, không cần phải quan tâm đến con bé, chuyên chú đại sự trước mắt.
Thủy Thiên Hành tỏ vẻ nghiêm túc.
“...” Thủy Ánh Nguyệt quay mặt lại, nhất thời sắc mặt mỗi người giống như cũng không quá bình thường, cảm thấy vừa không hiểu, lại hoài nghi, lại cảm thấy... giống như không nên hỏi?
- Người xấu! Ngay cả tỷ tỷ đều khi dễ.
Thủy Mị Âm ôm gương mặt vẫn như phát sốt, nhỏ giọng nói.
- Ta rõ ràng chỉ khi dễ một mình ngươi.
Vân Triệt tỏ vẻ u oán.
Môi Thủy Mị Âm lặng yên mấp máy, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm lên trên cánh môi, sau đó đột nhiên lại dựa vào bên tai Vân Triệt, nhẹ nhàng nói:
- Vì Vân Triệt ca ca, ta sẽ cẩn thận học tập, nhất định sẽ làm tốt hơn tỷ tỷ kia. Nhưng mà ca ca phải dạy kỹ cho ta nha.
Nói xong, nàng giấu gò má đi, thật lâu cũng không dám lại nhìn Vân Triệt.
“...” Vân Triệt cảm giác được mỗi tế bào trên người đều đang bùng nổ, mạch máu càng phồng lên đến sắp phá nát, hắn nhắm mắt lại, liên tiếp cắn đầu lưỡi, trong lòng cuồng niệm Băng Tâm quyết... thật lâu, sắc mặt cuối cùng mới khôi phục bình thường.
Nha đầu này... tuyệt đối là yêu tinh chuyển thế!
Bên kia, Thủy Thiên Hành lấy tay che mặt, cả khuôn mặt đều rúc vào trong năm ngón tay, trong lòng bi thương khó hiểu: Ta đây rốt cuộc nuôi nữ nhi cho ai.
Cải trắng mà bản thân dồn hết tâm huyết, thật vất vả che chở dưỡng thành, lại chủ động chắp tay đi cho người...
- Đến rồi!
Thủy Ánh Nguyệt đột nhiên khẽ lẩm bẩm ra tiếng.
Cùng lúc đó, khí tức của phong thần đài đột nhiên ngưng lại.
Cụm mây nhỏ tĩnh lặng hồi lâu trên bầu trời chậm rãi tách ra, không gian như vằn nước chậm rãi dao động, sau đó, một bóng dáng lão giả chậm rãi hiện ra, một thân áo bào tro, vẻ mặt hiền hòa, uy mà không lăng, chính là Trụ Thiên thần đế.
Hắn hiện thân đồng thời phía sau cũng đồng loạt hiện ra mười lăm bóng dáng trang phục giống nhau.
Trụ Thiên thần đế đến khiến một đám đại lão đông vực ào ào đứng dậy đón chào, mà sau khi thấy rõ mười lăm người phía sau hắn, mỗi người đều cả kinh cực lớn, trong lòng chấn động mạnh.
Mười lăm bóng dáng này... rõ ràng tất cả đều là người thủ hộ Trụ Thiên!
Kiếp nạn Tà Anh năm đó, Trụ Thiên hao tổn hai người thủ hộ, mười bảy người thủ hộ trước kia chỉ còn dư lại mười lăm người, mà mười lăm người thủ hộ này, lấy Thái Vũ tôn giả đứng đầu, toàn bộ hiện thân!
Đây tuyệt đối là trận thế lớn đến vượt xa dự đoán trước của mọi người.
- Ha ha, lão hủ đến muộn, khiến các vị chờ lâu.
Trụ Thiên thần đế nhìn bốn phương, sau đó giơ tay lên:
- Mời các vị khách quý ngồi, cùng bàn bạc đại sự.
Hắn vừa dứt lời, khí thế của phong thần đài vốn rất nặng đến người thường không cách nào tưởng tượng được chợt hiện lên từng khí tức khủng bố tuyệt luân.
Trên chỗ ngồi đặc biệt thuộc về Tinh Thần giới, sáu đường huyền quang màu sắc khác nhau từ trên trời giáng xuống, rõ ràng chính là sáu đại tinh thần!
Kiếp nạn Tà Anh, không thể nghi ngờ Tinh Thần giới tổn thất nặng nề, chỗ hạch tâm bị hủy đi hết, Tinh Thần đế không biết tung tích, mười hai tinh thần trước kia chết thì chết, đi thì đi, hiện giờ chỉ còn lại sáu tinh thần, vả lại chỉ có thể tạm ở trong tinh giới phụ thuộc, so sánh với huy hoàng trong quá khứ, Tinh Thần giới hiện giờ có thể nói thê thảm điêu linh.
Nhưng mà lạc đà gầy chết cũng còn lớn hơn châu chấu, không luận cái khác, chỉ dựa vào sáu tinh thần còn sót lại cùng với mười sáu trưởng lão Tinh Thần, đó là một luồng lực lượng mà bất cứ tinh giới thượng vị nào khác đều khó có khả năng sánh bằng, vẫn có thể ảnh hưởng đến kết cục toàn bộ đông thần vực.
Khoảnh khắc khi sáu tinh thần ngồi vào chỗ, tầm mắt của bọn họ giống như đã hẹn trước, đồng thời dừng lại ở trên người Vân Triệt.
Chân mày Vân Triệt trầm xuống, ánh mắt chuyển thành lạnh lẽo, chẳng những không hề né tránh, ngược lại đâm thẳng về phía bọn họ.
Cuối cùng, vẫn là sáu tinh thần nhanh chóng rời ánh mắt đi, sắc mặt của mỗi một người đều hiện lên vẻ phức tạp không giống nhau.
Năm đó Vân Triệt chết, người khác nghe được dù sao chính là tin đồn, sau khi nghe nói hắn còn sống đều sinh lòng kinh ngạc... Nhưng chính là kinh ngạc.
Còn sáu tinh thần bọn họ, năm đó lại tận mắt nhìn thấy Vân Triệt chết thảm!
Kể cả di thể đều bị phá hủy hoàn toàn, không để lại một chút mảnh nhỏ.
Cho nên khi bọn họ nghe được tin tức Vân Triệt còn sống, cùng với tận mắt nhìn thấy hắn, kinh hãi trong lòng có thể nghĩ.
Đồng thời sinh ra với hoảng sợ là thấp thỏm lo âu mà chỉ có bọn họ mới có khả năng lý giải được.
Vân Triệt năm đó chết vì Tinh Thần giới, chứ không phải vì Tà Anh. Hắn càng biết được rõ ràng “Nghi thức” năm đó... cũng có thể biết được vì sao “Tà Anh” hàng thế.
Nếu như chân tướng này bị người đời biết được, Tinh Thần giới sẽ có hậu quả như thế nào, có thể nghĩ.